Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch: Phạm Thu Vân | Beta: Ngọc Nguyễn
Sau kì nghỉ Quốc khánh, mọi thứ lại trở lại như cũ. Thảo Thảo nói cô muốn suy nghĩ thêm nên Thẩm Bị cũng không ép gì. Qua Quốc khánh, Trương La trả xe cho công ty, Thẩm Bị lái chiếc BMW X5 đèo Thảo Thảo đi vi vu khắp nơi. Ngày qua ngày như đôi vợ chồng già. Dù mỗi tối thường có tiệc xã giao, nhưng Thẩm Bị luôn về nhà trước 11 giờ 30. Thảo Thảo vốn chẳng mong chờ người đàn ông này đồng ý làm gì với mình, nhưng hành động của Thẩm Bị vô tình làm Thảo Thảo an tâm rất nhiều. Tâm lý phụ nữ giống như cán cân tinh vi khẽ nghiêng một bên vậy.
Thẩm Bị vẫn hồn nhiên không biết, vẫn bình thản sống qua ngày theo ý mình. Cuối tuần anh lái chiếc BMW chở Thảo Thảo lên dốc Dã Tam chơi một chuyến. Hít thở không khí trong lành, ôm bà xã, Thẩm Bị cảm thấy cuộc đời thật yên bình, tinh thần phấn chấn ăn sạch nguyên con dê nướng. Thảo Thảo không chịu nổi vị gây của thịt dê nên ngồi bên cạnh xơi xiên que, làm người đàn ông bên cạnh nhạo báng chẳng nể nang, sau đó Thẩm Bị nói: “Em đó, phải sinh con trai cho anh, chẳng phải ở nhà không thích ăn thịt à, bực ghê!”
Thảo Thảo khẽ run trong lòng, chẳng nói gì. Cảm thấy như có gì đó giữ lấy cô, cô dựa sát vào người đàn ông bên cạnh. Tối, có lẽ Thẩm Bị quá mệt nên nằm chưa đến năm phút đã ngủ khò. Thảo Thảo tắm xong lên ngồi cạnh giường, nhẹ nhàng thoa tinh dầu phục hồi đã điều chế lên mặt, trong tiếng ngáy kéo dài có tiết tấu của Thẩm Bị, Thảo Thảo nhẹ người chưa từng có.
Chủ nhật, hai người chuẩn bị về nhà. Thẩm Bị phàn nàn chẳng có hoạt động gì mới, thế là Thảo Thảo sực nghĩ ra trò mình lái xe ở phía sau, để Thẩm Bị chạy marathon đường dài ở phía trước!
Mới đầu Thẩm Bị khoe tài, chạy được một lúc thì ngại mất mặt, lại chạy tiếp, khi đạt đến trạng thái runner’s high (*) của vận động sinh lý thì dễ dàng hơn nhiều, càng chạy càng hăng. Chạy được 5km, Thảo Thảo thấy anh thi thoảng bổ sung nước mà vẫn không ngừng lại, cô hơi sợ, bảo anh dừng lại mấy lần, nhưng lần nào cũng bị lắc tay từ chối. Thảo Thảo đạp chân ga chạy lên trước, dừng xe bên đường, khóa xe cẩn thận rồi cản Thẩm Bị lại.
(*) Runner’s high là trạng thái khi luyện tập thể dục (đặc biệt là chạy bộ đường dài), sau khi đạt được “điểm tới hạn” thì tiếp tục giữ vững ý chí và chạy tiếp, đồng thời hít thở sâu, điều chỉnh tốc độ, khi đó hơi thở và động tác sẽ nhẹ nhàng thoải mái.
