Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Năm Tháng Mất Phương Hướng
  3. Chương 112: CHƯƠNG 111 CƠN ÁC MỘNG
Trước /200 Sau

Năm Tháng Mất Phương Hướng

Chương 112: CHƯƠNG 111 CƠN ÁC MỘNG

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

CHƯƠNG 111: CƠN ÁC MỘNG

Nghe hắn ta nói vậy, đột nhiên tôi choáng váng, cả người như rơi xuống vực thẳm, đờ đẫn.

Lúc này Vũ Dương xông ra, nói lớn: “Chú Trần, cô ấy không phải người của Hứa Phi, cô ấy là bạn cháu!”

Tôi nhanh chóng chạy đến phía sau lưng anh ấy, sững người nhìn Trần Thiên sợ sệt còn hơn gấp bội lần Hứa Phi sợ hắn ta.

Nhưng Trần Thiên không hề để ý đến lời nói của Vũ Dương, lúc này anh ta ghé vào tai hắn ta thì thầm điều gì ấy khiến cho sắc mặt hắn ta trở nên u ám, hắn ta lạnh lùng nói với Vũ Dương: “Tôi thấy thân phận như bố anh và anh trai anh cũng không thể so bì được với việc hôm nay anh nhúng tay vào chuyện của tôi, anh có thể đi được rồi đấy!”

Nghe xong Vũ Dương kéo tay tôi đi, tôi cũng vì quá sợ sệt mà ngoan ngoãn đi theo anh ta, thế nhưng Trần Thiên lại hắng giọng: “ Anh có thể đi, nhưng cô gái này phải ở lại!”

Vũ Dương mặt biến sắc, rõng rạc nói: “Như vậy không được ạ, cô ấy là bạn cháu, là cháu đưa cô ấy đến đây, cứ để cháu đưa cô ấy đi là được!”

“Lời Trần Thiên tôi đây nói, xưa nay luôn giữ lấy lời, Vũ Dương có thật anh đang nhận thức rất rõ được bản thân đang làm gì không!”

Vũ Dương cau mày mặt biến sắc, anh ấy đang định nói gì đó thì vừa hay chuông điện thoại anh ấy reo lên, tôi không rõ là bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì, chỉ thấy hình như Vũ Dương cãi nhau với đầu dây bên kia, họ cãi nhau rất lớn.

Một lát sau đầu dây bên kia cúp máy, toàn thân anh run lên vì tức, sắc mặt anh u ám.

Trần Thiên chẳng nói chẳng rằng với anh ấy, vẫy tay ra hiệu cho gọi hai người đến, chính vì muốn kéo tôi đi cùng, Vũ Dương ra sức chống cự nhưng bị hai người họ lôi ra ngoài, trông anh ấy y như dáng vẻ của Hứa Phi lúc tôi mới đến vậy, ra sức giãy dụa nhưng vô ích.

Lúc này tôi xây xẩm mặt mày, thật không dám tin vào những gì trước mắt mình, lúc tôi bị đẩy một cách sỗ sàng đến trước mặt Hứa Phi, giọng kêu gào của anh loáng thoáng làm tôi thức tỉnh.

Sau đó tôi không thể nhớ nổi Trần Thiên tỉ tê nói với Hứa Phi cái gì nữa, tôi chỉ biết Trần Thiên tàn bạo như một con mãnh thú xé rách hết quần áo tôi, hắn ta “làm chuyện ấy” với tôi trước mặt Hứa Phi.

Đầu óc tôi trống rỗng, chỉ cảm nhận được phần dưới đau nhức, “cái đó” của hắn to thực sự, đó là ấn tượng trực quan nhất trong tôi, hắn “ra-vào” với tần suất cao, toàn thân tôi bị “chấn động” mãnh liệt, thế nhưng tôi không cảm thấy có chút gì gọi là “khoái cảm”, trong lòng ngoài sự sợ hãi ra thì toàn nỗi khuất nhục và thù hận.

Trong ánh mắt vô thần, dường như tôi trông thấy Hứa Phi quỳ trên mặt đất đau khổ van xin diều gì đấy, anh dập đầu chảy cả máu, nhưng anh mảy may không chút để tâm….

Sự việc xong xuôi, thì lại đến lượt đám tay sai của Trần Thiên, người này tiếp đến người khác, tôi cũng không rõ cụ thể có bao nhiêu người, chỉ biết là có rất nhiều người.

Sau đó tôi ngất đi vì kiệt sức, cho đến khi tôi tỉnh dậy thì phát hiện mình bị nhốt trong một căn phòng tối đen như mực.

Không thể nhìn được ngoài trời ra sao, cũng không biết giờ giấc như nào, chỉ thấy rằng thời gian trôi đi thật chậm.

Thời gian này Trần Thiên lại đến một lần, mỗi lần đến hắn lại “tra tấn” tôi như muốn chết đi sống lại, lại thêm cả đám tay sai của hắn, một khi họ đến là y rằng trút hết dục vọng như loài cầm thú lên cơ thể tôi.

Khoảng thời gian đó tôi luôn trong trạng thái không được minh mẫn cho lắm, có rất nhiều chuyện tôi không thể nhớ rõ, hình ảnh ấn tượng nhất trong tôi đó chính là Hứa Phi cũng thường xuyên bị đem đến căn phòng đó, còn có tiếng la thảm thiết của cô gái Niệm Tịch, còn cụ thể đã xảy ra những gì tôi cũng không rõ nữa, chỉ biết rằng khi ấy Hứa Phi rất đau khổ, đau khổ hơn tất thảy những gì anh phải trải qua trước kia.

