Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch: Phạm Thu Vân | Beta: Ngọc Nguyễn
“Cái gì? Anh... anh nhận case của Thẩm Bị?” Thảo Thảo kinh ngạc trừng to mắt nhìn Tôn Nam Uy.
Tôn Nam Uy phất tay: “Có gì không được chứ, anh ta đánh nhau cũng do tôi bảo kê đó!” Nói đến đây thì anh ta cười nham hiểm, đẩy mắt kính hiệu Xerox trên sống mũi mình, nói: “À thì lần đó, cái lần cô cung cấp dịch vụ ngoài định mức ấy, không tính tiền thưởng đâu! Nói cho cô biết trước!”
Thảo Thảo khó xử, Thẩm Bị đần ghê, hại cô bị người ta cười nhạo lâu vậy, đến bây giờ vẫn không dám nhận vụ đó, sợ gặp phải người của đồn cảnh sát rồi lại bị trêu chọc!
“Đừng nói bừa, do anh suy nghĩ bậy bạ nên sinh ảo giác. Mắt tôi bị mờ nên anh ấy thổi giúp tôi thôi.”
“Không phải chứ, lần trước còn bảo là mắt Thẩm Bị bị mờ!”
“Dù sao cũng là mờ mắt. Anh có thể nhận case của Thẩm Bị, nhưng tôi không muốn đến công ty của anh ấy.”
“Cô không đi thì ai đi? Bên Ức Nghệ cô không đi, giờ bên này cũng không đi luôn à? Chị hai à, tôi vẫn muốn ăn cơm đó! Hoàng Phán Phán kia độc ác, người ta không nuốt trôi cục tức này, đang tranh chấp muốn kiện cáo kia kìa. Luật lao động mới vừa ban hành, phải kiểm tra một đống tài liệu lớn, Tiểu Vương bận bở hơi tai. Bên Thẩm Bị chỉ xem hợp đồng và làm báo cáo phân tích nguy hiểm. Với lại bên đó người ta đều cho người xem qua một lần, còn làm cả trích yếu rồi. Việc đơn giản thế này, chẳng lẽ muốn tôi làm?”
Thảo Thảo hầm hừ vài tiếng, cuối cùng nói: “Tôi… tôi cũng phải tránh hiềm nghi!”
“Chậc, không phải án hình sự, tránh hiềm nghi gì chứ!” Tôn Nam Uy nói, “Lại nói, như thế thì cô tăng ca cũng tiện hơn. Nếu là người khác thì phải nán lại công ty, còn cô thì trực tiếp bảo Thẩm Bị đưa về nhà bàn bạc là được, tôi thấy vậy tốt đó. Còn nếu thực sự không được nữa thì….” Tôn Nam Uy lại bày ra vẻ mặt kia, Thảo Thảo dứt khoát cúi đầu không nhìn, chưa kịp che tai thì đã nghe anh ta nói: “Trên giường cũng được đấy. Nếu đổi thành người khác thì không được rồi.”
“Tôn Nam Uy!”
“Được rồi được rồi!” Đại luật sư Tôn vội vàng xua tay, “Coi như tôi chưa nói gì nha. Tôi chỉ dựa trên tình hình thực tế mà làm thôi, nhận xét khách quan thôi mà! Được rồi, nếu không còn việc gì khác thì cứ làm thế đi. Tôi còn có việc, cô còn việc gì không?”
Thảo Thảo nghẹn họng, bó tay lắc đầu đi ra ngoài.
Tôn Nam Uy suy nghĩ, đây là việc công nhưng có bản chất xen việc riêng trong đó. Không biết trực giác của Tiểu Văn từ đâu ra, nhưng anh ta rất lo lắng về cô trợ lý Tiểu Kiều kia, bây giờ vừa hay có thể coi như bản thân vừa làm được một chuyện lớn!
