Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai người không gặp nhau ba ngày rồi, đối với một cặp tình nhân mà nói… Khoảng thời gian này hơi bị dài đó, dù sao các đôi tình nhân mới yêu lúc nào cũng muốn dính chặt vào nhau mà, không phải sao? Huống chi tình cảm của hai người… Khụ, nồng nàn đến vậy. Vừa rồi trong thang máy Chu Nịnh Nịnh luôn lén lút nhìn anh, trong lòng hơi ngứa ngáy, nhưng anh vẫn chỉ trưng ra dáng vẻ ung dung như thế mà thôi.
Bây giờ đã tách khỏi bên ngoài, người đàn ông này liền trở nên khác hẳn, đột ngột tấn công Chu Nịnh Nịnh. Nhân lúc cô đang bối rối, anh dùng đầu lưỡi tách răng của cô ra, cô vừa cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, vừa cảm thấy động tâm.
Có lẽ là bị anh mê hoặc rồi, Chu Nịnh Nịnh chậm rãi đưa hai tay lên vai anh, lặng lẽ kiễng chân…
Không biết qua bao lâu, Chu Nịnh Nịnh cảm thấy đầu ngón chân tê rần, dùng tay vỗ vai anh một cái. Lục Cận Thâm buông ra, tay phải ôm lấy eo cô, ấn đầu cô vào lòng mình, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Chu Nịnh Nịnh nghe thấy tiếng tim đập rất nhanh bên trong lồng ngực anh, cô lại nghĩ đến lần đầu tiên hôn nhau, anh có nói “Anh không hồi hộp, mà là hưng phấn.”
Ôi… Anh lại hưng phấn à? (/▽╲)
Thu lại ý nghĩ xấu xa, Lục Cận Thâm xoa đầu cô, hỏi: “Đói bụng không?”
Chu Nịnh Nịnh lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không đói…”
Giọng cô mềm mại như tiếng mèo con, khiến cơ thể anh hơi ngứa ngáy, Lục Cận Thâm trừng mắt, cô không đói bụng, nhưng anh thì rất đói là đằng khác…
Lục Cận Thâm để cô ngồi xuống ghế sa lon, đặt bánh ngọt lên bàn, nói: “Nếu đói thì ăn đỡ bánh ngọt đi, anh gọi điện đặt thức ăn.”
Chu Nịnh Nịnh nhìn bánh ngọt trên bàn, cứ tưởng đống bánh đã bị nát bét rồi, ai ngờ vẫn còn nguyên, cô lặng lẽ khen bạn trai mình, định lực không tệ! (¬_¬)
Cô níu tay anh, Lục Cận Thâm quay đầu lại, Chu Nịnh Nịnh cười hì hì giơ một ngón cái lên…
Lục Cận Thâm buồn cười, xoa đầu cô, lời khen này anh cũng không muốn nhận lắm.
Đây là lần đầu tiên Chu Nịnh Nịnh tới phòng làm việc của anh, tò mò đi lòng vòng quanh phòng, cuối cùng ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa nhìn anh làm việc. Có người nói khi đàn ông chăm chú làm một việc gì đó là hấp dẫn nhất, quả không sai.
Cô cứ nhìn chằm chằm anh một lúc, sau đó lấy quyển sổ và bút chì từ túi xách ra. Chậm rãi vẽ lại chân dung của anh, mỗi nét đều rất cẩn thận tỉ mỉ. Cảm thấy cô luôn nhìn mình, tầm mắt của Lục Cận Thâm dời từ màn hình desktop chuyển sang cô.
Chu Nịnh Nịnh đưa cây bút chì trong tay lên, cười nói: “Em đang vẽ bạn trai lúc làm việc, anh đừng di chuyển.”
Lục Cận Thâm nhướng mày, khoé môi nhếch lên, lại tập trung vào màn hình desktop, ngầm cho phép mọi hành động của cô.
Nhưng Chu Nịnh Nịnh vừa vẽ được một phần ba đã phải dừng lại, bên ngoài có người gõ cửa.
