Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Năm Tháng Nào Làm Thay Đổi Cuộc Đời
  3. Chương 39
Trước /51 Sau

Năm Tháng Nào Làm Thay Đổi Cuộc Đời

Chương 39

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Dịch: Phạm Thu Vân | Beta: Ngọc Nguyễn

Ánh mắt Thẩm Bị làm Tiểu Kiều cúi đầu thấp thỏm xoa tay.

Anh phả khói thuốc xong mới hỏi: “Thôi bỏ qua chuyện này không nói nữa, nếu cô đã biết rõ ràng như thế, tại sao không nói thẳng với tôi mà đi nói với Quan Hạo trước?”

Tiểu Kiều không biết Thẩm Bị đang nghĩ gì, bèn miết hai ngón cái vào nhau, tốc độ rất nhanh, chầm chậm nói: “À! Lúc đó, em nghĩ… nếu… nếu người phụ nữ đó yêu tiền như thế, Quan tổng lại nhớ thương cô ta không dứt… Cô ta, cô ta chắc chắn sẽ, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này! Điều này giúp anh nhìn rõ được bộ mặt thật của cô ta!” Tiểu Kiều vội vàng nói ra câu cuối, để chứng minh rằng mình đang nghĩ cho Thẩm Bị.

Thẩm Bị cảm thấy một luồng khí trào ra khỏi lồng ngực, nghẹn lại ở cổ họng, anh trầm giọng nói: “Ồ? Thật thế không? Hay Hoàng Phán Phán nói với cô là cô ta cho Thảo Thảo tờ chi phiếu giá trị không nhỏ, muốn cô móc nối giúp cô ta?”

Lần này Tiểu Kiều trừng mắt đờ người nhìn Thẩm Bị, lát sau mới nói: “Nhưng, nhưng… cô Hoàng cũng rất yêu Quan tổng! Sau khi Đặng Thảo Thảo biết tăm tích của Quan tổng thì lạt mềm buộc chặt với Quan tổng, nhân lúc Quan tổng đến nghĩa trang đã dụ dỗ anh ấy. Cô Hoàng không còn cách nào khác mới nghĩ ra kế tạm thời này, hy vọng qua một thời gian chung sống với nhau sẽ làm Quan tổng nhìn rõ Đặng Thảo Thảo là người thế nào! Chẳng qua cách làm của cô ấy hơi cực đoan, bị Đặng Thảo Thảo nhìn ra sơ hở, thế nên mới tìm đến em để tương kế tựu kế.”

Tiểu Kiều nhíu mày: “Có thể chịu đựng được người chồng như thế, cô Hoàng đúng là…” Nói rồi, Tiểu Kiều lắc đầu như thương xót, như kính nể!

Thật ra, sao cô ta có thể không biết Quan tổng là người thế nào? Sao cô ta có thể không biết họ Hoàng đang diễn trò gì? Chẳng qua những người đó chỉ là tép riu, ai bị tổn thương, ai vui vẻ đều không liên quan đến cô ta! Cô ta chỉ cần một lý do, lý do để Thẩm Bị rời khỏi Đặng Thảo Thảo!

