Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi cấp tốc làm xong mọi chuyện, Tô Tiểu Đường nhìn chiếc giường lớn duy nhất trong phòng ngủ.
Ở cùng một phòng với cơ thể nam thần là chuyện miễn cưỡng có thể chấp nhận được, nhưng cùng giường cùng gối thì cô không thể làm được.
"Cái kia, Phương Cảnh Thâm, chỗ này của anh còn bộ chăn gối nào khác không?"
[Có, thì sao?]
"Tôi muốn trải đệm nằm dưới đất..."
[Trải đệm nằm dưới đất?] Phương Cảnh Thâm liếc giường mình một cái; [Đủ rộng.]
Tô Tiểu Đường mắt nhìn "Mỹ nhân đang ngủ" trên giường giải thích: "Không phải vấn đề lớn hay nhỏ mà là tôi lo lắng lúc ngủ không nghiêm túc, ngộ nhỡ đụng đến cơ thể anh thì sẽ không tốt."
Cô biết Phương Cảnh Thâm có bệnh sạch sẽ, theo như lời Phương Cảnh Xán nói, trong phạm vi cá nhân của anh người ngoài chạm một cái cũng không được, huống chi còn là giường, nơi riêng tư như thế, cô đương nhiên không có ý định ngủ cùng.
Phương Cảnh Thâm đáp lời bằng cách nhảy lên giữa giường, bên trong là cơ thể anh, anh nằm ở đó, chân vỗ vỗ vị trí bên ngoài: [Đủ chỗ.]
Tô Tiểu Đường nhìn nam thần tỏ ý bảo mình lên đó. Động tác lên giường ngủ rất do dự, thầm nghĩ nam thần ơi, anh không cần khách sáo với tôi, ngủ trên giường anh tôi sẽ không ngủ được, nằm dưới đất vẫn hơn.
Tuy rằng không được tự nhiên nhưng cuối cùng cũng không thể làm trái lời nam thần, ngoan ngoãn lên giường đi ngủ. Tô Tiểu Đường nằm ở mép giường, cách Thịt Viên một khoảng ít nhất cũng có thể cho một người nằm được.
Không tưởng tượng được, đời này cô có thể cùng nam thần cùng giường cùng gối, tuy là linh hồn và thân thể nam thần ở hai nơi, nhưng dù sao cũng ở trên một cái giường.
Tô Tiểu Đường nghĩ bản thân sẽ vì sự kích động này mà mất ngủ, thế nhưng chắc là vì ban ngày quá mệt mỏi, tinh thần lại căng thẳng, bên cạnh là cơ thể Thịt Viên quen thuộc, vì thế đầu chạm gối không bao lâu đã mang theo tất cả mệt mỏi, nặng nề chìm vào mộng đẹp.
Cuối cùng người mất ngủ lại là Phương Cảnh Thâm, Tô Tiểu Đường lúc ngủ rất ngoan, sau khi ngủ rất ít khi cựa quậy, nằm ngiêng đưa lưng về phía anh, hai tay đặt ở má phải, đầu gối hơi co lại, lông mi dài phập phồng theo hơi thở, vô cùng ngoan ngoãn.
Trong lòng Phương Cảnh Thâm xúc động muốn ôm cô từ phía sau, mà thực tế anh cũng suýt chút nữa đã làm như vậy, nhưng mà khi nhìn lại chân của mình, lại như bị người ta dội cho một gáo nước lạnh, đầu nằm trở lại, ánh mắt buồn bã nhìn thân thể bất động của mình bên cạnh.
Sáng sớm hôm sau, vừa đúng sáu giờ Tô Tiểu Đường đã thức dậy.
Sau lúc mê man ngắn ngủi phản ứng rất nhanh nhận ra đây là Phương gia, sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn Thịt Viên và cơ thể của Phương Cảnh Thâm.
Trái tim của Tô Tiểu Đường đập thình thịch càng lúc càng nhanh, thầm nghĩ thực sự có xảy ra kỳ tích hay không? Ngay cả tình huống Phương Cảnh Thâm biến thành cún còn có thể xảy ra thì vì sao chuyện xung hỉ cho anh trở về sao lại không thể xảy ra chứ?
