Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phương Tinh Nghị không vui nói: “Mày lại làm sao vậy? Trời mưa lớn như vậy mà mày còn muốn người khác ra ngoài chơi với mày?”
Chó săn Đức thấy anh không động đậy, chạy qua há miệng cắn ống quần anh.
Kéo anh ra phía cửa.
“...”
Con chó này càng ngày càng lớn mật rồi!
Phương Tinh Nghị nén xuống tức giận, bị ép phải đi theo con chó săn Đức.
Anh nghĩ là nó cứ ở nhà không được ra ngoài nên cảm thấy buồn chán, muốn thả nó ra ngoài chơi đùa, thuận tiện cũng mời Hướng Vãn Tình ra ngoài luôn.
Vừa mở cửa cửa lại phát hiện Dương Yến vẫn còn đang quỳ trong mưa, cả người ướt đẫm như chuột lột, thân thể cứ phát run.
Sắc mặt của anh lập tức thay đổi, nhanh chóng cất bước đi qua.
Người phụ nữ ngu ngốc này!
Anh biết Dương Yến bướng bỉnh, cho là cô còn e dè về việc mình mang thai nên trời mưa sẽ đi ngay, anh cũng nhẫn tâm không thèm để ý.
Phương Tinh Nghị vừa ra khỏi cửa, sắc mặt lạnh lùng muốn đi xuống mắng Dương Yến, một người đàn ông vội vã cầm ô đi tới.
Người đàn ông che ô trên đầu Dương Yến, nâng cô dậy: “Cô Dương hồ đồ quá, sao lại dầm mưa ở chỗ này chứ!”
“Chiến Thương?” Dương Yến nhìn thấy là anh ta, bỗng nhiên bắt lấy tay của anh ta: “Sao anh lại tìm được chỗ này, Hứa Cung Diễn đâu, Đã tìm thấy máy bay chưa?”
Chiến Thương khoác áo khoác lên người cô, đau lòng nói: “Tìm được rồi, cậu chủ không có chuyện gì, cô mau khoác áo vào đi, đừng làm ảnh hưởng đến đứa nhỏ.”
“Thật ư?” Giọng Dương Yến vội vã: “Dẫn tôi đi gặp anh ấy đi.”
Dương Yến cực kỳ lo lắng, sau khi nghe tin Hứa Cung Diễn vẫn còn sống, vội vàng rời khỏi với Chiến Thương.
Cũng không hề chú ý đến cánh cửa vừa mở ra và Phương Tinh Nghị đang đứng ở đó.
Phương Tinh Nghị nhìn chiếc xe biến mất khỏi làn mưa, sự tức giận trong lòng cũng từ từ biến mất, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng.
Anh mới vừa nãy vậy mà lại tức giận, lo lăng vì cô gái này.
Thật sự đáng thương!
Dương Yến quỳ trong mưa quá lâu, thay một bộ quần áo sạch sẽ khô ráo, thổi hơi ấm vào tay, đầu vẫn còn chút choáng.
Chân vừa đi hướng đến phòng bệnh, Chiến Thương ở bên cạnh cũng nói máy bay là được tìm thấy ở đâu với Dương Yến, dưới đất đầy xác người.
Cũng may là Hứa Cung Diễn sớm nhảy dù xuống, chân bị té gãy, nhưng vẫn may là không nghiêm trọng.
Dương Yến bước vào phòng bệnh liền nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên giường, mặc quần áo bệnh nhân, một cái chân còn đang quấn băng vải, khuôn mặt nhã nhặn bây giờ bị trầy da, người nhìn thấy cũng phải giật mình.
Trên cái tủ bên giường có đặt một cái túi vải màu trắng, một cái hộp vuông.
Trong hộp là thứ gì, Dương Yến có thể đoán được.
Dương Yến chua xót trong lòng, bước chân từ từ đi qua, ngồi xuống kế bên giường, nhẹ nhàng nắm tay của người đàn ông.
Tay của người đàn ông lạnh buốt, không có độ ấm gì.
