Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phiênngoại – An Thanh [Hai]
An Nhiên được chẩn đoánchính xác là bị bệnh máu trắng.
An Thanh nhìn trong mắtAn Nhiên dâng lên tuyệt vọng cùng phẫn hận, nhìn trong mắt Nhan Hữu tràn ngập bithống cùng thương tâm, nhìn trong mắt cha mẹ là đau xót cùng tiếc hận chưa baogiờ có.
Lúc này, người bình tĩnhthanh tỉnh dường như chỉ còn lại An Thanh.
An Thanh thấp giọng hỏi:“Bác sĩ, nếu điều trị thì...... Có hi vọng không?”
Bác sĩ liếc bọn họ mộtcái, “Có.”
An Thanh mở to hai mắt,“Vậy......”
Bác sĩ nhìn về phía AnNhiên đang cắn chặt hàm răng, thản nhiên nói: “Tôi khó đảm bảo người được chữatrị sẽ khỏi hẳn, nhưng tôi khẳng định, nết cô không điều trị, chỉ còn lại nửanăm.”
An Nhiên mở to hai mắt,con ngươi hơi hơi nâu trống rỗng vô thần.
An Thanh vội vàng tiếplời, “Đương nhiên phải chữa trị!”
Nhan Hữu nghe vậy mớilấy lại tinh thần, gắt gao cầm tay An Nhiên, khẳng định nói: “An Nhiên, anh sẽcùng em.”
Một câu đơn giản, làmtrong mắt bác sĩ và cha mẹ lộ ra tán thưởng, cũng làm cho ánh mắt An Nhiênkhông hề nhẹ nhàng nữa.
Sau đó liền bắt đầu bậnrộn, hôn sự tạm thời gác lại, An Nhiên nghỉ việc, An Nhiên nhập viện...... NhanHữu trấn định giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, vẫn ôn nhu săn sóc AnNhiên, chưa từng biểu lộ một chút tâm hoảng ý loạn nào.
Sợ hãi -- cho dù tronglúc vô ý An Thanh nghe thấy cha mẹ Nhan Hữu khóc hô muốn hắn chia tay An Nhiên,cho dù cha mẹ Nhan Hữu lấu đoạn tuyệt quan hệ ra uy hiếp Nhan Hữu.
Nhan Hữu quả nhiên rấtyêu An Nhiên, An Thanh nghĩ như thế.
Vậy cô thì sao? Cô hyvọng An Nhiên sống hay là...... Chết đi?
An Thanh tưởng mình hyvọng An Nhiên sống sót, bởi vì lúc cô biết cô ấy sinh bệnh lại khổ sở cùng bithống như vậy.
An Nhiên là chị của cô,huyết thống này vĩnh viễn không thể xóa bỏ.
Nhưng lúc cô bận rộntrong đầu sẽ đột nhiên hiện lên một tia ý nghĩ, An Nhiên bị bệnh máu trắng, cơhội chữa khỏi vô cùng vô cùng thấp...... Nếu An Nhiên chết......
Cô lắc đầu, nói chochính mình…nếu…đó chính là nếu.
Nếu An Nhiên chết, nhưvậy mọi chuyện xảy ra sau này sẽ không ai đoán trước được, ai cũng không thểđoán trước hay đánh giá được.
Thể trọng An Nhiên lúctrị bệnh bằng hoá chất giảm mạnh, một đầu tóc dài tận thắt lưng cũng bị cắtsạch sẽ, tính tình của cô ấy cũng càng ngày càng suy sụp, sẽ lạnh lùng nhìn bọnhọ, sẽ chanh chua nói một ít lời, sẽ đột nhiên ở trước mặt bọn họ đập vỡ một sốđồ đạt.
Bây giờ, An Nhiên nhỏgầy, tái nhợt, chanh chua, hoàn toàn không còn hiền lành đầy sức sống như ngàyxưa nữa. Nhưng Nhan Hữu đối với cô ấy vẫn ôn nhu như vậy, trong mắt là tình yêulàm cho người ta đau lòng.
Đúng vậy, An Thanh cảmthấy vô cùng đau lòng.