Trong đầu Tô Tiểu Đường dần dần dâng lên hi vọng, ghé sát lại gần, hồi hộp kêu lên một tiếng: "Phương Cảnh Thâm..."
Thử gọi đến mấy lần, thân thể Phương Cảnh Thâm vẫn như trước không hề động đậy, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, chẳng qua lỗ tai Thịt Viên bên cạnh lại rung rinh, mở đôi mắt xanh.
Thịt Viên ngáp một cái, dáng vẻ mệt nhọc, đôi mắt nhập nhèm cọ cọ trong ngực cô, sau đó dán vào ngực cô tiếp tục ngủ.
Ôi, xem ra vẫn chưa hoán đổi lại, cùng một động tác nhưng do là nam thần làm nên vô cùng quyến luyến dịu dàng, nhìn tư thái và khí chất liền biết ngay trong cơ thể là ai.
Nhưng mà tối qua nam thần ngủ không ngon sao? Ngày thường anh đúng giờ là dậy, đây là lần đầu tiên qua giờ mà anh vẫn còn nằm trên giường.
Tô Tiểu Đường sợ làm ồn đến anh, liền nằm thêm một lát.
Không biết có phải Phương Cảnh Thâm gặp ác mộng không, xem ra ngủ không ngon giấc, Tô Tiểu Đường lo lắng sờ sờ đầu anh phát hiện như thế rất có hiệu quả, nên tiếp tục sờ sờ đầu an ủi.
Lúc Phương Cảnh Thâm tỉnh lại đã là hai tiếng sau, lúc đó Tô Tiểu Đường đang ngồi dựa vào đầu giường, tiện tay cầm một quyển sách đầu giường lật xem, một tay chạm trên đầu của anh, vuốt ve theo nhịp điệu.
Phương Cảnh Thâm đột nhiên không muốn thức dậy, lại nằm xuống, tiếp tục ngủ.
Mãi cho đến lúc 9 giờ, thời gian bác sĩ dặn nhất định phải tiến hành kiểm tra, Tô Tiểu Đường đẩy đẩy Phương Cảnh Thâm gọi anh thức dậy, rửa mặt đơn giản một chút, sau đó đi mở cửa.
Tô Tiểu Đường vừa hé mở cửa phòng, bên ngoài đột nhiên ngã vào một vật nặng, Tô Tiểu Đường hoảng sợ giật nảy người, theo bản năng lui về sau một bước, sau đó vật nặng liền ngã thẳng trên mặt đất, đụng phải bắp chân của cô mới dừng ngã xuống.
"Hả... Phương Cảnh Xán?" Tô Tiểu Đường ngạc nhiên.
Người ngã chật vật trên đất không phải là Phương Cảnh Xán sao, người vốn mặc đồ so với chú rể còn rực rỡ hơn, giờ quần áo nhiều nếp nhăn, tóc lộn xộn, hai vành mắt đen xì.
"A, Tiểu Đường, cô dậy rồi? Sao dậy muộn thế..." Phương Cảnh Xán mơ mơ màng màng gãi gãi đầu nói, giọng điệu có chút trẻ con.
"Không phải cậu ở ngoài cửa cả đêm chứ?" Tô Tiểu Đường hỏi.
"Đúng vậy, tôi không yên tâm. Để cô vợ tương lai ngây thơ như thỏ trắng nhỏ của mình ở cùng phòng với anh trai sói xám thì ai có thể yên tâm chứ .." Phương Cảnh Xán nói thầm.
Bên cạnh Phương Cảnh Thâm trong cơ thể Thịt Viên nghe thấy đôi mắt lướt qua tia khinh thường, nhìn thẳng ánh mắt Phương Cảnh Xán rồi đạp lên người cậu ta đang ở trên mặt đất đi ra ngoài.
Vẻ mặt Phương Cảnh Xán ủy khuất nhìn quần áo có vết chân cún, "Quả bóng nhỏ mày không nhìn ta, xem mày đạp phải tao rồi này..."
Tô Tiểu Đường ho nhẹ một tiếng đỡ Phương Cảnh Xán đứng lên, "Để bác sĩ đi vào cho kiểm tra cho Phương Cảnh Thâm đi!"