Phản ứng đầu tiên của Tiểu Văn giống hệt Thảo Thảo, cảm thấy rất không hợp. Tôn Nam Uy thần bí đóng cửa lại, nén giọng thầm thì: “Ngoài cô ấy ra thì không có ai phù hợp hơn cả!”
“Hả? Là sao?”
“Em nghĩ đi. Trong vụ sáp nhập này, bên Bộ cứ canh me, Thẩm Bị cũng thế, Lỗ Tu Thừa cũng thế, không ai gánh nổi trách nhiệm này, đây là cái thứ nhất. Cái thứ hai là cách đây không lâu, không phải Thẩm Bị bị tố một lần rồi sao? Mặc dù hiện giờ sóng yên biển lặng nhưng không ai có thể đảm bảo được đằng sau có thông đồng gì không. Thẩm Bị vốn làm gì à? Xuất thân là lính trinh sát, anh ấy có thể không biết sóng to trong này ư? Em nói anh ấy có thể không cẩn thận được sao? Cái thứ ba là, anh nói nhỏ cho em hay, anh nghe bảo cách nghĩ của phía trên dành cho Thẩm Bị có bất đồng rất lớn, có người bảo vệ, nhưng cũng có người hất ra thay bằng người của mình. Với con mắt đó, đừng nói đeo kính hiển vi cũng chọn sai, anh nghi là…” Tôn Nam Uy lại hạ giọng thấp hơn, "Không phải chỉ thế thôi đâu!”
“Đến mức đó sao?” Giọng Tiểu Văn hơi run, “Anh làm nhiều vụ quá nên phát bệnh rồi đó!”
“Trời, sốc thế.” Tôn Nam Uy nói tiếp, “Em nghĩ đi, hợp đồng này là ai nắm giữ? Bản thân Thẩm Bị, giám đốc điều hành công ty bọn họ, Lỗ Tu Thừa, còn có trợ lý Kiều Tiểu Nhuế nữa. Bây giờ Kiều Tiểu Nhuế đã xin nghỉ phép, Thẩm Bị không có thời gian, chỉ còn lại một mình Lỗ Tu Thừa. Anh đã đọc những hợp đồng đó rồi, cái tên họ Lỗ đó không hổ danh xuất thân từ trường nổi tiếng, làm trích yếu rất rõ ràng, mạch lạc, vừa đọc là hiểu ngay! Em nói coi, trích yếu có phải là để giúp Thẩm Bị đọc dễ dàng hơn không? Tại sao Thẩm Bị còn đặc biệt tìm người chuyên nghiệp giúp anh ấy đọc từng bản hợp đồng, rõ ràng là muốn bỏ qua những bản trích yếu đó! Điều này nói lên cái gì? Chậc, đừng nói với anh là em không nhìn ra nha!”
“Nhìn ra cái gì?” Tâm hồn ngây thơ của Tiểu Văn đã ngăn cản đầu óc minh mẫn của cô, chọc cười Tôn Nam Uy.
“Thẩm Bị không tin ai! Nhưng bản thân anh ấy thì lại lực bất tòng tâm!”
“Cho nên…” Tiểu Văn hơi hiểu ra.
“Ở bất kỳ văn phòng Luật nào cũng tìm được người giống anh. Nhưng có văn phòng Luật nào có thể tìm được người như Đặng Thảo Thảo?”
“À, thế thì Thẩm Bị tự mình đi tìm Thảo Thảo là được rồi!”
“Ôi trời, sao em lại thẳng thắn thế!” Tôn Nam Uy gấp gáp vò đầu, “Luôn phải có trình tự và tính hợp lý chứ! Cái tên phó tổng Lỗ đó, còn cả những người khác nữa, chắc chắn trong lòng rõ như gương sáng. Nhưng Thẩm Bị tìm văn phòng Luật, muốn đánh giá độ nguy hiểm pháp luật, bọn họ còn có thể nói gì? Thảo Thảo không có giấy phép hành nghề, vẫn lấy danh nghĩa của anh, ngay cả người kí tên vào thư báo cáo cũng là anh. Anh còn đảm nhiệm làm tấm bia đỡ đạn nữa này!” Tiểu Tôn không phục. Cái tên Thẩm Bị này, nhìn thì ngu si nhưng tính toán lại rất rành rọt.
