Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nói đến đây, gã đàn ông này đưa ra cái cặp công văn, “Tôi có đem theo đồ tốt tới, lát nữa chúng ta cùng nhau thử.”
Tâm trạng Vân Khuynh nặng trĩu, mấy người này trắng trợn như vậy, hẳn là biết rõ tình trạng hiện tại của cô, vả lại chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô.
Cô lạnh lùng lên tiếng: “Ai kêu mấy người tới? Vân gia? Hay là Lục gia?”
“Cô hỏi lắm thế làm gì?” Phương Tam hơi không kiên nhẫn nói, “Việc cô cần làm hôm nay là hầu hạ bọn ông đây cho tốt, nếu hầu hạ tốt biết đâu ông đây sẽ cho cô làm phụ nữ bên cạnh bổn thiếu gia.”
“Bổn thiếu gia cũng không ngại việc cô đã từng lên giường với người đàn ông khác đâu, phụ nữ mà, chẳng phải đều là để đàn ông đè ra chơi hay sao, được nhiều đàn ông chơi qua mới chứng tỏ cô gái đó có sức hấp dẫn, qua tay nhiều người mới thành thục, ăn mới ngon chứ.”
Nói xong những lời này, Phương Tam còn cười rất đắc ý.
“Phương thiếu quả nhiên hào phóng!” Tiền tổng cũng cười lớn: “Để lát nữa tôi cũng muốn trao đổi vài cô gái chơi chung với Phương thiếu.”
Ánh mắt dâm đãng của đạo diễn Tôn vẫn không rời khỏi Vân Khuynh: “Vân tiểu thư a, bọn họ không chịu nói cho cưng biết thì để anh đây nói cho, là Lục phu nhân kêu bọn anh tới đây a, chính là mẹ chồng Cao Quý Lan của cưng đó, bà ta muốn mấy anh hưởng dụng cưng, để cưng thân bại danh liệt, trở thành dâm phụ!”
Ông ta chỉ vào Vân Khuynh nói: “Cưng chắc là đắc tội với Lục phu nhân rồi, chuyện mẹ chồng nàng dâu đúng là khó tránh khỏi, nhưng mà chơi lớn tới mức này thì thật là……anh đây cũng thấy đau lòng cho cưng a.
Nhớ lúc đó cưng gả cho Lục Văn Bân, Vân lão phu nhân vì muốn cưng được sống vui vẻ thoải mái, đã đem hết gia tài tích góp của mình ra, bù đắp cho lỗ thủng kinh tế của Lục gia, cũng cả trăm triệu chứ ít gì!
Chắc là Lục gia bất nhân bất nghĩa, đã chiếm hết của cưng còn đổi xử với cưng như vậy.
Cho nên, cưng cũng đừng trách bọn anh, nếu không phải bọn anh tới thì Lục phu nhân cũng sẽ kêu người khác tới thôi, còn kêu bọn anh đem theo máy ảnh, chụp lại thật rõ nét cảnh khoái lạc của chúng ta a.”
Tiền tổng nói: “Đúng vậy a, Vân tiểu thư, dù tối nay có xảy ra chuyện gì cô cũng đừng trách chúng tôi a, muốn trách thì trách Lục gia tàn nhẫn, muốn trách thì trách Vân gia vô tình.
Kỳ thật, tôi cảm thấy việc này Vân tiểu thư phải nghĩ thoáng một chút, thanh danh bất quá chỉ là vật ngoài thân, cô cũng may mắn lắm mới gặp được chúng tôi, chúng tôi đều là những tay lão luyện, lát nữa chắc chắn sẽ thương hoa tiếc ngọc.”
“Còn chờ cái gì? Lên đi!” Có người thúc giục.
Cả năm gã đàn ông đều nhanh chân bước tới gần Vân Khuynh, như muốn chiếm lượt đầu tiên.
“Đợi chút!” Vân Khuynh đứng lên, lạnh lùng nói: “Cao Thúy Lan cho mấy người lợi ích gì, tôi sẽ cho gấp đôi.”
Cô biết, đối với đám lợn trong đầu chỉ biết có chữ sắc này, thịt tới miệng, không thể nào không ăn.
Nhưng cô vẫn phải thử một lần.
“Các ông hẳn là biết, Lục gia đang đứng trước tình hình khủng hoảng kinh tế, nói không chừng có thể sẽ phá sản, bây giờ mấy ông nghe lời Cao Thúy Lan, lỡ sau này bị bà ta đem chuyện này ra uy hiếp thì tính sao đây.
Ở cái thành phố Vinh Thành này, mấy ông cũng chỉ là nhân vật nhỏ bé có chút tiếng tăm, không sợ sự việc lần này sẽ là cú chí mạng trên con đường sự nghiệp của mình hay sao.
