Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giang Hà vừa rời khởi nhà lớn họ Thạch, Thạch Tĩnh Chi liền tới tìm cậu. Tần Ức nghĩ nhập tâm mà hắn đi vào không ra tiếng khiến cậu hết hồn.
Hiện tại là mùa đông, Thạch Tĩnh Chi bước đi sẽ khiến chân đau đớn, đi tới đâu cũng dùng phải dùng ghế lăn. Vì cơ thể không khỏe nên công việc cần ra ngoài hắn đều nghĩ cách giao cho thuộc hạ, việc cần trực tiếp báo cáo thì tới tận nhà lớn nói chuyện.
Thành phố D vào mùa đông rất khắc nghiệt, ở nhà lớn cũng khó mà nhìn thấy ánh mặt trời. Người ở vậy lâu ngày thì dễ dàng nghĩ lệch lạc. Tuy là trêи mặt hắn không biểu hiện cái gì nhưng khi ở xung quanh người giúp việc cảm thấy hắn rất khó hầu hạ. Cũng không trách Giang Hà không dám đề cập tới việc hội tiếp viện fan trước mặt Thạch Tĩnh Chi, dù sao thời kỳ này cũng là thời kỳ nhạy cảm của Thạch Tĩnh Chi.
Tần Ức muốn ở nhà với hắn. Nếu cậu không ở nhà, người giúp việc và quản gia phải cẩn thận lo lắng cả ngày, sợ lỡ một cái lại tai bay vạ gió. Những lúc thế này, Thạch Tĩnh Chi còn trẻ con hơn cả Tần Ức, không nói lý.
Thời điểm hắn lăn ghế đến bên Tần Ức khiến cậu bị giật mình. Người bên cạnh thấy vậy thì sắc mặt tối đen lại.
"Hai chân của anh vô dụng như vậy có phải em thấy anh là người tàn tật, hai chân tàn phế, phiền thức đúng không?!" Mùa đông năm nào Thạch Tĩnh Chi cũng giận dỗi như vậy một hai lần. Tần Ức nghe thế vội ngồi xuống trước mặt hắn, nắm lấy đôi tay thon dài như ngọc: "Trêи đời này A Tĩnh là đỉnh nhất, ai ghét anh em giúp anh đánh nó.
Dáng vẻ nghiêm túc của Tần Ức cộng với nhiệt độ ấm nóng nơi bàn tay khiến Thạch Tĩnh Chi được trấn an, hai chân mày giãn ra một chút: "Em với Giang Hà vừa nói những gì?"
Thạch Tĩnh Chi hỏi rất dứt khoát nên Tần Ức không do dự mà "bán đứng"Giang Hà: "Anh ta mới tới bàn với em vụ hội tiếp viện fan. Hôm sau ra mắt "Giấy kết hôn" cũng có fan đến, anh ta muốn em gặp các fan hai, ba hôm sau đó. Nếu anh không đồng ý thí thôi anh ta cũng không tổ chức."
"Vậy em muốn đi không?" Đôi đồng tử xanh đen của Thạch Tĩnh Chi phản chiếu gương mặt đẹp trai của Tần Ức, giọng nói dịu dàng, gương mặt bình tĩnh nhưng ẩn sau đó lại là cơn bão lớn.
Tần Ức gật đầu: "Giang Hà nói đúng. Các cô ấy thật lòng hâm mộ thần tượng là em, để em đi gặp các cô ấy cũng không khó khăn, khổ sở gì. Dù sau cũng là trưởng hội tiếp viện fan, đại diện cho tất cả các fan của em, từ xa đến đây còn đem quà nữa. Về tình về lý thì em đều nên gặp mấy cổ một lần."
"Giang Hà có gửi ảnh mấy cô gái kia cho em không?" Giọng Thạch Tĩnh Chi càng nhẹ, người ở ngay trước mặt Tần Ức nhưng cứ như là từ xa vọng lại.