Thẩm Bị thấy Thảo Thảo chống nạnh hung dữ đứng ven đường từ xa thì lắc đầu bó tay, từ từ dừng chạy đi tới. Thảo Thảo vội chạy lại đưa bình nước cho anh. Thẩm Bị mở nắp bình, ngửa đầu đổ hết lên đầu, rồi lắc đầu thật mạnh, Thảo Thảo "ôi" một tiếng rồi nhảy vào bụi cỏ ven đường căm tức nhìn anh, Thẩm Bị chẳng còn hơi sức đâu mà cười lớn, nhưng giữa mày nhìn rất vui vẻ!
Thảo Thảo liếc anh, quay lại chiếc xe đang đậu ở đằng xa, cầm khăn lông và áo khoác đứng bên xe đợi Thẩm Bị. Lúc Thẩm Bị lại gần, thấy mồ hôi anh đã rao ráo cô mới cho anh mặc áo vào, lại bảo anh đi dạo một chút mới được lên xe. Lên xe rồi, Thẩm Bị thở phào nói, “Cái này còn thoải mái hơn ở phòng tập nữa!”
Thảo Thảo lái xe, đáp: “Thế cuối tuần chúng ta ra ngoài nhiều chút nhé.”
Thẩm Bị đồng ý: “Được đó, em cũng chạy nha?”
“Không đâu, mệt như trâu ấy.”
“Em không chạy thì anh cũng không.” Thẩm Bị ngang ngược bô bô, thoải mái ngửa đầu ra sau.
Thảo Thảo bảo: “Chạy làm chân thô lắm, xấu chết đi được. Em tập yoga được rồi.”
“Yoga? À, là cái vặn căng cơ á hả! Ngày thường em tập nhiều rồi, cuối tuần đổi cái khác đi.”
Thẩm Bị ngồi thẳng lên, cười tít mắt nhìn Thảo Thảo.
Thảo Thảo nghĩ rồi đáp: “Để sau đi!”
Thế này là gần như đồng ý rồi, Thẩm Bị mở bình nước, uống từ từ: “Hồi đó lúc còn ở quân đội, chạy vũ trang việt dã, mang giày da nặng, cõng vật nặng 9 kg, chạy 5km trong 20 phút, chậc chậc, thời đó trẻ biết bao!” Thẩm Bị hoài niệm vô cùng.
Thảo Thảo thầm nhẩm tính, kinh ngạc: “Kỉ lục thế giới ở Olympic 5000m mới hơn 13 phút, anh vác nặng chạy 20 phút, vậy sao không tham gia thi đấu?”
Thẩm Bị nói: “Xời, vậy mà em đã ngạc nhiên rồi? Nói cho em hay, chạy vũ trang việt dã trong bộ đội đạt tiêu chuẩn là 19 phút. Anh còn chưa đạt tiêu chuẩn đấy!”
Thảo Thảo càng kinh ngạc hơn: “Vậy là ngon rồi, toàn bộ nhân dân giải phóng quân quả thật là đại bản doanh quán quân nha! Ông Mã Tuấn Nhân (**) chưa chắc đã trâu bò, mà chủ tịch Quân ủy Trung ương mới là người trâu bò nhất của Olympic!”
(**) Mã Tuấn Nhân: huấn luyện viên điền kinh huyền thoại của Trung Quốc.
Thẩm Bị nheo mắt nói: “Gần thế đó!”
Thảo Thảo đẩy anh một cái: “Nhảm quá đi, anh bớt khoác lác giùm cái!”
Thẩm Bị cười: “Đâu có, anh nói thật mà. Chẳng nhiều người đạt tiêu chuẩn đâu, giống anh thế này đã khá rồi đấy. Đa phần binh sĩ có thể khống chế trong tầm 21 phút thôi.”
Thảo Thảo ồ lên, lái xe qua miệng núi, dần dần vào thành phố. Cô nhìn vào kính chiếu hậu, núi non xa xa, cư dân thưa thớt, càng đi càng xa, càng đi càng mờ dần.
Thình lình Thẩm Bị nói: “Thảo Thảo, mai chúng ta đi đăng kí đi?”
