Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Năm Tháng Mất Phương Hướng
  3. Chương 135: CHƯƠNG 135 BẤT LỰC
Trước /200 Sau

Năm Tháng Mất Phương Hướng

Chương 135: CHƯƠNG 135 BẤT LỰC

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

CHƯƠNG 135: BẤT LỰC

"Lệ Lệ, chị mau đưa cái đó cho em, em phải đi rồi!"

Thẩm Lệ Lệ chịu không nổi tôi mè nheo bèn lấy một cái bình trong túi ra lắc lắc cười nói,"Thứ này là thứ tốt đó, đặc biệt chế cho đàn ông, phụ nữ dùng cũng được nhưng phải cẩn thận liều lương, nếu không xác cmn định chịu không nổi!"

Nghe chị ta nói xong mặt tôi liền đỏ lên, tôi lấy tay cướp lấy chị ta lại lách người tránh qua, chị ấy cười xấu xa, "Hihi, Viện Viện à, em muốn thứ này gấp thế làm gì, có phải nhắm được anh đẹp trai nhà giàu nào rồi không, muốn dùng cách này để bắt lấy trái tim anh ta à, xem ra anh ta cũng không phải người bình thường! Rốt cuộc la ai khiến em phải dùng tới chiêu này!"

"Ơ kìa Lệ Lệ, chị đừng hỏi được không, em muốn thứ này không phải cho em dùng?"

"Thế cho ai dùng!" Thẩm Lệ Lệ nghi ngờ.

Tôi không thể giải thích với chị ta nên đành giả bộ tức giận nói, "Chị không cho thì thôi, em đi kiếm người khác!"

Chị ta lại cười hi hi nói: "Thứ này cũng không có dễ lấy đâu cưng, em có biết thứ này tốt cỡ nào không, mấy tên nhà giàu kia muốn cũng không lấy được đó, đây là hàng nhập đó.”

Tôi biết chị ấy lằng nhằng không đưa là có yêu cầu gì đó, thế nên tôii cắt lời của chị ấy, "Được rồi, được rồi, chị không phải muốn em giúp sao, em đồng ý là được chứ gì!"

Thẩm Lệ Lệ ánh mắt mang ý cười: "Sớm biết em đồng ý chị cũng không làm khó em rồi, lần này chị gặp phải ca khó thiệt luôn, nhưng thù lao rất cao, yêu cầu cũng rất nhiều, dù là em cũng còn thiếu hai ba cái nữa, em xem em...”

Tôi biết ý chị ấy là Đông Phi, nhưng tôi đã sắp xếp mọi thứ cho Đông Phi rồi, tuy không biết hậu quả sẽ thế nào nhưng tôi muốn cậu ấy tránh xa khỏi Thẩm Lệ Lệ, "Em đồng ý với chị đã là giới hạn của em rồi, đừng kéo Đông Phi vào nữa, cậu ấy và em không giống nhau!"

"Xí, có gì khác, xoạc chân ra cho vào thì ai chả giống nhau!"

"Được rồi, đừng nói mấy chuyện này nữa, đưa thứ đó cho em, em còn có việc..."

Thấy tôi vẫn cứng rắn không chịu, Thẩm Lệ Lệ đành từ bỏ, cô ta quăng cái bình cho tôi, tôi bắt lấy chực đi thì Thẩm Lệ Lệ còn ráng thêm một lần cuối: "Nếu em nghĩ lại có thể đến tìm chị bất cứ lúc nào!"

Tôi thầm đáp trong lòng, tôi sẽ vĩnh viễn không tới tìm chị đâu.

Tôi quẹo vào một con hẻm tối đen như mực, vừa chuẩn bị đi ra thì một cái bóng chặn tôi lại, nhờ ánh đèn đường yếu ớt, tôi nhận ra gã ta là người vừa mới sàm sỡ tôi ở quán bar.

Trong lòng tôi chợt hoảng hốt, thầm biết xảy ra chuyện rồi, tôi hơi lùi lại lạnh giọng nói: "Anh muốn làm gì!"

Người đó cười đểu: "Còn giả bộ gì nữa, vừa rồi ở quán bar em đã ướt như thế rồi, vừa hay ở đây không có người, giúp anh thoải mái tí đi, yên tâm tiền cho em sẽ không ít đâu!"

Tôi tuy bị kích thích nhưng không đến mức đói ăn quàng, nhìn người anh ta xấu xí hèn mọn làm cơn hưng phấn của tôi bị dập đi hơn nữa, thấy gã ta từng bước ép sát tới, tôi hoảng loạn vung loạn xạ chiếc túi miệng hét to: "Anh rốt cuộc muốn làm gì, còn không tránh ra tôi la lên đó!"