Giọng điệu Phương Cảnh Xán có chút nặng nề: "Anh tôi... Vẫn chưa tỉnh sao?"
"Vẫn chưa." Tô Tiểu Đường lắc lắc đầu, "Xin lỗi, không giúp gi được cho mọi người."
Phương Cảnh Xán giận dữ: "Nói lời ngốc nghếch gì thế, lúc đầu cũng không trông mong rằng nó có thể hữu dụng."
Vừa nói xong, Phương Trạch Minh đỡ lấy bà cố cách đó không xa vội vã chạy tới.
"Thế nào rồi? Không tỉnh lại sao?" Vẻ mặt bà cố tỏ ra chờ mong hỏi.
Phương Cảnh Xán trầm mặc lắc lắc đầu.
Bà lão một lòng mong đợi đứa cháu đích tôn có thể tỉnh lại, lo lắng cả đêm, bây giờ bị tuyên cáo không tỉnh lại, thân thể không đứng vững, suýt chút nữa té xỉu, "Trời ơi, đứa cháu đáng thương của tôi..."
Phương Trạch Minh cũng có chút thất vọng, chẳng qua trước đó cũng không ôm kỳ vọng quá lớn, đỡ lấy bà cố an ủi, "Bà nội! bà đừng quá sốt ruột, nhất định sẽ có cách!"
"Đúng vậy bà cố, cháu vừa mời được chuyên gia vô cùng nổi tiếng ở nước ngoài, qua tay ông ta có không ít người đang từ đời sống thực vật có thể tỉnh lại...."
Hai người an ủi thật lâu mới có thể đưa bà cố về phòng nghỉ ngơi .
Phương Trạch Minh nhìn vẻ mặt tự trách của Tô Tiểu Đường khuyên giải nói: "Tô tiểu thư, cháu vất vả rồi!"
"Không sao ạ, cháu cũng không giúp được gì..."
"Trước đó ta cũng nói rồi, lần này muốn cháu giúp một tay cũng chỉ vì trấn an bà cụ, không phải vì để Phương Cảnh Thâm tỉnh lại, kết quả này cũng nằm trong dự liệu, Tô Tiểu Đường đừng nên tự trách mình."
"Vâng ạ, cháu cũng nói cách này không khả thi, chẳng qua là vì an ủi bà cố thôi ạ."
Tô Tiểu Đường mệt mỏi mở miệng.
"Đúng rồi, chuyện lần trước đã sắp xếp chưa?" Phương Trạch Minh nhìn về phía Phương Cảnh Xán hỏi.
"Con đã gặp mặt bác sĩ Smith, bên Mỹ cũng đã sắp xếp ổn thỏa rồi ạ, lúc nào cũng có thể đưa anh con sang."
"Vậy thì tốt..." Phương Trạch Minh gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng. "Nếu Cảnh Thâm không tỉnh lại, sợ không thể gạt nổi mẹ con bên kia..."
Phương Cảnh Xán cũng đau đầu không thôi, "Một bà cố đã đủ lắm rồi, nếu như bị mẹ biết không biết sẽ khó khăn thế nào nữa! Thân thể mẹ vốn yếu ớt, chỉ sợ sau này trong nhà lại thêm một người bệnh..."
Tô Tiểu Đường nghe được một câu trong đó, trong lòng giật mình, chần chừ hỏi, "Mọi người muốn đưa Phương Cảnh Thâm sang Mỹ sao?"
"Đúng vậy, tiếp tục ở trong nước nhất định không có tiến triển. Thật ra đã sớm có ý định đưa anh tôi sang đó, chẳng qua vì bà cố muốn tìm người xung hỉ cho anh ấy mới để đến bây giờ." Phương Cảnh Xán trả lời.
"Vậy khi nào anh ấy trở về?" Tô Tiểu Đường vội vàng hỏi.
Phương Cảnh Xán trầm ngâm, "Trước khi tỉnh lại, sợ là phải ở luôn bên đó.."
