Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi Nấm Lùn bước vào lớp, phòng học ồn ào bỗng chốc lặng thinh.
Một cô nữ sinh trông có vẻ dễ gần xoa xoa đầu cậu: “Em trai, em tới tìm ai?”
Hỏi xong, cô bé lại hô lên: “Em trai nhà ai tới tìm nè, mau ra đây xem đi.”
Nấm Lùn bĩu môi tỏ vẻ không vui.
Tống Hàng hai tay xách hai cái cặp sách vừa mới bước vào là đã trông thấy một đống người vây quanh Nấm Lùn hỏi hết câu này đến câu kia. Nấm Lùn đứng giữa đám đông, đầu cúi xuống trông thật đáng thương.
Tống Hàng khụ một tiếng: “Chào mọi người, hai đứa bọn mình bởi vì chút chuyện cá nhân cho nên bây giờ mới đến nhập học, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, mong được mọi người chỉ bảo nhiều hơn.”
Lời nói của Tống Hàng thu hút rất nhiều ánh mắt, đợi tới khi nhìn rõ dung mạo của hắn, phòng học lại một lần nữa im thin thít.
Đám đông vừa vây quanh Nấm Lùn đều chuyển hết sự chú ý lên người Tống Hàng.
Qua một lúc lâu mới có nữ sinh lên tiếng: “Các cậu chính là hai người không đến báo danh, Tống Hàng và Chu Gia Gia?”. truyện xuyên nhanh
Tống Hàng mỉm cười gật đầu, nắm tay Nấm Lùn đi tới hai chỗ trống còn lại trong lớp học. Hắn lấy giấy vệ sinh lau khô mặt bàn sau đó đem sách giáo khoa trải ra sẵn cho Nấm Lùn rồi mới để Nấm Lùn ngồi xuống.
Tất cả mọi người đồng loạt kinh ngạc trước thái độ ân cần chu đáo mà Tống Hàng dành cho Nấm Lùn. Song, Tống Hàng chẳng thèm bận tâm đến ánh mắt của bọn họ, khi Nấm Lùn đã ngồi yên ổn bên cạnh hắn, trong mắt hắn chỉ có duy nhất một mình Nấm Lùn.
Bởi vì khóa học quốc phòng đã diễn ra cách đây một tháng cho nên các bạn trong lớp gần như đã quen biết nhau hết rồi, Tống Hàng và Nấm Lùn vừa mới đến quả thật khiến mọi người vô cùng thích thú.
Chỉ trong một buổi sáng, gần như toàn bộ khối mười đều hay tin lớp mười ban mười mới xuất hiện thêm một cậu nhóc lùn ơi là lùn và một cậu bạn siêu cấp đẹp trai.
Đương nhiên, người sau mới là trọng điểm.
Trong giờ giải lao, những cô nữ sinh của ban khác liên tục đến trước cửa ban mười để nhìn Tống Hàng, tới khi ra về, người thì đi mà tim thì ở lại.
Tuy rằng Tống Hàng và Nấm Lùn không tham gia khóa quốc phòng nhưng đại hội chào đón tân sinh thì vẫn phải có mặt, Giáo viên yêu cầu Tống Hàng lên bục phát biểu với tư cách là đại diện tân sinh.
Tống Hàng vốn đã quen làm loại chuyện này nên đã đồng ý.
Buổi khai mạc chào đón tân sinh diễn ra sôi nổi vào ngày thứ hai sau khi Tống Hàng và Nấm Lùn nhập học.
Bởi vì Tống Hàng khá cao nên được xếp ngồi ở vị trí cuối cùng trong lớp, Nấm Lùn thấp nên bị xếp ngồi ở chính giữa, ngồi trên cậu là các bạn nữ sinh khác.
Hai người chỉ có thể tạm thời xa cách, Nấm Lùn buồn bã rất lâu.
Trong buổi lễ chào đón tân sinh, lãnh đạo sẽ là người lên tiếng trước, biểu thị sự chào đón nồng nhiệt đối với các em tân sinh sau đó mới tới đại diện các khối mười, mười một, mười hai lên phát biểu.
Đại diện năm cuối là một vị đàn anh, đàn anh nhiệt tình động viện học sinh cuối cấp cũng như kêu gọi đàn em khối mười một, đồng thời bày tỏ hoan nghênh đối với đàn em khối mười.
Người đại diện cho khối mười một là một đàn chị, đàn chị vừa bước lên bục là không khí bên dưới đã ngay lập tức trở nên sôi nổi.
“Đàn chị này xinh quá cơ!”
“Mẹ bà, mẹ bà, gu tao đó!”
“Đàn chị là của tao, của tao!”
Nữ sinh đứng trên bục rõ ràng là đã quá quen với cảnh này, nhỏ bình tĩnh bắt đầu lên tiếng.
Nấm Lùn cũng ngẩng đầu lên liếc nhìn vị đàn chị gây chấn động bầu không khí, mới vừa nhìn thoáng qua là đã vội gục mặt xuống.
Tất cả mọi người đều nghĩ Nấm Lùn như vậy là đang mắc cỡ.
Có người mở miệng trêu ghẹo: “Quả nhiên vẫn còn là nhóc con, thấy gái đẹp một cái là đã mắc cỡ không dám nhìn.” Lời vừa dứt, bên cạnh ngay lập tức truyền đến từng tiếng cười vang.
Nấm Lùn càng thêm cúi gằm mặt nhưng không phải vì mắc cỡ mà là vì cậu vừa nhìn thấy rõ nữ sinh đứng trên bục, người đó chính là Tống Nha, bạn gái đầu tiên của Tống Hàng.
Trước kia, chính tay cậu đã phá nát tình yêu giữa Tống Hàng và Tống Nha chỉ vì lòng đố kị của mình. Hiện tại, cậu và Tống Hàng lại ở bên nhau, thế nên phản ứng đầu tiên khi trông thấy Tống Nha đương nhiên sẽ là áy náy!
Nếu lúc trước cậu không phá đám thì có lẽ giờ đây Tống Hàng và Tống Nha vẫn là một cặp đôi đáng ghen tị.
Phản ứng của Nấm Lùn trong mắt người khác chính là mắc cỡ, còn đối với Tống Hàng, hắn đại khái đoán ra được nguyên nhân.
Tống Hàng bước đến bên cạnh sau đó nắm lấy tay Nấm Lùn: “Tớ phải lên trên rồi, cậu ngoan ngoãn ngồi ở đây nhé. Chuyện đã qua, khi nào rảnh bọn mình đến mời Tống Nha ăn một bữa cơm.”
Cậu ngửa mặt lên nhìn hắn, gật gật đầu.
Tống Hàng bước lên bục, Nấm Lùn trông thấy Tống Hàng nói gì đó với Tống Nha, nhưng Tống Hàng nói quá nhỏ, chỉ có người trong cuộc mới nghe được. Có điều, Tống Nha đã mỉm cười bước xuống.
Nấm Lùn nghĩ, có lẽ mọi chuyện thật sự đã qua.
Tống Hàng bước lên, dẫn tới từng trận huyên náo càng thêm mãnh liệt, thậm chí có không ít nữ sinh cũng vì thế mà hét ầm trời.
Nấm Lùn thầm cảm thấy ngọt ngào, mấy người gào to như thế có ích gì đâu, tuy rằng tui không gào to như mấy người nhưng ánh mắt của Tống Hàng chỉ dừng trên người tui thôi.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên bục, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Tống Hàng.