Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Năm Tháng Mất Phương Hướng
  3. Chương 105: CHƯƠNG 104 KHÔNG THỂ NHỊN THÊM NỮA
Trước /200 Sau

Năm Tháng Mất Phương Hướng

Chương 105: CHƯƠNG 104 KHÔNG THỂ NHỊN THÊM NỮA

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

CHƯƠNG 104: KHÔNG THỂ NHỊN THÊM NỮA

Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt đứa nhỏ, nó giống như một thiên sứ nhỏ ngồi giữa tôi và Lư Tê vậy, kéo mối quan hệ của chúng tôi lại gần nhau hơn một chút.

“Tôi vẫn chưa biết cô tên gì?” Lưu Tê tò mò hỏi tôi.

“Tôi tên là Phương Phi!” Tôi không muốn để Lưu Tê biết tên thật của mình, như vậy chỉ có thể khiến anh ấy càng nhanh nhớ ra tôi mà thôi, tôi tạm thời vẫn không muốn nói cho anh ấy biết.

“Phương Phi, tên đẹp lắm, có tiện để lại số điện thoại không? Cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý tán tỉnh cô đâu, tôi thấy cô và Bì Bì rất thân thiết, sau này nếu còn có cơ hội thì có thể cùng ra ngoài chơi.”

“Anh à, thường ngày tôi còn phải làm việc, không có thời gian, tôi còn có việc, xin phép đi trước!”

Tôi nói với Bì Bì: “Anh bạn nhỏ, chị còn có việc phải đi trước đây, nếu như chị còn không đi thì sẽ bị trừ lương đấy, em cứ ăn từ từ nhé! Tạm biệt!”

Bì Bì cũng xem như là hiểu chuyện, nói với tôi: “Vâng, vậy chị mau về đi!”

Tôi vội vàng bước ra ngoài, cảm thấy chỉ cần nói với Lưu Tê thêm một câu nữa thôi, chỉ e là đến cả bản thân mình cũng không tự khống chế nổi mất. Đấy không chỉ là một con người đang sống sờ sờ, mà còn chứa đựng tất cả những chuyện trong quá khứ giữa tôi và anh ấy.

Tôi nhìn dòng xe dòng người tấp nập qua lại trên đường, tự hỏi chính bản thân mình: Mình nên đi đâu đây? Nơi nào có thể thu nhận mình đây! Người cô độc là người đáng xấu hổ nhất...

Con người sống trên đời này, mục đích cuối cùng không phải là thành gia lập nghiệp hay sao? Nhưng nhà tôi ở đâu...

Dù cho tôi có không muốn đối diện với Đường Đông Phi đến cỡ nào đi nữa, thì tôi vẫn phải trở về khu ký túc xá của nhân viên, lúc này cậu ta đang nằm trên giường, tôi không để ý đến cậu ta, lặng lẽ giặt quần áo của mình. Không khí gượng gạo ngập tràn trong căn phòng bé xíu...

Sau khi thu dọn xong mọi thứ, tôi vẫn không muốn lên giường của mình, bởi vì tôi thật sự không muốn nhìn thấy cậu ta. Nhưng tôi cũng phải đi ngủ chứ, không thể vì lí do này mà bạc đãi bản thân được. Tôi lặng lẽ đứng bên cửa, lúc tắt đèn, chiến tranh liền bắt đầu.

“Ai bảo cậu tắt đèn đi!”

“Đi ngủ mà, giờ này rồi mà vẫn còn chưa đi ngủ à?”

“Cậu không hỏi tôi mà đã tắt đèn?”

“Không phải cậu đã nằm trên giường rồi sao? Còn phải hỏi à?”

“Tôi nằm trên giường không có nghĩa là tôi ngủ, cậu dựa vào cái gì mà tự cho mình là trung tâm!”

Rốt cuộc tôi cũng nhìn ra, cậu ta chính là rảnh rỗi quá nên đi kiếm chuyện! Muốn trút giận à, được, tôi chơi cùng cậu!