Ba tiếng “cốc cốc cốc” vang lên đều đặn, kèm theo giọng nói háo hức của Tô Gia Trạch: “Đồ ăn giao đến đây, bây giờ vào có ổn không?”
Đương nhiên là ổn rồi… Mặt Chu Nịnh Nịnh hơi nóng lên, Lục Cận Thâm ung dung nói: “Vào đi.”
Tô Gia Trạch đẩy cửa vào, cười nói: “Tôi tình cờ gặp nhân viên giao thức ăn trong thang máy, thế nên thuận tay đưa đồ đến cho hai người.”
Giao đồ ăn cũng cần đưa hộ sao? Chu Nịnh Nịnh định trêu một tiếng, Lục Cận Thâm nhanh chóng đi đến lấy cái túi từ tay Tô Gia Trạch, thẳng thừng nói: “Thức ăn đã đưa đến, cậu có thể đi.”
Tô Gia Trạch: “…”
Chu Nịnh Nịnh: “(⊙o⊙)…”
Quá giỏi! Có phải đây là phong thái boss hay không? Hèn gì có nhiều cô gái say mê tổng tài bá đạo như thế…
Sụt sùi một tiếng, cô cũng thích tổng tài bá đạo đó… (/▽╲)
Tô Gia Trạch hoàn hồn, sau đó nhướng mày nhìn Chu Nịnh Nịnh: “Nịnh Nịnh tiểu thư, tôi không quấy rầy hai người nữa, chúc dùng cơm vui vẻ.”
Lục Cận Thâm: “Nhớ khoá cửa.”
Chu Nịnh Nịnh che mặt: (/▽╲)
Tô Gia Trạch: “À, ừ.”
Trời dần tối, sau khi ăn cơm xong, Lục Cận Thâm tiếp tục làm việc. Đôi lúc lại rời phòng, mất một lúc lâu mới quay trở lại.
Chu Nịnh Nịnh nhìn ngắm đường phố từ cửa sổ tầng 21, xe cộ và dòng người trên đường trông nhỏ bé vô cùng. Cô thổi một hơi vào cửa sổ, dùng ngón trỏ viết tên anh: Lục Cận Thâm.
Ừ, cô càng lúc càng thích anh, cảm giác càng lúc càng sâu sắc, khiến cô rất thoả mãn.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng mở ra.
Chu Nịnh Nịnh quay đầu lại, nhìn anh cười. Gò má bên phải hiện lên lúm đồng tiền nho nhỏ, đôi mắt cong lên giống như mặt trăng lưỡi liềm giữa trời đêm, cười rất ngọt ngào.
Lòng Lục Cận Thâm mềm nhũn, anh chưa bao giờ nghĩ rằng vào một ngày sẽ có người đợi mình làm xong việc để cùng về, cảm giác này khiến anh rất hài lòng. Anh đi tới hôn nhẹ vào môi cô, khoé miệng nhếch lên: “Đi được rồi, để anh đưa em về.”
Chu Nịnh Nịnh ôm vai anh, nhón chân lên hôn vào cằm anh một cái, ngửa đầu chớp mắt nhìn anh.
Đang mời gọi anh sao? Lục Cận Thâm cũng chớp mắt, đang định cúi đầu… Cô lại giống như một chú thỏ nhỏ, nhanh nhẹn xoay người, nhảy xa ra vài bước.
Chu Nịnh Nịnh đứng cạnh ghế sofa, khuôn mặt hơi hồng, vừa rồi đột nhiên cảm thấy… Rất thích anh, không ngờ mình lại muốn thân mật với anh. Chợt nghĩ đến điều này, cô cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Lục Cận Thâm chậm rãi rời đi, cầm lấy chiếc túi của cô, ánh mắt châm chọc nhìn cô bảo: “Đến giờ rồi, không đi thì tối nay có thể nghỉ ở nhà anh cũng được.”