Thảo Thảo hơi hoảng hốt giữ im lặng, lần này không cau mày, mà mang tai đỏ ửng! Thẩm Bị nhìn thấy, trong lòng vui vẻ, biết mình đã thành công được tám chính phần rồi, anh cũng không ép cô đồng ý ngay, về nhà ngủ một giấc, nghỉ ngơi cho khỏe!
Chạy đường dài thay đổi hoàn toàn chức năng sinh lý và trạng thái tinh thần của Thẩm Bị, Thảo Thảo càng thân mật với anh hơn. Nghỉ ngơi cả buổi chiều, tới tối, cuối cùng dưới trạng thái “quên nhắc” của Thảo Thảo, Thẩm Bị hưng phấn nhìn “em trai” và “em gái” lần đầu tiên “tay trong tay” thành công!
Thảo Thảo tính ngày, dù bây giờ không phải kỳ an toàn nhưng cũng chưa chắc nói có là có. Do đó, cô không khẩn trương, nhưng khi cảm giác da thịt khắng khít từ trong ra ngoài xuất hiện lại, thì giới hạn phòng bị cuối cùng trong lòng Thảo Thảo sụp đổ ngay tức thì. Cô bấu chặt lưng Thẩm Bị, cắn mạnh lên đầu vai anh, bật khóc.
Cô không biết mình khóc cái gì, sao lại khóc? Chẳng qua muốn khóc thôi, rất đau lòng kèm theo chút vui vẻ. Cảm giác này làm cô xấu hổ nhưng không có cách nào cản được, hai cảm giác buông thả và nhục nhã phân biệt rất rõ ràng, nhưng đều mạnh mẽ như nhau, đồng thời cuồn cuộn rít gào đổ ập vào cô, những khoái cảm mà Thẩm Bị mang đến cho cô, cô chỉ đón lấy mà không có cách gì chống lại!
Thẩm Bị cũng kích động, quên mất tiêu chuyện đứa trẻ đang quấn lấy anh, quan sát anh. Vùi cơ thể mình vào Thảo Thảo, cả người lẫn tâm hồn đều hưởng thụ cảm giác thỏa mãn và an toàn mà người phụ nữ này mang đến cho anh. Cho dù đã rút ra rồi nhưng anh vẫn ôm chặt cô như cũ, cảm nhận cảm giác da thịt khắng khít, thật viên mãn!
Trung thu qua rồi, vầng trăng vẫn ở trên bầu trời cao vời vợi nhưng đã khuyết. Thật ra một tháng có 30 ngày, phần lớn đều là ánh trăng khuyết ấy nắm giữ bầu trời sao. Ngày trôi qua cũng không dữ dội, có vui có buồn đúng không? Thế sự đổi dời, tâm tình tốt xấu, là ánh trăng nào đây?
Sáng hôm sau, Thẩm Bị tỉnh giấc, vừa mở điện thoại thì thấy Tiểu Kiều nhắn tới: “Thẩm tổng ạ? Xảy ra chuyện rồi. Người bên viện kiểm sát đang đợi anh ở phòng làm việc đó.”
Thảo Thảo nhìn đồng hồ, đã gần 10 giờ rồi, cô chẳng thèm bật điện thoại mà chạy vội vào nhà tắm đánh răng rửa mặt. Thẩm Bị cầm điện thoại đờ ra: Viện kiểm sát đến? Tại sao?
Nỗi sợ hãi khổng lồ bao trùm lấy anh, Thẩm Bị nhớ lại những ngày bị thẩm tra, dù đã được thả ra, nhưng khi đi đường đều bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, người quen cũng chào hỏi khác thường hơn trước, chứ đừng nói đến những tên từng là cấp dưới của anh, kể cả đám lính của anh!
Chẳng lẽ chuyện cũ lại tái diễn sao?
Điện thoại lại vang lên, lần này là tài xế Tiểu Trương gọi đến: “Alo, tôi là Thẩm Bị.”