Thẩm Bị bị bản lĩnh đổi trắng thay đen của Tiểu Kiều làm cho tức đến mức trước mắt tối sầm, anh kiềm chế cảm xúc rồi chầm chậm nói: “Là vì Thảo Thảo từng ly hôn, trong quá trình ly hôn có nói đến điều kiện, nên cô cho rằng cô ấy là người trong mắt chỉ biết có tiền? Cô nhận định bây giờ Thảo Thảo thấy Quan Hạo nhiều tiền hơn trước sẽ đi theo Quan Hạo, hoặc là ăn bên này ngủ bên kia, mặt dày vô sỉ hưởng lợi? Hay cô cho rằng vợ chồng đã ly hôn thì không được gặp mặt nữa, gặp mặt sẽ là ‘tình cũ khó quên?’.” Nói đến đây, Thẩm Bị hơi sững người, đây chẳng phải là suy nghĩ của chính anh ư? Có thứ gì đó từ từ mở ra trước mắt anh, vừa mơ hồ vừa rõ ràng. Dường như ngay tức thì anh có rất nhiều điều phải nói hết: “Đừng nói đó là những khoản mập mờ giữa vợ chồng người ta, cho dù là thế thật thì cô biết tiền căn hậu quả được bao nhiêu mà phán đoán đúng sai! Quan thanh liêm khó phán việc nhà! Tiểu Kiều, cô là đồng nghiệp rất hợp ý, cũng là cô gái thông minh lanh lợi, nhưng đừng để sự thông minh ấy hại mình! Tôi cho Thảo Thảo tiền, mua nhà cho Thảo Thảo, những chuyện này đều có thể nói thẳng ra được. Tôi có thể nói thẳng với cô là Đặng Thảo Thảo cô ấy chẳng những không lấy một đồng nào, mà hiện tại chúng tôi còn ở nhà cô ấy. Nhà mới, xe mới đều do Thẩm Bị tôi đứng tên! Tôi tôn trọng cô ấy, cung kính lấy lại dũng khí vượt qua nghịch cảnh của cô ấy, càng cảm kích sự thiện lương của cô ấy đã mang đến cho tôi cảm giác ấm áp trong tình cảm! Cô ấy cũng rất gian nan, cho dù chịu bao nhiêu tủi nhục vẫn giữ vững sự thiện lương và vẻ đơn thuần thuở đầu, thật sự chẳng hề dễ dàng gì! Tiểu Kiều, cô đã giúp tôi rất nhiều trong công việc, tôi rất biết ơn. Nhưng Thảo Thảo đã tiếp sức cho cuộc đời tôi, khi tâm trí tôi đang ở ngưỡng nguy hiểm nhất, cô ấy đã giữ lấy tôi, giúp đỡ tôi bằng chính sự thiện lương của mình. Đây chính là may mắn của tôi, là điều mà tôi không cách nào đền đáp được. Chuyện tình cảm cũng giống như khi ta uống nước, nóng lạnh tự biết. Tôi không cần người khác đánh giá chuyện của tôi và cô ấy, nhưng tôi cũng không muốn nghe người ta phỉ báng sỉ nhục cô ấy!”

Tiểu Kiều biết Thẩm Bị không hiểu rõ tâm tư của mình thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Dứt khoát tranh luận theo suy nghĩ của anh: “Dù em làm gì thì cô ta cũng vốn là người phụ nữ như thế!” Đôi mắt Tiểu Kiều lấp lánh ánh lệ. Lần này lời Tiểu Kiều nói thật sự không hề có suy nghĩ gì cho riêng mình mà hoàn toàn là muốn bênh vực cho Thẩm Bị.

“Câm mồm!” Thẩm Bị mất kiểm soát quát to.

Những người đi ngang qua đồng loạt liếc nhìn, âm thanh trong phòng Vip tự dưng giảm xuống. Mấy giây sau, người trong phòng Vip nhìn sang đây thông qua cửa sổ.

Thẩm Bị run run đưa điếu thuốc lên miệng, cố gắng ổn định cảm xúc.

Tiểu Kiều sợ hãi run rẩy, hốt hoảng nhìn Thẩm Bị.

Đây vẫn là cô gái thông minh tài giỏi đó ư? Vẫn là chiến hữu bình định thiên hạ cùng anh đó ư?

Thẩm Bị vừa khó chịu vừa xót xa, là ai đã biến một cô gái dịu dàng thành ra thế này? Khi nào cô gái này mới trở lại như ngày xưa, “Tiểu Kiều, sự thông minh tháo vát ngày thường của cô đã đi đâu mất rồi?!” Thẩm Bị nhả ra làn khói dài, cố gắng lần cuối, “Tôi nói những điều này với cô là muốn cho cô biết, xin cô đừng nhìn Thảo Thảo bằng ánh mắt thành kiến đó. Đừng bị lời nói phiến diện của người khác và tâm lý phiến diện che mờ mắt mình mà kỳ thị người ta. Đó là bất công với họ! Tôi đã từng ly hôn, có phải tôi cũng là thằng vô trách nhiệm không? Tôi biết cô không đánh giá tôi như thế, nhưng tại sao cô lại đánh giá người khác như vậy, đặc biệt là những người phụ nữ đã từng bị tổn thương. Họ càng yếu đuối thì càng phải gánh chịu sự kỳ thị nặng nề của xã hội. Cô thông minh lại lý trí như thế, có phải nên bao dung hơn khi đối xử với các chị em của mình không? Tiểu Kiều, tôi vô cùng coi trọng cô, cũng mong vẫn được tiếp tục cùng làm việc với cô. Tôi mong cô và Thảo Thảo sẽ trở thành bạn bè vào một ngày nào đó trong tương lai, là bạn bè chí cốt của gia đình tôi.” Anh nhìn Tiểu Kiều đầy hy vọng.