Tiểu Văn sỉ vả: “Người thu tiền không phải anh ư!”
"Hê hê, đó là chuyện khác. Được rồi, vì vậy không có chuyện gì về cô trợ lý Tiểu Kiều, em cũng có thể an tâm giùm cô bạn học tốt của em. Coi như anh làm được chuyện tốt rồi phải không?”
“Dẹp! Anh quanh co lòng vòng, đến em cũng muốn kiếm chác! Em cảnh cáo anh, a…”
Hai người thì thà thì thầm nói mấy câu tình tứ một hồi, Tôn Nam Uy mới gác điện thoại. Anh ta đã xem sơ qua bản trích yếu của Lỗ Tu Thừa, không cảm thấy case này như thế nào. Trước mắt xem ra, Tôn Nam Uy nghiêng về phía Thẩm Bị chỉ là suy nghĩ cho tiền đồ nên mới quá cẩn thận như thế. Song, anh ta không muốn nói thẳng kết luận này ra. Như anh ta đã phân tích, bản thân hợp đồng không phải mấu chốt, mấu chốt là mối quan hệ lợi ích giữa những người phía sau hợp đồng kìa. Tôn Nam Uy anh ta, có tiền mà không kiếm là thằng ngu, nhưng kiếm tiền cũng phải kiếm theo cách ăn toàn. Thảo Thảo thật sự đúng là một ngọn cỏ thơm, lảng vảng kêu gọi đống tiền lớn bay tới, còn có thể cho anh ta ngồi hưởng thụ thành quả một cách an toàn!
Theo bọn họ thôi! Tôn Nam Uy nghĩ, mỗi người mỗi cách sống, bản thân anh ta sống sung sướng là được. Không phải có câu này sao: Sau khi tôi chết, đâu còn lo thiên tai động đất! Đây là thời đại không lo chuyện bao đồng, cái gọi là “giúp người làm vui” đã bị giải thích thành “Giúp người giúp mình” “Không lợi không làm” từ lâu rồi! Cống hiến đơn thuần sớm đã vứt con mẹ nó cho chó ăn rồi!
Thảo Thảo cơ bản không cần chuẩn bị bữa tối cho Thẩm Bị.
Đàn ông thi thoảng về nhà sớm, hoặc xem tivi hoặc đã lên giường lại bị điện thoại gọi tới cắt đứt. Nói chuyện cả ngày, mắng chửi xong lời hay lời tục, về đến nhà ngay cả miệng cũng lười mở. Những lãng mạn trước khi kết hôn thì sau khi kết hôn đều sẽ dần biến mất. Có điều, Thảo Thảo cũng không chuẩn bị hưởng thụ những cái này. Thẩm Bị đã để lại cho cô tín hiệu rất rõ ràng - Đây là nhà anh, là ổ chó của anh! Đối với Thảo Thảo thì điều này đã đủ rồi!
Thẩm Bị muốn mua xe cho Thảo Thảo, nhưng bị Thảo Thảo từ chối. Thẩm Bị hỏi Thảo Thảo tại sao không muốn? Thảo Thảo nói: “Em thích giờ cao điểm lúc đi làm và tan làm, rất nhiều người qua qua lại lại, gương mặt đa hình đa dạng. Em thích nhìn họ, cũng thích họ nhìn em.”
Thẩm Bị gật đầu: “Thế khi nào em không muốn họ nhìn em nữa thì nói với anh một tiếng!” Nói rồi xoay người ngủ mất.
Đàn ông vĩnh viễn không hiểu được sự thương cảm của phụ nữ, giống như phụ nữ vĩnh viễn không có cách nào hiểu nổi sự kiêu ngạo của đàn ông.