“Đoàn trưởng!” Giọng Tiểu Trương rất nghiêm túc, cũng rất kiên quyết: “Cho dù người khác nói thế nào, tôi cũng tin anh!”
Mí mắt Thẩm Bị nặng nề: “Trong công ty truyền ra hết rồi à?” Thứ gọi là bí mật đã không còn là bí mật nữa, đang nói thì xe của viện kiểm sát, viện tư pháp, cơ quan công an huênh hoang dừng ở nơi nào đó. Có lúc, tin đồn cũng là công cụ chính thức.
Tiểu Trương nói: “Dạ, bọn họ nói là đưa nhận hối lộ.”
Thẩm Bị cười khẩy, đầu năm nay ai không hối lộ? Có mấy kẻ không ăn hối lộ chứ! Anh rất rõ, e là người ta đã ghim mình rồi. Cũng được, quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Xem thử đối phương muốn làm gì trước đã!
“Cám ơn cậu, Tiểu Trương.” Thẩm Bị không biết nói gì nữa, chỉ đáp lại bằng một câu đơn giản.
Cúp máy, Thảo Thảo ra khỏi nhà tắm thì thấy mặt mày Thẩm Bị nặng nề, thẫn thờ nằm đó, cô chưa từng thấy anh như vậy: “Sao vậy? Anh không sao chứ?” Cô nhìn điện thoại, hình như vừa rồi có hai cuộc gọi đến.
Thẩm Bị như tỉnh mộng, xua tay tỏ ý không sao: “Anh tắm cái đã.”
Chắc chắn đã có chuyện, Thảo Thảo không cản Thẩm Bị. Cô đau lòng khi thấy sắc mặt tái mét của anh. Là chuyện gì mà có thể làm Thẩm Bị sợ hãi như thế?
Lúc tắm xong đi ra, Thẩm Bị vẫn do dự không biết có nên nói với Thảo Thảo những việc này hay không, với lại hôm nay cũng không thể đi đăng ký kết hôn được rồi. Thảo Thảo đưa cho anh ly sữa nóng và bánh mì: “Điện thoại anh kêu liên tục, có chuyện gấp hả? Anh mau thay đồ đi làm đi.”
“Thảo Thảo...” Thẩm Bị hơi khó chịu, cố gắng để giọng mình bình thường, “Nay… à, hơi bận… có thể không đi được!” Nói xong anh mới phát hiện mình giống như mấy thằng vô trách nhiệm tìm lý do tồi tệ nhất vậy.
Sắc mặt Thảo Thảo vẫn như thường, không có thay đổi gì ghê gớm. Thẩm Bị thay đồ xong, muốn tìm cảm xúc phẫn nộ hoặc tức giận trên mặt cô, nhưng không thấy gì, trong lòng anh càng thêm sợ hãi.
Thảo Thảo giúp anh chỉnh trang quần áo, nói: “Điện thoại, bóp tiền, chìa khóa, anh cầm theo chưa?”
Hả? Lúc này Thẩm Bị mới nhớ mình không cầm theo chìa khóa, bèn vơ lấy rồi bỏ vào túi. Hai người một trước một sau ra khỏi nhà.
Ở trên xe, Tiểu Kiểu lại gọi liên tục, Thẩm Bị bảo cô ấy nói với người ta cứ bình tĩnh chờ đừng vội, anh đang trên đường đến công ty. Thảo Thảo như không nghe thấy, thi thoảng gõ nhịp theo nhạc trong radio.
Thẩm Bị vô thức siết chặt vô-lăng, nếu… anh thật sự… Thảo Thảo sẽ…
Khóe mắt Thảo Thảo liếc nhìn tay Thẩm Bị, khớp xương trên mu bàn tay anh gồ lên, gân xanh hiện ra rõ ràng. Cô giơ tay vỗ nhẹ lên nó, tay cô trắng trẻo hơn tay anh nhiều!
