Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Năm Tháng Mất Phương Hướng
  3. Chương 25: CHƯƠNG 24 LÒNG HƯ VINH CỦA TÔI
Trước /200 Sau

Năm Tháng Mất Phương Hướng

Chương 25: CHƯƠNG 24 LÒNG HƯ VINH CỦA TÔI

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

CHƯƠNG 24: LÒNG HƯ VINH CỦA TÔI

“Đi thôi, chúng ta đi ăn cái gì đã!” Thẩm Lệ Lệ lôi kéo tay tôi. Lúc đầu thì tôi muốn tránh ra nhưng khi nghĩ đến việc sau này cô ta còn giới thiệu cho tôi những chỗ như thế này nữa thì tôi lại cố gắng chịu đựng.

“Được thôi, nếu Lệ Lệ đã nhiều tiền hơn thì chị mời em bữa này nhé!” Lời này của tôi có phần keo kiệt. Quả nhiên sau đó tôi lại thấy được sự khinh thường trong ánh mắt của cô ta.

Thẩm Lệ Lệ, đó mới là con người thật của chị đi, và tôi cũng đã nhìn thấu được bản chất của chị. Tôi nghe thấy Thẩm Lệ Lệ lên tiếng nên đã buông tay cô ta ra. Nếu như cô ta không muốn thì sao tôi phải cưỡng ép chứ?

“Được rồi, lát nữa em còn có chút việc nên chị đi ăn trước đi!” Tôi nói với Thẩm Lệ Lệ. Sau đó cũng không để ý đến phản ứng của cô ta mà trực tiếp đi ra ngoài. Còn Thẩm Lệ Lệ có nói gì thêm với tôi không thì tôi không biết.

Quả thật là lát nữa tôi có chút việc, khi nhìn thấy bộ quấn áo trên người thì tôi nghĩ mình phải đi mua một bộ khác, cho nên nơi tôi muốn đến lúc này là trung tâm mua sắm.

“Cho tôi đến trung tâm mua sắm!” Tôi vừa lên taxi liền nói với tay tài xế. Đợi đến lúc xe bắt đầu di chuyển thì tôi cũng dựa vào thành ghế để nghỉ ngơi.

Rồi tôi thấy tài xế đang nhìn mình bằng ánh mắt có phần quái dị. Tôi nhìn xuống dưới, khi thấy được dấu hôn ở cổ mình thì tôi cũng hiểu được tại sao tài xế lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó.

“Tập trung vào việc lái xe của anh đi!” Tôi không nhịn được nên phải lên tiếng. Chẳng lẽ chỉ vì tôi làm loại chuyện này nên phải chịu sự khinh bỉ của bọn họ sao? Đương nhiên là không rồi!

Tay tài xế bị tôi nói như vậy thì không còn nhìn tôi nữa. Còn tôi thì không vui chút nào, anh ta chỉ là một tay tài xế mà thôi, dựa vào cái gì mà nhìn tôi bằng ánh mắt đó chứ?

Cuối cùng thì cũng đến nơi, tôi đưa cho anh hơn ba trăm nghìn rồi xuống xe. Tôi thật sự không muốn nhìn thấy người này nữa, bởi vì tôi cảm thấy nhìn anh ta sẽ làm bẩn mắt của tôi.

Đến lúc bình tĩnh lại thì tôi thấy con người vừa rồi không giống với mình. Không biết từ bao giờ tôi đã trở thành loại người như vậy. Tôi đứng trước tủ kính, ngắm nhìn bản thân với mái tóc quăn và bộ váy đỏ ở trong gương.

Đây là tôi sao? Tôi tự hỏi mình. Còn nhân viên trong cửa hàng thấy tôi đứng đó thì lập tức mời tôi vào. Đây từng là đãi ngộ mà trước đây tôi chưa từng được hưởng thụ, cho nên lần này thì tôi cũng chỉ chọn cách mỉm cười.

“Quý khách, em cảm thấy màu đỏ rất hợp với làn da của chị, hay là chị thử bộ này xem sao?” Một nhân viên trong cửa hàng nói với tôi. Tôi gật đầu, sau đó bắt đầu kiểm tra chất vải của bộ quần áo mà cô ấy giới thiệu thì thấy không tồi, sờ lên rất thoải mái.

Tôi len lén nhìn giá của nó, may mà cũng chỉ có mấy triệu. Chỗ tiền trong túi tôi bây giờ cũng đủ để mua bộ này nên tôi lấy nó xuống rồi đi vào phòng thử đồ.

Một lúc sau khi tôi đi ra thì tôi thấy được sự kinh diễm trong ánh mắt của các nhân viên ở đây. Điều này khiến cho lòng ham hư vinh của tôi cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Tôi ngắm nhìn bản thân ở trước gương, cảm giác tôi của bây giờ khác hẳn với tôi của trước đây. Nhưng sau đó thì tôi lại nghĩ đến bộ quần áo màu đỏ mà Thẩm Lệ Lệ mua cho tôi, khiến cho tôi bỗng nhiên cảm thấy màu đỏ này còn có một ý nghĩa khác.

“Tôi thấy bộ này không hợp với mình, cho nên tôi muốn thử bộ khác nữa.” Tôi nói với nhân viên đang đứng ở bên cạnh. Đương nhiên là tôi cũng thấy được sự khó hiểu lóe lên trong ánh mắt của bọn họ.

