Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 431: GIẢ VỜ ĐÁNG THƯƠNG VỚI TÔI THẬT NHÀM CHÁN
Dương Yến cũng không có tâm trạng để suy nghĩ tại sao tính cách của anh lại thay đổi nhiều như vậy, bây giờ điều cô quan tâm hơn đó là chuyện Lâm Thanh Dung đang ở đâu: "Tôi đã đi qua nhà anh, dì Lục nói Lâm Thanh Dung đã đi công tác nước ngoài, thật sao?”
Lục Văn Thù ừ một tiếng.
Dương Yến tối sầm mặt lại, tức giận nói: "Anh nói láo! Tôi đã điều tra, cô ấy đã sớm từ chức ở Phương thị.”
"Cô quan tâm chuyện của tôi làm gì?” Lục Văn Thù lạnh lùng nói: "Chúng tôi đã sớm chia tay, cô ta đi đâu tôi cũng không xen vào thì nói thế nào với mẹ tôi, đó cũng là việc riêng của tôi.”
"Anh đã chia tay với cô ấy?” Dương Yến nổi giận đùng đùng đi qua, bỗng nhiên kéo cà vạt của anh, nghiến răng nghiến lợi: "Anh biết cô ấy đang có thai, nhưng vẫn chia tay với cô ấy?”
"Tôi biết." Lục Văn Thù nhún nhún vai, không thèm để ý, nói: "Như vậy thì đã sao? Cuộc sống của tôi cũng không chỉ có một mình cô ta là phụ nữ, cô ta mang thai rất ghê gớm sao?”
Dương Yến tức giận đến mức cánh tay run rẩy: "Lục Văn Thù, cô ấy mang thai là con đẻ của anh.”
"Nha." Lục Văn Thù giật giật khóe một, dùng giọng nói như bố thí: “Cô ta bằng lòng sinh thì tôi nuôi, nếu không thì phá đi thôi. Chuyện giữ lại đứa bé vài phút…”
"Ba!" Dương Yến tức giận hung hăng tát một cái vào mặt Lục Văn Thù, khiến lòng bàn tay của cô run lên.
Trợ lý Tư thấy cảnh này, khẽ hít sâu một hơi.
Mà Lục Văn Thù bị cô đánh đến đầu quay sang một bên, gương mặt mơ hồ run lên, khiến anh sửng sốt trong mấy giây.
Sau khi kịp phản ứng, ánh mắt Lục Văn Thù Kịp hung ác nhìn chằm chằm vào người Dương Yến: "Con mẹ nó cô dám đánh tôi? !"
"Cậu Lục, hiểu lầm! Là hiểu lầm!" Thấy Lục Văn Thù muốn ra tay với Dương Yến, trợ lý Tư nhào tới, kéo Dương Yến về phía sau, vừa cười làm lành với Lục Văn Thù: "Cô Dương là trượt tay, không cẩn thận mà thôi. Lục tổng anh còn bận rộn nhiều việc, chúng tôi không quấy rầy, xin phép đi trước."
Trợ lý Tư kéo Dương Yến, vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Sau khi rời văn phòng Tổng giám đốc, trợ lý Tư mới thở dài một hơi, trong lòng run sợ nói: " Cô Dương, cô cũng quá…Cho dù Lục tổng và cô Lâm đã chia tay, cô cũng không thể tát anh ta như vậy.”
Dương Yến trầm mặt nói: "Anh có nghe thấy anh ta vừa nói gì không? Nói trong lòng anh ta không chỉ có một mình Lâm Thanh Dung, nếu cô ấy không muốn giữ lại đứa trẻ thì bỏ đi, chết tiệt!”
Nếu không phải bị trợ lý Tư liều chết ngăn cản, cô còn muốn quay lại cho Lục Văn Thù thêm hai cái tát.
Trợ lý Tư thở dài nói: "Con người Lục tổng quả thật như vậy, cô đừng so đo với anh ấy. Tính cách của anh ấy đã thay đổi rất nhiều, hơi có một chút chuyện liền mất bình tĩnh, bây giờ toàn bộ nhân viên Lục thị đều rất sợ anh ấy.”
Dương Yến oán hận nói: "Mong đến một ngày nào đó anh ta bị nhân viên của mình làm cho tức chết mới tốt.”
"..."
"Trước kia tôi còn nói với Lâm Thanh Dung, Lục Văn Thù đã cải tà quy chính, nói cô ấy hãy cố gắng trân trọng, chết tiệt, hóa ra là mắt tôi bị mù! Có con chó nào không ăn cứt!”
Trợ lý Tư nghe vậy nhịn không được, nói: "Cô Dương, cô cũng đừng dùng từ ngữ thô bỉ như thế để miêu tả Lục tổng.”
"Anh ta không phải là chó sao?” Dương Yến cao giọng: "Lúc theo đuổi Lâm Thanh Dung thì mặt dày mày dạn, chiêu trò gì cũng có thể sử dụng, chơi chán thì mặc kệ người ta, bỏ cả đứa trẻ, con mẹ nó không bằng một con chó! Anh ta thích chơi đùa như vậy không xứng đáng có được đứa trẻ, vô sinh là tốt nhất!”
"Cô Dương, cô nhỏ giọng một chút!" Trợ lý Tư thật sự muốn che miệng của cô lại, khuyên nhủ: "Bây giờ tâm trạng của Lục tổng không ổn định, để anh ấy nghe được thì thật khó lường, cô đừng nói chuyện với anh ấy.”
"Tôi không nhỏ giọng thì thế nào, tôi còn muốn bỏ tiền tống anh ta lên báo để cho anh ta nổi tiếng!”
"Báo chí ra nhanh, hủy đi cũng nhanh." Trợ lý Tư ăn ngay nói thật: "Cô Dương, cô bây giờ ở Hòa Tụng, Lục tổng muốn trị công ty của cô cũng giống như bóp chết một con kiến vậy.”
"Hơn nữa, nếu cô tùy tiện đối nghịch với Lục tổng, Phương tổng bị kẹt ở giữa chính là người khó xử nhất. Phương tổng luôn luôn có quan hệ tốt với cô, nhưng cô cũng không nên để Phương tổng mất đi người anh em này, có đúng không?”
Dương Yến dần bình tĩnh lại sau khi nghe những lời này của trợ lý Tư.
Đúng vậy, cô không cần thiết phải đối nghịch với Lục Văn Thù, sẽ chỉ khiến cho Phương Tinh Nghị khó xử mà thôi.
Dương Yến không còn tranh cãi nữa, bình tĩnh nói với trợ lý Tư: "Trợ lý Tư, tôi biết anh rất lợi hại, làm phiền anh giúp tôi điều tra xem mấy tháng nay Lâm Thanh Dung đi đâu được không?”
Cô thật sự rất lo lắng cho Lâm Thanh Dung, cũng không biết vì sao cô ấy chia tay với Lục Văn Thù, lại còn biến mất không tìm thấy.
Trợ lý Tư gật đầu: "Yên tâm đi, tra được tin tức tôi sẽ nói cho cô biết."
"Cám ơn." Dương Yến nói, còn chưa kịp phản ứng thì một bóng người đi ngang qua phía cô.
Đối phương đang vội vàng nên không kịp nhìn đường, dụng phải Dương Yến suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Trợ lý Tư vội vàng đỡ Dương Yến: "Cô Dương, cô không sao chứ?”