Thẩm Bị đang có tâm sự, đột nhiên bị cô chạm vào, tay bất giác run cầm cập, anh quay đầu sang, Thảo Thảo đang cười anh: “Em trắng hơn anh nhiều!”
Thảo Thảo vốn định nói với anh, cho dù khó khăn cách mấy cuối cùng cũng sẽ qua thôi. Nhưng lúc nhìn vào ánh mắt anh, cô lại không nói ra câu đó được. Cô và anh giống nhau, chẳng cần lời lẽ, cũng chẳng tin lời lẽ, cuối cùng chẳng nói được gì cả. Đợi khi anh muốn nói thì cô sẽ không keo kiệt lòng tốt của mình. Nhưng lúc này, anh không muốn nói, vậy cô cũng sẽ không cố chấp chạm vào nó.
Do đó, Quan Hạo nói Thảo Thảo không quan tâm anh ta, rồi sau này Quan Hạo lại bảo Thảo Thảo quá lải nhải. Cho đến khi ly hôn rồi, Thảo Thảo mới hiểu rõ rằng thời cơ rất quan trọng. Mà khéo sao cô lại là người không biết nắm bắt, nếu đã như thế thì cũng chẳng cần chạy theo suy nghĩ của người ta làm gì.
Chờ đợi, đi trên con đường của mình, ngắm nhìn phong cảnh ven đường. Anh đến làm bạn cùng em, nhưng thứ em có thể cho anh chỉ có những cái này -- Nhìn đi, hoa cỏ kia đẹp làm sao!
Thẩm Bị nương theo ánh mắt Thảo Thảo nhìn mu bàn tay kề nhau của hai người, lại nương theo mu bàn tay cô nhìn vào mắt cô, vừa ấm áp lại hài hước. Những sợ hãi và phiền muộn đã biến mất không còn! Thẩm Bị nhớ lại rằng hôm nay có rất nhiều việc phải làm, chẳng hạn như, đôi tay trắng nõn nhỏ xinh cùng hàm răng sắc bén của Thảo Thảo.
Thẩm Bị thấy vai hơi đau, tối qua suýt nữa cô đã cắn đứt thịt anh rồi!
“Ừa, đúng đó, trắng như răng em vậy!” Thẩm Bị cười xấu xa.
Thảo Thảo rụt tay về, lật qua lật lại, rồi nhìn nhìn răng mình trong gương, sau đó xoa nhẹ vai Thẩm Bị, hỏi: “Còn đau không?” Cắn chảy máu luôn, Thảo Thảo không thừa nhận mình cố ý làm thế. Thẩm Bị giải thích “hợp lý” là: Em sướng đến co giật luôn!
Vui đùa hài hước đã đi vào đầu hai người, ý cười tự trong tim.
Sắp đến Quốc Mậu, lúc xuống xe, Thảo Thảo chồm qua hôn Thẩm Bị, rồi nói một câu: “Em yêu anh!”
Thẩm Bị cười gượng nhìn Thảo Thảo vào cao ốc, không biết Thảo Thảo sẽ còn yêu một tên tội phạm nữa không?
Trong lòng Thảo Thảo buồn bã, trước mặt Thẩm Bị cô vẫn giả vờ vô tâm. Nhưng lúc chỉ có một mình thì những bất an lo lắng đều lộ ra, lòng nặng trĩu đến nỗi hoảng loạn. Không biết Thẩm Bị có chuyện gì, cũng không biết tại sao Tiểu Kiều lại gọi điện liên tục, “người ta” trong miệng Thẩm Bị là ai? Một đống vấn đề gần như làm cô điên lên. Chỉ muốn gọi điện cho Thẩm Bị ngay tức khắc bảo anh nói cho rõ ràng!