Tiểu Kiều nghẹn ngào cúi đầu, chậm rãi lắc đầu: “Không thể, không thể nào! Quá trễ rồi, Thẩm Bị, đã quá trễ rồi!” Nói tới đây, cô ta che mặt khóc thất thanh!

Thẩm Bị lúng túng đứng đó. Trong phòng Vip có người thò đầu ra xem, lát sau cửa sổ phòng Vip bị chiếc áo sơ mi hồng của Lỗ Tu Thừa che lại, không còn ai ngó nghiêng nữa. Thẩm Bị cảm kích sự hiểu chuyện của cậu ấy.

Tiểu Kiều khóc một hồi rồi dứt khoát ngẩng đầu nói thẳng: “Thẩm Bị, anh không nhận ra tình cảm em dành cho anh sao? Em yêu anh! Vẫn luôn yêu anh! Em không màng đến những lời trách mắng của người khác, em vẫn luôn ở bên anh. Thẩm Bị, anh nghĩ mà xem, trong hơn hai năm đầy gian khổ em có biết bao nhiêu cơ hội tốt để rời khỏi anh, tại sao em vẫn ở lại bên anh! Thẩm Bị, em không tin anh không biết điều đó!”

Thẩm Bị hơi lúng túng khẽ nghiêng mặt đi. Sao anh không biết được chứ? Ngay từ đầu anh đã biết rồi, nhưng anh vẫn không thoát khỏi nỗi sợ hãi và sự nghi ngờ do ly hôn tạo thành, nên anh mới trốn tránh, mới dùng cách kia để gặp mặt Thảo Thảo! Nhân quả trong chuyện này, ngoài chính lòng anh tự hiểu tự biết ra, thì e rằng vĩnh viễn chẳng thể giải thích rõ bằng lời được!

Tiểu Kiều tủi thân nói: “Em làm như thế hoàn toàn là vì anh cả!”

Thẩm Bị hơi cúi đầu, anh hiểu đã không thể quay lại như ngày trước được nữa.

Nếu đã như thế, thứ không thể cho dường như không thể cho được rồi, cũng không thể để lại cho người ta bất kỳ ảo tưởng nào nữa. Thẩm Bị nghiêm túc nói: Tiểu Kiều, cảm ơn cô. Có thể giữa tôi và cô không có duyên phận. Những giúp đỡ cô dành cho tôi, bất kể xuất phát từ mục đích nào, tôi đều cảm kích cô. Nhưng tôi cũng hy vọng có thể giữ lại chút không gian riêng tư cho mình. Xin cô đừng lấy danh nghĩa này nọ để xoi mói cuộc sống của tôi, làm phiền Thảo Thảo. Cô muốn biết điều gì thì có thể hỏi thẳng tôi, tôi chắc chắn sẽ tận lực trả lời cô. Ai cũng có cuộc sống riêng của mình. Quan hệ giữa tôi và cô chỉ giới hạn ở mức bạn bè và đồng nghiệp, tôi hy vọng cô công tư phân minh, đừng làm thế nữa.”

Gương mặt Tiểu Kiều từ từ tỏ vẻ không thể tin vào tai mình, hơi ngoẹo đầu sang bên, sau đó thẳng đầu lại, dường như cơ thể cô ta không giữ nổi sức nặng của đầu, sợ hãi thụt lùi vài bước. Thẩm Bị hy vọng Tiểu Kiều có thể hiểu được lời anh nói, nhẫn nại đứng chờ.

Tiểu Kiều chầm chậm lắc đầu, lắc vài cái thì buộc phải dừng lại, bàn tay đặt trên lan can lộ rõ gân xanh, liên tục co giật.