Tâm tư của Tô Tiểu Đường bỗng dưng rối loạn tơi bời, Phương Cảnh Thâm ở trong nước, mỗi ngày cô còn có thể mang theo Thịt Viên tới thăm anh, bây giờ đột nhiên Phương Cảnh Thâm phải đi tới nơi xa như thế, khiến trong lòng cô cảm thấy trống rỗng, quan trọng nhất là chuyển đổi linh hồn có thể bị ảnh hưởng vì khoảng cách hay không...
Tâm tình Phương Cảnh Thâm lúc này cũng rất nặng nề, thân thể và linh hồn cách nhau xa như vậy khiến anh không có cảm giác an toàn, nhưng bên Mỹ thực sự có trình độ chữa trị tốt hơn nhiều, nên anh cũng không xác định được cuối cùng nên thế nào, bây giờ cho dù anh biết nên làm thế nào thì thân thể cũng chỉ sợ chả làm được gì.
"Đưa anh con về bệnh viện trước, mau chóng thu xếp phía bên Mỹ đi, càng nhanh càng tốt." Phương Trạch Minh nhìn điện thoại trong tay vang lên, lông mày nhăn lại, "Mẹ con gọi tới, haiz..."
"Con biết rồi, nếu không có gì thay đổi thì ngày mai có thể đi."Phương Cảnh Xán trả lời, sau đó nhìn về phía Tô Tiểu Đường đang mất hồn mất vía, "Tiểu Đường, để tôi cho tài xế đưa cô về."
Tô Tiểu Đường nhìn Phương Cảnh Thâm ngồi ở trên xe lăn được bác sĩ đẩy ra, "Tôi có thể đi cùng anh đưa anh anh vào viện không?"
Phương Cảnh Xán ngần ngừ một chút rồi gật đầu.
Dọc đường đi mọi người đều trầm mặc.
Mắt Tô Tiểu Đường không hề rời khỏi thân thể Phương Cảnh Thâm, rất nhanh, rốt cuộc đến bệnh viện, cô vẫn không nghĩ ra cách nào.
Trơ mắt nhìn phòng bệnh đang ngày càng gần, nhìn bác sỹ đẩy anh vào, anh sẽ đi Mỹ, có thể rất lâu mới trở về, cũng có thể vĩnh viễn không trở về được, thậm chí cô đã nghĩ đến khả năng xấu nhất, chẳng may thân thể Phương Cảnh Thâm chết thì phải làm thế nào...
Từ một người yên ổn, lại cả đời làm một con cún...
Tất cả đều vì mình, tại sao lại thích anh chứ, tại sao hôm đó lại còn muốn quyến luyến sự dịu dàng của anh, vì sao không tự về nhà chứ..
Nếu không phải bản thân quyến luyến, tham lam thứ không nên thuộc về mình, thì tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra...
Cô càng nghĩ càng sợ hãi, càng nghĩ càng tự trách, càng nghĩ càng cảm thấy tuyệt vọng... Lúc này, cô nhìn thấy bác sĩ liền muốn vào phòng bệnh đột nhiên mặt mũi Phương Cảnh Xán hoảng sợ nhìn cô, chính xác mà nói là nhìn phía sau cô.
Cô đang chìm trong đau khổ không biết xảy ra chuyện gì, tỉnh tỉnh mê mê quay đầu đi, một lưỡi dao sắc bén bóng loáng lao đến trước mắt.
Một bác sĩ mặc áo khoác trắng nghiêng ngả lảo đảo chạy qua bên người cô, sau đó là một người đàn ông mặc áo đen vẻ mặt điên cuồng tàn nhẫn, trong tay cầm một con dao chém lung tung, chỉ trong chớp mắt đã chém lên người cô...
Chờ đến khi cô phản ứng lại thì lưỡi dao đã hạ xuống, hoàn toàn không kịp tránh né, cô chỉ có thể bị dọa mà nhắm hai mắt lại, thế nhưng, cảm giác đau đớn đã lường trước không hề xảy ra.
Chỉ nghe thấy "Grừ" một tiếng đau đớn thảm thiết, Tô Tiểu Đường vừa mở mắt liền nhìn thấy Phương Cảnh Thâm bỗng nhiên nhảy lên đụng vào thân thể người đàn ông điên loạn, chỉ một chút nữa lưỡi dao sẽ đâm xuyên qua thân thể anh, tránh được một kiếp nguy hiểm, thế nhưng Thịt Viên lại bị người đàn ông kia nổi giận đá một cái, thân thể văng ra đập vào bức tường rơi xuống, sau đó không còn nhúc nhích.
