Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Có người hiếu kỳ nói: “Lẽ nào là tổng giám đốc Dương chuẩn bị cho anh ta?”
“Rõ ràng như vậy mà, còn cần phải hỏi sao?” Nhân viên nữ kia liếc nhìn đồng nghiệp, bát quái nói: “Dương Yến này, khi ở tập đoàn nhà họ Phương không an phận, nghe nói có quan hệ mờ ám với tổng giám đốc Phương.”
“Ha, tổng giám đốc Phương là ai chứ, sẽ nhìn trúng cô ta sao? 80% là không câu dẫn được tổng giám đốc Phương nên nhằm vào trợ lý đặc biệt của anh ấy. Trợ lý Tư này có được sự tin tưởng của tổng giám đốc Phương, địa vị ở tập đoàn nhà họ Phương cũng không thấp.”
“Vậy cô ta cũng quá tâm cơ rồi.” Có người thở dài, bắt đầu thuyết âm mưu: “Ài mọi người nói xem, có phải cô ta thấy tiểu hoa kia và tổng giám đốc Phương có quan hệ tốt với nhau, cố ý trả thù tiểu hoa kia hay không?”
“Không cần đoán, chắc chắn phải!”
“Nghe nói tổng giám đốc Dương muốn dùng 9 tỷ ký với tiểu hoa đó cho cô ta làm người phát ngôn sản phẩm mới của công ty chúng ta, ha ha, 9 tỷ thì muốn mời tiểu hoa có đẳng cấp như vậy, còn muốn người ta quay đoạn video tuyên truyền trong ba phút, cô ta coi nghệ sĩ người ta không cần ăn cơm nữa sao?”
“Tôi cũng cảm thấy cô ta hơi quá, keo kiệt như vậy không bằng tự mình nên mà làm!”
“Ài cô đừng nói nữa, tổng giám đốc Dương là có tâm cơ, nhưng cô ta cũng rất xinh đẹp, não rất to nha!”
“...”
Trong văn phòng, mấy người bàn luận vô cùng rôm rả, cười cười nói nói.
Hoàn toàn không có ai chú ý Dương Yến đi vào.
Vẫn là Dương Yến giơ tay gõ cửa mới khiến bọn họ chú ý đến.
Mấy người trong văn phòng khi đến thấy cô thì cổ họng nháy mắt bị nghẹn lại, không dám nói gì nữa, cô chỉ mỉm cười nhàn nhạt: “Xin lỗi, làm phiền đến mấy người.”
Cả văn phòng khi ấy im lặng như tờ, bầu không khí khá ngượng ngập.
Dương Yến giống như không nhìn thấy, nói mấy cái tên của văn kiện: “Mấy cái văn kiện đó đang ở chỗ ai?”
“Tổng, tổng giám đốc Dương, đang ở chỗ tôi...” Một cô gái mặc chiếc váy sọc đen lắp bắp nói, vội vàng lật tìm mấy văn kiện đó rồi đưa cho Dương yến, tay còn đang run.
“Cảm ơn.” Thanh âm của Dương Yến rất nhẹ nhàng, nhận văn kiện xong cũng không vội rời đi.
Cô dịu dàng nhìn người phụ nữ đang cuối thấp đầu trước mặt, hỏi cô ta: “Tôi nghe thấy, hình như là cô nói tôi có tâm cơ, nói tôi đã ra tay với tiểu hoa kia, nói tôi não to... có phải không?”
“Xin, xin lỗi tổng giám đốc Dương.” Người phụ nữ càng cúi thấp đầu, giọng nói run run: “Chúng tôi chỉ đang đùa.”
Ánh mắt của Dương Yên trầm xuống: “Lãnh đạo là để cô mang ra làm trò đùa?”
Mấy người khác cũng không dám đứng ra.
Dương Yến ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén quét qua mọi người trong văn phòng, chỉ cần ai cúi đầu, hoặc mắt nhìn trái nhìn phải thì cô liền biết những người này đều đang ngượng ngùng khi nói mấy chuyện linh tinh về cô.