"Không sao." Dương Yến đứng lên, nhíu mày nhìn về phía người phụ nữ chạy qua.
Cô ta ăn mặc sang trọng, xem ra là tiểu thư con nhà giàu, có mái tóc dài màu xanh rất sáng.
Dương Yến nhớ tới người phụ nữ trước đó ngồi trên xe thể thao của Lục Văn Thù, hình như cũng có mái tóc dài màu xanh.
Ánh mắt cô trở nên u ám, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Tên đàn ông cặn bã này, chia tay liền vội vàng để bạn gái mới đến công ty ân ân ái ái! Nếu Lâm Thanh Dung có chuyện gì tôi nhất định không tha cho anh ta.”
Trợ lý Tư thở dài trong lòng.
Anh cũng cảm thấy Lục Văn Thù có chút... Cặn bã!
Dương Tinh Nguyệt không thèm gõ cửa phòng, lảo đảo đi vào văn phòng Tổng giám đốc.
Lục Văn Thù bị tiếng động này làm cho phát bực, mắng: “Mẹ nhà nó không biết gõ cửa trước khi vào sao?”
Lúc anh thấy người đến là Dương Tinh Nguyệt, biểu cảm đột nhiên thay đổi, đặt bút máy trong tay xuống.
"Sao cô lại tới đây?"
Dương Tinh Nguyệt nhào tới trước mặt Lục Văn Thù, bộ dạng nhẫn nhịn đáng thương: “Cậu Lục, anh thả tôi ra đi, tôi cũng không đắc tội với anh, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”
Bàn tay to lớn của Lục Văn Thù sờ lên gương mặt của cô, dịu dàng nói: "Tôi yêu cô, thương cô, tôi đối với cô không tốt sao?”
"Vậy tại sao anh lại cho tôi uống thuốc, tìm người đối xử với tôi như vậy, còn quay video?” Dương Tinh Nguyệt suy sụp nói: “Mẹ tôi thấy những bức hình kia thì tức giận đến mức phải nhập viện.”
Lục Văn Thù hơi nhíu mày: "Hóa ra là mẹ cô chỉ mới nắm viện, còn chưa chết sao?”
Dương Tinh Nguyệt vừa nghe thấy như vậy lập tức khóc lên.
"Đừng khóc, đừng khóc, cô khóc tôi sẽ rất đau lòng!” Lục Văn Thù bóp cái cằm của cô, đem cô kéo đến tới trước mặt: "Ai biết cô Dương bên ngoài yếu đuối đáng thương nhưng sau lưng lại rất anh hùng!”
"Mẹ của cô thật tốt, chồng đi quá giới hạn có cô con gái như cô giấu diếm bà ấy, thay chồng bà ấy xử lý những chuyện thối nát kia, bà ta nên tặng cho cô giải thưởng “cô con gái tốt nhất”.”
"Lục, cậu Lục, anh nói cái gì…” Dương Tinh Nguyệt cố giả vờ bình tĩnh, hai hàng nước mắt chảy xuống: “Tôi nghe không hiểu.”
Lục Văn Thù cúi đầu cười một tiếng, càng dùng sức bóp cằm của cô: "Cô ép chết Lâm Vân Duệ, đút lót người bêu xấu cô ấy, lúc ép chết cha mẹ cô ấy, cô không nghĩ tới mình sẽ có ngày này sao?”
Dương Tinh Nguyệt mở to hai mắt nhìn anh, run lẩy bẩy: "Anh, anh..."
“Thời đại này, có giao thiệp, có tiền, muốn điều tra cái gì mà không được?” Lục Văn Thù cười hỏi: "Cô không phải là vì có tiền, giao thiệp rộng, thay cha cô giải quyết hết những chuyện thối nát bên ngoài kia hay sao?”
"Lâm Vân Duệ và cha mẹ của cô ấy chết không có liên quan gì đến tôi.” Dương Tinh Nguyệt hoảng hốt vội nói: "Là có người sợ cô ta ra ngoài nói lung tung nên mới ra tay, không phải tôi.”
Lục Văn Thù cười lạnh: "Không phải cô sợ Lâm Vân Duệ sẽ vạch trần tài liệu đen của công ty cha cô, sợ Lâm Vân Duệ đem mọi chuyện nói cho mẹ cô, sợ công ty nhà cô phá sản nên mới ra tay với cả nhà Lâm Vân Duệ?”
"Tôi không có —— "
Lục Văn Thù hung hăng siết chặt cằm của cô.
Dương Tinh Nguyệt đau đến phát run, không có cách nào nói tiếp.
"Giả vờ đáng thương yếu đuối với tôi, nói dối, thật nhàm chán.” Lục Văn Thù nói: "Thật dễ dàng để làm cho một người chết đi, nhưng tước đi sự giàu có của cô ta, nhìn cô ta bởi vì không có quyền lực mà bị sỉ nhục, càng làm cho cô ta đau đến tuyệt vọng.”
Giọng nói của người đàn ông phát ra rất dịu dàng, nhưng nụ cười trên mặt lại vô cùng lạnh lẽo: “Nếu cô đã thích thay cha cô dọn dẹp cục diện hỗn loạn và không coi ai ra gì như vậy, tôi sẽ để cô nếm thử hương vị không có quyền lợi và bị ép chết là thế nào.”
CHƯƠNG 432: SAO LẠI CÓ NGƯỜI PHỤ NỮ NHƯ CÔ Ở TRÊN ĐỜI?
"Anh, anh... Ác ma." Dương Tinh Nguyệt bị Lục Văn Thù hù dọa đến mức hai chân đều nhũn ra, hiểu ra tất cả: “Hóa ra trước đây anh đối tốt với tôi như vậy chính là vì chuyện kia, anh muốn thay Lâm Vân Duệ báo thù.”
"Xem ra, cô Dương vẫn là một người thông minh.” Lục Văn Thù tới gần cô, nhẹ nhàng nói: "Chỉ có điều cha cô cũng không có may mắn được như cô, đến chết cũng không biết mình chết thế nào.”
Dương Tinh Nguyệt dường như thét lên, run lẩy bẩy nói: "Cha tôi không phải bị tai nạn xe, là anh giết đúng không?”
"Tôi là một công dân luôn tuân thủ pháp luật, sẽ không làm những chuyện phạm pháp.”
"Lục Văn Thù, anh là ác ma! Anh trả cha lại cho tôi." Dương Tinh Nguyệt phát điên thét lên, bổ nhào về phía Lục Văn Thù lại bị anh hung hăng ném xuống đất.
Dương Tinh Nguyệt dùng cả tay chân muốn đứng lên khỏi mặt đất, hận giống như muốn xé xác Lục Văn Thù.
Lục Văn Thù đạp một cước vào bụng cô.
"A ——" Tiếng hét chói tai của Dương Tinh Nguyệt vang lên, đau đến mức co ro, run lẩy bẩy.
Đôi mắt lạnh lùng của Lục Văn Thù liếc nhìn lên người cô cũng giống như nhìn đám sâu bọ, đi đến trước bàn làm việc thực hiện một cuộc gọi nội bộ: “Cho hai bảo vệ đến văn phòng Tổng giám đốc dọn dẹp chút rác rưởi.”
Ba phút sau, hai người bảo vệ dáng người khôi ngô bước vào văn phòng Tổng giám đốc, dọn dẹp đống ‘rác rưởi’ trên mặt đất.
