Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Anh không có bệnh tâm thần, lại cùng một đám bệnh tâm thần ở một chỗ, lúc đó anh thật sự cho rằng mình muốn điên rồi, mỗi lần gặp mẹ mình, liền cầu mong mẹ mang mình ra ngoài, nói mình không có bệnh, nói trong lòng những người đó thật sự nghĩ như thế, anh đều nói đúng sự thật! nhưng là anh giải thích như vậy, mẹ lại càng thấy tinh thần của anh không bình thường!
ở trong bệnh viên chăm sóc anh là một người phụ nữ trung niên, rất có kiên nhẫn với anh, ánh mắt nhìn anh rất ưa thích, ngay lúc đó anh bị nhốt ở trong bệnh viện tâm thần, thật sự có sự tín nhiệm và ỷ lại vào bà, nhưng sau đó ỷ lại và tin tưởng không duy trì được bao lâu, liền hoàn toàn bị vỡ tan trong một đêm.
Bà ta lên giường của anh, vạch quần áo tìm tòi trên người anh, vuốt ve người anh, hôn lên da thịt của anh! bà ta đụng chạm khiến anh đọc được những cách nghĩ chân thật nhất trong lòng bà ta!
Anh liều mạng vùng vẫy, nhưng lúc đó anh chỉ là một đứa bé tám tuổi, đâu nào có nhiều sức lực như bà ta, sau đó, anh phát hiện anh có thể khống chế suy nghĩ của người khác, anh khống chế được người đàn bà đó rời khỏi người anh, nhưng không được bao lâu, sự khống chế của anh lại mất hiệu lực, người đàn bà đó lại sấn về phía anh, anh cực kỳ sợ hãi, sau đó lúc anh cực kỳ sợ hãi, khống chế bà ta đập đầu vào tường, bà ta hôn mê ngất đi, anh cũng ngất theo.
Từ sau đó, người phụ nữ trung niên đó đối với anh không còn tốt như xưa, mà là không tốt, bà ta thường xuyên ngược đãi anh!
Từ đó, anh bắt đầu trở nên chán đời, trở nên không tin bất kỳ ai, trở nên lạnh lùng vô tình, bắt đầu chán ghét phụ nữ, trở nên thích sạch sẽ đến chỗ khiến người khác giận sôi máu! cũng mất hẳn nụ cười!
Cũng là từ lúc đó, chỉ mình anh biết được là anh có siêu năng lực.
Hai tháng sau khi anh ra khỏi bệnh viện tâm thần, gặp được cô.
Khi đó cô tầm năm tuổi, mặc một bộ váy công chúa, miệng liếm kẹo que còn lớn hơn mặt cô, đứng ở đầu ngõ, nói chuyện cùng một người đội mũ lưỡi trai.
Anh chú ý đầu tiên không phải cô, mà là người đội mũ lưỡi trai kia.
Người kia nói chuyện với cô trước, vừa lúc đi qua bên cạnh anh, cơ thể hai người không cẩn thận cọ xát, anh biết người đó là một tên buôn người.
Tuy anh đứng rất xa, nhưng còn nghe thấy được cuộc đối thoại của anh ta và cô.
Người nọ nói với cô là dẫn cô đi ăn uống, cô vậy mà ngốc nghếch hồ đồ rồi gật đầu liếm kẹo que.
Lúc đó, anh đã trở nên cực kỳ yên lặng, cho dù anh biết bé gái đó bị lừa gạt, nhưng anh vẫn cho là không liên quan đến mình rồi cất bước rời đi.
Anh đi không được vài bước, liền nghe thấy có người kêu mình lại: “Anh, ! ”
Anh lãnh đạm quay đầu, nhìn thấy thực sự là cô, chỉ vào trên mặt đất phía sau anh không xa, nói: “Anh, của anh nè!”
Là ví tiền của anh.
Anh nhặt ví tiền lên, nhìn cô một cái, đơn giản là không muốn ôm tâm tình nợ cô, nghĩ cách đi đến bên cạnh cô, nói ở bên tai cô, nhỏ giọng: “Anh ta là người xấu, em đi cùng với anh ta, sẽ bị bán đi đó.
”
Dựa tới gần, anh mới nhìn rõ khuôn mặt của bé gái, giống hệt như búp bê, cực kỳ dễ thương.
Hai mắt to của cô chợt lóe sáng, nhìn anh, lại thi thoảng liếm kẹo que.
Bộ dáng ngu ngốc đó của cô, khiến anh cũng không biết rốt cuộc cô có nghe hiểu lời anh nói hay không.
Thế nhưng không liên quan đến anh, dù sao anh cũng đã nói rồi, lúc anh chuẩn bị rời đi, anh nghe thấy âm thanh non mềm của cô nói với tên buôn người: “Anh trai này nói chú là người xấu, cháu không muốn đi với chú nữa.
”.