Tôi đi vào phòng thử đồ để cởi bộ này ra rồi mặc chiếc váy đỏ của tôi vào. Sau khi ngắm nghía hết cửa hàng thì tôi cũng tìm được một chiếc váy nữa cũng rất được, nó có màu cam, và cũng chói mắt không kém chiếc váy kia.

“Ánh mắt của chị thật là tốt, màu sắc này cũng rất hợp với làn da của chị.” Nhân viên ở đây nói với tôi, nụ cười nghiệp vụ quen thuộc kia vẫn thường trực ở trên môi. Tôi cũng khá hài lòng với bộ quần áo này nên quyết định cầm vào phòng thử đồ.

Cảm giác mà bộ quần áo này mang đến cũng giống như bộ quần áo trước, chỉ khác một điều là màu sắc này phù hợp với tôi hơn. Màu đỏ khiến cho tôi có vẻ yêu mị, còn màu cam lại làm cho tôi thêm phần rạng rỡ, giống như ánh mắt trời vậy.

“Được rồi, chính là bộ này.” Tôi đứng ở trước gương rồi xoay tròn một vòng. Càng ngắm thì tôi lại càng vừa ý, nhân viên ở đây khi thấy phản ứng của tôi thì nụ cười của họ cũng sâu hơn.

Nếu như tôi mua nhiều thì lương của họ cũng sẽ được tăng thêm, cho nên nhân viên ở đây còn giới thiệu cho tôi vài bộ có màu sắc tươi sáng khác, bởi vì những màu sắc đó hợp với làn da của tôi.

Tôi mua ba bộ quần áo ở đây, tiêu hết khoảng mười sáu triệu. Chiếc váy màu đỏ mà tôi mặc lúc đầu đã bị ném vào trong thùng rác, còn bộ mà tôi đang mặc chính là bộ màu cam mà tôi thích.

“Ôi chao, đây không phải là Lý Viện sao?” Khi tôi bước ra khỏi cửa hàng thì bên tai tôi vang lên một giọng nói quen thuộc. Và nếu như tôi đoán không nhầm thì đó là Đường Hân.

Đúng là oan gia ngõ hẹp mà, sao tôi đến trung tâm thương mại để mua quần áo mà cũng gặp được cô ta vậy. Đường Hân đi về phía tôi, biểu cảm của cô ta tràn ngập sự khinh bỉ: “Không hổ danh là cave, nhanh như vậy đã kiếm được tiền mua quần áo rồi.”

Vài người đi theo sau Đường Hân cũng biết được ẩn ý trong lời của cô ta, còn tôi thì trở thành trò cười trong mắt bọn họ.

“Cô muốn thế nào?” Tôi quay sang nhìn Đường Hân, sự vui vẻ mà việc mua sắm mang lại cũng vì cô ta mà biến mất tăm.

Bởi vì điều kiện của nhà Đường Hân khá tốt cho nên việc gặp được cô ta ở đây cũng là điều hợp lý. Tôi lại nhìn về đám người hầu của cô ta, sau đó phát hiện Đường Đông Phi cũng ở trong đó. Cô ấy đến đây là để làm người khuân vác sao? Bỗng nhiên tôi cảm thấy rất tức giận, bởi vì Đường Đông Phi vẫn đang xách những túi đồ mà bọn họ mua.

“Tôi không muốn thế nào cả.” Đường Hân nói những lời này một cách hờ hững, nhưng mà cô ta còn chưa nói xong thì đã bị hành động của tôi cắt đứt.

Tôi đẩy Đường Hân ra, sau đó đi thẳng đến chỗ của Đường Đông Phi rồi vứt hết mọi thứ trong tay của cậu ấy ra. Đường Đông Phi ngơ ngác nhìn theo hành động của tôi, còn tôi thì không thể chịu được việc bạn của mình bị đối xử như thế. Dù sao thì lúc đầu cậu ấy cũng quan tâm đến tôi, hơn nữa dạo gần đây còn giúp tôi không ít việc.

“Cô làm cái gì vậy?” Đường Hân bởi vì hoảng sợ mà hét lên, tôi nhìn đồng đồ nằm vương vãi trên mặt đất rồi lại nhìn Đường Hân một cách khinh miệt.

“Tôi làm cái gì? Không phải là cô cũng có mắt sao? Sao vậy? Chẳng lẽ không nhìn thấy sao?” Tôi châm chọc Đường Hân, còn cô ta thấy tôi như vậy thì cũng có phần nao núng. Có lẽ là cô ta không đoán được tôi lại phản ứng mạnh mẽ như vậy.

“Cô... cô đừng cho rằng có Lưu Tê chống lưng thì có thể đối xử với tôi như vậy!” Đường Hân tức đến mức cả người đều run rẩy. Còn tôi thì chỉ lạnh lùng nhìn cô ta rồi lại nhìn sang chiếc máy quay ở bên cạnh.

“Cô muốn dạy dỗ tôi ở đây sao? Đừng quên là ở đây cũng có camera giám sát, nếu như cô dám đụng đến tôi thì Lưu Tê nhất định sẽ tra ra cô!” Tôi từng bước phân tích, những lời mà tôi vừa nói cũng không có sai, bởi vì Lưu Tê cũng đã từng nói tôi là bạn gái của anh ta ở trước mặt bọn họ.

Tôi khiêu khích nhìn Đường Hân. Khi thấy cô ta dù giận nhưng cũng không làm được gì thì tôi thấy vô cùng sảng khoái.

Quảng cáo
Trước /200 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hệ Thống Công Lược Nam Chủ Ma Bệnh

Copyright © 2022 - MTruyện.net