Lục Văn Thù một lần nữa ngồi xuống ghế tiếp tục xử lý công việc.
Giống như những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại di động đã quấy rầy việc xử lý tài liệu của Lục Văn Thù.
Anh cầm điện thoại lên, thấy là người giúp việc của Bích Tỉ sơn trang gọi tới.
"Chuyện gì?"
"Cậu Lục, tối nay cậu có trở về không?” Người giúp việc dè dặt nói: “Cô Lâm mấy ngày hôm nay nôn nghén rất nghiêm trọng, ăn cái gì ói cái đó, bác sĩ đến xem qua, nói cô Dương không ăn được cũng phải ăn, nếu không đứa bé…”
Ánh mắt Lục Văn Thù trầm xuống, lạnh lùng nói: "Nôn thì để cô ấy ăn thêm lần nữa! Sao vậy, tôi không đưa đủ tiền cho các người, không đủ tiền để mua thêm thức ăn cho cô ấy mỗi ngày sao?”
"Đủ, chỉ là cô Lâm vừa mới ăn xong một giây thì một giây sau đã nôn, chúng tôi cũng không có cách nào!”
"Buổi tối tôi đi qua.” Lục Văn Thù cúp điện thoại.
Vừa nghĩ tới người phụ nữ mảnh mai kia anh liền cảm thấy bực bội, liếc nhìn đồng hồ đã hơn năm giờ, dứt khoát thu dọn đồ đạc rời đi.
Trên đường đến thang máy đi xuống gara tầng ngầm, Lục Văn Thù gửi một tin nhắn ra ngoài để cho đối phương lúc sau giờ đưa toàn bộ video và ảnh chụp phát trên internet, thậm chí là trên web của một số trường học.
Sau khi gửi tin nhắn xong liền cất điện thoại vào trong túi.
Lúc Lục Văn Thù lái xe đến Bích Tỉ sơn trang, trời đã tối.
Anh vào phòng không nhìn thấy Lâm Thanh Dung, mặt bỗng dưng trầm xuống, hỏi người giúp việc: "Hôm nay cô ấy không xuống?”
"Xuống, có xuống.” Người giúp việc vội vàng trả lời: "Buổi chiều lúc ánh nắng tốt cô Lâm đi ra vườn hoa một lát, sau ba giờ lại quay về trên lầu, sau đó cũng không xuống dưới.”
Nghe vậy, sắc mặt Lục Văn Thù lại trầm hơn.
Anh đem áo khoác giao cho người giúp việc, dặn dò nói: "Dọn bữa tối ra, tôi bưng lên trên.”
"Được."
Đám người giúp việc không dám chậm trễ, chuẩn bị xong bữa tối bỏ vào bàn ăn, sau đó đưa cho lục Văn Thù.
Nhìn anh đi lên lầu, đám người giúp việc đến thở cũng không dám thở mạnh.
Lục Văn Thù bưng trên bàn ăn tầng ba, vặn cửa phòng ngủ.
Sau khi bước vào ánh mắt của anh liền khóa chặt trên người Lâm Thanh Dung đang ngồi bên cửa sổ.
Người phụ nữ mặc bộ đồ ở nhà màu xám tro nhạt, đang tập trung đọc quyển sách trên tay, cánh tay tinh tế, cảm giác hơi bóp mạnh một chút có thể bị gãy, yếu đuối đáng thương.
Anh đi tới, đem đồ ăn đặt trên mặt bàn, kéo ghế ngồi đối diện người phụ nữ.
Lâm Thanh Dung vẫn đọc sách như cũ, phớt lờ anh.
Lục Văn Thù hơi bực mình, kéo cuốn sách trong tay cô đặt lên trên ghế sofa, múc một bát canh từ trên bàn ăn bưng lên, thổi thổi đưa lên môi cô.
Trên mặt Lâm Thanh Dung không hề có chút biểu cảm gì, chỉ cúi đầu xuống ngoan ngoãn uống.
Anh cho ăn canh thì cô ăn canh, cho ăn đồ thì ăn đồ ăn, không hề lên tiếng, giống như người gỗ khiến trong lòng Lục Văn Thù cảm thấy rất khó chịu.
Kể từ ngày Lâm Thanh Dung đốt bức tranh kia, cô càng trở nên trầm mặc, cũng không nói chuyện.
Mặc dù anh không hạn chế cô đi đâu nhưng cô hầu như đều ở trên tầng ba, không phải ngồi ngẩn người ở bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài thì là cầm một cuốn sách lên đọc, cho dù bọn họ ngủ cùng nhau, anh vẫn cảm thấy sự lạnh lùng thơ ơ của cô.
Điều này làm cho Lục Văn Thù có cảm giác rất khó chịu.
Lục Văn Thù vừa bón cô ăn xong một bát cơm, lúc đặt bát lên bàn ăn thì thấy Lâm Thanh Dung nhíu mày, che miệng hướng phòng vệ sinh chạy tới, tiếp theo là tiếng nôn mửa truyền đến.
Một lát sau, anh nhìn thấy Lâm Thanh Dung từ phòng vệ sinh đi ra, sắc mặt hơi tái nhợt, biết cô bị phản ứng ốm nghén của mình hành hạ, khiến anh đau lòng.
Chờ đến khi Lâm Thanh Dung ngồi trước mặt anh một lần nữa, cô cầm cuốn sách lên và mở ra xem, anh nói: “Cuối tuần tôi đưa em đi ra nước ngoài thư giãn một chút, em muốn đi du thuyền hay là máy bay? Có muốn đi đến đất nước nào hay không?”
"..."
Thấy người phụ nữ cúi đầu, không thèm để ý đến mình, trong lòng Lục Văn Thù bắt đầu tức giận.
Anh kéo cuốn sách trong tay của cô, nện mạnh xuống thảm, giọng nói lạnh lùng: "Tôi xin lỗi em, và đã sắp xếp cho người giúp việc kia một công việc tốt, con mẹ nó em còn muốn tôi thế nào, cả ngày đối với tôi cứ như người gỗ vậy mãi sao?”
Lục Văn Thù lôi cánh tay của cô, đem cả người cô kéo về phía mình: “Nói chuyện đi, đừng cứ giống như người câm điếc vậy.”
"Tôi không muốn đi.” Lâm Thanh Dung cuối cùng cũng mở miệng, tiếng nói nguội lạnh: "Anh muốn đứa bé này, tôi sẽ sinh cho anh, sau đó anh để tôi đi.”
Lục Văn Thù oán hận nói: "Em hại tôi thê thảm như vậy còn muốn rời đi? Em cho rằng tôi muốn đứa bé này?”
"Nếu anh không muốn thì phá đi, dù sao cũng có rất nhiều người phụ nữ sẵn sàng sinh con cho anh.”
Bàn tay Lục Văn Thù vung lên cho cô một cái tát, ánh mắt hung ác, hận không thể giết chết cô: "Trên đời này sao lại có người phụ nữ như vậy? Cô nên xuống địa ngục, mãi mãi không được siêu sinh!"
Lâm Thanh Dung da mỏng, bị Lục văn Thù đánh, gương mặt lập tức phiếm hồng, hiện lên dấu bàn tay.
Cô cúi đầu mím môi, không lên tiếng.
