Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Năm Tháng Mất Phương Hướng
  3. Chương 129: CHƯƠNG 129 CỐ CHẤP
Trước /200 Sau

Năm Tháng Mất Phương Hướng

Chương 129: CHƯƠNG 129 CỐ CHẤP

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

CHƯƠNG 129: CỐ CHẤP

Tôi cười chua chát, lẳng lặng rời khỏi bệnh viện. Mặc dù hiện tại mọi người không dám làm gì tôi nhưng bọn họ đều biết Lưu Tê đã coi tôi như con thú cưng, thế nào cũng cười nhạo tôi, liệu có đối xử ngày càng tệ hơn hay không thì tôi chẳng thể nào biết được, cũng lười đoán.

Thân thể đã mệt mỏi, vậy mà lại còn gặp phải vết thương lòng sâu sắc khiến tôi sắp không mở nổi mắt ra. Tôi chỉ muốn ngủ một giấc thật dài, cố gắng quên hết tất cả mọi buồn đau.

Vừa ra ngoài bệnh viện, tôi bỗng gặp Đông Phi vừa chạy tới. Cậu ấy lo lắng quan sát tôi đây vết thương đầy người, tức giận hỏi: “Viện Viện, có phải Lưu Tê lại bắt nạt cậu không? Cậu yên tâm, tớ lập tức gọi điện thoại cho Vũ Dương, bảo anh ta ra mặt cho cậu. Tớ đã sớm điều tra rõ ràng, tuy rằng Vũ Dương không phải là người của thành phố này nhưng gia đình anh ấy ở thành phố G mạnh cực kỳ, thậm chí thế lực còn nhỉnh hơn nhà Lưu Tê, anh ấy nhất định có thể dạy dỗ bọn họ giúp cậu!”

Tôi giữ tay cậu ấy lại, ngăn cản cậu ấy đang chuẩn bị gọi điện thoại: “Đừng gọi nữa, tớ không muốn vì tớ mà Vũ Dương và Lưu Tê đấu với nhau. Nếu hai người họ làm vậy thật, dù ai bị tổn thương, tớ cũng đều hối hận!”

Đông Phi hiểu ý tôi, nhưng cậu ấy không nuốt trôi cơn giận này: “Tên Lưu Tê đáng chết này thật là, lúc trước rõ ràng anh ta đối xử với cậu tốt đến vậy, sao lại biến thành như bây giờ. Cậu là bạn gái cũ của anh ta, bất kể thế nào thì cũng phải còn chút tình cảm chứ. Nhưng bây giờ anh ta để mặc những người kia bắt nạt cậu, tớ thật sự không nhịn nổi!”

Tôi cười khổ, khuyên cậu ấy: “Thôi nào Đông Phi, lần này tớ sai, đụng phải anh ta, chuyện bây giờ đã giải quyết xong, chúng ta về thôi, tớ không muốn ở đây thêm nữa!”

Đông Phi không còn cách nào, đành phải dìu tôi, lái xe đưa tôi về.

Vừa tới ký túc xá, Vũ Dương lập tức vọt đến. Anh ấy như phát điên, giận dữ hét lên: “Viện Viện, là thằng nào, cô nói cho tôi biết thằng nào dám bắt nạt cô, tôi nhất định phải khiến hắn đổ máu mới được!”

Đông Phi thoáng cái đứng lên, tôi vội vàng kéo cậu ấy lại, nắm chặt cánh tay cậu ấy, ngăn cậu ấy mở miệng.

Tôi nói với Vũ Dương: “Không có chuyện gì đâu, là một bạn học của tôi thôi. Trước đây chúng tôi có chút hiểu lầm, tôi đã giải quyết xong, không cần phiền đến cậu đâu!”

Vũ Dương nghi ngờ thoáng liếc Đông Phi: “Làm sao bạn học lại đánh em ra nông nỗi này. Viện Viện, có phải em giấu anh chuyện gì không, em yên tâm nói cho anh biết, anh nhất định sẽ trả thù giúp em!”

Tôi nhanh chóng ngắt ngang lời anh ta, tiếp tục giải thích: “Lần này là lỗi của tôi, họ mắng tôi, trong cơn tức giận, tôi lấy cây lau nhà đánh lại họ. Không ngờ mạnh tay quá nên đánh một người bất tỉnh. Bạn của anh ta nổi nóng nên mới đánh lại tôi, thật sự là lỗi của tôi, tôi mới từ bệnh viện về, anh ta không sao nữa rồi!”

“Có thật là em không lừa anh không?” Vũ Dương vẫn không tin, liền kéo Đông Phi ra ngoài, muốn hỏi cậu ấy tình hình cụ thể.

Tôi nháy mắt liên tục với Đông Phi, không biết liệu cậu ấy có hiểu hay không.

Qua một hồi lâu, Đông Phi mới quay lại. Tôi nhìn sắc mặt cậu ấy, không biết rốt cuộc cậu ấy có khai với Vũ Dương hay không: “Đông Phi, cậu không nói với Vũ Dương thật chứ!”