“Đường Phi Phi, cậu có ý kiến với tớ, tớ vẫn luôn nhịn, nhưng chúng ta có thể yên tĩnh ngủ một giấc được không, ngày mai không phải còn phải đi làm à? Nếu như cậu cứ giữ chặt chuyện của tớ và Hứa Phi trong lòng, vậy tại đây tớ nói rõ cho cậu biết, tớ không hề có chút tình ý nào với Hứa Phi cả, tớ căn bản không hề muốn tranh giành với cậu!”

“Không cần biết quan hệ của cậu với Hứa Phi là gì, tôi với cậu sau này không còn là bạn nữa, mấy ngày nữa, tôi sẽ chuyển đi, Lý Viện, chuyện tôi thấy hối hận nhất chính là đã coi cậu là bạn.”

Nói xong cậu ta liền nằm xuống, tôi lại lặng lẽ tắt đèn, tất cả mọi chuyện, sớm đã nằm trong dự liệu của tôi rồi, nhưng thật không ngờ, nó lại diễn ra nhanh đến vậy.

Cuộc sống đúng là thích đem người khác ra đùa giỡn, thật lòng mà nói, tôi không trách Đường Đông Phi, cậu ta là người cố chấp, lại còn rất ít khi tiếp xúc với người khác giới, có thể nói trừ việc đã từng quan hệ ra thì trước nay cậu ta chưa từng có mối tình chính thức nào cả, lại cộng thêm chuyện lúc trước bị anh trai cưỡng hiếp, đối với tình yêu càng thêm cực đoan. Nhưng chính là không khéo như thế, ông trời lại cứ cố tình an bài như vậy để thử thách hai chúng tôi, haiz, nếu đã là ý trời vậy thì hãy cứ để thời gian chứng minh đi! Tôi không hề cảm thấy hổ thẹn đối với cô ấy.

Ngày hôm sau, tôi dậy từ sớm, thu dọn mọi thứ xong xuôi, mỉm cười với bản thân mình, nói: “Phải cố lên, không thể để bị đánh ngã như vậy được!” Sau đó, tôi ra mang theo tâm trạng hứng khởi bước ra khỏi cửa.

Khi đến câu lạc bộ, đồng nghiệp đều tò mò hỏi tôi: “Viện Viện, sao hôm nay Đông Phi không đến cùng cô thế?”

“Hôm qua cậu ấy mệt quá nên sáng nay vẫn còn ngủ nướng, không phải hôm qua tôi xin nghỉ à? Vậy nên hôm nay muốn đến sớm một chút!”

“Ồ, vậy cô làm việc của cô đi, tôi cũng làm việc đây, đúng rồi, hôm qua lúc cô không ở đây, ông chủ cứ luôn hỏi tôi cô đi đâu rồi, anh ấy nói, hôm nay anh đến thì đến phòng làm việc gặp anh ta!”

“Được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn cậu!” Xì, anh ta bảo tôi đến tìm anh ấy thì tôi phải đến tìm chắc? Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe theo chứ? Tôi tiếp tục lặng lẽ làm việc của mình, một lúc sau thì Đường Đông Phi đến, anh ta liếc xéo tôi một cái, mặt đầy vẻ không vui, lúc đó, một chị gái đi đến trước mặt cậu ta, nói: “Đường Đông Phi, cô nhìn xem đã mấy giờ rồi, 9 giờ rưỡi rồi, chúng ta mấy giờ vào làm?”

“9 giờ, vậy sao cô còn đến muộn, nhìn Lý Viện người ta xem, xin nghỉ có phép tắc, hôm nay người ta đã đến đây từ sớm rồi, cô xem đi, có thể học một chút tác phong chuyên nghiệp được không!”

Đường Đông Phi vừa nghe đến tên tôi thì lập tức nổi giận: “Học cô ta cái gì chứ, học làm gái à?”

Tôi biết là cậu ta giận vì vừa đến muộn lại còn bị nghe giáo huấn, nhưng cậu ta cũng không thể vì nguyên nhân này mà giận lây sang tôi chứ, còn nói tôi là gái, cậu ta không phải cũng vậy ư?