Sau một hồi im lặng, Lục Văn Thù thô lỗ hất cô ra, bưng bàn ăn rời đi.
Lâm Thanh Dung nhặt cuốn sách trên thảm lên, lại ngồi vào ghế sô pha, ngón tay lật sách vẫn đang run run.
Lục Văn Thù trút tất cả cơn tức giận Lâm Thanh Dung lên đám người giúp việc, để họ thúc giục Lâm Thanh Dung xuống lầu nhiều hơn, đi vườn hoa nhiều hơn, nếu nôn thì mang đồ ăn mới đến cho cô.
"Lần sau tôi đến nếu phát hiện thấy cô ấy gầy đi tôi sẽ không tha cho các người!”
Làm cho đám người giúp việc bị dọa câm như hến.
Bọn họ ban đầu đến đây là vì mức lương cao, ai biết vị Lục tiên sinh này tính tình lại nóng nảy và khó hầu hạ như vậy.
Lục Văn Thù ở thư phòng làm việc đến rạng sáng, lúc quay lại tầng ba thì thấy trong bòng ngủ có ánh đèn lờ mờ.
Rõ ràng là Lâm Thanh Dung đã ngủ.
Anh cũng không bật đèn lên, vì vậy anh dựa vào ngọn đèn nhỏ để đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm rửa xong anh nhẹ nhàng đi tới bên giường, vén một góc chăn lên chui vào, nệm hơi chìm xuống.
Thấy người phụ nữ quay lưng về phía mình, trong lòng Lục Văn Thù cảm thấy khó chịu, đưa tay ôm cô vào trong ngực, sờ đến cánh tay của cô không có mấy cân thịt, anh ngửi được trên người cô có mùi thơm nhàn nhạt.
Anh vừa nhắm mắt lại thì mơ hồ nghe thấy tiếng âm thanh rung động.
Thấy chiếc điện thoại trên tủ ở đầu giường phát sáng, trong lòng anh thầm mắng một câu, sau đó nghe máy.
"Đêm hôm khuya khoắt, con mẹ nó cậu muốn chết?”
Đối phương nhỏ giọng nói: "Thật có lỗi, Lục tổng, là ngài nói có việc gì phải lập tức báo cáo lại…”
CHƯƠNG 433: DÌ VÀ CHÚ HAI CÃI NHAU?
Lo lắng người phụ nữ trong ngực, giọng Lục Văn Thù hạ thấp: “Dương Tinh Nguyệt?"
"Đúng, cô ta chết rồi." Đối phương trả lời: "Mẹ của cô ta đã thấy những video kia trên mạng của trường học, sau đó đi vào phòng phẫu thuật cũng không ra nữa, cô ta không chịu nổi, trèo lên tầng cao nhất của công ty mình.”
Giọng nói Lục Văn Thù thản nhiên: "Nha, còn có gì khác không?” "Tin tức Dương Tinh Nguyệt tự sát đang náo động cả lên, cần tôi xử lý không?”
"Có lợi ích gì sao?” Người đàn ông cười lạnh: "Cả nhà cô ta đã chết còn có thể tạo ra sóng gió gì? Không có việc gì nữa thì đừng làm phiền tôi.”
Anh đặt lại điện thoại di động lên tủ đầu giường sau đó kéo người phụ nữ vào trong ngực, đắp kín chăn.
Phòng ngủ một mảnh yên tĩnh.
Ước chừng sau khoảng một giờ đồng hồ, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của người đàn ông, Lâm Thanh Dung từ trong ngực anh mới từ từ mở to mắt.
Lâm Thanh Dung nhẹ nhàng dời cánh tay của người đàn ông, vài phút sau xác định anh cũng không tỉnh lại mới cẩn thận kéo tay của anh, từng chút từ trong ngực anh chui ra.
Cô đi chân đất vòng qua đầu giường bên kia, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, lặng lẽ tiến vào phòng vệ sinh.
Sau khi tiến vào nhanh chóng khóa cửa lại, vừa đi về phía cửa thông gió vừa cuống quýt mở khóa.
Sau khi thử hai mật khẩu thì dễ dàng mở điện thoại ra.
Lâm Thanh Dung kiểm tra số dư trong tài khoản ngân hàng của Lục Văn Thù, thử thử một chút, sau khi thấy mật mã vẫn là dãy số trước đó thì vội vàng gọi một lui ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, lo lắng chờ đợi.
Sau một hồi, bên kia mới nhận điện thoại: "Alo?"
"Cậu, là cháu." Lâm Thanh Dung cố gắng để cho giọng nói thật mình tĩnh, không cho ông nhận ra điều gì lạ.
"Thanh Dung, cháu đã đi đâu?” Ông hỏi: "Tại sao ta đến công ty tìm cháu họ nói cháu đã từ chức? Mấy tháng trước ta đọc báo, ông chủ Dương chết rồi, có phải cháu…”
Lâm Thanh Dung nói:"Đúng, bọn họ đều đã chết, cháu đã thay chị gái và cha mẹ báo thù.”
"Cháu vẫn còn chưa trả lời ta, cháu đang ở đâu?”
"Cháu không sao, cháu đang ở nước ngoài bận một chút việc.” Lâm Thanh Dung ra vẻ nhẹ nhõm nói: "Cháu quá bận rộn, không có thời gian mang điện thoại, bây giờ đang mượn điện thoại của bạn để gọi cho cậu.”
Ông cậu nghi ngờ nói: "Cháu đang ở nước ngoài sao? Tại sao số điện thoại này lại từ nước Z?”
"Bạn của cháu ở nước Z, gọi điện thoại quốc tế đường dài.” Lâm Thanh Dung sợ ông nghi ngờ, vội vàng nói sang chuyện khác: “Cháu không phải đã sớm nói cậu cùng mợ làm hộ chiếu nước R sao? Lát nữa cháu chuyển vào trong thẻ cho cậu năm trăm triệu, cậu thu dọn đồ đạc đưa mợ đi nước R nghỉ ngơi lâu một chút, chờ khi cháu rảnh rỗi sẽ qua bên đó tìm hai người.”
"Đang yên đang lành sao cháu lại muốn để chúng ta ra nước ngoài chơi? Thanh Dung, cháu thật sự không sao chứ?”
Lâm Thanh Dung cười nói: "Cháu thật sự không có việc gì, còn không phải những chuyện này đã kết thúc rồi sao, cũng muốn cậu và mợ ra nước ngoài giải sầu một chút. Cứ quyết định như vậy đi, những ngày này cậu cứ đưa mợ ra nước ngoài, đến lúc đó cháu đi sẽ gọi điện thoại cho hai người.”
Không cho cậu của mình có cơ hội nói chuyện, Lâm Thanh Dung nhanh chóng cúp điện thoại, còn lấy số điện thoại của ông vào trong danh sách đen, để tránh sau này ông gọi lại.
Cô dùng tài khoản của Lục Văn Thù chuyển cho cậu năm trăm triệu, sau đó im lặng chờ đợi.
Chờ sau khi chuyển khoản thành công, cô nhanh chóng xóa bỏ ghi chép, kiểm tra lại một lần nữa để chắc chắn không bỏ xót điều gì, sau đó mới tắt điện thoại di động.
Lúc đi ra ngoài, Lâm Thanh Dung đưa điện thoại di động lặng lẽ đặt lại trên tủ đầu giường.