“Thẩm Bị, anh bị cô ta lừa rồi, bị con đàn bà đó lừa rồi! Anh từ quân đội ra nên không biết xã hội dối trá cỡ nào, không biết phụ nữ hiện nay trơ tráo bao nhiêu! Bọn họ chỉ vì tiền, không để tâm đến thân thể và tôn nghiêm, anh đừng quá ngây thơ như thế!”

Thẩm Bị đau lòng thở dài.

Vợ Quan Hạo quả nhiên có bản lĩnh, đã hoàn toàn tẩy não cô trợ lý thông minh của anh triệt để!

“Tiểu Kiều, tôi không nói nhiều với cô nữa. Tóm lại là thế này, nếu Thảo Thảo lừa tôi, tôi cam tâm tình nguyện để cô ấy lừa! Bắt đầu từ ngày mai, tôi không mong cô lại lén lút điều tra hoặc tiết lộ bất kì tin tức cá nhân nào của tôi cho người khác nữa.” Nói xong, Thẩm Bị giơ tay, di đầu thuốc lá vào lòng bàn tay, đốm lửa đã bị anh bóp tắt, động tác này làm Tiểu Kiều sợ hãi, cảm xúc vốn kích động cũng giống như đầu thuốc lá, “xoẹt” một tiếng đã bị bóp tắt.

“Tôi còn có việc, tôi đi trước.” Thẩm Bị gật đầu rồi bước vào phòng Vip nói vài câu với mọi người. Lúc ra ngoài, Tiểu Kiều vẫn đứng đờ ở đó. Lỗ Tu Thừa đi cùng anh, nhìn nhìn Tiểu Kiều không nói câu nào.

“Tu Thừa, tối nay phiền cậu đưa Tiểu Kiều về. Đừng về trễ quá, không an toàn đâu.” Thẩm Bị không quên dặn dò. Dù sao cũng là đồng nghiệp lâu năm, là người đã từng giúp đỡ anh, có những thứ không thể cho, nhưng thứ có thể cho thì anh không hề keo kiệt. Đáng tiếc, sự hào phóng này thường không làm người ta thỏa mãn.

Vừa ra khỏi quán karaoke, gió lạnh làm Thẩm Bị bình tĩnh hơn. Mùi mì thịt bò từ xa bay đến, không biết Thảo Thảo đã ăn cơm chưa? Quan Hạo mời Thảo Thảo đi ăn. Thảo Thảo có đi không?

Anh nhớ lúc Tiểu Quân tìm anh đã nói: “Cuộc hôn nhân đầu tiên là khó quên nhất, bất kể kết thúc có tồi tệ ra sao thì cũng không có cách nào xóa đi những đơn thuần và đẹp đẽ thuở ban đầu.” Sự đẹp đẽ và đơn thuần của Tiểu Thảo là nhờ Quan Hạo mang đến, có phải cô ấy cũng…

Con số điện tử trong thang máy từ từ thay đổi, khái niệm đồ cũ đồ mới cứ thay phiên nhau bay vòng vòng trong đầu anh, anh chưa từng nhận ra chữ “cũ” lại làm cho cuộc đời trở nên khốn khó thế này, có nhiều thứ không thể thay đổi được, cũng có nhiều người không thể nào thay thế, cho dù là chính anh. Tâm trạng anh từ từ chùng xuống, trong lòng anh vẫn có vị trí dành cho Tiểu Quân; trong lòng Thảo Thảo cũng có vị trí dành cho người khác. Đây là việc rất công bằng. Nếu như không có thì người như thế không đáng được trân trọng!

Thẩm Bị chớp mắt, thang máy tới rồi, “ting” một tiếng, cửa thang máy nặng nề mở ra, dường như anh cũng mở cửa lòng mình. Đối với tương lai, hễ cuộc sống vẫn còn tiếp diễn thì anh và Thảo Thảo vĩnh viễn là “mới” của nhau!

