Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
EDITOR: LAM
Nấm Lùn về đến nhà sau đó ném toàn bộ thuốc tăng chiều cao vào thùng rác.
Mẹ Chu thấy thế bèn cười: “Bỏ cuộc đấy à? Mẹ nói rồi còn gì, đời này của mẹ đã thôi không trông mong vào việc con có thể cao được tới một mét bảy.”
Nấm Lùn liếc mắt nhìn mẹ mình sau đó chạy lên trên lầu nhắn tin cho Tống Hàng: “Tớ ném hết thuốc rồi và cũng nhớ rõ những gì cậu nói, cậu nhớ phải giữ lời đấy.”
Tống Hàng ngay lập tức hồi âm: “Đương nhiên, Gia Gia, tớ yêu cậu.”
Nấm Lùn nhìn điện thoại, cười ngây ngô trong chốc lát rồi mới trả lời “Tớ cũng yêu cậu” sau đó ném di động sang một bên, thẹn thùng đến mức chui vào trong chăn lăn lộn mấy vòng.
Đến cả mẹ Chu ở dưới lầu cũng nghe được tiếng cười quỷ dị của con trai mình, bà tự hỏi có khi nào thằng nhỏ này biết yêu rồi không? Nhưng con mình vừa nhỏ vừa lùn, con gái nhà ai mà lại mù đến nỗi để ý nó chứ?
Tuy rằng ngoài miệng mẹ Chu khinh thường con mình nhưng tay thì vẫn làm món cá chép sốt chua ngọt yêu thích của con trai.
Bố Chu từ lâu đã quen với việc này, ông ngồi trên sô pha, lặng yên nghiên cứu luận văn pháp luật của mình.
Lúc nhận được hồi âm của Nấm Lùn, Tống Hàng ngay lập tức nhớ đến dáng vẻ Nấm Lùn ngoan ngoãn nằm sấp trên lưng mình, lòng hắn mềm nhũn căn dặn cậu nhớ ăn thêm cơm rồi lên giường đi ngủ.
Chờ một lúc lâu nhưng không thấy Nấm Lùn trả lời lại, Tống Hàng đành cất điện thoại, bước xuống lầu ăn cơm.
Trông thấy Tống Hàng đi xuống, mẹ Tống mới lấy đôi đũa chọt vào người bố Tống.
Bố Tống trừng mắt liếc mẹ Tống, mẹ Tống cũng trừng mắt liếc lại bố Tống.
Cuối cùng, vẫn là bố Tống mở lời trước: “Ờ… Khụ… Hàng này, con đang hẹn hò với ai hả?”
Tống Hàng nhìn hai người bọn họ, bố Tống vội vàng nói thêm: “Ba mẹ không cấm cản con yêu đương nhưng nếu trong lúc yêu đương có chỗ nào không hiểu, con có thể hỏi ba ba.” Mẹ Tống khều bố Tống một cái, bố Tống dừng một chút rồi mới nói, “Còn cả… ma ma của con.”
Tống Hàng ngồi xuống trả lời: “Nếu đã là như vậy, quả thật có một chuyện khiến con không biết phải làm sao.”
Bố Tống, mẹ Tống đồng thanh lên tiếng: “Con nói đi.”
Rốt cuộc cũng được giúp gì đó cho con trai, bố Tống mẹ Tống nhiệt tình hơn hẳn. Truyện chính ở * TR Uмtгцуen. м E *
Dòm phản ứng của bọn họ, Tống Hàng có chút mắc cười: “Ăn trước đã rồi nói sau.”
Bố Tống mẹ Tống thất vọng cúi đầu, Tống Hàng suýt chút nữa nhịn không được bật cười thành tiếng.
Cơm nước xong xuôi, mẹ Tống mặc kệ chén bát chưa rửa, bà đuổi theo hỏi con trai mình đã gặp phải chuyện gì, vẻ mặt bố Tống cũng rất chuyên chú.
Tống Hàng chậm rãi mở miệng: “Người yêu của con, cậu ấy nghĩ mình không xứng với con, con không biết phải làm sao mới có thể loại bỏ suy nghĩ này của cậu ấy.”