Cô vừa vén chăn lên giường thì bị người đàn ông kéo ôm vào trong ngực.
Lâm Thanh Dung bị dọa cho hoảng sợ, nhìn về phía anh một cái, thấy anh vẫn chưa tỉnh, chỉ là hành động theo bản năng, lúc này mới lặng lẽ thở dài một hơi, trái tim còn đập thình thịch.
Lục Văn Thù đã không phải là Lục Văn Thù mà cô quen biết trước kia, tính tình bất ổn, chuyện gì cũng có thể làm được.
Cô phải đề phòng không để cho anh tức giận, sẽ trút giận lên người cậu mợ của cô.
Chỉ cần bọn họ không ở Nam Thành, Lục Văn Thù cũng không có cách nào.
--
Con gái Tổng giám đốc Dương Tinh tự sát, ở Nam Thành náo động rất lớn, ngay cả Dương Yến cũng chú ý tới.
Mới đầu cô cũng không để ý, lúc xem tin tức chung, lật đến mấy tháng trước, Tổng giám đốc Dương Tinh cùng mấy người bạn trên đường về nhà xảy ra tai nạn xe cộ, sau đó liên hệ lại đến chuyện ngày hôm nay, cô cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản.
Đêm đó chết mấy người, đều là những hung thủ lúc trước ép chết chị gái của Lâm Thanh Dung.
Dương Yến xem tin tức Dương Tinh Nguyệt tự sát, cô nghĩ là Lâm Thanh Dung báo thù hay sao? Nhưng Hứa Cung Diễn ở nước R căn bản đã thu tay, không giúp đỡ cô nữa, vậy người cô mượn là ai?
Là... Lục Văn Thù?
Nghĩ đến dáng vẻ không thèm quan tâm của Lục Văn Thù ngày hôm đó, còn có những lời nói kia, rất nhanh Dương Yến liền phủ định suy nghĩ này.
Lục Văn Thù đã nói chia tay với Lâm Thanh Dung, sao còn có thể quản chuyện của cô ấy.
Dương Yến thật sự coi Lâm Thanh Dung là một người bạn tốt, trước đó cô đi theo Hứa Cung Diễn ra nước ngoài, Lâm Thanh Dung giúp không ít việc, khiến cô hết sức cảm kích.
Chỉ cần Lâm Thanh Dung nói một tiếng, có chuyện gì xảy ra cô cũng dốc hết sức để giúp đỡ, chỉ sợ Lâm Thanh Dung muốn tự mình giải quyết tất cả.
Bây giờ cũng không biết cô ấy đã đi đâu, không hề có một chút tin tức nào.
Dương Yến lo lắng không biết Lâm Thanh Dung có gặp phải chuyện gì hay không nên mới không thể liên lạc được với cô, suy nghĩ đến mức thất thần.
Mã cho đến khi trợ lý Ella gõ cửa tiến vào, gọi cô đến lần thứ hai cô mới có phản ứng.
Dương Yến thu hồi suy nghĩ, hỏi trợ lý: "Có chuyện gì?"
"Có một cậu bé đến đang ở dưới sảnh nói là muốn tìm Dương tổng, là cháu của cô?”
Vừa nghe thấy từ ‘cậu bé’, lập tức Dương Yến đoán ngay là Trường Bình tới, cũng nhớ tới chuyện Tống Tĩnh Hòa đi ra ngước ngoài tìm Ngự Văn Đình, giao Trường Bình cho cô chăm sóc.
Dương Yến tự mình xuống dưới đón cậu bé.
Cách thật xa, cô đã nhìn thấy Trường Bình đang ngồi uống nước trên ghế sô pha, cô hô lớn một tiếng: “Trường Bình."
Trường Bình ngước mắt lên thấy người đến là Dương Yến liền đặt ly nước xuống, nhảy khỏi ghế sô pha.
Chờ sau khi vị tiểu gia hỏa chạy tới, Dương Yến mới phát hiện bây giờ bé đã cao lớn lên không ít, cô sờ đầu bé: “Oa, con cũng cao quá nhanh đi, người không biết còn tưởng rằng con đã tám hay chín tuổi rồi nha.”
"Cha mẹ gen tốt, không có cách nào." Trường Bình đỏm dáng ghê gớm, còn nói: "Dì, dì xem mình có bao nhiều may mắn, sau này dì sẽ có một người đẹp trai, cao ráo như con làm con rể.”
Dương Yến mừng như điên, nhưng vẫn cố ý xụ mặt đùa bé: "Nếu dì sinh em bé không phải một công chúa nhỏ thì làm thế nào?”
"Vậy thì sinh thêm một người nữa.”
"Bác sĩ nói dì rất dễ sinh con trai, nếu sinh lần nữa vẫn là con trai thì sao?”
Trường Bình nhăn đôi lông mày nhỏ lại, cố gắng suy nghĩ, sau đó nói: "Sẽ không, chắc chắn sẽ là một công chúa nhỏ! Chờ sau khi dì mang thai con sẽ đi bái phật Quan Âm, để bà ấy thương hại con.”
Dương Yến dở khóc dở cười hỏi: "Vì sao không nói để cho dì sinh con thứ ba?”
"Vậy không được, tuổi tác chênh lệch quá lớn." Trường Bình chăm chú phân tích cho cô: “Dì nhìn xem, nếu năm nay dì cùng chú Hai kết hôn, sang năm muốn sinh em bé còn phải điều dưỡng thân thể, năm sau lại sinh một lần nữa, vậy con cùng em bé sẽ chênh lệch bảy tuổi, độ tuổi này hơi lớn một chút, về sau này chắc chắn em sẽ ghét bỏ con.”
"Quỷ nhỏ, thật sự là tính toán rất hay.” Dương Yến bóp cái mũi của bé, dẫn bé đi vào trong thang máy: “Con sẽ có công chúa nhỏ, nhưng dì và chú Hai của con sẽ không kết hôn.”
Trường Bình ngửa đầu nhìn cô, ánh mắt đầy sự to mò: “Dì và chú Hai của con cãi nhau?”
"Không phải, là chia tay."
"Vì sao ạ?" Trường Bình vẫn chưa bỏ ý định tra hỏi: “Con thấy chú Hai rất tốt với dì. Mẹ con còn nói, chưa bao giờ thấy chú Hai đặt người phụ nữ nào ở trong tim.”
Dương Yến nghe xong trái tim khẽ run rẩy.
Cô kìm nén cảm giác kia xuống, miễn cưỡng cười trả lời: “Không có tình cảm nên chia tay.”
CHƯƠNG 434: MẸ VỢ TƯƠNG LAI!
"Vậy hai người có còn quay lại không?”
"Có lẽ là không.” Trong lòng Dương Yến chua xót, hốc mắt cũng nóng lên: “Bởi vì chú Hai của con đã có người làm cho chú ấy yêu hơn.”
Trường Bình a một tiếng, nói: "Nhưng con cảm thấy dì và chú Hai là phù hợp nhất.”
"Được rồi, dì không ở cùng chú Hai của con cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta.” Dương Yến nhéo mũi của bé, giả vờ tức giận nói: "Chẳng lẽ dì không kết hôn cùng chú Hai của con, con cũng không cần công chúa nhỏ của dì nữa sao?”
Trường Bình vội vàng lắc đầu, vô cùng kiên định nói với Dương Yến: "Nguyên tắc của con sẽ không thay đổi, mặc kệ sau này dì có gả cho ai, con đều làm con rể tương lai của dì.”
