Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Năm Tháng Mất Phương Hướng
  3. Chương 139: CHƯƠNG 139
Trước /200 Sau

Năm Tháng Mất Phương Hướng

Chương 139: CHƯƠNG 139

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

CHƯƠNG 139

Tôi vờ như say quá, nhào vào ôm cậu ta và cười nhẹ, "Muộn thế này rồi mà, ở lại đây đi, phòng rộng thế này cũng không đủ cho cậu ngủ sao?"

Biểu cảm của Vũ Dương lúc đó rất đặc sắc, cậu ta đã đứng ngấp nghé trước ranh giới chịu đựng rồi, nhìn khuôn mặt quyến rũ của tôi, trái tim cậu ta đập nhanh điên cuồng, nhưng nhìn thoáng qua Đông Phi đã say bí tỉ, cậu ta xấu hổ nói, "Thật sự không được mà, tôi... tôi về đây."

Tôi thấy cậu ta vẫn còn giữ lại chút lý trí bèn nói, "Từ từ đã, toàn thân cậu dính đầy kem thế này, đâu thể cứ thế mà ra ngoài được, đi tắm đi đã, để tôi tìm bộ khác cho cậu thay."

Vũ Dương suy nghĩ chút rồi đồng ý.

Cậu ta bước vào phòng tắm, xuyên qua cửa kính mờ mờ, tôi nhìn cậu ta cởi quần áo mà tim đập thình thịch.

Tửu lượng của Đông Phi rất kém, vừa rồi nói chuyện bản thân đã từng khổ sở thế nào, cậu ấy đã uống khá nhiều, mà thuốc này vốn để đàn ông dùng, cậu ấy như vậy cũng hợp lý.

Tôi dìu cậu ấy lên giường rồi lột sạch quần áo cậu ấy ra. Nhìn cơ thể mềm mại với làn da trắng trẻo vì thuốc mà lăn hết bên này đến bên nọ, tôi khẽ cười.

Vũ Dương chắc còn có thể trụ thêm một chút nữa, để đảm bảo chắc chắn mọi việc diễn ra theo ý mình, tôi nhất định phải bám chặt lấy cậu ta.

Tôi cởi hết quần áo của mình rồi đẩy cửa phòng tắm. Vũ Dương đang tắm nước lạnh, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo.

Tôi ôm lấy cơ thể nóng bỏng của cậu ta từ đằng sau, cậu ta lập tức có phản ứng, thấy người ôm cậu ta là tôi, lửa tình lại dâng lên như thủy triều. Vũ Dương nhìn cơ thể tôi, không kiềm được mà nuốt nước bọt.

Bộ ngực căng đầy của chạm vào lồng ngực cậu ta, khiến cậu ta run lẩy bẩy, tôi kéo tay cậu ta, dẫn đường cho bàn tay ấy chạm lên ngực tôi. Ánh mắt tôi dán chặt lấy cậu ta, lời nói thầm thì như lời rên rỉ, "Ở lại đi."

Cậu ta không chịu nổi nữa, vội cúi đầu hôn tôi, không còn sự dịu dàng như ngày trước, thay vào đó là sự say mê điên cuồng. Đầu lưỡi chúng tôi quấn quýt lấy nhau, trao nhau hơi thở của mình.

Tay tôi trượt xuống dưới, tìm thấy một vật nóng bừng bừng, tôi khẽ nắm lấy nó, khiến chủ nhân của nó run rẩy.

"Haha, tất cả đều do cậu tự chuốc lấy."

Hai mắt Vũ Dương đỏ sậm, cậu ta trông hung dữ khác thường, cậu ta xốc tôi lên, làm lộ ra vùng đất mê người bên dưới.

Tôi vội vàng ngăn cậu ta lại, không cho cậu ta vào ngay, cậu ta gấp gáp muốn giằng tay tôi ra, tôi lại cố giãy dụa, nhưng sức tôi sao địch lại với sức cậu ta, nên tôi đành đổi cách khác.

Tôi ngồi xổm, chui đầu trước hai chân của cậu ta rồi ngậm thứ nóng bỏng kia vào miệng. Vài phút sau, khi cậu ta đã gần đến ranh giới bùng nổ thì tôi dừng lại. Tôi chậm rãi đứng lên đẩy cửa phòng tắm, đá lông nheo với cậu ta rồi đi về phía phòng ngủ.

Thuốc đã có phát huy tác dụng, giờ trong mắt cậu ta chỉ có dục vọng chứ không còn gì khác, cậu ta thở hồng hộc theo sát tôi.