"Phương -- Thịt Viên!!!" Tô Tiểu Đường kinh hồn nhào tới ôm Phương Cảnh Thâm vào trong ngực, vẻ mặt chưa từng hoảng loạn như thế, "Thịt Viên, anh tỉnh lại đi....Thịt Viên..."
Toàn thân Tô Tiểu Đường run rẩy ôm Thịt Viên khóc nức nở, Phương Cảnh Xán ở bên cạnh xông tới hỗ trợ chế ngự tên côn đồ, tiếng thét của bác sỹ và người bệnh toán loạn, bảo vệ và cảnh sát rất nhanh đã xuất hiện, mang người đàn ông gây rối đi...
Nửa giờ sau, phòng bệnh VIP.
Bởi vì chuyện xảy ra ở bệnh viện, lại có Phương Cảnh Xán thu xếp, bệnh viện tiếp nhận Thịt Viên, kiểm tra cho nó toàn thân rồi xếp cho nó một phòng bệnh.
Kết quả kiểm tra khá tốt, theo đó Thịt Viên chỉ là đụng vào đầu nên hôn mê, chân bên trái ở phía trước có chút sưng đỏ và trầy xước, những chỗ khác không hề bị thương.
Phương Cảnh Xán vỗ vỗ vai cô, " Tiểu Đường, đừng lo lắng, bác sĩ nói Thịt Viên không sao rồi, chậm nhất hai giờ nữa sẽ tỉnh lại, đến căng tin ăn gì đi, bữa sáng cô cũng chưa ăn, lại vừa kinh sợ như thế..."
Lừa gạt, lần trước bác sĩ cũng nói Phương Cảnh Thâm tất cả đều bình thường, sẽ nhanh chóng tỉnh lại, nhưng kết quả thì thế nào...
Tô Tiểu Đường lắc đầu không chịu: "Tôi muốn ở đây trông Thịt Viên, nếu nó tỉnh không thấy tôi sẽ lo lắng..."
"Haiz, được rồi, cô chờ tôi đi mua cơm cho cô."
"Không cần phiền phức như thế, tôi không đói, không muốn ăn..."
Phương Cảnh Xán cảm thán không thôi: "Thời buổi này bác sĩ cũng là nghề không an toàn, lúc trước anh trai tôi muốn làm bác sỹ mẹ tôi cũng không đồng ý, nói rằng mấy năm nay bác sỹ bị oán trách khá nhiều, anh tôi còn chưa từng gặp, không ngờ hôm nay cô lại gặp, đi ngang qua thôi mà cũng bị liên lụy, thật quá xui xẻo, cũng may chúng ta có Thịt Viên ngăn cản, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng được, chờ Quả bóng nhỏ tỉnh lại phải cảm ơn nó thật tốt..."
Tô Tiểu Đường sờ sờ bộ lông mềm mại ấm áp của Thịt Viên, hốc mắt ửng đỏ, lần trước tai nạn giao thông là Phương Cảnh Thâm ở phía trước chắn cho cô, lần này lại là anh ấy cứu cô...
Cái gì mà phúc tinh chiếu rọi chứ, cô chính là tai họa, hơn nữa tất cả tai nạn đều chuyển qua người cô yêu quý nhất, trên đời còn có trừng phạt nào tàn nhẫn hơn thế chứ? Kiếp trước cô đã giết bao nhiêu người để kiếp này tạo nghiệp chướng nhiều đến thế...
"Tôi không sao rồi; cậu cứ làm việc của mình đi, không cần ở cùng với tôi ." Tô Tiểu Đường kìm nén cảm xúc bình tĩnh nói.
"Vậy được rồi, Thịt Viên tỉnh thì nói cho tôi biết một tiếng, tôi đưa bọn cô trở về."
"Được."