Thẩm Bị mở cửa nhà, gió thu lành lạnh nhè nhẹ thổi vào qua cửa sổ mang theo khí hậu ấm áp đặc trưng của trời thu Bắc Kinh. Trong phòng khách, chiếc đèn nhỏ vẫn sáng, Thẩm Bị thay giày xong thì vòng qua tấm bình phong bước vào phòng khác. Vừa bước vào nhà, anh đã thấy có gì đó khang khác. Ánh sao cao cao ngoài cửa sổ cùng ánh đèn lấm tấm bụi trần quyện vào nhau tạo thành quầng sáng mơ hồ. Sau khi thích ứng với bóng đêm, anh đã phác họa khái quát phòng khách dưới màu sắc đen xám đậm nhạt đan xen.

Có một người ngồi bất động ở sofa, không biết người ấy đã ngồi bao lâu? Mùi thơm của cháo cùng mùi ngọt nhẹ của táo đỏ thoang thoảng quanh quẩn trong phòng. Thẩm Bị còn ngửi thấy mùi cam thảo quen thuộc, đó là một nguyên liệu quan trọng trong canh giải rượu độc quyền của Thảo Thảo. Trước đây, có lần anh uống say khướt, hôm sau vì muốn xoa dịu cơn thịnh nộ của Thảo Thảo mà anh phải đích thân đi cùng cô đến tiệm thuốc để mua nó.

Thẩm Bị nhẹ nhàng đặt cặp táp cạnh sofa, rồi ngồi xuống kế bên cô. Thảo Thảo giật mình “a” một tiếng, nhích cổ ngồi thẳng người: “Anh về rồi?” Cô muốn đứng lên mở đèn.

Nhưng Thẩm Bị ôm cô lại, không cho cô đi, anh nói: “Em đừng nhúc nhích, để anh ôm một lát.”

Thảo Thảo lặng thinh ngả vào lòng anh, nghĩ ngợi rồi nói: “Em không đồng ý đi với Quan Hạo.”

“Ừ, anh biết.” Thẩm Bị điều chỉnh tư thế, tóc Thảo Thảo lại dài ra rồi, anh vuốt vuốt tóc cô, sợi tóc vô tình quấn lấy ngón tay anh, “Ả Hoàng Phán Phán đó điên rồi, tự dưng đến tìm Tiểu Kiều, lợi dụng cô ta chuyển địa chỉ của em cho Quan Hạo.”

“Sớm muộn gì cũng sẽ gặp mặt thôi.”

“Anh ta… đã nói gì với em?”

“À, nhắc đến viện kiểm sát.”

Thẩm Bị càng ôm chặt Thảo Thảo hơn, “Thảo Thảo, anh nghĩ chắc phải dời chuyện kết hôn lại thôi, được không em?”

“Ừm… được. Xảy ra chuyện gì thế? Sao viện kiểm sát lại đến tìm anh?”

“Không có gì, chỉ là tìm hiểu tình hình thôi. Nhưng trước khi chưa xác định rõ, anh không muốn liên lụy đến em.”

Thảo Thảo chầm chậm lướt tay dọc theo hình vân trên áo sơ mi của Thẩm Bị, kéo dài xuống cánh tay, cô thoáng cảm nhận được đường cơ bắp nổi lên dưới lớp vải: “Được rồi, tùy anh vậy. Nhưng, không được kéo dài chuyện con cái!”

“Thảo Thảo!” Thẩm Bị hơi buồn bực. Lỡ như thật sự xảy ra chuyện, con cái chắc chắn cũng sẽ bị liên lụy.

“Cho dù anh có vào tù thật, thì em vẫn sẽ nói với con rằng, anh rất tốt với mẹ của nó, là một người tốt. Anh xứng đáng làm cha nó.”

“Bậy bạ!” Thẩm Bị ngồi thẳng dậy, muốn mặt đối mặt nói chuyện với cô. “Có thể dời chuyện kết hôn, nhưng chuyện con cái thì không thể”, đây là logic quái quỷ gì thế hả! Mũi Thẩm Bị hơi cay cay, mình xứng đáng làm cha đứa bé! Nhưng…

“Bậy bạ lắm à?” Thảo Thảo cười cười ngồi dậy, ngẩng đầu nghênh đón ánh đèn phòng khách nhìn Thẩm Bị, “Thế thì kết hôn đi.” Thẩm Bị nhìn hàm răng trắng bóng chói mắt, đột nhiên anh nhận ra mình vừa bị cô gài rồi!