Nhan Hữu đáng thương cỡnào, hắn một lòng yêu An Nhiên, nhưng An Nhiên lại bị bệnh này. Hắn không để ýcha mẹ phản đối An Nhiên, cũng không để ý cảm xúc An Nhiên thay đổi – lúc tốtđẹp sẽ cười cười với hắn, nhưng lúc kém sẽ lạnh lùng nói với hắn:
“Cút.”
An Thanh nghĩ, Nhan Hữuquả nhiên là người kia của cô, bởi vì hắn kiên cường cùng chung tình như thế.
Ai~.
An Thanh thở dài, khổ sởnghĩ, vì sao người Nhan Hữu yêu không phải cô? Nếu là cô, cô tuyệt không đốivới hắn như vậy, tuyệt không làm hắn thương tâm cùng bi thống như vậy.
Thôi thôi, Nhan Hữu làanh rể của cô, ít nhất bây giờ là vậy.
Bây giờ cha mẹ rất quantâm An Nhiên, có lẽ là phát hiện trước kia đối với đứa con này họ đã lãnh đạmbỏ qua, bây giờ hỏi han ân cần muốn bù lại. An Thanh nhìn bọn họ trong lòng cóchút an ủi, rốt cuộc An Nhiên cũng chiếm được tình thân mà cô ấy vẫn khát vọng.
Như vậy rất tốt, vô cùngtốt.
Ngày chậm rãi trôi qua,có đôi khi An Thanh thậm chí đã nghĩ đến sau này vẫn cứ như vậy -- một đámngười lấy An Nhiên làm trung tâm mà bao quanh bận rộn, chờ đợi kết cục sắp đếnnhưng lại không dám đối mặt.
Thẳng đến tối hôm đó, AnThanh nhận điện thoại của Nhan Hữu, nghe hắn ở bên kia nói bậy nói bạ, sau đócô vì lo lắng cho hắn mà chạy tới nhà trọ của hắn.
Khi đó, Nhan Hữu hoàntoàn không còn vẻ bình tĩnh cùng nhã nhặn bình thường nữa, khuôn mặt tuấn mỹ đỏbừng, ánh mắt mê mang giống đứa trẻ.
Hắn cứ như vậy bất lực kêukhóc: “An Nhiên, mặc kệ em như thế nào anh đều sẽ cùng với em, cho nên em đừngrời xa anh.”
Hắn nói: “An Nhiên, anhmặc kệ em mắc bệnh, mặc kệ em trở nên xấu xí, anh chỉ yêu mình em.”
Hắn nói: “Bọn họ bảo anhchia tay với em, nhưng làm sao có thể, anh làm sao có thể chia tay với em?”
Hắn nói: “An Nhiên, đừngrời xa anh.”
An Thanh bị rung độngmạnh, bởi vì Nhan Hữu cứ như thế thật tình bùng nổ, bởi vì hắn thâm tình với AnNhiên như vậy, nhưng đáy lòng lại vô cùng chua xót.
Vì thế cô làm một độngtác tự cho rằng vô cùng dũng cảm: cô ôm lấy Nhan Hữu, hôn hai má hắn nói: “NhanHữu, em yêu em, em sẽ không rời xa anh.”
Đúng vậy, cô thương hắn,yêu rất nhiều năm.
Lúc An Thanh bị Nhan Hữuôm lấy đáy lòng xẹt qua tia chần chờ, nhưng rất nhanh liền bị tình yêu say đắmcó thể trở thành sự thật bao phủ, sau đó nhắm hai mắt lại, thật sâu hôn lấy đôimôi của người đàn ông mà cô yêu.
Cô nói cho chính mình,cô không phải dành Nhan Hữu với An Nhiên, chỉ muốn có được một đêm, một đêm vớitình yêu của cô.
Ngày hôm sau, lúc cô mởmắt đã không còn nhìn thấy Nhan Hữu. Cô có chút mất mát, nhưng càng nhiều lolắng – lo lắng Nhan Hữu sẽ đối xử với cô thế nào, hắn sẽ nói chuyện với cô thếnào?
Nghĩ xong cô liền nở nụcười, cô muốn chỉ là một đêm không phải sao. Cho nên, Nhan Hữu sẽ không tínhtoán với cô, cô chỉ cần cười nhẹ nói: “Đêm qua là sai lầm, chúng ta đều phảiquên đi.” Mà khi Nhan Hữu từ phòng tắm bước ra, cô lại….