A! Người xấu! Chu Nịnh Nịnh chạy “bịch bịch” ra khỏi cửa, cô không muốn về nhà anh đâu!
Lục Cận Thâm lái xe dừng lại trước cổng trường, đi vào sân trường cùng cô, lúc đi qua con đường nhỏ sum suê cành lá, anh liền đòi lại nụ hôn lúc nãy trong phòng làm việc.
_______________
Chiều thứ sáu, sân trường bắt đầu trở nên sôi nổi, lễ nghỉ Quốc Khánh đã tới, ai muốn về nhà thì đi về nhà, muốn hẹn hò thì đi hẹn hò, muốn du lịch thì đi du lịch, Chu Nịnh Nịnh bắt đầu dọn đồ để về nhà.
Buổi tối, Mạc Tú Trân bận sắp xếp hành lý nhưng khuôn mặt luôn nở nụ cười, nhìn là biết tâm trạng bà đang rất tốt. Ông Chu không yên tâm cho lắm, gọi Chu Nịnh Nịnh đến dặn kĩ: “Ba mẹ không ở nhà mấy ngày tới, con nên đến ở với anh trai, hoặc có thể đến nhà con bé Tiểu Mông, buổi tối đừng đi lung tung, nếu có cũng đừng về quá khuya, nhớ không được đến những nơi như quán bar…”
Nói mãi nói mãi… Cuối cùng ông chốt: “Tuyệt đối không được qua đêm ở nhà con trai, rõ chưa?”
Đề phòng ngàn vạn thứ, quan trọng nhất vẫn là mấy đứa con trai hư hỏng, chỉ sợ vào mấy ngày ông đi du lịch lại có một tên dám bắt nạt con gái nhà mình!
Chu Nịnh Nịnh trưng ra bộ mặt 囧 khi nghe đến phần sau, rốt cuộc cũng hiểu, câu cuối cùng mới là vấn đề trọng tâm!
Trước đây khi ra ngoài ông Chu chưa bao giờ dặn cô như vậy, lần này lại nói thế! Thì ra mấy điều dặn dò trước chỉ là làm bộ thôi! Chu Nịnh Nịnh gật đầu: “Con sẽ ở nhà Tiểu Mông vài ngày, dù sao cũng không phải lần đầu, ba đừng quá lo lắng, hai người đi chơi vui vẻ nha.”
Ông Chu nhìn cô, nhắc lại lần nữa: “Không được đến nhà con trai, rõ chưa?”
Chu Nịnh Nịnh hơi chột dạ nhưng vẫn gật đầu: “Rõ rồi! Ba cứ yên tâm.” Dù sao Lục Cận Thâm cũng ở cùng khu với Tiểu Mông, cô không đi sao được? Dù sao cô cũng muốn đến xem nhà anh thế nào… (/▽╲)
Sáng ngày 1 tháng 10, ông Chu dẫn vợ mình lên máy bay. Buổi trưa, con gái nhà ông đã bị một người đàn ông khác đón đi, không biết ông Chu biết được chuyện này sẽ khóc hay ngất ngay trên máy bay đây…
Chu Nịnh Nịnh đeo một cái ba lô lớn ngồi trên xe, Lục Cận Thâm nhìn cô, biết cô muốn đến ở tạm nhà Tiểu Mông, dù sao cũng ở cùng khu, nhưng anh vẫn không muốn bạn gái mình ở nhờ nhà người khác.
Chu Nịnh Nịnh lại hoàn toàn không biết đến ý nghĩ của Lục Cận Thâm. Trong chín ngày nghỉ này, cô cũng thăm thú những nơi gần thành phố một chút. Trước đây Tiểu Mông từng rủ cô và Trịnh Thiến Thiến đến phố cổ chơi vài ngày, kết quả Trịnh Thiến Thiến lại về nhà bạn trai, bọn họ bị thả chim bồ câu (1).
(1) Thả chim bồ câu: Tương tự như bị cho leo cây.