Cho dù Thảo Thảo chấp nhận hiện thực, nhưng vào đêm khuya thanh vắng, cô vẫn muốn nói thêm vài câu, làm nũng thêm vài lần với Thẩm Bị. Nhưng sau khi ngủ, Thẩm Bị chẳng nhận bà con họ hàng gì. Mặc dù anh đã không còn đá Thảo Thảo xuống giường, nhưng lúc tay Thảo Thảo đặt lên người anh thì anh vẫn phát ra tiếng hừ hừ cáu kỉnh trong vô thức như đang tức giận. Bất kể bạn có dịu dàng thế nào thì cũng sẽ tan thành mây khói trong tiếng hừ hừ đó! Tối hôm ấy, Thảo Thảo lặng lẽ chùi nước mắt lên mu bàn tay Thẩm Bị. Trong lúc ngủ mơ màng Thẩm Bị lại cảnh giác hất Thảo Thảo sang bên! Sau đó anh vô tội hừ hừ hai tiếng rồi trở mình ngủ tiếp.
“Tối nay vẫn ăn một mình à? Đi ăn với tôi đi.” Tiếng của Phùng Thượng Hương truyền tới cắt ngang niềm thương cảm của Thảo Thảo. Thảo Thảo chợt cảm thấy trên mặt Phùng Thượng Hương hình như có biểu cảm là lạ nào đó. giống như cũng là thương cảm?
Ừm, Thảo Thảo bất giác gật đầu.
Lần này, hai người đến quán thịt nướng Hàn Quốc ở góc cầu Quốc Mậu. Bộ dạng chướng khí mù mịt và “văn minh” mà Phùng Thượng Hương luôn tâng bốc có chút không hợp nhau.
Thảo Thảo vừa ngửi thấy mùi nước hoa Chanel 5 trên người cô ta, vừa ngửi thấy mùi thịt mỡ xông khói. Cô nhìn Phùng Thượng Hương ngốn thịt uống rượu giống như đang trút giận trong làn khói thịt đỏ mờ mờ tỏa dầu nghi ngút là biết có chuyện xảy ra rồi!
“Cô nói xem, có phải con người thật sự có kiếp trước không?” Sau khi trầm mặt im lặng uống hết chai bia, Phùng Thượng Hương hài má đỏ bừng hỏi Thảo Thảo, trên gương mặt kiêu ngạo lộ ra vẻ nghi hoặc khó thấy, rất quyến rũ.
Thảo Thảo khẽ giật mình, cảm thấy người trước mặt hơi lạ. Cô gắp miếng hành tây, coi suy nghĩ này như miếng hành tây mà ăn sạch nó, mùi vị quái lạ.
“Ai mà biết.” Trước ánh mắt càng lúc càng “thành khẩn” của Phùng Thượng Hương, Thảo Thảo nói thêm một câu nữa: “Tôi không biết.”
“Nếu là lúc trước thì tôi sẽ không tin, nhưng bầy giờ…” Phùng Thượng Hương cười gượng, lắc đầu không nói tiếp.
Thảo Thảo nhìn dáng vẻ của cô ta, đột nhiên cảm thấy những thương cảm mấy ngày nay của mình chẳng là gì. Mặc dù không thể xây dựng hạnh phúc của mình trên sự đau khổ của người khác, nhưng nhìn dáng vẻ đau khổ của người khác quả thật dường như có thể làm vơi bớt đau khổ của bản thân. Thảo Thảo áy náy uống một ly cùng Phùng Thượng Hương, đã thấy thoải mái hơn đôi chút.
Tôi không biết trước đây đã giúp được bao nhiêu người, nhưng lúc này cảm nhận một chút cũng không quá đáng nhỉ?
“Cô… sao thế?” Thảo Thảo hơi sợ phụ nữ buồn vui thất thường kiểu này. Thẩm Bị nói, đó là biểu hiện của tấm lòng thiện lương trời sinh, không so đo với những cô gái đó; nhưng lời nói không có sức mạnh, tóm lại là lo lắng bị chơi xỏ luôn là sự thật.