Bố Tống nhún vai: “Không loại bỏ được đâu, bất cứ ai ở bên cạnh con cũng sẽ có loại ý nghĩ đó thôi, có trách thì hãy trách ba và mẹ đã sinh ra một đứa con quá ưu tú là con.”
Tống Hàng bày ra biểu cảm “Con biết ngay là bố sẽ nói như thế mà”.
Mẹ Tống cười khinh bỉ một tiếng: “Con trai nhờ ông giúp đỡ còn ông lại đối phó cho có lệ. Ông hết phần rồi đó, quay trở về phòng nghiên cứu Triết học của ông đi, tui với con tui sẽ cùng nhau nghĩ cách.”
Sau khi đuổi được bố Tống, mẹ Tống mới nắm lấy tay con trai, bà nói: “Trước kia, lúc bố mẹ ở bên nhau, bố con cũng cảm thấy không xứng với mẹ, vì vậy mẹ đã nói với bố con rằng nếu ngay cả chính anh cũng nghĩ mình không xứng với em đó mới đúng thật sự là không xứng, nếu anh muốn xứng đôi với em thì hãy khiến cho bản thân trở nên thật ưu tú. Kể từ lần đó, mẹ đối xử với bố con tốt gấp bội để cho bố con cảm nhận được tấm lòng chân thành của mẹ.”
Tống Hàng suy tư gật gật đầu, mẹ Tống vui mừng nở nụ cười, bà cảm thấy những lời mình vừa nói rất có lý, sẽ giúp ích được cho con trai.
Tống Hàng đột nhiên hỏi: “Nhưng chẳng phải lúc đầu chính mẹ mới là người cảm thấy không xứng với ba ba sao?”
Nụ cười trên mặt mẹ Tống dần trở nên sượng trân trong khi bố Tống đang nghe lén trong phòng phải cắn thật mạnh vào tay vì sợ bật cười thành tiếng, không hổ là con trai của ta!
“Chuyện xảy ra từ cái hồi lâu lắc lâu lơ, khi ấy con còn chưa sinh ra, sao mà con biết rõ bằng mẹ được! Được rồi được rồi, lời mẹ nói con tự lĩnh hội đi, mẹ còn phải đi rửa chén nữa!” Mẹ Tống nói xong thì chạy tới phòng bếp, ngay tại góc khuất nơi ánh mắt con trai không thể nhìn thấy, bà ra sức chà xát hai má đỏ bừng, khó khăn lắm mới được một lần dát vàng lên mặt trước đứa con trai, ai mà ngờ lại bị nó lột luôn miếng vàng xuống, xấu hổ quá đi mất.
Trong lúc rửa bát, mẹ Tống nhớ lại thời son trẻ của mình, bố Tống khi ấy xác thực rất được săn đón nhưng rốt cuộc vẫn bị bà chinh phục đấy thôi, mẹ Tống hãnh diện nghĩ.
Tống Hàng quay về phòng, hắn nghĩ đến những gì mẹ mình vừa mới nói, tuy rằng có hơi khoác lác nhưng vẫn có ý đúng, chẳng hạn như đối xử tốt với đối phương gấp bội để cho đối phương cảm nhận được tấm lòng của mình.
Nghĩ đến đây, Tống Hàng lại lấy điện thoại ra và gửi một tin nhắn đến cho Nấm Lùn.
Nấm Lùn có chút bối rối khi nhìn dòng tin nhắn trên điện thoại, có điều cảm giác ngọt ngào chiếm ngự nhiều hơn. Song, Nấm Lùn vẫn trả lời Tống Hàng: “Sao cậu lại nói thêm lần nữa thế?”
Tống Hàng tưởng tượng ra khung cảnh Nấm Lùm đỏ mặt nằm trên giường, từng chữ một hồi âm lại tin nhắn của mình, ý cười trên mặt hắn càng thêm dạt dào, vô cùng trịnh trọng đáp: “Sau này mỗi ngày tớ đều sẽ nói ‘tớ yêu cậu’ không dưới một lần.”
Không chỉ là nói suông, tớ sẽ dùng hành động để chứng minh.
Trong mắt tớ, không ai tốt bằng cậu.
Tống Hàng tự nhủ với lòng mình như vậy.