Dương Yến đem tay của anh ta dán lên mặt mình, nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh ta, lặng lẽ rơi nước mắt.
“... làm khổ anh rồi.”
Ngón tay bị Dương Yến nắm đột nhiên giật giật, Hứa Cung Diễn trên giường bệnh chậm rãi mở mắt.
Sau khi nhìn thấy là Dương Yến, đôi mắt xanh thẳm của Hứa Cung Diễn tràn ngập ý cười, giọng nói khàn khàn: “Khóc vì anh hả?”
Dương Yến gật gật đầu, cong môi, nước mắt lại rơi dữ dội hơn.
Cô dẫu môi, nhịn không được mắng anh ta: “Sao anh lại ngốc như vậy, tại sao phải muốn đi...”
“Đừng khóc nữa, không đẹp chút nào hết.” Hứa Cung Diễn dùng đầu ngón tay lau nước mắt trên mặt cô: “Anh biết em trai của em xảy ra chuyện, trong lòng em rất khó chịu, sao có thể để tro cốt của em ấy lưu lạc ở bên ngoài.”
Một câu này khiến Dương Yến hỏng mất.
Cũng bởi vì sợ cô đau khổ, không màn nguy hiểm mà trở về nước Y thương lượng với Kỷ Gia Trí, giúp cô mang hài cốt của em trai về.
Cô có tài cán gì mà luôn được người đàn ông này nâng trong lòng bàn tay?
“Hứa Cung Diễn.” Dương Yến bổ nhào qua ôm lấy anh ta, nhịn không được đau lòng mà khóc: “Rất xin lỗi...có đau không?”
Hứa Cung Diễn vuốt vuốt lưng cô, an ủi: “Không đau, em đừng khóc nữa, có được không? Em nhìn anh vẫn còn sống đây này, em khóc thê thảm như vậy lại không tốt với mấy cục cưng.”
Dương Yến cố gắng nén nước mắt, hỏi anh ta: “Anh vẫn còn thích em ư?”
“Không thích.” Hứa Cung Diễn lắc đầu, bàn tay sờ lên khuôn mặt chưa khô nước mắt của cô: “Bởi vì anh rất yêu em, yêu em từ đầu đến cuối, cho dù sau này anh chết rồi thì phần tình yêu này vẫn tiếp tục theo anh.”
“Đáng giá không chứ?”
Hứa Cung Diễn trả lời: “Yêu một người là không có giới hạn, không có tiếc nuối, không thể dùng từ này để cân nhắc.”
Dương Yến nghe xong, hốc mắc lại đau nhức, nhịn không nổi mà tiếp tục rơi nước mắt.
Cô nâng khuôn mặt người đàn ông lên, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi tái nhợt của người đàn ông: “Hứa Cung Diễn, chờ anh khỏe lại thì chúng ta kết hôn đi.”
Hứa Cung Diễn nhất thời không phản ứng kịp: “Thật sao?”
“Thật sự, em muốn sau khi kết hôn với em rồi anh vẫn yêu em.” Dương Yến lại hôn anh một cái: “Đứa nhỏ...nếu như anh không thích, chờ sau khi sinh xong thì em sẽ đưa cho mẹ nuôi, anh muốn đi đâu thì em đều đi với anh.”
Đôi mắt u ám của Hứa Cung Diễn phát ra tia sáng, giọng nói cũng khôi phục lại sức sống: “An An, em không cần phải như vậy đâu, anh có thể yêu bọn nhóc giống như yêu em, yêu bọn nhóc, thương bọn nhóc.”
Dương Yến vâng một tiếng, nước mắt lại không tự chủ được mà rơi xuống: “Nghe theo anh.”
“An An, hôn anh một cái nữa đi.”
Dương Yến lại hôn anh ta một cái.
Hứa Cung Diễn kéo cánh tay của cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay, giữa lông mày không che giấu được sự vui vẻ: “Cảm giác giống như đang nằm mơ, hình như anh là người hạnh phúc nhất trên đời này.”
“Người hạnh phúc cũng không nằm trên giường bệnh.” Dương Yến nở nụ cười với anh ta.