Do dự, cô thật sự chỉmuốn một đêm thôi sao? Người đàn ông này, người đàn ông trước mắt này là ngườicô yêu nhiều năm như vậy, bây giờ là một cơ hội tốt thế nào, bây giờ có lẽ côcó thể......
Nhan Hữu cũng không chờcô mở miệng, ôn cười hỏi: “An Thanh, em yêu anh?”
An Thanh xiết chặt chăn,trái tim trong nháy mắt thắt chặt lại,“Em......”
Hắn cười càng thêm ônhòa,“Em yêu anh sao?”
An Thanh nhìn hắn tươicười mà thất thần, thành thực gật đầu, “Ừ.”
“Thì ra đó không phải ảogiác của tôi.” Nhan Hữu nheo nheo mắt dài, bên môi vẫn là mang nụ cười, lạibỗng dưng trở nên châm chọc cùng hèn mọn, “Nhưng thực đáng tiếc, tôi không yêucô.”
An Thanh sửng sốt, khôngthể lý giải nổi một khắc trước hắn còn ôn nhu, giờ phút này hắn lại trở nên xalại như thế.
Hắn tiếp tục nói: “Ngườitôi yêu là An Nhiên, cô chính là em gái của cô ấy.”
Trong lòng An Thanh trànngập hổ thẹn cùng phẫn nộ, trên mặt thì suy yếu nói: “Em biết, em chỉ ......Yêu anh. Đêm qua là hiểu lầm, anh xem em là An Nhiên......” Cô thê lương cườicười, “Chúng ta đều phải quên đi.”
Nhan Hữu đồng ý gật đầu,lạnh lùng nói: “Hy vọng cô nói được làm được.”
Lần đầu tiên An Thanhphát hiện Nhan Hữu ôn nhu thì ra cũng lãnh khốc vô tình như vậy. Hắn ôn nhukhông vì cô, vẻ mặt hắn không vì cô, cho dù cô đem thân thể cho hắn hắn vẫntuyệt tình như vậy -- An Thanh không đi mua thuốc tránh thai. Cô độc ác nghĩ,tốt nhất cô nên mang thai, như thế hắn sẽ không thể giả vờ như giữa bọn họ chưacó chuyện gì xảy ra, hắn không thương cô, nhưng nhất định sẽ khổ sởvì cô.
Trong lúc đối mặt với AnNhiên, trong lòng cô luôn ghen tị cùng bất bình điên cuồng phát sinh. Nhìn bọnhọ ân ái như thường mà hận không thể xông lên rống lớn với An Nhiên: “Cô chorằng Nhan Hữu thực lòng yêu cô sao? Cô nên biết mấy ngày trước người ở dướithân Nhan Hữu là tôi, chứ không phải cô!”
Nhưng cô không làm nhưvậy, bởi vì thân thể An Nhiên đang dần bình phục. An Nhiên là chị của cô, côkhông thể làm như vậy.
Hai tháng sau, thân thểcủa cô xuất hiện phản ứng, vì thế cô đến tiệm thuốc mua que thử thai, cuối cùngnhìn que thử thai nổi lên hai vạch mà khóc.
Cô mang thai.
Hai tháng này oán hậncùng ghen tị cứ vụt mà qua, để lại chính là thỏa mãn, còn có, đối mặt với NhanHữu cô ẩn ẩn muốn trả thù.
Cô đau lòng vuốt ve bụngphẳng của mình, đứa nhỏ này là của cô và Nhan Hữu. Cô sẽ phụ trách, Nhan Hữucũng phải phụ trách.
Lúc Nhan Hữu biết đượctin tức này cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ lạnh lùng nói cô đi bệnh việnphá thai, mà cô đã sớm có chuẩn bị.
Cô cười nhạt nói: “Em đãnói cho cha mẹ anh biết.”