"Anh ta mới gửi cho em." Tần Ức cầm điện thoại từ trêи bàn máy tính, mở QQ bày ảnh Giang Hà gửi cho Thạch Tĩnh Chi xem.
Hình nhứ nhất là một cô gái xinh đẹp chân dài tóc dài. Hình thứ hai là một cô gái mặc trang phục unis.εメ nhưng lại có nụ cười ngọt ngào. Bức thứ ba là một cô gái rất hấp dẫn ánh mắt của nam giới. Thứ tư dường như là một fashionista thời thượng. Cô cuối cùng thì nhìn có vẻ hơi ngốc, tóc màu vàng nhưng lại trong sáng, thắng ở sức sống tuổi trẻ.
Hội fan nữ này toàn dưới hai mưới tuổi, nhỏ nhất mới mười bảy. Đàn ông con trai thấy nhiều gái đẹp như vậy không rời nổi mắt, Thạch Tĩnh Chi cũng thế nhưng càng nhìn càng khó chịu.
"Các cô ấy còn trẻ, anh già rồi, A Ức muốn đi thì đi vậy." Thạch Tĩnh Chi gằn từng chữ, vừa nghe đầy mùi cam chịu.
Thạch Tĩnh Chi nào có tự ti thế bao giờ. Tần Ức nghe là thấy không ổn rồi. Nếu cậu thật sự vui vẻ đi chắc chắn là có người không vui rồi. Tuy rằng cậu được dạy là làm người phải sống tốt, không được nói dối nhưng Thạch Tĩnh Chi như này thì cũng không đáng tin như kiểu hot girl tự chê mình xấu.
Cậu lập tức bỏ điện thoại xuống, lắc đầu như trống bỏi: "A Tĩnh đẹp hơn các cô ấy nhiều, ai nói anh già chứ?"
Thạch Tĩnh Chi mở tay mình, nhìn số chỉ tay cực ít trong lòng bàn tay: "Anh sắp thành ông già rồi. Các cô ấy mới hai mươi, hợp với em hơn. Em cũng lớn rồi, cũng hẹn hò bạn gái được rồi."
Dung mạo Thạch Tĩnh Chi được chăm sóc rất tốt. Hơn hai mươi năm sống trong nhung lụa, vẻ bề ngoài như không hề thay đổi. Nếu không nói tới khí thế và cảm giác tang thương thời gian đem lại thì chỉ nhìn thôi thì chỉ như khoảng mười bảy, mười tám tuổi, không già tí nào.
"Không phải sách nói đàn ông bốn mốt như cành hoa hay sao, A Tĩnh tuổi này mới chỉ như nụ hoa thôi, già đâu mà già?" Tần Ức phản bác, thấy sắc mặt Thạch Tĩnh Chi hơi hoãn lại, cậu mới tiếp chủ đề vừa nãy: "Trước mắt em không thích cô gái nào, không muốn hẹn hò."
"Thế còn bạn trai?"
Tần Ức vẫn cứ phủ nhận: "Em cũng chưa thích cậu trai nào."
Lời nói chân thành khiến sắc mặt Thạch Tĩnh Chi như trời quang trở lại nhưng ngay lập tức mây đã kéo đến: "Chẳng lẽ em thích transgender?"
"Em không thích ai hết, giờ em thích A Tĩnh nhất." Tần Ức bất giác bổ sung thêm một câu.
Mặc dù Thạch Tĩnh Chi biết lời này của Tần Ức không có gì đặc biệt nhưng vẻ mặt hắn vẫn như xuân về hoa nở.
"Em có thể đi gặp mấy fan đó nhưng anh phải biết địa điểm." Thấy Tần Ức gật đầu hắn bổ sung một câu "Vệ sĩ phải đem theo, không thể ở riêng với mấy cô gái đó."