“Sao? Còn không phải do cô à?” Phùng Thượng Hương lại oán trách không đầu không đuôi, có điều, nói là oán trách thì hơi quá, nên là “Quở” – quở trách thì hợp hơn.
Thảo Thảo nổi da gà, vội xoa cánh tay.
“Ôi, cô xem đấy, tôi kém cỏi chỗ nào chứ?” Phùng Thượng Hương ngồi thẳng người, dang hai tay ra, “Về diện mạo, nói khiêm tốn chút thì tướng mạo bình thường, cũng hơi coi được. Nói về vóc dáng thì lồi lõm đầy đủ. Nói về học thức, cái này thì khỏi bàn đi. Nói về công việc thì… chậc! Anh ta dựa vào cái gì mà không thích tôi? Tôi thấy anh ta đúng là một tên đầu đất khó ưa, hoặc là một… lẽ nào anh ta là GAY?”
“Ai, ai cơ?”
“Trương Đại Ngưu!”
“Trương, Trương Đại Ngưu là ai cơ?”
“Cô! Lẽ nào ngay cả tên thị vệ bên cạnh Thẩm Bị mà cô cũng không biết?”
“Cái gì cơ, gì mà thị vệ bên cạnh chứ?”
“Hừ! Đáng đời cô bị đàn ông bỏ!”
“Cô… Phùng Thượng Hương!”
“Sao nào! Sự thật là như thế! Dám làm không dám nói à? Thế không phải cái tên Quan Hạo đó đá cô sang bên sao? Đừng nói câu ‘quay đầu lại bờ, anh ta lại cảm thấy cô tốt’ với tôi. Đó căn bản là ăn lại cỏ cũ, nhai thấy tươi! Đàn ông! Hừ, đều không phải thứ gì tốt cả!”
“Người từng ly hôn như tôi không nói kiểu đó, cô con nít con nôi nói bậy gì thế?” Thảo Thảo bình tĩnh lại, quả thật là thế, chẳng có gì phải nổi giận cả. Bây giờ cô đã có thể bình tĩnh đối diện với quá khứ, thậm chí còn có thể trêu đùa nữa.
Phùng Thượng Hương phất tay, “Cạn ly! Cạn ly vì người phụ nữ khờ đã ly hôn cũng không nhận ra đàn ông không phải thứ tốt!”
Tính tình Thảo Thảo có tốt đi chăng nữa thì khi nghe thấy điều này cũng hơi bực bội, tay cầm ly nâng không nổi nữa.
Phùng Thượng Hương cố chấp nói: “Sao, không dám à? Tôi nói cô đó, dám làm không dám nhận, ngay cả nói cũng không dám. Đồ đạo đức giả!”
“Cạn ly!” Thảo Thảo ngẩng đầu lên, nâng ly chạm vào ly của Phùng Thượng Hương.
Phùng Thượng Hương đặt ly xuống, rầu rĩ nói: “Cô biết không Thảo Thảo, ả đàn bà hiện đang ở cạnh ba tôi không phải mẹ ruột của tôi. Đàn ông trên đời này ấy, đều có trăng quên đèn. Nếu nói đây là bản năng động vật thì tôi chịu, nhưng tại sao vẫn có tên ngoại tộc đó chứ?” Cô ta nằm bò xuống bàn, nghiêng miệng ly rót vào miệng, từ từ nốc bia trong ly, cứ như đó là nước lã vậy, “Ôi, không biết cô gái nào may mắn có thể gả cho tên Đầu Trâu đó nhỉ?”
“Một tên Đầu Trâu thì có gì hiếm lạ đâu, nói không chừng lâu dần, cô sẽ chê người ta cứ bám riết, làm phiền cô đấy chứ!”
“Hừ! Chỉ nói mà thôi. Thảo Thảo, cô chán Thẩm Bị không? Anh ta không phải gã đàn ông hoàn mỹ, hai người cũng kết hôn rồi, củi gạo mắm muối tương cà, cô chán không?”