“Thời gian làm việc thì nên cố gắng làm việc, muốn thả lỏng thì đến nhà vệ sinh mà nói.” Cô tức giận: “Các cô vậy mà lại nói chuyện ngang nhiên trong văn phòng làm việc, bàn tán về cấp trên, thật sự là giỏi quá mà!”
Cô lật bảng tên của một người phụ nữ, mội đỏ nhếch lên: “Thật khéo nha, lần trước ở tháng máy nói tôi chính là cô, lần này ở văn phòng bàn tàn về tôi cũng là cô, sao thế, cô thích mấy chuyện bát quái lắm hả?”
Không phải đâu tổng giám độc Dương.” Cô ta toát mồ hồi lạnh, có chút gấp gáp: “Là tôi quá ấu trĩ, không hiểu mấy quy tắc đó, hy vọng tổng giám đốc Dương không tính toán với tôi.”
Dương Yến cười cười: “Cô nếu là người ẫu trĩ còn có thể làm tổ trưởng của bộ phận kế hoạch, cô cảm thấy HR cùng quản lý của cô, ngay cả cô cũng không bằng phải không?”
“Ý tôi không phải như vậy...” Người phụ nữ đó không ngờ Dương Yến lại lợi hại đến vậy, nhất thời khó lòng mở miệng.
Dương Yến không nhìn cô ta, ánh mắt quét qua mấy người khác, chỉ ra người hôm đó bàn luận về cô ở trong thang máy: “Nếu miệng mấy người đang khép lại được thì chuyển tới bộ phận phục vụ đi, ở đấy một hai năm.”
“Tổng giám đốc Dương, chúng tôi biết sai rồi, cô tha thứ cho chúng tôi đi.” Mấy người bị Dương Yến chỉ ra đều hoảng.
Bọn họ biết thời gian làm việc ở bộ phận phục vụ dài, còn ít tiền, căn bản không dễ nhằn. Nếu phải ở bộ phận phục vụ một năm rồi quay lại bộ phận kế hoạch, nơi này đâu còn vị trí cho bọn họ nữa chứ.
Dương Yến khoanh tay trước ngực, gương mặt rất dịu dàng nhưng khí thế mười phần bức người: “Hoặc các cô tự động từ chức ở Hòa Tụng, sẽ không có một phần tiền bồi thường nào từ công ty, hoặc là đi đến bộ phận phục vụ ở đó 14 tháng.”
Nhìn thấy sắc mặt tái xanh của mấy người đó, trong lòng cô cũng không có dao động gì, nhàn nhạt hỏi: “Chọn cái nào?”
Đờ người ra rất lâu, mấy người đó chọn cách thứ hai.
Không bồi thường, không có cái gì chứng minh, bọn họ căn bản ở trong giới này không thể tìm được công việc. Nếu như Dương Yến âm thầm nói một tiếng với các công ty nhỏ, phong sát bọn họ thì phải làm sao.
Dương Yến ừm một tiếng: “Các cô bây giờ có thể thu dọn đồ đạc, bàn giao công việc xong, tôi sẽ gọi điện nói cho quản lý của bộ phận các cô biết, buổi chiều các cô có thể đi làm ở bộ phận phục vụ rồi.”
Cô nói xong thì quay người rời đi.
Mọi người trong văn phòng thấy Dương Yến đã đi, giống như được sống lại, liền thở phào một hơi.
Kết quả còn chưa hít thở xong, Dương Yến đột nhiên quay người lại, dọa bọn họ một trận.
Dương Yến chỉ quét mắt qua bọn họ: “Những người khác cũng đừng tưởng thoát được, các cô các cậu muốn bàn luận về lãnh đạo thì đi đến nơi không người, đừng chiếm dụng thời gian làm việc để làm những việc này.”