"Em cứ việc la, anh xem xét xung quanh trước rồi, nơi này trước sau đều không có người, dù chúng ta có kêu rên lớn thế nào cũng không có ai tới làm phiền đâu, nào tới đây nào em yêu!"

Vừa nói gã vừa nhào tới người tôi, một tay ôm chặt eo tôi, một tay nhanh chóng luồn dưới váy tôi.

Tôi liều mạng la hét chống cự nhưng gã quá khỏe, tôi không thể vùng thoát khỏi gã.

Lúc này gã ta đã luồn tay vào bên trong tôi, ngón tay nhẹ quấy lên bên trong, kích thích mãnh liệt khiến cả người tôi run rẩy không kiềm chế được rên lên một tiếng nhẹ: :"Ưmm!"

Gã rút tay ra đưa tới trước mặt tôi, cái lưỡi thè ra liếm liếm ngón tay cười đểu: "Em dâm đãng chưa nè, bên dưới róc rách thế rồi còn nói không muốn, em cầu xin anh đi, xin anh muốn em đi nào!"

Tôi im lặng thở dồn dập, tôi vừa giận dữ với sự vô liêm sỉ của gã ta, vừa ghét bỏ phản ứng của cơ thể tôi.

Gã vội kéo quần lót của tôi và quần gã xuống ,dường như nhịn không nổi không thèm nhìn đã gấp gáp thúc lên, có thể vì quá tối, cũng có thể là gã chưa bôi trơn nên thúc mấy lần cũng không vào được.

Tôi rối lên quên mất chống cự, cơ thể mềm nhũn không còn sức bị gã ép vào tường chỉ có thể để mặc cho gã muốn làm gì thì làm.

Gã đàn ông đã muốn tới phát điên, liên tục thúc mấy lần nhưng đều không vào được, gã lật người tôi lại, kéo tay tôi bảo tôi nắm lấy thứ đó.

"Giúp anh nào, chưa ướt nên không vào được!"

Thứ đó rất to, còn có gân xanh nổi lên cuồn cuộn, phương diện này của gã có thể nói ngang ngửa với Hứa Phi, nếu là bình thường thì thứ to lớn này có thể làm tôi sướng rần người, nhưng giờ tôi đang bị người ta cưỡng hiếp, một cảm giác nhục nhã dâng lên khiến tôi căm ghét cái cách gã đùa giỡn tôi.

Gã nhấn đầu tôi xuống thứ đó của gã, tôi dùng hết sức chống cự, lúc tôi tưởng chừng không thể không khuất phục thì một tiếng hừ lạnh truyền tới.

Thì ra không biết từ lúc nào có một người mặc một chiếc áo hoodie lặng lẽ đi tới đằng sau gã đàn ông, sau đó phang thẳng một gậy sau gáy gã.

Không ngờ gã đàn ông lại không bị cú đánh đánh bất tỉnh, gã còn quay đầu lại vung tay ngăn cản đòn tấn công tiếp theo của người kia, hơn nữa bắt đầu phản kích.

Tôi không quan tâm hai người bọn họ ai sẽ thắng, vội vàng bò dậy chạy ra ngoài.

Chạy được một lúc liền nghe thấy bên trong truyền ra một tiếng kêu thảm thiết, tôi không biết rốt cuộc là người mặc áo hoodie hay gã đàn ông kia thắng, cũng không dám quay lại kiểm tra.

Tôi hoảng sợ chạy một mạch về ký túc xá, tim tôi đập thình thịch như muốn bay ra ngoài.

Tuy không phải là lần đầu tiên gặp loại người này nhưng chuyện cưỡng hiếp làm tôi nhớ tới cái lần Trần Thiên nổi cơn thú tính, trong lòng tôi sợ hãi không thôi, nghỉ ngơi mấy phút sau cơ thể mới hết run rẩy.

Lúc này Đông Phi không có ở đây, cũng không biết cậu ấy đang bận đi đâu, tô hoảng sợ bò lên giường mới yên tâm hơn một chút.

Tuy mặt tôi bây giờ trắng bệch nhưng người lại nóng ran, cảm giác mát lạnh bên dưới khiến tôi giật mình phát hiện, không biết từ khi nào quần lót tôi đã biến mất.

Vừa rồi tôi không mặc quần lót chạy long nhong trên đường sao, mặt tôi đỏ lên, vô cùng xấu hổ.

Vừa nghĩ tới có rất nhiều người nhìn thấy tôi không mặc quần lót, cả người tôi bỗng run rẩy, loại chuyện kích thích đó không ngờ lại khiến tôi cảm thấy sướng run cả người.

Nhân lúc không có ai, tôi từ từ đưa tay xuống bên dưới.

Quảng cáo
Trước /200 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Người Anh Em, Chơi Lưỡi Lê Không?

Copyright © 2022 - MTruyện.net