"Cái này…, không chán! Tôi không giống cô… Tôi không kỳ vọng quá nhiều, cũng không trông mong anh ấy ngày ngày phải lảng vảng quanh tôi. Hai người sống qua ngày, kết bạn, chăm sóc lẫn nhau là được rồi.”
“Chăm sóc lẫn nhau? Dễ dàng không?” Phùng Thượng Hương dường như rất xúc động, “Cho dù tôi cô có núi vàng núi bạc thì lẽ nào không muốn có nơi nương tựa? Tôi ngưỡng mộ những người phụ nữ ấy, cuộc sống không tính là hoàn hảo, cũng không được coi là thông minh, tướng mạo thì bình thường, nhưng trong lòng họ luôn có nơi nương tựa. Yên ổn sống qua ngày từng chút một. Ngưỡng mộ ghê!”
“Được rồi, người khác lại ngưỡng mộ cô đó! Người kiêu ngạo như cô, sống cuộc sống như thế không làm cô ngộp chết à? Thôi đi, thôi đi, coi như nhất thời hồ đồ suy nghĩ lung tung đi, nào, cạn ly!”
“Tôi không hồ đồ, tôi vẫn luôn muốn như thế!” Phùng Thượng Hương nghẹn ngào, “Tôi luôn muốn như thế… Hu hu hu!” Cuối cùng cũng khóc rồi!
Thảo Thảo nhìn Phùng Thượng Hương, nhẹ nhàng xoa đầu cô ta. Cô ta rất giống cô lúc mới vừa tốt nghiệp, đối mặt với lối rẽ gian nan…
Phùng Thượng Hương vừa khóc vừa nói, chủ đề trọng điểm của hôm nay là đàn ông tốt và đàn ông xấu. Trên đường về nhà, Thảo Thảo nghĩ: Quan Hạo không phải người tốt, Thẩm Bị cũng không phải người chồng tốt, nhưng cái gì là tốt, cái gì là xấu, ai là người định ra tiêu chuẩn này?
Đàn ông ấy à, đó là chủ đề muôn thuở của phụ nữ. Chúng ta luôn muốn đóng khung họ trong khuôn mẫu chúng ta, nhưng họ luôn muốn thoát ra ngoài.
Chắc chắn Phùng Thượng Hương đã vấp phải trắc trở ở chỗ Tiểu Trương. Cái mà cô ta gọi là “Tiêu chuẩn đàn ông luôn thích” thật ra chỉ là tiêu chuẩn do cô ta tự mình định ra, có phải mỗi người đàn ông đều thích tiêu chuẩn đó không? Đáp án là phủ định. Vì mệnh đề kiểu này, chỉ cần một trường hợp ngoại lệ là được. Mà bất hạnh làm sao, chính cô ta lại gặp phải trường hợp ngoại lệ đó.
Lúc nằm lên giường nhà mình, Thảo Thảo dâng trào cảm xúc cứ như Phùng Thượng Hương vẫn đang ở bên cạnh, bất cứ lúc nào cũng sẽ dùng lời lẽ chua ngoa đâm thọt cô! Chỉ là tâm trạng cô đã thoải mái hơn nhiều.
Trong lòng cô vẫn không buông bỏ tiêu chuẩn về người chồng tốt, nhưng lại hạ thấp khả năng chịu đựng của mình rất nhiều. Phùng Thượng Hương nói một câu rất đúng: Đàn ông không phải tất cả của phụ nữ, giảm bớt định mức về đàn ông trong cuộc sống thì tự nhiên sẽ có thể nâng cao sự chú ý của phụ nữ dành cho bản thân. Càng dễ nắm bắt sự vui vẻ hơn!
"Vẫn chưa ngủ à?” Thẩm Bị nhẹ nhàng mở cửa, thấy Thảo Thảo vẫn chưa ngủ. Anh khịt mũi, ngửi thấy mùi rượu, “Lại uống rượu hả?” Thẩm Bị chau mày hỏi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Ừ, cùng với Phùng Thượng Hương. Hình như cô ta với Tiểu Trương của anh gặp vấn đề.”