Tô Tiểu Đường nằm sấp ở mép giường, không chớp mắt nhìn Phương Cảnh Thâm, đau lòng sờ sờ đầu của anh, sao lại ngốc như thế chứ, chẳng may anh xảy ra chuyện gì hoặc lúc đó bị dao gây thương tích thì phải làm thế nào, vốn dĩ đã không quen thân thể của Thịt Viên, tiếp tục bị thương thì càng vất vả, nếu đổi lại là cơ thể nhiều mỡ của cô, bị đâm một dao cũng chẳng là vấn đề gì lớn.
Tô Tiểu Đường suy nghĩ miên man, nghĩ đi nghĩ lại không biết làm sao lại mơ màng ngủ mất, lúc tỉnh lại lần nữa là do trên mặt ngứa ...
Mê man mở mắt ra, nhìn thấy Thịt Viên phóng đại trước mắt; sau đó cảm giác bị đầu lưỡi liếm trên mặt, chính là cảm giác này khiến cô tỉnh lại.
"Thịt Viên đừng đùa nữa..." Tô Tiểu Đường mơ màng vài giây liền tỉnh lại, ngây ngốc ngồi thẳng người, ôm đầu Thịt Viên xem trái nhìn phải, "Phương Cảnh Thâm anh tỉnh rồi, cảm thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu hay không? Anh có đói bụng không, tôi đi chuẩn bị cho đồ ăn cho anh!"
Phương Cảnh Thâm há miệng thở phì phò, nhiệt tình liếm trên tay trên người cô, cái đuôi lắc trái lắc phải ngoe nguẩy, còn có ý đồ đè lên người cô đùa nghịch...
Tô Tiểu Đường rất nhanh liền nhận ra có gì đó không đúng; một lần nữa đẩy chú cún nào đó có ý định nhào lên người mình ra, giơ một ngón tay, vô cùng khẩn trương hỏi, "Phương Cảnh Thâm, đây là mấy?"
Phương Cảnh Thâm trả lời bằng cách sung sướng cắn ngón tay cô một cái.
Tô Tiểu Đường: "..."
Tô Tiểu Đường rút ngón tay ra, lại chìa bàn tay đến trước mặt anh để anh viết chữ, "Phương Cảnh Thâm... anh, có phải anh không phải là Phương Cảnh Thâm không?"
"Phương Cảnh Thâm" cúi đầu liếm liếm lòng bàn tay, sau đó ngẩng đầu lên ngây ngốc nhìn cô, chân không nhịn được mà giơ lên có ý muốn bắt tay.
Tô Tiểu Đường không thể tin nhìn ánh mắt ngu ngốc của Husky, đây... Đây là Thịt Viên của cô! Thịt Viên của cô đã trở lại!
Thịt Viên của cô quay về rồi; vậy Cảnh Thâm đã đi đâu?
Còn đang kinh ngạc, bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bàn tán của mấy cô y tá.
"Cậu nói bác sĩ Phương tỉnh rồi hả? Thiệt hay giả thế!"
"Đã công bố lâu rồi, bên ngoài hành lang có cả một đám người đến xem bệnh kia, còn có thể giả sao?"
"Chuyện này xảy ra khi nào? Không phải nói ngày mai sẽ chuyển đến bệnh viện ở Mỹ sao? Sao đột nhiên tỉnh lại rồi!"
"Ai biết được, mới cách đây không lâu, bác sĩ đỡ anh ấy về giường phát hiện ngón tay anh ấy cử động; sau đó thì anh ấy tỉnh lại! Mọi người còn đang vui vẻ đây!"
"Cám ơn trời đất, Bồ Tát phù hộ, nam thần nhà tớ chính là phúc lớn mạng lớn!"
...
Tỉnh rồi? Phương Cảnh Thâm thật sự tỉnh rồi? !
Tô Tiểu Đường đứng vụt lên, sau đó lảo đảo chạy ra ngoài.
"Thịt Viên, lại đây!"
Sau lưng Thịt Viên nghe tiếng chủ nhân gọi phe phẩy đuôi nhảy xuống giường đi theo, lúc nhảy xuống đột nhiên mất thăng bằng suýt nữa trượt chân, chắc là còn chưa quen thân thể mình đột nhiên nhẹ như thế.