Vì Hứa Cung Diễn còn sống mà cô rất vui mừng, nhưng ở một góc nào đó đó trong lòng cũng cất giấu một phần bị thương.
Giữa một người không yêu cô, còn tổn thương cô quá nhiều lần, và một người trong lòng chỉ có một mình cô, tại sao cô lại không chọn cái sau?
Cô quá mệt mỏi rồi, không muốn kiên trì nữa.
Dương Yến hỏi Hứa Cung Diễn có thấy đói bụng không, để Chiến Thương đi ra ngoài mua đồ ăn về, từng muỗng từng muỗng đút cho anh ta ăn, kể cho anh ta nghe chuyện sản phẩm mới của công ty bên Nam Thành.
Sau khi nói chuyện một lúc, phần bụng của Dương Yến cảm thấy đau đau, lại hơi chóng mặt.
Hứa Cung Diễn thấy được cô không thoải mái: “An An, thân thể không thoải mái hả?”
“Không sao...” Kết quả, Dương Yến Vừa mới nói hai chữ này, liền hôn mê bất tỉnh.
Vẻ mặt Hứa Cung Diễn trở nên hốt hoảng, lớn tiếng gọi Chiến Thương, để anh ta đi tìm bác sĩ.
Đầu tiên, bác sĩ làm kiểm tra cho Dương Yến, nói gần đây cô bị tác động, ngủ không đủ giấc, còn hơi phát sốt.
Biết được tin tức Dương Yến mang thai từ Hứa Cung Diễn, sau đó lại có một bác sĩ phụ khoa đến.
Đúng lúc bác sĩ này là người lúc trước đến nhà Tưởng Song Kỳ làm kiểm tra cho Dương Yến.
Lúc bước vào còn nhìn Hứa Cung Diễn hai lần, đoán mò mối quan hệ của Dương Yến và anh ta.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ cau chặt mày, hỏi Hứa Cung Diễn: “Anh là...”
“Tôi là chồng sắp cưới của cô ấy.” Hứa Cung Diễn nhìn Dương Yến đang hôn mê: “Mấy đứa nhóc sao rồi?”
Hóa ra là con của người đàn ông này.
Bác sĩ này khẽ thở dài, nhẹ nhàng nói: “Các người vẫn còn trẻ, chỉ cần cô ấy chăm sóc sức khỏe cho tốt, cơ hội sau này có con vẫn còn rất nhiều, về sau anh cũng nên ở bên cạnh cô ấy.”
Nghe xong, sắc mặt Hứa Cung Diễn trở nên âm trầm: “Có phải là bé con xảy ra chuyện rồi?”
“Nhịp tim của mấy đứa nhóc rất yếu, lại là thai ba...” Bác sĩ khoa sản nói: “Lúc trước tôi đã kiểm tra cho cô ấy, phát hiện tình trạng của mấy đứa nhóc không tốt, lần này cô ấy lại phát số, tình hình lại nghiêm trọng hơn.”
“Tỷ lệ sống sót của mấy đứa nhóc rất nhỏ, hơn phân nửa đã chết từ trong trứng. Tôi đề nghị để cô ấy làm giải phẫu sớm một chút, thai chết để trong bụng quá lâu sẽ gây ra tổn thương lớn đối với thân thể của cô ấy, có thể nghiêm trọng hơn là không thể sinh con được.”
Hô hấp của Hứa Cung Diễn siết chặt, dường như không tiếp thu nổi tin tức này.
Lúc Dương Yến đến thì anh đã chú ý bụng của Dương Yến không lớn lắm.
Mang thai hơn năm tháng mà bụng lại không có thay đổi gì, chắc chắn là mấy đứa nhóc đã xảy ra vấn đề.
Sau khi chờ bác sĩ khoa sản đi khỏi, Hứa Cung Diễn gọi Chiến Thương qua, bình tĩnh phân phó: “Vận dụng hết tất cả các mối quan hệ, liên hệ với bác sĩ giỏi nhất ở nước Y, bao gồm cả người phục vụ cho hoàng thất, mời bọn họ đến đây.”