“Tiền thưởng quý, tiền thưởng năm của tất cả mọi người của bộ phận kế hoạch đều không có, bao gồm cả quản lý của các người. Không ưng thì từ chức, lấy năng lực của các người đi tìm một công ty tốt hơn, tôi không cản.”
Lần này nói xong, cô thật sự rời đi.
Dương Yến đi được một lúc lâu mà mọi người trong văn phòng vẫn không im lặng như tờ, mọi người nhìn nhau, đều nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt đối phương.
Người phụ nữ có thể tồn tại ở tập đoàn nhà họ Phương lâu như vậy, quả thật không dễ chọc.
Sợ là sau lần này, Hòa Tụng sẽ không còn nhân viên nào dám không tôn trọng cô, lấy cô ra làm trò đùa nữa.
Dương Yến sau khi lấy văn kiện trở về văn phòng làm việc, trợ lý vội vàng bước vào: “Xin lỗi tổng giám đốc Dương, tôi ra ngoài xử lý một số việc nên không đến kịp để nói với cô.”
“Không sao.” Dương Yến cũng không có để ý, hỏi cô ta: “Đã nói chuyện được với diễn viên đó của Tân Lệ chưa?”
Sắc mặt của trợ lý hơi tối lại, bất lực nói: “Đã nói chuyện rồi, nhưng đối phương kiên trì muốn 30 tỷ, bớt 30 triệu cũng không được, nói nếu không trả được thì bảo cô đi tìm người khác.”
Dương Yến không có tức giận, chỉ nói: “Kịch bản tôi đã xem rồi, là những điều tôi muốn, cộng thêm đạo diễn và biên tập hậu kỳ, diễn viên nam nữ tuyết đối sẽ hot, cô ta còn sợ không kiếm được tiền sao?”
“Tôi cùng cách nghĩ của tổng giám đốc Dương.” Trợ lý nói: “Nhưng diễn viên bây giờ chỉ coi trọng tiền, huồng chi thành tích của Hòa Tụng hai năm nay quả thật rất tệ, rất nhiều diễn viên không dám mạo hiểm.”
Dương Yến thở dài, cầm lấy tài liệu ghi thông tin các diễn viên: “Tôi chọn lại lần nữa.”
Trợ lý đứng đợi ở một bên, cô ta nhìn Dương Yến dường như phát hiện cái gì, nói: “Tổng giám đốc Dương, tôi cảm thấy không cần dùng tìm nữa, cô rất thích hợp đó.”
“Cô đùa cái gì vậy?” Dương Yến ngẩng lên nhìn cô ta, cũng có chút ngạc nhiên: “Tôi đâu biết diễn.”
“Một video ba phút mà thôi, đạo diễn nói thế nào thì cô diễn như vậy là được rồi.” Trợ lý dứt lời liền lấy ra cái gương nhỏ mang trên người, đưa đến trước mặt Dương Yến.
Trợ lý nhìn Dương Yến, biểu tình rất nghiêm túc: “Tổng giám đốc Dương tôi nói thật đó, câu chuyện là cô nghĩ, cô làm nữ chính là hợp nhất, cô nhìn xem ngũ quan của mình đi, trang điểm kiểu gì cũng hợp cả.”
Dương Yến xua xua tay: “Đừng nói chuyện này nữa, tôi thật sự không được.”
“Không được thì cô cũng phải thử.” Trợ lý còn đang khuyên: “Tôi biết tổng giám đốc Dương mấy ngày nay đã xem rất nhiều các tác phẩm tốt nghiệp của đạo diễn trẻ khác nhưng đều không ưng, đạo diễn mà cô muốn chọn vẫn là đạo diễn Văn.”
“Nhưng những lời Tân Lệ Media nói, cô cũng biết rồi. Bây giờ cái gì cũng sắp xếp xong rồi, chỉ thiếu mỗi nữ chính, nếu như cô lên diễn, có thể tiết kiệm 9 tỷ, ngày mai đi Lệ Giang cũng không tiếp tục phí sức tìm đạo diễn mới rồi.”