Mấy ông phải biết rằng, ở cái thời đại công nghệ phát triển như bây giờ, chỉ cần một chút thông tin bị lộ ra, cả thế giới sẽ biết đến ngay.”
“Cái này……” Lời của Vân Khuynh khiến Tiền tổng có chút do dự.
Phương Tam lại không thèm để ý chút nào, nói: “Vân tiểu thư, cô bớt hù dọa chúng tôi đi, Phương Tam thiếu gia này từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, tiền xài không hết, cho dù có bị người khác chửi cũng chẳng sao, tôi nghe quen rồi.”
“Phương thiếu nói không sai, những người như chúng tôi thà rằng chết dưới hoa mẫu đơn, Lục phu nhân đã đáp ứng với chúng tôi, lợi ích chính là được ngủ với thiếu phu nhân của Lục gia.”
“Vân tiểu thư, nghe nói cô vẫn còn là…, gặp được tôi là cô may mắn rồi, tôi giỏi nhất chính là dạy dỗ tiểu thư khuê các thành dâm nữ a!”
Vân Khuynh trở nên nghiêm túc, nhiệt độ trong mắt tăng cao: “Vậy có nghĩa là hôm nay mấy ông nhất định phải làm chuyện đó với tôi? Đừng quên, làm vậy là phạm pháp! Nếu như tôi báo cảnh sát mấy ông không thoát được sự trừng trị của pháp luật đâu!”
“Hahaha, báo cảnh sát? Vân tiểu thư, cô đừng quá ngây thơ nữa!” Phương Tam cười phá lên, “Đợi chúng tôi thượng cô xong liền rửa sạch sẽ cả người cô, cô lấy chứng cứ gì mà báo cảnh sát?
Huống hồ đây là vùng ngoại ô, đừng nói là người, chó cũng không có một con, lấy ai làm chứng chúng tôi đã đụng qua cô?”
“Vân tiểu thư cũng là phụ nữ a.” Đạo diễn Tôn nói: “Cho dù cưng có chứng cứ, bọn anh nói cưng tự nguyện thì làm được gì nhau? Đừng quên thời gian qua cưng vì muốn cứu Lục gia mà không ngừng đi khắp nơi tạo mối quan hệ, vay mượn tài chính! Xã hội hiện này nữ nhân thì làm được cái gì, dựa vào năng lực là không được đâu!
Còn phải dựa vào mặt, dựa vào cơ thể, dựa vào kỹ thuật hầu hạ đàn ông a!”
“Mấy ông……” Cả người Vân Khuynh run lên, không phải vì sợ, mà vì tức giận.
Những người này, hẳn là thường xuyên làm những chuyện như vậy nên mới nghĩ sẵn cả đường lui như vậy.
Như thể không chút kiêng kỵ, y như cầm thú, đúng là khiến người khác sôi máu!
“Tôi mặc kệ bình thường mấy ông làm ra chuyện ác tày trời như thế nào, nhưng ở chỗ Vân Khuynh tôi thì đừng hòng đạt được chuyện gì!” Vân Khuynh lùi lại hai bước, mặt vẫn rất bình tĩnh, “Mấy ông cũng biết tình cảnh của tôi bây giờ tồi tệ đến mức nào, chẳng lẽ bản thân tôi lại không hay biết sao? Không lẽ Lục gia thú đội lốt người lợi dụng tôi xong lại tìm trăm phương ngàn kế vứt bỏ tôi mà tôi không hay biết hay sao?
“Biết rõ bọn họ muốn hại tôi mà một người phụ nữ yếu đuối như tôi lại dám lui về nơi vắng vẻ như vậy, nửa đêm nửa hôm mà không chút phòng bị?”
Nghe nói như vậy, Phương Tam và Tiền tổng đi trước nhất đều không hẹn mà cùng dừng bước.
“Vân tiểu thư, cô đây là có ý gì? Không lẽ ở đây……không chỉ có mình cô?” Tiền tổng hỏi xong liền dáo dác nhìn xung quanh.
“Đương nhiên không chỉ có mình tôi”, Vân Khuynh trả lời: “Không phải còn có bà nội tôi hay sao?”
Tiền tổng sửng sốt một chút, cười ra tiếng: “Vân tiểu thư, cô đừng có nói đùa với chúng tôi nữa. Lẽ nào cô tin là có thế lực ma quái hay sao? Bà nội cô sẽ từ trong quan tài bật dậy giúp cô đuổi chúng tôi đi?”
“Bà nội tôi đã qua đời, đương nhiên không thể giúp tôi, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình.” Vân Khuynh nói: “Biệt thự này, là phần mộ của ông bà nội tôi, mấy ông tới đây làm chuyện hại người, không sợ ban đêm gặp ác mộng hay sao?”