Tôi dẫn cậu ta về giường, dưới ánh mắt sáng rực của cậu ta, tôi tắt đèn đầu giường, cả gian phòng chìm trong bóng tối.

Tôi chui vào trong chăn, chỉ để lộ cái đầu và tiếp tục vờn cậu ta, "Vào đi chứ, chần chờ gì nữa."

Vũ Dương không chờ được nữa, vội vén chăn lên giường.

Không lâu sau, dưới tấm chăn mỏng vang lên tiếng rên rỉ của phụ nữ và tiếng thở dốc của đàn ông. Tấm chăn mỏng vắt ngang vòng eo mạnh mẽ của người đàn ông, cứ lên rồi lại xuống.

Mỗi cử động đều vô cùng mạnh mẽ, mỗi lần đều làm cho người phụ nữ bên dưới kêu rên không ngừng.

Cậu ta như một con ngựa hoang đứt cương, chạy băng băng trên thảo nguyên rộng lớn, không quan tâm mệt mỏi hay con đường phía trước gập ghềnh thế nào, vẫn cố chạy theo ánh tà dương, hướng về phía chân trời.

Sau hơn hai tiếng ròng rã, cậu ta cao ngạo thét lên, pháo hoa rực rỡ nổ đầy trời.

Sáng sớm hôm sau, tôi thức dậy, lê thân mình mệt mỏi bò lên, nhìn một đống hỗn độn trên giường.

Vũ Dương nằm cạnh tôi, Đông Phi thì nép trong lòng cậu ta.

Họ quấn quít lấy nhau, một chân của Đông Phi quấn lấy chân Vũ Dương, chân còn lại thì ở giữa hai chân cậu ta.

Tôi nhìn xuống dưới, chỗ đó của họ vẫn còn đang kết hợp. Nơi đó của Đông Phi hơi sưng đỏ, còn có dịch chảy ra, cảnh tượng ấy dâm tục đến mức người ta không dám nhìn.

Nhớ đến buổi tối điên cuồng hôm qua, trí nhớ của tôi hơi mơ hồ. Tôi chỉ nhớ tôi chui vào chăn, rồi Vũ Dương cũng vào theo, cậu ta gấp gáp chiếm lấy tôi, ban đầu tôi còn có thể chịu được, nhưng cậu ta làm mạnh quá, tôi lên đỉnh nhiều lần rồi ngất luôn. Nhưng tôi biết lúc đó cậu ta vẫn chưa xuất, sau đó tôi thoáng cảm nhận được một cơ thể mềm mại khác bò sang, Vũ Dương bỏ chiến trường là tôi để chiến đấu ở nơi khác.

Tôi biết kế hoạch của mình đã thành công, tôi cảm thấy hưng phấn lắm, nhưng cơ thể và tinh thần mệt mỏi lại kéo tôi vào giấc ngủ.

Khi tôi tỉnh dậy thì Vũ Dương đã đi rồi, Đông Phi thì mặc quần áo chỉnh tề, mặt hồng rực ngồi cạnh nhìn tôi.

Tôi hỏi cậu ấy giờ mấy giờ rồi, cậu ấy lắp bắp đáp không biết, vội vàng bỏ di động ra xem, nhưng tay chân luống cuống đến mức làm rơi di động mấy lần.

Tôi cười thầm trong lòng, chắc cậu ấy nghĩ tôi không biết gì hết, thôi thì tôi sẽ giả bộ như không biết gì thật đi.

Chỉ cần không nói thẳng ra, họ tự có suy nghĩ riêng của mình, về bề ngoài thì chúng tôi không có gì phải bối rối cả, cũng sẽ không phá hủy tình bạn giữa chúng tôi.

Để không khiến Đông Phi xấu hổ, tôi cố ý không nhắc đến chuyện hôm qua, cũng không đề cập đến Vũ Dương.

Cơ thể vẫn đau nhức, tôi biết tình trạng của Đông Phi chắc còn tệ hơn tôi bèn nói, "Chúng ta xin nghỉ hôm nay đi, tớ thấy khó chịu quá."

Đông Phi mặt đỏ như gấc, "Không cần đâu... Anh... anh Vũ Dương đã xin nghỉ cho chúng ta rồi."

Cậu ấy vừa nhắc đến Vũ Dương là mặt đỏ tưng bừng, khiến tôi nhịn cười đến khổ. Ngoài phòng đã được thu dọn sạch sẽ, tôi mặc quần áo xong thì nằm dài trên ghế salon, nghĩ đến ảnh hưởng sau khi chuyện này xảy ra.

Quảng cáo
Trước /200 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiên Tát

Copyright © 2022 - MTruyện.net