Dương Yến thỏa mãn gật đầu: "Như vậy còn tạm được."
Cô đưa Trường Bình vào phòng làm việc của mình, lấy ra mấy hộp đồ ăn vặt trước đó đã đặt mua trên mạng cho bé.
"Oa, nhiều đồ ăn vặt như vậy sao?" Trường Bình vừa ăn đồ ăn vặt vừa sợ hãi than thở nói: "Con còn tưởng rằng dì với mẹ của con ăn cái gì cũng phải nhìn lượng calo vì sợ béo. Không ngờ dì lại tham ăn như vậy, đồ ăn vặt nửa năm của con cũng chưa chắc nhiều như vậy.”
"Bởi vì dì không sợ béo cho nên muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.” Dương Yến nói, cũng cảm thấy hơi đói bụng, cô lấy một miếng socola từ trong hộp ra, bóc ăn.
Không biết có phải đồ ăn trong nước hợp với khẩu vị của các cục cưng hay không, mỗi bữa cô đều ăn rất ngon, trở về mới được mấy ngày bụng cũng đã từ từ phình lên, khiến cô yên tâm không ít.
Chờ sau khi công ty bớt bận rộn, cô phải tìm thời gian bí mật đi kiểm tra một chút.
Dương Yến còn có chút công việc cần phải xử lý, liền lấy máy tỉnh bảng đưa cho Trường Bình, để bé chơi trước, đợi lát nữa cùng đi.
Trường Bình ngoan ngoãn đến ngồi trên ghế sô pha làm tổ.
Vừa ăn các loại đồ ăn vặt, vừa xem một bộ phim tiếng Anh thuần túy, thật là vui thích.
Một lát sau, điện thoại trong túi Trường Bình rung lên hai lần.
Bé lấy ra, thấy chú Hai gửi tin nhắn đến hộp tin nhắn của mình:【Mẹ con sáng nay đã đi ra nước ngoài, có muốn đến chỗ của chú ở không hay là ở trong nhà? Nếu ở nhà chú để người giúp việc đến chăm sóc con.】
Trường Bình trả lời: 【Chú Hai, chú còn biết quan tâm đến con sao?】
Phương Tinh Nghị: 【Chú là chú Hai của con, sao lại không quan tâm con? Còn có người nào quan tâm con sao? 】
Trường Bình: 【 Có nha, có mẹ vợ tương lai của con. 】
Phương Tinh Nghị: 【Đầu quỷ nhỏ, con có biết mẹ vợ tương lai là cái gì không? 】
Trường Bình xem thường anh: 【 Chú hai, con nhỏ tuổi nhưng trí thông minh thì giống mẹ của con, con biết rất nhiều chuyện. 】
Bé tiện tay chụp vài tấm ảnh Dương Yến đang làm việc, gửi cho Phương Tinh Nghị: 【Đây là mẹ vợ tương lai của con. 】
Phương Tinh Nghị gửi một loạt dấu chấm.
Sau mười mấy giây, anh lại gửi tin nhắn hộp tin nhắn khác:【Ừ, nếu như cháu ở với cô ấy, chú cũng yên tâm.】
Trường Bình hỏi anh: 【 Chú Hai, chú và dì cãi nhau sao?】
Kết quả là Phương Tinh Nghị không gửi tin nhắn trả lời, giống như không thấy tin nhắn này của bé gửi đến vậy.
Trường Bình nhìn nơi làm việc của Dương Yến, lại nhìn giao diện đối thoại vừa rồi với Phương Tinh Nghị, đoán chừng hai người bọn họ thật sự đã chia tay.
Thế nhưng vì sao lại chia tay?
Vừa rồi trong thang máy, bé nhớ rõ ràng lúc hỏi dì 'Vậy hai người còn quay lại không?’, phát hiện ánh mắt ảm đạm của dì, giống như rất thương tâm, thật sự muốn chia tay chú Hai.
Bộ dạng khi đó của dì cùng với tâm trạng mẹ của bé lúc không tốt rất giống nhau.
Mỗi lần tâm trạng của mẹ không tốt, nói chán ghét ba, muốn tìm cho bé một người cha dượng giàu có, mặc dù trong miệng thì mắng nhưng trong ánh mắt toát ra tất cả đều là tình yêu dành cho ba.
Trường Bình thầm suy nghĩ: Chẳng lẽ chú Hai thật sự yêu những người phụ nữ khác nên mới chia tay với dì?
Nhưng bé cảm thấy chỉ có dì mới xứng đôi với chú Hai nhất.
Trường Bình nhìn máy tính bảng, ôm mặt buồn rầu suy nghĩ, sau dó rốt cuộc nghĩ đến một biện pháp hay.
Chờ sau khi Dương Yến xử lý xong công việc, đã đến giờ tan tầm.
"Dì dẫn con đi ăn cơm trước, sau khi ăn cơm xong sẽ đến nhà con tu dọn quần áo của con một chút.” Dương Yến mặc áo khoác vào, cúi đầu thấy khuôn mặt tiểu gia hỏa cười rạng rỡ, trái tim nhảy lộp bộp một cái: "Con đang có ý định quỷ quái gì đúng không?”
"Không có nha." Trường Bình nhún nhún vai: "Vừa rồi con xem chương trình vụ nổ lớn của cuộc sống, xem hài kịch nên tâm trạng rất tốt.”
"..."
Nhưng Dương Yến luôn cảm thấy bé cười vui vẻ như vậy, là đang muốn làm chuyện gì đó xấu xa.
Tiểu gia hỏa nói muốn ăn Hamburger, Dương Yến liền dẫn bé đi ăn Hamburger Vương Mãi, cô mua hơi nhiều, còn lo là sẽ ăn không hết.
Không ngờ khẩu vị của cô còn tốt hơn so với Trường Bình, cô đã giải quyết được một nửa số bánh.
Trường Bình cũng hoảng sợ, hướng Dương Yến giơ ngón tay cái lên: "Dì thật lợi hại, một mình ăn ba cái Hamburger!"
Dương Yến đỏ mặt, ho khan một cái nói: "Hôm nay không ăn cơm nên dì đói quá thôi.”
Sau khi ăn xong, cô đưa Trường Bình trở về lấy quần áo.
Sau khi Tống Tĩnh Hòa ra nước ngoài, người giúp việc trong nhà cũng không rời đi, mắt thấy Dương Yến đưa Trường Bình trở về, liền coi cô như quản lý, hỏi cô sắp xếp mọi người thế nào.
Dương Yến nghĩ Tống Tĩnh Hòa cũng sẽ không ra nước ngoài quá lâu, dù sao vẫn còn có Tống thị cần cô ấy quản lý, vì vậy Dương Yến để người giúp việc nghỉ, cách hai tuần thì sẽ có hai người đến dọn dẹp sạch sẽ các phòng, chờ đến khi Tống Tĩnh Hòa trở về.
Sau khi Trường Bình thu dọn xong quần áo từ trên lầu đi xuống, Dương Yến liền đưa bé rời đi.
Trên đường trở về căn hộ, Dương Yến hỏi Trường Bình: "Trong nhà không có đồ ăn vặt, con muốn ăn gì không, một chút nữa dì dẫn con đi siêu thị mua, nhân tiện mua đồ dùng cá nhân cho con.”