“Thảo Thảo, vào đây một lát.” Giọng Phùng Thượng Hương từ văn phòng vọng ra. Cô ấy luôn cao giọng kiểu đó làm người trong công ty đều ghét. Chỉ có duy nhất một người từ trước đến giờ luôn cười ha ha, không dám gào to với ai, đó là luật sư Lỗ, mọi người thường gọi là “Lỗ Bồ Tát”, “Lỗ Phật”. Ngoài mặt mày tươi cười và tốt bụng ra, Lỗ Phật còn có bản lĩnh xứng đáng với biệt danh này. Anh ấy là luật sư hình sự, cả đời anh ấy cứu rất nhiều người thoi thóp hơi tàn!
Dù không thiếu những chuyện tội ác tày trời, nhưng lão Lỗ từng nói, miễn là luật pháp cho anh ta cơ hội thì nên để anh ta hưởng nó. Lão Lỗ là một trong những thần tượng của cô.
Thảo Thảo vào phòng làm việc của Phùng Thượng Hương, cô ta nói mà chẳng thèm ngẩng đầu nhìn: “Đóng cửa!”
Thảo Thảo mù mờ đóng cửa. Thường ngày chẳng đóng cửa gì cả. Tiểu Vương bảo: làm vậy để cô ta dễ quát mắng người khác.
Thảo Thảo đứng bên cạnh đợi một lúc thì Phùng Thượng Hương mới ngẩng đầu nói: “Lần này cho cô cơ hội lựa chọn. Lương tháng 10 và tin tức về Thẩm Bị, cô chọn cái nào?”
Trước tháng 11 đã phát tiền nghỉ lễ và có cả tiền thưởng. Thảo Thảo chỉ cầm được mấy trăm tiền nghỉ lễ, Phùng Thượng Hương lắm mưu nhiều kế đã chặn mất tiền thưởng của cô. Nếu cô không đắm chìm trong tin về Thẩm Bị, thì chắc chắc cô sẽ lý luận với Phùng Thượng Hương một trận!
Thấy Thảo Thảo không trả lời, Phùng Thượng Hương cười: “Tiền thưởng bên kế toán tính bằng tiền lương.”
“Tin tức.” Thảo Thảo cảm thấy môi mình nặng trĩu, lát sau nói ra hai chữ ngắn gọn.
“Tháng này định tăng lương cho cô, nếu cô đậu kì thi tư pháp, thì có thể sẽ được chuyển làm luật sư thực tập, lương không ít đấy! Hay cô lại muốn tiêu tiền của đàn ông, biến Thẩm Bị thành Quan Hạo thứ hai?”
“Nói tin tức đi!” Thảo Thảo không biết nên giải thích thế nào nữa.
Có lẽ cô thuộc tuýp phụ nữ hết thuốc chữa, thương tích đầy mình cũng phải chui vào hầm chông, rất khó thoát khỏi, thấy cạm bẫy y hệt cũng muốn nhảy vào. Thảo Thảo khinh bỉ mình, mình là con vật thích chui vào cạm bẫy, là loại không thể sống thiếu cạm bẫy. Nhảy xuống hay không chẳng còn ý nghĩa gì to tát!
Phùng Thượng Hương hứng thú nhìn Thảo Thảo: “Thảo Thảo, cô cũng là người học cao, lại theo nghề này, chắc không cần tôi nhắc là phụ nữ thì nên độc lập tự chủ đâu nhỉ? Chuyện của Thẩm Bị, anh ta tự giải quyết được, chẳng cần cô nhúng tay. Cô hy sinh như thế vô ích lắm.”
“Tôi chỉ muốn biết đã xảy ra chuyện gì, nếu không trong lòng sẽ rất lo.”
“Cô muốn giúp anh ta?” Phùng Thượng Hương lắc đầu, “Đừng trông chờ vào tôi, tôi chỉ nghe đồn thôi, rồi tiết kiệm chi tiêu cho công ty.”
“Không làm phiền cô đâu, nói đi!”