"Tần Ức vẫn cứ gật đầ, Thạch Tĩnh Chi thêm câu nữa: "Anh đi với em đến đó."
Lần này Tần Ức bác bỏ: "Bên ngoài lạnh như vậy, chân anh sẽ bị đau. Em đi một mình là được. Số một tới số mười chín trong team trợ lý sẽ lo, các cô ấy đều là con gái, sẽ không làm gì được em đâu."
"Em thấy anh phiền."
"Em không!" Tần Ức thấy giọng hắn trở nên nguy hiểm đành lùi một bước. "Thế này vậy, nếu anh muốn đi thì đi với em nhưng không nên cùng xuất hiện với em, tìm chỗ đủ ấm ngồi chờ. Em không thích mấy cô ấy nhìn thấy anh."
Thạch Tĩnh Chi tuy không tự ti nhưng không thích người khác nhìn chân mình bằng ánh mắt lạ lẫm. Tần Ức không muốn hắn chán ghét fan trung thành của mình, nhưng nếu Thạch Tĩnh Chi phải bước đi thi chân sẽ rất đau.
Cậu từng đọc truyện cổ tích, nàng tiên cá uống thuốc để đổi đuôi thành hai chân, mỗi bước đi đều như bước trêи mũi dao, tuy rằng Thạch Tĩnh Chi không đau tới như vậy nhưng chắc hẳn cũng đau một nửa như thế. Cậu không mong Thạch Tĩnh Chi nhịn đau đi gặp fan với mình "Nếu A Tĩnh không ngồi ghế lăn, chân anh đau, chỗ này của em cũng đau."
Cậu đặt tay của đối phương ở lồng ngực mình. Thạch Tĩnh Chi có thể cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ ở đó. Hắn cảm nhận được nhiệt độ ở đó dường như khiến tay mình bị bỏng, muốn rút ra nhưng tay lại bị đối phương giữ thật chặt, khiến hắn không thể rút ra.
Không thể rút ra được, trong lòng hắn rung động mạnh mẽ như nhịp tim hiện tại. Màu đỏ lan từ tai xuống tới gương mặt. Da Thạch Tĩnh Chi trắng, màu đỏ nhanh chóng lan ra cả gương mặt.
Hắn lắp bắp: "Em nói vớ vẩn."
Tần Ức nhìn hắn đỏ mặt, bàn tay đang nắm tay Thạch Tĩnh Chi buông ra, ghé sát mặt lại. Hai người càng gần, đôi mắt Thạch Tĩnh Chi nhắm lại, trán cũng một vật thể vừa cứng vừa nóng tiếp xúc. Vừa mở mắt ra thì thấy gương mặt lo lắng của Tần Ức: "A Tĩnh, mặt anh nóng quá. Để em đi lấy nhiệt kế rồi gọi bác sĩ nha."
Thạch Tĩnh Chi:...
Tuy rằng nhiệt kế cặp vào thì không có vấn đề gì nhưng Tần Ức vẫn không yên lòng. Lúc bác sĩ tới kiểm tra, mặt Thạch Tĩnh Chi tối sầm lại. Hắn đột nhiên nhớ tới một việc quan trọng, nghiêm túc nói chuyện với vị bác sĩ đang kiểm tra xem mình có sốt hay không.
"Bác sĩ Lý, mấy hôm nữa kiểm tra sức khỏe toàn diện cho A Ức."
"Được rồi. Thạch tiên sinh. Cơ thể của anh vô cùng khỏe mạnh, đương nhiên vẫn nên giữ ấm chân và xoa bóp."
Tần Ức thắc mắc: "Hai tháng trước kiểm tra rồi mà sao lại còn làm nữa?"
"Lần này có hạng mục đặc biệt." Tự nhiên hắn lại quên một chuyện quan trọng. Tần Ức không có phản ứng với hắn, rất có thể không phải do không có ɖu͙ƈ vọng mà có thể là do Tần Ức liệt-dương!