Đúng vậy, lúc biết côliền nói cho cha mẹ, hơn nữa thông báo cho cha mẹ Nhan Hữu. Cha mẹ cô đươngnhiên là khiếp sợ cùng đau mắng, nhưng tất cả kết cục đã định, chỉ có thể vìđứa con gái họ vẫn yêu thương này nghĩ cách. Mà cha mẹ Nhan Hữu lại mừng rỡ nhưđiên - bọn họ thích cô bé ngoan ngoãn xinh đẹp này, hơn nữa con mình không còncố chấp với cái người sắp chết kia nữa.
Bọn họ đồng tình cùngđau lòng An Nhiên, nhưng dù sao cũng nên vì người sống mà suy nghĩ, không phảisao?
Cho nên mặc kệ Nhan Hữucó bao nhiêu tức giận, có bao nhiêu phẫn nộ cùng không cam lòng, hôn sự bọn họvẫn được cha mẹ hai bên định xuống -- Đương nhiên, tất cả đều phải âm thầm tiếnhành .
Nhưng An Nhiên vẫn biếtcô mang thai, lo lắng phẫn nộ hỏi cha đứa nhỏ là ai, hắn có yêu cô hay không.
An Thanh khóc nói cô yêucha đứa nhỏ, hắn sẽ chịu trách nhiệm với cô, bọn họ có thời gian cả đời, có thểbồi dưỡng tình cảm. Cô tin, một ngày nào đó hắn sẽ yêu cô......
An Nhiên thở dài, yêuthương ôm lấy cô, nhẹ giọng nói, “Đúng vậy, các em có thời gian cả đời.”
An Thanh cảm thấy bâygiờ mình đã trở nên méo mó, đối mặt với Nhan Hữu cũng vậy, đối mặt với An Nhiêncũng vậy.
Nhan Hữu là người đànông cô yêu, nhưng cô lại bắt đầu vì yêu mà sinh ra hận. An Nhiên là chị của cô,cô áy náy nhưng vẫn kiên trì thực hiện kế hoạch.
An Nhiên hoàn toàn khôngbiết những suy nghĩ của An Thanh. An Nhiên, mong cô tha thứ cho tôi, tôi chỉ vìthương hắn.
Tất cả đều tiếp tục diễnra đâu vào đấy, cô biết của cuộc hôn nhân của cô sẽ không như ý, nhưng cô vẫnkiên trì – Cô nguyện ý chờ, nguyện ý giữ, chỉ cần hắn là của cô. Nhưng trướckhi kết hôn hai ngày, Nhan Hữu lần nữa lại dẫm nát trái tim cô......
Hắn đem thiếp cưới chậmrãi xé nát trước mặt cô, tà ác nói: “Cô chuẩn bị làm quả phụ tốt chưa?”
An Thanh trấn địnhnói:“Chúng ta nhất định sẽ kết hôn.”
“Tốt lắm.” Nhan Hữu liếccái bụng của cô, “Còn đứa nhỏ này......” Hắn nở nụ cười, “Cô yên tâm, tôi sẽkhông thương nó, tôi hận nó đến mức muốn nó lập tức chết đi, thật đấy.”
An Thanh tức đến cảngười phát run, vì sao hắn có thể như vậy, đây là con của bọn họ, đây là sinhmệnh do bọn họ tạo ra, đây là giọt máu của bọn họ!
Trước khi kết hôn mộtngày, An Thanh đến phòng bệnh của An Nhiên, trịnh trọng quỳ xuống.
An Thanh khóc nói: “AnNhiên, ba mẹ nói em không được nói cho chị biết, nhưng em vẫn quyết định nóicho chị. Ngày mai em sẽ kết hôn…cùng Nhan Hữu.”
“An Nhiên, em cùng NhanHữu ở chung một chỗ .”
“Chuyện của em vớihắn...... Có lẽ chị cũng có thể đoán được, hắn uống say, xem em thành chị, sauđó em mang thai ......”
“An Nhiên, em không hyvọng xa vời được chị chúc phúc, em chỉ muốn nói cho chị biết, chị là chị củaem, em yêu chị.”
An Nhiên hung hăng quăngtát cô một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “CÚT!!!!.”
Lúc đi, An Thanh lạikhóc không ngừng, khóc chính mình vô sỉ, khóc chính mình áy náy với An Nhiên,khóc Nhan Hữu nhẫn tâm.
An Thanh cũng vui vẻ,bởi vì thống khổ không chỉ có một mình cô.