Ai ngờ cậu ấy thoáng cái nhào vào lòng tôi, òa khóc nức nở: “Viện Viện, sao cậu ngốc thế, tại sao không để tớ bảo Vũ Dương bảo vệ cậu. Ai cũng nhìn ra anh ấy thật lòng với cậu, nếu cậu không nỡ để anh ấy và Lưu Tê đánh nhau, vậy thì chứng tỏ trong lòng cậu cũng có anh ấy, rõ ràng hai người có tình cảm với nhau, tại sao không nhận lời anh ấy!”

Nghe cậu ấy nói vậy, lòng tôi thầm nhẹ nhõm. Tôi biết cuối cùng cậu ấy vẫn nhịn được, không nói cho Vũ Dương biết chuyện giữa tôi và Lưu Tê. Nhưng sao cô nhóc này biết trong lòng tôi rốt cuộc nghĩ gì. Tôi thừa nhận Vũ Dương quả thật rất tốt với tôi, nhưng tôi không biết anh ấy thích tôi hay áy náy về chuyện kia.

Quan trọng hơn là, tôi đã nghĩ thông suốt, không muốn lại dính dáng đến con nhà giàu như anh ấy. Có thể giữ mối quan hệ hiện tại đã là trạng thái tốt nhất hiện giờ, tôi không muốn mọi chuyện phát triển quá mức phức tap. Lại không muốn tiết lộ chuyện gì đã xảy ra với tôi, trước lời hỏi han của Đông Phi, tôi chẳng biết nên trả lời thế nào.

Tôi vỗ lưng cậu ấy, nói: “Đông Phi, cậu cũng biết, tớ vốn xuất thân từ nông thôn, bọn mình và họ khác nhau hoàn toàn. Chưa trải qua liệu cậu có hiểu không? Thật ra bọn mình không phải người cùng một thế giới!”

Đông Phi không phục: “Có gì mà khác nhau, chẳng lẽ họ không phải người!”

“Đông Phi, cậu không nghĩ, cho dù anh ấy có thể chấp nhận người có vết nhơ như chúng ta, nhưng liệu gia đình anh ấy có thể tiếp nhận không? Cho dù họ rộng lượng đón nhận nhưng còn bạn bè anh ấy thì sao, cậu cho rằng bọn họ tiếp nhận nổi ư? Cho dù không nói thẳng mặt nhưng sau lưng sẽ âm thầm khinh bỉ bọn mình. Mỗi ngày sống trong cảnh như vậy, một ngày nào đó không chịu nổi nữa, đến lúc đó nên làm thế nào. Đừng quên có nhiều thứ phải theo bọn mình cả đời đấy!”

Đông Phi nghe tôi thao thao bất tuyệt một hồi, bỗng dưng càng khóc to hơn: “Viện Viện, những điều cậu nói tớ đều hiểu, nhưng tớ không muốn trở lại bình thường, tớ không muốn để người khác xcô thường, dù chỉ vài năm, vài tháng hay thậm chí vài ngày, tớ cũng sẵn lòng!”

“Cô ngốc này, cho dù có thể chịu đựng được nhưng đến cuối cùng người đau khổ vẫn là bản thân mình thôi. Thay vì sau này phải chịu đau khổ thì chi bằng để nỗi đau khổ này không bao giờ xuất hiện lần nữa, cậu nói có đúng không!”

“Làm sao có thể!”

“Có gì mà không thể, nỗ lực kiếm tiền, nỗ lực làm việc của mình, biến mình thành người trong lòng mình, không được sao

Dường như Đông Phi cũng hơi kích động trước câu nói của tôi: “Đúng vậy, Viện Viện, bọn mình không tìm những tên con nhà giàu đấy nữa, hãy cố gắng kiếm một công việc, cố gắng kiếm tiền. Chờ bọn mình trở thành người giàu có rồi, sẽ để con cháu bọn mình thành con nhà giàu, để những người nghèo khó kia hâm mộ đi.”

Tôi phì cười, hai chúng tôi ôm nhau lớn tiếng khóc khóc cười cười, mặt kệ những người xung quanh.

Vũ Dương đi từ lúc nào không rõ, tôi biết anh ấy không để kệ như vậy đâu. Tuy rằng Đông Phi không nói nhiều với anh ấy nhưng dựa vào trí thông minh của mình, anh ấy muốn tìm ra chút dấu vết cũng dễ dàng như ăn một bữa sáng mà thôi.

Hơn nữa, chuyện tình của tôi và Lưu Tê, hơn nửa người trong trường đều biết, anh ấy chỉ cần điều tra chút ít là có thể biết được chuyện của chúng tôi.

Tôi chỉ hi vọng anh ấy không làm điều gì quá kích. Hiện tại, thỏa thuận làm thú cưng giữa tôi và Lưu Tê tạm thời chỉ có hai người chúng tôi biết, tôi thà chết cũng không hé nửa lời, không biết Lưu Tê có nói ra hay không, nếu anh không giữ kín miệng, vậy Vũ Dương bắt được cái cớ, xảy ra xung đột với anh ta. Bây giờ tôi chỉ còn biết yên lặng cầu nguyện Lưu Tê giữ kín miệng một chút.

Quảng cáo
Trước /200 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ác Linh Quốc Gia

Copyright © 2022 - MTruyện.net