Không đợi ai trả lời, cô lại nói tiếp: “Mấy ông không sợ cũng không sao, chỉ là trong căn biệt thự này có hơn 20 máy camera nhỏ như cây kim, trực tiếp được liên kết rồi lưu lại ở Vân gia, từ lúc mấy ông dừng xe đi vào đây, nhất cử nhất động đều đã được lưu lại.”
“Mấy ông vào đây, không làm việc xấu gì thì không sao, chỉ cần có ai làm loạn, lập tức sẽ có video làm chứng cứ, ai cũng chạy không thoát!”
“Vả lại, tôi nói báo cảnh sát, không phải chỉ nói suông là được……đương nhiên cũng phải để lại chứng cứ chứng minh cho mình trước chứ đúng không?”
“Lúc mấy ông vừa vào đây, đặt cây dù xuống tôi đã báo cảnh sát rồi, tốc độ xuất cảnh của đồn cảnh sát gần đây nhất là 3 phút, mà từ đó tới đây chỉ cần 15 phút, đây là vùng ngoại ô, không bị kẹt xe hay tắc đường, biết đâu tới đây còn nhanh hơn, nãy giờ chúng ta đã nói chuyện được 10 phút, còn 5 phút mấy ông làm được gì?”
Vân Khuynh nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng có chút lo sợ và bất an.
Cô hiểu rõ tình hình hiện tại, mỗi thời khắc đều phải đề cao cảnh giác, vả lại lời nói của cô cũng là nửa thật nửa giả.
Camera có, nhưng chỉ có một cái, mà không có mở.
Báo cảnh sát thì không có, cô cũng không muốn sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Cho nên, không phải báo cảnh sát, chỉ là báo tin, mà người duy nhất cô có thể báo tin lúc này chỉ có Hoắc Nhất Hàng.
Việc cô có thể làm bây giờ chỉ là kéo dài thời gian, chờ Hoắc Nhất Hàng dẫn người tới cứu cô.
Nhưng nếu như anh ta không tới ......
Không! Không thể nào có chuyện này, cô bây giờ là đồng minh của anh, nếu cô xảy ra chuyện gì anh ta cũng sẽ bị liên lụy.
Anh đã nói muốn cưới cô, không lẽ nào lại để người đàn ông khác làm nhục cô?
Anh ta nhất định sẽ tới ......
“Cái gì? Cảnh sát tới?” Gã đàn ông có đem theo đồ tốt kia liền luống cuống: “Vậy tôi đi trước đây, tháng trước tôi có thượng con nhỏ kia mới lên thành phố, ai ngờ nhỏ đó tính tình nghiêm túc thẳng thắn, kiện tôi, còn làm tôi phải nộp tiền bảo lãnh, vừa mới trong đồn cảnh sát bước ra lại bắt tôi vào trong đó hay sao, thôi bỏ đi! Tôi, tôi,……”
Lời còn chưa nói hết, ông ta liền vội vàng quay người rời đi.
Đạo diễn Tôn do dự một chút, cũng rời đi.
Chỉ còn lại Phương Tam, Tiền tổng và một người đàn ông.
“Bổn thiếu gia không sợ cảnh sát!” Phương Tam phách lối nói: “Cô cũng không tìm hiểu xem cục trưởng cục cảnh sát có quan hệ gì với Phương gia chúng tôi, ở Vinh Thành này cho dù bổn thiếu gia có phạm lỗi gì phải vào đồn cảnh sát cũng sẽ có người đưa tôi ra.”
Anh ta tiến lên một bước, nhìn vào vị trí bộ ngực của Vân Khuynh, đôi mắt như muốn biến thành lưỡi dao, xé tan nát bộ đồ trên người Vân Khuynh.
“Bổn thiếu gia hôm nay đã tới đây, chưa hưởng được cái gì sẽ không bỏ về tay không vậy đâu! 5 phút không đủ sung sướng khoái lạc trên người cô thì ít ra bổn thiếu gia cũng phải nếm thử chút mùi vị chứ!”
Vừa dứt lời, anh ta liền nhào tới Vân Khuynh!
Vân Khuynh lùi về sau mấy bước tránh né.
Phương Tam không bắt được Vân Khuynh, trong lòng tức giận, quát lớn: “Mấy người còn đứng thẫn thờ đó làm gì, còn không giúp bổn thiếu gia bắt con nhỏ này lại, có chuyện gì bổn thiếu gia sẽ chịu trách nhiệm!”
Có người chịu trách nhiệm, hai người còn lại như hổ thêm cánh, một trái một phải chặn Vân Khuynh lại.