Hôn lễ cứ theo lẽ thườngcử hành.
Cô cùng Nhan Hữu đềuđang cười. Dùng nụ cười che dấu sự tái nhợt cùng vô lực của cô, che dấu sự phẫnnộ cùng chán ghét của hắn, cuộc hôn nhân này chính là châm chọc, châm chọc tìnhyêu không thuộc về cô.
Nhưng thế thì đã sao?
Nhan Hữu về sau chính làchồng của cô, của An Thanh này, chứ không phải của người khác.
Cô không ngờ An Nhiênthế mà lại tới, hơn nữa còn té xỉu trong hôn lễ -- sau đó được đưa vào bệnhviện cấp cứu, mười mấy giờ sau tuyên bố tử vong.
Nhan Hữu không khóc, hắnchỉ im lặng ôm thi thể tái nhợt của An Nhiên, khuôn mặt trầm tĩnh.
Nhưng cô biết, tâm hắnđã chết.
Vì thế cô khóc, vừa cườivừa khóc.
Thật tốt, chị của cô đãchết, Nhan Hữu vẫn yêu An Nhiên đã chết, về sau cô sẽ không bao giờ phải diễnvới bọn họ nữa, về sau cô sẽ không bao giờ nhìn bọn họ tình nùng ý mật nữa, vềsau sẽ không còn người muốn dành chồng với cô nữa.
Cô khóc nghĩ, như vậytốt lắm, vô cùng tốt.
Cha mẹ đối với cái chếtcủa An Nhiên rất xúc động, vốn khuôn mặt còn đang trẻ nháy mắt trở nên thươnglão. Ánh mắt bọn họ nhìn cô có nhiều phần lạnh lùng hơn, cái loại cưng chiềuquen thuộc biến mất không thấy tung tích.
Cô mỉm cười, nửa đờitrước yêu thương của họ đều cho cô, cho nên bây giờ cô cũng không cầu nhiều.
Nhan Hữu đối với cáichết của An Nhiên bình tĩnh đến bất ngờ, bình tĩnh đến cha mẹ của hắn đều muốnhắn đi đến chỗ bác sĩ tâm lí. Nhưng hắn chỉ cự tuyệt, dùng cuộc sống bìnhthường chứng minh hắn không có việc gì.
Hắn quả thật không cóviệc gì, chỉ là không có tâm mà thôi.
Cô không cần, không cầnhắn không yêu cô, không cần hắn không nghĩ đến cô. Hắn là của cô, chuyện này làsự thật không thể thay đổi. Cô một mình nhìn bụng của mình từng ngày lớn lên,đối này đứa trẻ này, cô gửi gắm toàn bộ kỳ vọng cùng yêu thương. Nhưng khi ngủ,cô thường mơ thấy An Nhiên.
Trong mơ, An Nhiên vẫnlà tái nhợt như vậy, trên mặt thanh tú không có biểu tình gì, cứ trầm mặc nhưvậy nhìn cô, thẳng cho đến khi áy náy mà cô cố ý coi thường dần dần chen chúcvọt ra.
Cô khẩn cầu nói: “AnNhiên, chúng em sai rồi, chúng em sai rồi, chị đừng đi được không. Em khôngdành Nhan Hữu với chị nữa, em tặng cho chị, chúng em không kết hôn nữa.”
Nhưng An Nhiên chớp cũngkhông chớp mắt một cái, từ từ trở nên trong suốt, biến mất trước mắt cô.
Tỉnh mộng, cả người côđầy mồ hôi, kinh hồn vuốt cái bụng tròn của mình, “An Nhiên, chúng em thực xinlỗi, nhưng chúng em đã kết hôn, Nhan Hữu đối với em thế nào chị cũng thấy đấy,hắn yêu chị, cho nên chị buông tha em cùng đứa nhỏ đi.”
Nhưng đứa nhỏ cuối cùngcũng không giữ được, đơn giản là lúc cô đi lên cầu thang không cẩn thận trượtchân. Nhan Hữu bên cạnh chán ghét né ra, sau đó cô liền giống như bánh xe lănxuống.
Một trận đau đớn, sau đócô nhìn thấy máu tươi ghê người.