“Đường Đông Phi, cậu đừng có ăn nói quá đáng quá, xin cậu đừng có lôi ân oán giữa hai chúng ta vào công việc. Cậu mong mọi người nghe được chuyện cười giữa chúng ta à? Có phải là não cậungấm nước rồi không?”

“Tôi không quan tâm nhiều đến thế, tôi chỉ muốn mọi người biết, cậu rốt cuộc là loại người như thế nào!”

Lúc này, tất cả mọi người trong phòng tập đều nhìn hai chúng tôi, chuyện tôi đi làm gái bị làm ầm ĩ đến mức mọi người đều biết, tôi thật sự muốn tìm một kẽ hở trên mặt đất mà nhảy chui xuống, tôi muốn hận chết Đường Đông Phi kia.

Tôi bước đến trước mặt Đường Đông Phi, giơ tay tát nhát vào mặt cậu ta, đối với cậu ta, tôi không thể nhịn thêm được nữa rồi, tôi nói: “Đường Đông Phi, anh nghe đây, cậu là người vô sỉ nhất, người không có lương tâm nhất mà tôi từng gặp!”

Nói xong, tôi liền chạy ra bên ngoài, vừa hay lại đụng phải Hứa Phi, chuyện hôm nay tôi làm ầm ĩ với Đường Đông Phi đến mức này, tất cả đều là nhờ phúc của anh ta, tôi liền bước lên tát anh ta một cái, nói: “Tại sao anh cứ phải chọc vào tôi, rốt cuộc thì tôi đã làm điều gì có lỗi với anh, chẳng phải chỉ là trước đây tôi từng làm gái thôi sao, gây trở ngại cho chuyện gì của anh à, tại sao các người lại coi thường tôi? Rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì, các người ai ai cũng chĩa mũi nhọn vào tôi!”

Anh kinh ngạc nhìn tôi, tôi giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi cánh tay rắn chắc của anh, anh ta túm gọn tôi ném vào trong xe, nước mắt tôi cứ tuôn ra không ngừng, tôi phải hận chết tên Hứa Phi này, còn cả Đường Đông Phi – người bạn không tin tưởng tôi nữa.

Tôi ngồi trong xe mặc sức gào khóc, anh ta im lặng nghe tôi khóc, cứ khóc mãi, khóc mãi cho đến khi tôi không còn sức nữa mới thôi, tôi dần dần bình tĩnh lại, anh nói: “Sao không khóc nữa?”

“Hết sức rồi còn khóc gì nữa! Để tôi xuống xe, tôi phải quay về!”

“Nếu đã không vui thì cứ phát tiết ra đi, em xem, em khóc xong không phải tốt hơn nhiều à?”

“Nếu như không phải anh, tôi cũng không thảm đến mức này, để tôi xuống xe!”

“Bởi vì anh sao? Anh chỉ là giúp em nhìn rõ một người bạn mà thôi!”

“Nếu như không phải anh can thiệp vào, Đường Đông Phi cũng không làm ầm ĩ với tôi.”

“Nếu như cô ta thật sự xem em là bạn thì sẽ không nói em làm gái.”

“Được rồi, là tự tôi đa tình...”

“Anh xin lỗi vì những chuyện anh đã làm với em vào ngày hôm đó! Xin lỗi!”

“Bây giờ anh nói xin lỗi còn có tác dụng gì, anh có thể quay ngược thời gian được à?”

“Tuy anh không thể đảo ngược được thời gian, nhưng anh hi vọng em có thể tha thứ cho anh!”

“Tôi tha thứ cho anh rồi sao nữa, không tha thứ cho anh thì sao nữa.”

“Anh thích em!”

“Anh hai à, anh đang nói đùa gì thế?”

“Anh không hề nói đùa, anh thấy em rất khác!”

“Dù cho anh có thích tôi thì tôi cũng sẽ không thích anh đâu!”

“Tại sao chứ?”

“Bởi vì bây giờ tôi không muốn yêu đương bất cứ ai cả!”

Quảng cáo
Trước /200 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tân Hôn Ác Liệt

Copyright © 2022 - MTruyện.net