Thẩm Bị yên tâm, “Xì, người phụ nữ đó, Tiểu Trương không thèm đâu!”
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Không có gì, chỉ là hẹn mấy lần nhưng không hẹn được. Sau cùng Tiểu Trương không chịu nổi phiền phức nên đi gặp một lần, cũng chẳng biết đã nói gì. Chỉ nói là sau này sẽ không quấy rầy cô ta nữa.”
"Hở? Không phải chứ?” Phùng Thượng Hương thật sự xung đột với quân nhân. Rốt cuộc là sợi gân nào sai trái mà cô ta nhất định phải trút giận lên họ? Hay chỉ là cái cớ không cam lòng?
“Tôi không cam lòng!”
Dáng vẻ cố chấp của Phùng Thượng Hương hiện lên trong đầu Thảo Thảo. Cố chấp kiểu này rất khó cho rằng đấy chỉ là trò đùa.
“Cô ta không cam lòng?!” Thẩm Bị chẳng thèm ngó tới, “Cô ta thích đùa giỡn với tình cảm thì người khác phải chơi cùng với cô ta à? Nực cười! Tiểu Trương chịu từ chối trước mặt cô ta coi như đã nể mặt lắm rồi, nếu là anh, anh đã sớm…” Thẩm Bị chợt ngưng nói, “Ê ê, ánh mắt của em là gì hả?”
Thảo Thảo nghĩ, có cần nói cho anh biết lúc Phùng Thượng Hương thích anh là thật lòng không nhỉ?
“Không có gì. Mới đầu em còn lo Tiểu Trương sẽ yêu cô ta. Bây giờ xem ra là em lo lắng vô ích rồi.”
“Thì đó. Làm quân nhân thì đã sao, đâu phải là chưa từng thấy phụ nữ, đâu phải bạ ai cũng tới được. Đó cũng phải là người có đạo đức, có lý tưởng và có cùng tiếng nói chung! Thật ra, yêu cầu của bọn anh rất cao! Không chỉ về mặt tinh thần, đúng không?” Giọng Thẩm Bị bắt đầu trở nên mờ ám, cũng đã cởi quần áo xong, chui vào chăn, còn xấu xa cọ cọ vào người Thảo Thảo.
“Đừng lộn xộn. Còn chuyện quan trọng chưa nói đây!” Thảo Thảo vội đẩy anh ra.
“Chuyện quan trọng gì, anh thế này mới là quan trọng! Nào nào nào.” Thẩm Bị ôm Thảo Thảo, tay lén lút lấn lướt.
Thảo Thảo ngăn anh: “Chuyện anh ủy thác cho Nam Uy, anh ta giao cho em rồi.”
“Hả? Giao cho em?” Thẩm Bị ngừng lại.
“Ừ, đúng thế! Anh xem cái này…” Thảo Thảo do dự, suy nghĩ xem nên khuyên Thẩm Bị nói đàng hoàng với Tiểu Tôn thế nào.
Thẩm Bị im lặng một lát, đột nhiên duỗi eo: “Cái thằng quỷ ranh này! Ngủ đi, ngủ đi. Ối chà, dạo này bận quá. Lâu rồi không có hôn em. Trước tiên để anh ngắm cái đã…”
“Ê, còn chưa nói xong mà, sao anh…”
“Chuyên tâm chuyên tâm! A…”
Thẩm Bị chặn miệng Thảo Thảo, cô cũng nhắm mắt… Không phải, là mở miệng hé môi, nhưng không phát ra âm thanh.
Thẩm Bị luôn rất có lý. Trước khi ngủ, Thảo Thảo nghĩ: Mình chỉ chọn sai địa điểm đã bị anh chặn miệng rồi. Lần sau đổi địa điểm khác, xem cô ăn hiếp anh thế nào!