Cô đau đớn hô to, “NhanHữu, đứa nhỏ, con của chúng ta, cứu nó, em cầu anh cứu nó!”
Nhan Hữu chậm rãi khoanthai đến bên người cô lạnh lùng nhìn cô, sau đó một từ cũng không nói ôm côxuống lầu lên xe sau đó đưa đến bệnh viện. Toàn bộ quá trình hắn không có mộtchút biểu tình, máy móc hoá giống như hắn đang làm theo trình tự.
An Thanh khóc nói: “NhanHữu, em sai rồi, em không nên nói cho An Nhiên biết chúng ta kết hôn, em khôngnên ích kỷ như vậy, em không cần anh, em chỉ muốn đứa nhỏ này. Nhan Hữu, anhgiúp em giữ đứa nhỏ này lại được không, anh là ba nó, anh có thể lưu nó lại!”
Nhưng Nhan Hữu chỉ đemcô giao cho bác sĩ, sau đó xoay người bước ra phòng giải phẫu.
An Thanh trước lúc ngấtxỉu nghĩ, có lẽ cô thật sự sai rồi, chỉ vì một người đàn ông không yên mình,thành ra bộ dạng bây giờ.
Lúc tỉnh lại, chống lạivẻ mặt hốt hoảng cùng bi thống của cha mẹ. Cô nghĩ cha mẹ đau lòng đứa nhỏ, chonên miễn cưỡng giương khóe môi cười cười, “Ba, mẹ, con nghĩ thông rồi, đứa nhỏnày không nên đến trên đời.” Đúng vậy, cô cảm thấy tâm mình nguội lạnh, cảmthấy mình nhìn thấu hồng trần – những cô gái cùng tuổi với cô, có mấy ngườitrải qua chuyện này?
Cô cảm thấy mình thật sựtrưởng thành, không hề hận, cũng không lại yêu.
Nhưng cha đắn đo một hồirồi chậm rãi nói: “An Thanh, Nhan Hữu...... Đã chết.”
Tươi cười của cô lập tứccứng đờ, “Ba?” Ba nói cái gì?
“Nhan Hữu đã chết.” Chanặng nề lặp lại một lần, trong mắt là tiếc hận cùng đau lòng, “Là trúng độc khíthan.”
Khóe miệng An Thanh bắtđầu run rẩy, cuối cùng hai tay ôm lấy mặt, “Ba mẹ, các người ra ngoài trước đi,để cho con yên tĩnh một chút.”
Mẹ khóc nói: “An Thanh,con đừng luẩn quẩn trong lòng, nếu con luẩn quẩn trong lòng thì chúng ta làmsao bây giờ!”
An Thanh nói: “Mẹ, consẽ không, con chỉ muốn yên tĩnh một chút.”
Cha thở dài, mang theomẹ đi ra ngoài.
An Thanh rốt cuộc nângmặt lên, khuôn mặt đầy nước mắt. Lúc này người cô nghĩ đến không phải là đứacon đã chết của cô, không phải Nhan Hữu đã chết, mà là người đã ra đi từ lâu -An Nhiên.
“AnNhiên, là chị mang đi hắn sao?”
Côlại lắc đầu, khóc nói: “Không, chị sẽ không, chị luôn thích những thứ không cóbất cứ tỳ vết nào, bất luận người chị yêu đến mấy chỉ cần có một chút tỳ vếtchị sẽ bỏ đi, hơn nữa vĩnh viễn không bao giờ hối hận. Cho nên em mới tin tưởngchị sẽ không dành Nhan Hữu với em nữa, cho nên em mới có thể kết hôn với NhanHữu.”
Côđột nhiên nhớ tới hình ảnh xa xôi khi còn bé, khuôn mặt nhỏ nhắn của An Nhiênđầy bùn đất, cười tươi lộ ra hàm răng xún nhìn cô nói: “An Thanh, em đừng sợ,về sau có khổ sở gì cứ nói cho chị biết, chị sẽ giúp em dạy dỗ mấy kẻ bắt nạtem! A, còn nữa, chị sẽ cùng với em!”
Bâygiờ cô vô cùng khổ sở, khổ sở đến sắp chết.
Nhưngchị của cô sẽ không nhìn cô nở nụ cười nữa, không bao giờ nữa rồi.