Trường Bình nhìn cô một cái, ấp a ấp úng nói: "Dì, con có thể đến nhà chú Hai không?”
"Cái gì?"
"Con đã suy nghĩ một lúc, cảm thấy dì bận rộn công việc rất nhiều, không muốn làm phiền đến dì.” Trường Bình nói: "Hơn nữa con là bé trai, ngủ cùng chú Hai sẽ tiện hơn.”
Dương Yến buồn cười nói: "Con ghét bỏ dì là phụ nữ, ngủ một chỗ với dì không tốt?”
Trường Bình gật gật đầu: "Có một chút. Lý do chính là con muốn dì có một không gian thoải mái, cũng không phải tranh cãi với con, con ở với chú Hai, buổi sáng con còn có thể ra ngoài chạy bộ cùng chú.”
"..."
Đây không phải tại quan tâm đến cô mà là trần trụi ghét bỏ cô sao?
Một lúc lâu sau, Dương Yến bất đắc dĩ nói: "Được thôi, nếu con muốn ở cùng chú Hai, dì cũng không tiện ngăn cản. Nhưng dì không biết chú Hai của con đang ở đâu, để dì gọi điện thoại hỏi một chút.”
Cô móc điện thoại ra, tiện tay muốn gọi cho Phương Tinh Nghị, nhưng lại cảm thấy mình nói muốn kéo dài mối quan hệ với anh, nhưng vì chuyện của Trường Bình mà gọi điện thoại cho anh có phải không tốt hay không?
Hơn nữa nếu như gọi điện thoại tới người nghe máy không phải là anh mà là Triệu Dịch Hân thì nên làm gì tiếp theo?
Nội tâm Dương Yến rất mẫn cảm, suy nghĩ lung tung được một đống giả thiết.
Cuối cùng cô cũng không gọi điện thoại cho Phương Tinh Nghị, chỉ gửi tin nhắn hộp tin nhắn hỏi xem anh ở đâu.
Đợi ba bốn phút, không thấy Phương Tinh Nghị trả lời, Dương Yến có chút bực bội gửi tin nhắn cho trợ lý Tư.
Lúc này, trợ lý Tư còn đang ở phòng tài liệu của Phương thị, giúp Triệu Dịch hân tìm phần tài liệu cần dùng kia.
Thấy Dương Yến gửi tin nhắn hộp tin nhắn, anh liền để Triệu Dịch Hân tìm, nói: "Chắc là ở ô thứ hai, cô tìm xem, tôi phải trả lời hộp tin nhắn.”
Nói xong anh liền trốn vào một xó.
Ấn mở hộp tin nhắn, lúc thấy Dương Yến hỏi mình Phương tổng đang ở đâu, trợ lý Tư thật sự muốn gầm thét lên, nghĩ hai người chia tay không đến mức biến thành kẻ thù chứ, cô có việc gì thì trực tiếp gọi điện thoại cho Phương tổng không được sao?
Sau khi chửi bậy xong, anh vẫn hỏi thư ký Đàm, xác định tối nay Phương Tinh Nghị không có việc gì qan trọng, liền trả lời Dương Yến có khả năng Phương Tinh Nghị đến nhà họ Phương hoặc đã về chỗ ở.
Trợ lý Tư vội vàng trả lời tin nhắn của Dương Yến, mà Triệu Dịch Hân vẫn đang tìm kiếm tài liệu.
Ngón tay Triệu Dịch Hân chỉ vào qua tập tài liệu phía trên một chút, nhìn thấy bên ngoài một tập tài liệu ghi chữ ‘R’, ánh mắt liếc nhìn về trợ lý Tư đang ở phía bên kia, đem tập tài liệu ra.
CHƯƠNG 435: CHÚ ƠI, CHÚ CÓ QUAN TÂM ĐẾN DÌ KHÔNG?
Ngay khi mở tài liệu ra, dòng chữ ‘Kế hoạch Thanh Diệp’ đã đập vào mắt Triệu Dịch Hân.
Cô liếc xuống, nhìn thấy những thứ bí mật, con ngươi cô đột nhiên mở rộng, tập tài liệu trên tay bị cô bóp cho hơi nhăn.
Chúa ơi!
Phương thị thực sự có dự án này!
Xem xong, Triệu Dịch Hân lặng lẽ đóng tài liệu, nhét nó trở lại, cú sốc trong lòng cô chưa thể nguôi ngoai suốt một lúc.
Khi cô đến, cô nghĩ những gì mình phải làm thực ra rất đơn giản, cho đến khi Phương Tinh Nghị nhìn thấu tâm tư của cô, cô mới âm thầm kiêng kị, biết người đàn ông này không dễ đối phó, nhưng bây giờ nhìn thấy tài liệu này, cô cảm thấy mọi thứ còn phức tạp hơn cô tưởng nhiều.
Tuy nhiên——
Triệu Dịch Hân nhìn chữ ‘R’ trên tập tài liệu, khóe miệng khẽ mỉm cười, đôi mắt sáng lên và sắc bén.
Cô thích làm những điều thách thức.
Vả lại, đàn ông cô càng không bắt được, thì cô càng phải động thủ!
“Dịch Hân, cô đã tìm thấy chưa?” Trợ lý Tư đi đến, hỏi Triệu Dịch Hân.
“Chưa, tập tin nhiều quá.” Triệu Dịch Hân bất lực nói.
Cô tiếp tục tìm kiếm, sau đó thì tìm thấy ở trên cùng: “Tôi tìm thấy rồi, ở đây, làm ơn giúp tôi cầm một chút.”
“Ở đâu?” Trợ lý Tư cúi xuống, lấy tài liệu ở chỗ cô đang chỉ.
Anh vừa đưa tài liệu cho Triệu Dịch Hân, người phụ nữ đột nhiên dùng tay ôm cổ anh, đôi môi mềm mại của cô sát lại gần.
Nhất thời tay chân Trợ lý Tư luống cuống, anh không biết phải đặt nó đi đâu, hoàn toàn choáng váng vì nụ hôn của cô.
Sau đó bàn tay chạm vào eo cô, hôn càng sâu hơn.
Mất một lúc, hai người mới tách ra.
Mắt Triệu Dịch Hân hơi ướt, cô liếc nhìn Trợ lý Tư, phá lên cười: “Tôi phát hiện anh không hề thay đổi gì cả, cho dù lúc anh đang đi học hay là bây giờ, anh vẫn luôn ở trong tình trạng mê mẩn.”
Trợ lý Tư có chút xấu hổ vì nụ cười của cô, khuôn mặt anh đỏ ửng: “Tập tin tìm thấy rồi, vậy tôi đi đây.”
“Này, hôm nay đi ăn một vài món Nhật không.” Triệu Dịch Hân đi ra ngoài với anh, nói trong miệng: “May là có anh nên mới tìm tập tin được thuận tiện một chút, nếu muốn đổi người khác, cần phải đăng ký thông tin, thời gian thì có hạn, khi thời gian kết thúc, họ sẽ thôi thúc mình rời đi.”
Trợ lý Tư đáp: “Những người trong phòng tài liệu chỉ là sợ những nhân viên ở các bộ phận khác sẽ đi sang xem những tài liệu bí mật khi họ đến tìm tài liệu thôi, đều là nghĩ vì Phương thị cả. Lần sau cô muốn tìm gì thì cứ cho tôi biết là được.”