Đợi đến khi tôi hoàn toàn tỉnh táo trở lại thì tôi đã nằm trên giường bệnh trong bệnh viện rồi, người ở bên cạnh và chăm sóc tôi chính là Vũ Dương, thấy anh ta tôi cũng thấy có gì là lạ.

Tôi chẳng nói chuyện gì với anh ta, cũng không biết nói gì với anh.

Thấy tôi tỉnh dậy, anh ta rất vui mừng, sau đó lải nhải bên tai tôi không ngớt, thứ mà tôi nghe được nhiều nhất chính là lời xin lỗi của anh ta, cho tới khi bác sĩ đến đuổi anh ta đi, tôi cũng chẳng buồn nhìn anh ấy lấy một cái.

Khi ấy tôi chẳng muốn gặp ai, cũng chẳng muốn nghe ai nói chuyện, chỉ muốn yên tĩnh một mình.

Những việc trải qua lần này khiến tôi hoàn toàn sợ sệt với tất cả những gì của xã hội thượng lưu, nhìn có vẻ như quang vinh hòa nhoáng, thực chất thì xấu xa dơ bẩn, thậm chí còn vượt xa hơn bất cứ tầng lớp nào trong xã hội.

Những người được gọi là có tiền, những người được cho là quý nhân, thực ra cũng chỉ là loài bò sát vùng vẫy đấu tranh ở một thế giới khác, khi gặp phải kẻ mạnh hơn cũng lại không thương tiếc mà dẫm đạp.

Hứa Phi nhìn có vẻ vạm vỡ là vậy, thực chất trong mắt một vài người cũng chỉ là một tên hề tầm thường, đến anh ấy còn như vậy huống chi là tôi.

Xem ra tôi thấy, Hứa Phi lúc đầu ức hiếp làm nhục tôi cũng chẳng có gì khác so với anh của bây giờ bị Trần Thiên ức hiếp hành hạ.

Quả thực để mà so sánh thì tôi thấy nỗi khổ nhục mà anh nếm trải nhiều hơn tôi, có điều tôi chỉ là cô gái hạ lưu vùng vẫy trong đáy của xã hội, với tôi thì dù có lại gặp thêm nhiều chuyện thê thảm đi chăng nữa thì có nhằm nhò gì. Nhưng anh ấy lại là một người thành đạt, là một ông chủ tỷ phú, trước mắt người ngoài anh có tầm nhìn vô hạn, cao ngạo lạnh lùng, vậy mà trong khoảnh khắc ấy, khi nhìn thấy người con gái anh yêu bị người ta hành hạ, lại thấy người con gái vì anh mà hy sinh lần lượt bị người ta cưỡng hiếp làm nhục, con tim anh dường như vụn nát không còn gì.

Tuy lần này tôi phải chịu đựng những tổn thương lớn hơn bao giờ hết, lạ thay tôi không hề có cảm giác lòng mình đau hơn, chỉ là trong tôi nhận thức được những gì nên xóa bỏ đi mà thôi.

Trận đả kích này đối với tôi mà nói có chút nhẹ nhàng, dường như thấy được tất cả, điều mà tôi lo lắng duy nhất có lẽ chính là cha mẹ tôi.

Tôi quyết định rồi, sau khi kiếm đủ tiền phụng dưỡng cha mẹ tôi nhất định sẽ rời xa cái môi trường dơ bẩn khiến người ta thấy buồn nôn này, đưa họ đến một nơi không ai biết về tôi.

Nhưng nói thì dễ mà làm thì khó, nói là đủ tiền, vậy rốt cuộc bao nhiêu tiền mới được gọi là đủ đây.

Đã quen với việc ăn trắng mặc trơn, tôi thực sự kiềm lòng được trước sức hấp dẫn đó ư.

Tôi mơ mơ màng màng, dường như tôi cũng tuyệt vọng rồi.

Với tình trạng tinh thầng sa sút, tôi ở trong viện hẳn một tuần liền, khoảng thời gian này Vũ Dương ngày nào cũng bớt chút thời gian đến thăm tôi, còn tôi vẫn chẳng nói lời nào với anh ta, thực ra tôi không hề hận anh ta, nếu không phải vì tôi yêu cầu thì anh ta cũng chẳng đưa tôi đến nhà của Trần Thiên.

Ấy vậy mà anh ta lại cứ tỏ ra vô cùng đau khổ và áy náy, anh ta vẫn không ngớt nói lời xin lỗi tôi, cầu xin tôi tha thứ cho anh.

Đối với tôi mà nói, sự xuất hiện của anh ta thực sự khiến tôi rất vui, tôi cũng hiểu rất rõ tấm lòng anh, lí do mà anh ta muốn đưa tôi đến nhà Trần Thiên chủ yếu là vì muốn tôi hoàn toàn cắt đứt với Hứa Phi, có lẽ đến giờ anh ta vẫn nghĩ là tôi thích Hứa Phi, nhất là khi tôi vì Hứa Phi mà dũng cảm bước ra, lại càng làm cho anh tin chắc chắn là như vậy.

Anh ta cũng có chút mơ màng, nhưng trên hết vẫn là nỗi hận Hứa Phi, anh ta cho rằng nếu không vì Hứa Phi bị bức ép như vậy thì tôi cũng không suy bại đến mức đấy.

Quảng cáo
Trước /200 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phía Cuối Phồn Hoa

Copyright © 2022 - MTruyện.net