Lần trước vẽ đồ hoạ cho Lục Hi Dịch nhận được thù lao nhiều đến mức doạ cô sợ hết hồn, còn nhiều hơn cả tiền lương cô dạy hai tháng hè. Bây giờ cô đã có một khoảng tiền nhỏ trong ngân hàng, việc đi du lịch một hai chuyến hoàn toàn không thành vấn đề.
Bạn trai của Thiến Thiến rất biết cách mài giũa tình cảm giữa hai người, còn bạn trai cô sao lại án binh bất động vậy? Bây giờ cô cảm thấy hơi cô đơn… Nếu được đi du lịch cùng nhau thì tốt biết bao… (*/w╲*)
Sau khi ăn trưa xong, hai người lại đi xem phim, ngồi trong rạp không biết thời tiết bên ngoài, đến lúc đi ra mới biết trời đã mưa to, hạt mưa trĩu nặng, mang đến cảm giác lành lạnh trong người.
Vào ngày nghỉ thường có nhiều người đi xem phim, đột nhiên trời mưa lớn như vậy, trước cửa rạp liền chật kín người, trời cứ mưa thế này… Có lẽ sẽ không về sớm được.
Trong đám đông có tiếng người bảo nên vào rạp xem thêm một bộ nữa, dù sao mưa cũng không tạnh sớm được.
Chu Nịnh Nịnh kéo tay áo anh, đề nghị: “Hay chúng ta đi xem một phim nữa đi?”
Lục Cận Thâm xoa đầu cô, nói: “Em đợi anh một chút.”
Mấy phút sau, Chu Nịnh Nịnh thấy anh quay lại, trên tay còn cầm một cây dù, kinh ngạc hỏi: “Cây dù ở đâu ra vậy?”
Lục Cận Thâm cười cười nói: “Mua.”
Chu Nịnh Nịnh chớp mắt: “Trong rạp làm gì có người bán dù…”
Lục Cận Thâm cười nhẹ, không nói gì, nắm tay cô chen qua đám đông rời khỏi rạp phim, chậm rãi đi dưới trời mưa. Tiếng mưa rơi xuống dù vang lên lộp độp, mùi ẩm ướt của nền đất xông vào mũi, còn có tiếng giày dẫm nước vang lên mấy tiếng “lõm bõm”, ngoại trừ giày bị ướt, toàn thân cô đều được anh che hết, bản thân anh lại ướt sũng hết nửa người.
Giữa trời mưa, cô cảm thấy được sự nuông chiều của anh, cảm giác như có thể biết trước được tương lai tốt đẹp sau này, anh ở bên cạnh cô, không ngại mưa gió sẵn lòng che chở cho cô, cũng là người quan trọng nhất trong cuộc đời cô.
Lội mưa đến bãi đậu xe, Lục Cận Thâm đẩy Chu Nịnh Nịnh ngồi vào ghế phụ rồi di chuyển về phía ghế chính. Vừa mới lên xe liền có một thân thể ấm áp dán chặt vào mình khiến anh ngây người.
Chu Nịnh Nịnh như một con sói nhỏ, nhào đến cắn vào cổ anh, chỉ cắn một cái, không nặng không nhẹ, cô chỉ là muốn cắn anh. Trong lòng đột nhiên dâng lên tình ý triền miên khiến cô hơi… Kích động? Có lẽ vì vậy nên cô mới cảm thấy ngứa răng… Có lẽ là do trong lòng ngứa ngáy…
Cô trở về vị trí của mình, giả bộ bình tĩnh.
Nhưng một con sói nhỏ dẫn dụ một con sói lớn đến, đầu ngón tay lành lạnh bắt lấy cằm cô, sau đó phát ra hơi thở nam tính mãnh liệt hoà lẫn mùi nước mưa ẩm ướt.
Tim Chu Nịnh Nịnh đập mạnh như trống đánh, lông mi khẽ run rẩy, giây kế tiếp, đôi môi ấm áp liền ấn lên môi cô.
“Ưm…”