Triệu Dịch Hân gật đầu: “Lâu rồi tôi không ăn các món dì nấu, tôi nhớ hương vị đó quá.”
“Cuối tuần nay tôi sẽ đưa cô đến nhà tôi ăn tối!” Trợ lý Tư nhân cơ hội nói, giọng anh hơi lo lắng.
“Vậy sẽ không làm phiền dì chứ?”
“Không, không đâu, nếu cô đến thì mẹ tôi sẽ hạnh phúc lắm.”
Triệu Dịch Hân mím môi đỏ, mỉm cười: “Được, vậy cứ thế đi.”
Nhà Phương ở rất xa, sợ lái xe qua lại quá nhiều, nên Dương Yến đành đưa Trường Bình đến nơi Phương Tinh Nghị sống, nếu Phương Tinh Nghị chưa về thì đợi bên ngoài một lúc vậy.
Sau khi đến khu biệt thự, Dương Yến thấy nơi ở của người đàn ông đã được thắp sáng, người đàn ông dường như đã về rồi.
Cô dẫn Trường Bình đến cửa, với đến chuông cửa.
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra.
Người đàn ông vẫn mặc áo sơ mi trắng, rõ ràng là anh mới trở về nhà không lâu, khi nhìn thấy Dương Yến ngoài cửa, anh ngạc nhiên: “Tại sao em lại ở đây, có phải…”
“Chào chú.” Những gì anh định nói hoàn toàn bị gián đoạn bởi giọng nói của trẻ con.
Phương Tinh Nghị nhìn xuống, thấy cô dẫn Trường Bình theo.
Cậu chàng nhỏ bé vẫy tay với anh cùng một nụ cười trên khuôn mặt.
Dương Yến đặt tay lên vai Trường Bình, bất lực nói với anh: “Tĩnh Hòa ra nước ngoài, nên tôi phải chăm sóc Trường Bình, nhưng cậu chàng nhỏ bé này nói sống với em sẽ rất bất tiện.”
Phương Tinh Nghị im lặng nhịn Trường Bình.
Buổi chiều anh đã gửi Messenger hỏi Trường Bình sẽ sống ở đâu, Trường Bình nói cậu bé sẽ sống ở chỗ Dương Yến, và giờ cậu bé lại đến đây.
Đứa nhỏ nhanh chóng thay đổi sắc mặt.
Thấy Phương Tinh Nghị không phản hồi, Dương Yến nghĩ anh không đồng ý, định kéo Trường Bình rời đi.
“Bất tiện cho Phương tổng thì thôi ạ.”
“Anh sống một mình, không có gì là bất tiện cả.” Phương Tinh Nghị nói, lấy chiếc vali từ phía Trường Bình: “Chỉ là sau này phải đặt đồ ăn ngoài nhiều hơn một phần thôi, đứa nhỏ này sẽ ở lại với anh.”
Vừa nãy anh cứ nghĩ Dương Yến đến tìm mình, hóa ra anh lại ăn đậu phụ một lần nữa.
“Anh…” Dương Yến cau mày, định nói anh ăn ít đồ ăn ngoài hơn đi, cứ mời dì giúp việc đến nhà là được, nhưng lại cảm thấy mình quản quá rộng, vì vậy cô chỉ đưa Trường Bình cho anh: “Vậy làm phiền anh nhé.”
“Tôi chăm sóc cháu trai, không có gì là phiền phức cả.” Giọng Phương Tinh Nghị rất bất lực.
Dương Yến cũng nghĩ vậy.
Không ai nói gì, chỉ đứng ở cửa.
Trường Bình ngước nhìn người đàn ông, rồi lại nhìn người phụ nữ, cảm thấy bầu không khí thật vi diệu, chỉ đành im lặng.
Sau một lúc, Dương Yến lên tiếng trước: “Vậy tôi sẽ đi trước.”
“Được.” Phương Tinh Nghị gật đầu.
Đêm nay không có mưa lớn, cô cũng yếu đuối đến mức khóc lên, muốn này muốn nọ.
Tạm dừng, anh lại hỏi: “Em đã ăn xong cam chưa?”
“Không, còn rất nhiều.”
“Sau khi ăn xong, cứ nói với anh, anh sẽ bảo người hái rồi gửi đến căn hộ của em.”
“Cảm ơn Phương tổng, không cần đâu.” Dương Yến từ chối, nói cô muốn gạt mối quan hệ sang một bên, cô cũng không thể coi những điều đó là hiển nhiên: “Đoán rằng sau khi ăn xong hai giỏ cam cũng sẽ ngán lắm, tôi muốn đổi sang loại trái cây khác.”
Thái độ lạnh lùng của người phụ nữ khiến Phương Tinh Nghị khó chịu.
Dương Yến không nhìn anh thêm nữa, xoa lấy đầu Trường Bình: “Phải nghe lời chú hai của con nhé, đừng nghịch ngợm.”
Trường Bình gật đầu, vẫy tay với cô: “Cẩn thận đi đường nhé dì.”
“Ừ, dì biết rồi.”
Ánh mắt của Phương Tinh Nghị nhìn người phụ nữ xuống cầu thang đầy sâu thẳm, cho đến khi lên xe, trái tim anh vẫn còn bực bội.
Sau khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt anh, anh đẩy chiếc vali của Trường Bình, dẫn cậu trai nhỏ vào nhà: “Trên lầu có rất nhiều phòng trống, xem thử con muốn sống ở đâu.”
Nói xong, anh nói thêm một câu nữa: “Ngoại trừ căn phòng đối diện chú.”
“Chú ơi, sao chú không cho cháu chọn phòng đó?” Trường Bình tò mò hỏi: “Vậy thì cháu phải sống ở đâu?”
Phương Tinh Nghị liếc nhìn cậu trai nhỏ, chỉ tay vào góc cũi hình ngôi nhà, không khách khí nói: “Vậy chú sẽ đón cháu xuống, sau này để cháu ngủ với Vượng Phúc.”
Trường Bình bĩu môi, phản đối: “Chú tàn nhẫn quá, nhưng cháu là cháu của chú mà!”
“Không phải ruột.” Phương Tinh Nghị hừ một tiếng, đi về phía bếp mở: “Cháu đã ăn chưa? Chú hấp một ít bánh bao.”
Trường Bình nhảy xuống ghế sofa, chạm vào điều khiển từ xa của TV, trả lời: “Cháu vừa mới ăn Burger King với dì đấy, nhưng nếu là bánh bao hấp thì cháu có thể ăn hai cái.”
Lời nói đó khiến Phương Tinh Nghị nhíu mày: “Bánh hamburger không bổ dưỡng, sau này ăn ít hơn đi.”
“Chú ơi, câu này chú nên nói với dì.” Trường Bình quay đầu nhìn người đàn ông, thở dài trong miệng: “Dù cháu đã mua rất nhiều nhưng cháu vẫn sợ mình không thể ăn hết được, nhưng dì ấy đã tự xử nốt ba cái hamburger.”
Biểu hiện của cậu chàng nhỏ bé rất khoa trương: “Không phải burger thông thường đâu nha, là ba burger thịt bò cay hai tầng đó.”
“...” Sau một hồi sốc, Phương Tinh Nghị không thể không hỏi: “Cô ấy ăn nhiều như vậy, không phải là gắng ăn đó chứ?”