Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phản ứng của Tô Chi Niệm rất lớn làm tài xế và Trình Thanh Thông trước mặt giật mình.
Hai người nhìn chằm chằm đỉnh đầu của Tô Chi Niệm bị tập tài liệu che khuất trong kính chiếu hậu, nhìn một hồi không biết làm sao, sau đó hai người hai mặt nhìn nhau, lúc này Trình Thanh Thông mới thử mở miệng thăm dò: "Tô.
.
.
.
.
."
"Xuống xe!" Ngay tại lúc Trình Thanh Thông lên tiếng Tô Chi Niệm liền mở miệng lên tiếng ra lệnh.
Xuống xe? Cô vẫn rất an tĩnh ngồi ở trong xe cũng không có nói sai làm sai chuyện gì nha?
Trình Thanh Thông sửng sốt hai giây, mới hơi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Tô Chi Niệm.
Cả khuôn mặt của người đàn ông khuất sau tập tài liệu, giờ phút này ngay cả vẻ mặt của anh cô cũng không nhìn thấy chớ nói chi là phỏng đoán tâm tư của anh.
Trong lòng Trình Thanh Thông thận trọng tự xét lại mình một chút, xác định trong khoảng thời gian gần đây mình làm việc chưa bao giờ xuất hiện bất kỳ sơ suất nào, vì vậy lại mở miệng: "Tô tổng.
.
.
.
.
."
"Dừng xe!"
Tô Chi Niệm lại một lần nữa cắt ngang lời nói của Trình Thanh Thông, giọng điệu của anh sắc bén hơn vừa rồi rất nhiều, mang theo khí thế bức người, không cho kháng cự lại.
Tài xế suýt nữa bị lạc tay lái khi lời anh vừa dứt theo bản năng liền đạp thắng xe lại.
Tô Chi Niệm căn bản không cho Trình Thanh Thông và tài xế kịp mở miệng nói chuyện, trực tiếp chỉ chỉ ngoài cửa sổ, giọng nói buốt lạnh: "Đều xuống xe hết cho tôi!"
Tài xế và Trình Thanh Thông lại nhìn nhau lần nữa, chỉ là lần này hai người nhìn nhau chưa được ba giây giọng nói lạnh lùng của Tô Chi Niệm lại truyền đến lần nữa: "Đừng để cho tôi lặp lại lần thứ ba!"
Tài xế và Trình Thanh Thông hít vào một hơi, sau đó lật đật giống như là chạy trốn tranh đoạt từng giây cởi dây an toàn, trong nháy mắt đều đồng loạt xuống xe.
Lúc này Tô Chi Niệm mới đẩy cửa sau ra, vẫn lấy tài liệu che mặt của mình như trước, ném cho Trình Thanh Thông đang thấp thỏm đứng ở trên đường cái một câu: "Tất cả lịch trình hôm nay đều hủy bỏ", sau đó ngồi vào ghế lái, cũng không thắt dây an toàn, trực tiếp đạp chân ga rời đi.
Trình Thanh Thông và tài xế đứng ở trên đường lớn xe tới xe đi hứng gió lạnh mùa đông nhìn không chớp mắt chiếc xe đã chạy đi xa, ngơ ngác nhìn nhau một cái mới lui về ven đường, một người đón một chiếc xe taxi, một người bắt đầu gọi điện thoại xin lỗi khách hàng.
***********
Năm giờ rưỡi chiều, Tống Thanh Xuân đi ra thang máy, còn chưa đi đến cửa công ty cách kính cửa sổ cô đã nhìn thấy Tần Dĩ Nam đang đứng dựa vào cửa xe ở ven đường tư thái chỉnh tề anh tuấn.
Tống Thanh Xuân liếc mắt nhìn Đường Noãn đã đi ra cửa xoay tròn, vô ý thức ngừng bước chân lại.
Lực chú ý của Tần Dĩ Nam vẫn luôn đặt ở cửa, anh ta nhìn thấy Đường Noãn từ bên trong ra ngoài, lập tức đứng thẳng người đợi đến khi Đường Noãn nhìn về phía mình bèn vẫy tay với cô ta.
Khi Đường Noãn đến gần, Tống Thanh Xuân nhìn thấy rõ trên mặt Tần Dĩ Nam vốn đang nở nụ cười ấm áp trong nháy mắt trở nên âm lãnh, mang theo vài phần thương tiếc anh ta đưa tay sờ lên má phải sưng đỏ của Đường Noãn.
Mặc dù Tống Thanh Xuân không nghe được rốt cuộc Tần Dĩ Nam nói những gì, nhưng cô có thể nhìn ra sự tức giận từ trên mặt anh ta bất giác trong lòng lại nhói đau.
Tống Thanh Xuân biết Tần Dĩ Nam hơn hai mươi năm, cô chưa từng thấy anh ta tức giận, cho dù đối phương không phân rõ phải trái đi nữa Tần Dĩ Nam cũng vẫn luôn ôn hòa, nhưng bây giờ anh ta lại vì dấu tay trên mặt Đường Noãn mà nổi giận..