“Hồ ly tinh!” Thẩm Bị nhéo mũi cô mắng yêu, rồi lại ôm cô vào lòng, trong lòng anh rất ấm áp. Nhưng mà…

“Thảo Thảo, anh… thật sự không trong sạch. Nếu có người nhắm vào anh…”

Thẩm Bị kiên quyết dời ngày kết hôn làm Thảo Thảo đành nhượng bộ. Anh nghĩ rất thực tế, tính đến trường hợp xấu nhất và cố gắng hướng về điều tốt nhất. Thảo Thảo thấy anh chuyện bé xé to, với lại cho dù thật sự phạm tội, chỉ cần không phán án tử thì tất cả đều được. Cô không muốn lại cộng thêm vài nghi ngờ vào mối quan hệ vốn không ổn định giữa hai người vào lúc có quá nhiều nhân tố ảnh hưởng như hiện giờ. Cuối cùng, Thảo Thảo đau lòng nói: “Được rồi, khi nào anh thấy kết hôn được thì nói em, em sẽ suy nghĩ xem có nên nhận lời anh không.”

Thẩm Bị muốn nói lại thôi, dụi mạnh thuốc lá vào gạt tàn.

Thảo Thảo đứng dậy cười bảo: “Không phải đang sống chung à, vốn cũng chẳng có gì mà. Có điều em vẫn sẽ giữ quyền lợi đi tìm đàn ông khác để sinh con!” Trong lòng cô rất bất bình, không nói ra là không thoải mái được. Thảo Thảo không thèm quan tâm Thẩm Bị, bật đèn rồi vào phòng bếp, bưng chén cháo ấm ra: “Ăn đi, ăn xong thì đi ngủ sớm.”

Câu cuối cùng cô nói làm Thẩm Bị rất tức giận, nhưng anh chẳng còn cách nào khác. Nếu anh thật sự nghĩ cho Thảo Thảo thì nên để cô đi, hà tất gì phải lôi cô vào con đường tương lai mờ mịt chứ?

Không bỏ được! Hễ nghĩ đến điều này là trái tim Thẩm Bị thắt chặt lại, cảm giác y như lần đầu nghe thấy Tiểu Quân đề nghị ly hôn vậy. Anh biết với đạo đức của Thảo Thảo thì chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra, anh chỉ coi thường chính mình mà thôi. Thật ra, anh mới là đồ nhát gan ích kỉ đúng nghĩa! Đã làm liên lụy Tiểu Quân rồi, giờ còn làm liên lụy đến Thảo Thảo nữa!

“Em nói đùa thôi.”

Tối, nằm trên giường, Thảo Thảo ôm lấy Thẩm Bị từ phía sau: “Đừng giận được không? Anh không nói câu nào hết.” Giọng Thảo Thảo hơi nghẹn ngào.

Thẩm Bị quay người lại, nhẹ nhàng vỗ lưng Thảo Thảo: “Anh xin lỗi! Làm em tủi thân rồi.”

“Là số mệnh cả!” Giọng Thảo Thảo hơi mệt mỏi, “Anh biết không? Em tin vào số mệnh. Chắc chắn kiếp trước em đã làm quá nhiều chuyện sai trái, nên kiếp này ông trời bắt em phải chịu nhiều đau khổ.” Thẩm Bị cảm thấy đau lòng, giọng điệu của Thảo Thảo biến đổi khôn lường, “Em nghĩ thông rồi. Nếu đã định sẵn em phải chịu khổ, vậy thì kiếp này bất kể có bao nhiêu khó khăn em cũng phải cố gắng chịu đựng. Em muốn nhận hết những đau khổ phải nhận trong kiếp này, để kiếp sau em có thể hưởng hạnh phúc bình yên.”

Trong lòng Thẩm Bị chua xót, “Em mê tín quá! Đừng nghĩ nhiều thế, ngủ đi.” Anh đặt bàn tay to lên lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về, nhẹ nhàng vuốt ve, triền miên biết bao…

Quảng cáo
Trước /51 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sự Trả Thù Ngục Tù

Copyright © 2022 - MTruyện.net