“Sau này muốn làm phiền tôi chắc sẽ phải trả phí đấy.” Phùng Thượng Hương khoanh tay, “Tôi rất tò mò về cảm giác lên giường với quân nhân là như thế nào, hay là tìm lão Thẩm nhà cô trải nghiệm thử nhỉ.”
Thảo Thảo nóng mặt: “Luật sư Phùng, đùa quá trớn rồi đấy.”
“Tôi nói nghiêm túc mà. Đàn ông có thể chơi đàn bà, vậy tại sao đàn bà không thể chơi đàn ông? Muốn sướng thì mọi người cùng sướng chứ, Thảo Thảo, đừng giả vờ đoan trang với tôi. Cô dám nói cô chưa từng nghĩ thế không!”
Thảo Thảo đương nhiên đã từng nghĩ đến nó, với lại thể lực cô cũng làm được. May mà cô gặp được Thẩm Bị. Cuộc sống có rất nhiều chuyện tình cờ, tình cờ một lần có thể sẽ thay đổi phương hướng, sau đó sẽ tích lũy từ từ thành điều tất nhiên. Đợi đến khi nào quá nhiều điều tất nhiên khiến cuộc sống trở thành thứ nhàm chán, thì đột nhiên lại gặp được sự ngẫu nhiên, rẽ rồi lại rẽ như thế không ngừng, cuối cùng rẽ vào nơi nào đó không biết tên, rồi dừng ngay ở đó.
Cô từng hỏi Thẩm Bị, nếu chúng mình không gặp nhau thì sẽ ra sao? Thẩm Bị nói, gặp thì gặp thôi, vừa ý thì ra tay liền, ai mà rảnh rỗi ngồi nghĩ. “Nếu không gặp thì thế nào” mới phải chứ!
Nay Phùng Thượng Hương hỏi cô điều này, đột nhiên cô nhớ lại câu trả lời của Thẩm Bị. Có vài đáp án đã có sẵn rồi.
“Sau này bàn đi. Luật sư Phùng, Thẩm Bị bị sao vậy?”
Phùng Thượng Hương nghiêng đầu quan sát Thảo Thảo hồi lâu, lắc đầu nói: “Thảo Thảo, đàn ông sẽ hủy hoại đời cô.”
Thảo Thảo nhún vai, “Cầu mong ông trời thương tôi, ban cho tôi người đàn ông tốt. Tôi nhất định sẽ giữ chặt anh ấy!”
“Quan Hạo có tính không?”
“Đương nhiên không.”
“Suýt nữa anh ta đã hủy hoại cô rồi.”
“May mà tôi vẫn còn sống.”
Hai người nói qua nói lại, nói đến đây thì không nói nữa. Hai người nhìn đối phương như phân tài cao thấp giữa sự dịu dàng của mình cùng niềm tự tin mạnh mẽ của ta, đương nhiên đó chỉ là giả sử.
Phùng Thượng Hương mở miệng: “Cô còn nhớ vụ án nhận hối lộ của vị quan cấp cao vào nửa năm trước không? Có người tố cáo, Thẩm Bị cũng có tham gia đưa hối lộ trong vụ án đó.”
“Thẩm Bị có dự án trong đó?”
“Cái này thì tôi không rõ, cô có thể tự tìm hiểu thử. Nhưng, vụ án này liên quan đến người ở trên, không rõ tình trạng này là điều tra kỹ càng hay thủ thuật che mắt. Lúc trước, tôi từng hỏi bên viện kiểm sát, hôm qua họ mới nói với cô. Xem ra, Thẩm Bị đã đắc tội ai rồi.”
“Ai?” Thảo Thảo cụp mắt.
“Sao tôi biết!” Phùng Thượng Hương bật cười, nhẹ nhàng bảo, “Được rồi, hôm nay có thể giảm được một khoản tiền. Lúc phát lương tôi sẽ nói với kế toán tính thẳng vào phí tư vấn của tôi.”
Thảo Thảo bó tay gật đầu: "Cảm ơn cô.”