Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trương Hoàn mấy ngày nay đều đi theo Lê Sinh, ngày nào cũng ăn tối với nhau, dưới sự phản đối mãnh liệt của Trương Hoàn, Lê Sinh không còn gọi Thẩm Sùng Minh đến nữa.
“Cậu thật sự không chút hứng thú gì với Sùng Minh sao? Cậu còn muốn kiểu người như thế nào nữa, hàng thượng hạng nhất.”
Trương Hoàn nghiêm túc nói, “Tôi thật sự không có cảm giác gì, anh đừng có nhiều chuyện, làm vậy cũng không tốt với người ta.”
Lê Sinh nhìn Trương Hoàn như vậy biết anh không nói giỡn, nhún vai, trả lời: “Rồi rồi, đối tượng tốt như vậy mà cũng không suy xét một chút, chậc chậc chậc, chẳng lẽ cậu có người mình thích rồi?”
Lại nhìn vẻ mặt táo bón kia của Trương Hoàn, hắn bật cười ha ha, “Không lẽ bị tôi nói trúng rồi?”
Trương Hoàn không muốn trả lời nhưng cũng không muốn lừa Lê Sinh, anh yên lặng không nói lời nào.
Lê Sinh vẫn còn cười không ngừng, “Rồi sao? Còn chưa lừa đến tay? Kể cho anh nghe anh sẽ chỉ cách cho cưng!”
Trương Hoàn phớt lờ hắn, đột nhiên điện thoại đổ chuông, tên hiển thị là Thẩm Trường Ninh.
Điện thoại được kết nối, giọng nói Thẩm Trường Ninh ở đầu dây bên kia vang lên, “Tối nay cùng nhau ăn bữa cơm đi?”
Trương Hoàn không hiểu sao đột nhiên hắn lại muốn mời cơm, hỏi, “Hả? Ăn cơm gì?”
Thẩm Trường Ninh tiếp tục hỏi, “Tối nay cậu có việc bận hả?”
“Không có.”
“Vậy giờ cậu đang ở đâu?”
“Đại học A.”
“Được rồi, xe cậu ngày hôm nay bị hạn chế đúng không, cậu ở đó chờ tôi, tôi tới đón.” Nói xong thì nhanh chóng cúp máy.
Trương Hoàn phát hiện anh vẫn chưa biết sao đột nhiên hắn mời mình ăn cơm.
Lê Sinh làm mặt quỷ, nhiều chuyện hỏi, “Ai vậy? Phải người đó không!”
Nani?
Trương Hoàn giống như bị sét đánh, hoảng sợ hỏi, “Làm sao anh biết?”
Lê Sinh vẻ mặt đặc sắc nói, “Cậu bình thường thì như hầu tinh, lúc nãy nghe điện thoại lại như tên ngốc!”
猴精 : hầu tinh, dùng để chỉ những người thông minh nghịch ngợm.
Trương Hoàn giận mình sao không biết che giấu, băn khoăn một chốc cũng đành cam chịu thở dài nói: “Anh đừng nói với ai khác nhé!” Lại bổ sung thêm, “Anh ấy nói mời tôi ăn cơm, tối nay tôi không ăn với anh được.”
Lê Sinh phản bác, “Chuyện này thì có gì, tôi ăn chung với hai người là được mà.”
Trương Hoàn nghĩ có thêm một người chắc sẽ đỡ xấu hổ, nhưng vẫn không yên tâm lắm dặn dò, “Anh đừng có mà nói cái gì lung tung biết chưa.”
“Không sao, tin tôi đi.”
Lúc Thẩm Trường Ninh lái xe đến đại học A, Trương Hoàn với Lê Sinh đã đứng ở ngoài chờ hắn, Lê Sinh vì tò mò muốn tìm hiểu đối tượng thầm mến của Trương Hoàn, nói dối rằng xe mình đã đưa đi bảo dưỡng rồi.
Thẩm Trường Ninh nhấn còi kêu Trương Hoàn, Trương Hoàn còn chưa động đậy, Lê Sinh đã khoát tay lên vai anh đi về phía xe hắn.
Mối quan hệ giữa người với người đều tồn tại những khác biệt vi diệu, Trương Hoàn với Dương Hạo làm bạn bè mười mấy năm nhưng anh vẫn không quen tiếp xúc thân thể với y, vậy mà quen biết với Lê Sinh mới được mấy ngày, lại quen cái thói thỉnh thoảng đụng chạm của hắn.
Trương Hoàn giới thiệu với Lê Sinh, “Lê Sinh, đây là đàn anh cấp 3 của tôi Thẩm Trường Ninh.”
Sau đó đến phiên giới thiệu Lê Sinh, anh bối rối không biết nên gọi Thẩm Trường Ninh là gì, gọi thẳng tên hình như không được tốt lắm? Nhưng chẳng lẽ lại gọi là anh Thẩm?
Không còn cách nào anh đành bỏ qua, “Đây là Lê Sinh, giáo viên đại học A, lát nữa anh ấy ăn chung với chúng ta có được không?”
Lê Sinh nhìn anh cười đầy ẩn ý.
Thẩm Trường Ninh nói không thành vấn đề, sau đó chào hỏi với Lê Sinh, nhưng không hiểu sao một hai phút sau mới khởi động xe.
(Tui hiểu này, đây là đang chờ Lê Sinh khách sáo từ chối, ai dè người ta không làm theo.)
Thẩm Trường Ninh hỏi: “Ăn gì đây?”
Lê Sinh nói: “Ăn cá được không? Cạnh nhà tôi có một quán làm món cá ngon lắm.”
Hai người còn lại cũng không ý kiến gì.
Thẩm Trường Ninh cảm giác hơi lạ, trải qua một thời gian tiếp xúc, hắn tự nhận mình đã có chút hiểu rõ con người Trương Hoàn, Trương Hoàn là một người không thích giao du, cực kỳ thích ở nhà, cũng chưa từng nghe nói anh có bạn bè gì ở thành phố này, sao đột nhiên lại lòi ra một tên Lê Sinh.
Không phải là người xấu đấy chứ?
Lê Sinh với Trương Hoàn lại không phát hiện ra tâm tự bé nhỏ của Thẩm Trường Ninh, hai người đều không nói chuyện, cả ba im lặng cho tới khi đến nhà hàng.
Lúc ăn cơm, Thẩm Trường Ninh liên tục trò chuyện với Lê Sinh, muốn tìm hiểu con người hắn, Lê Sinh cũng muốn thám thính Thẩm Trường Ninh, nhiệt tình trả lời, hai người mang ý xấu trò chuyện đến rôm rả.
Trương Hoàn vốn không phải người nói nhiều, cũng không cảm thấy xấu hổ, thỉnh thoảng nhắc đến mình thì nói hai ba câu, đa số thời gian đều cúi đầu ăn cá.
Một lát sau đột nhiên điện thoại Lê Sinh vang lên, là Thái Thành gọi tới.
“Alo, Bé cưng.”
“Ừm, đang ăn cơm ở ngoài.”
“Bạn mới, em không biết, lần sau anh giới thiệu cho em.”
“Bé cưng mua vé chưa? Khi nào về?”
“Vậy em đừng mua, để anh đặt cho.”
“Ừm, được, em mau đi ăn cơm đi, giúp anh chào hỏi hai bác.”
Lê Sinh có tâm muốn thử Thẩm Trường Ninh, lúc nói chuyện điện thoại còn ngọt ngào hơn n lần so với những lần trước, mỗi lần gọi bé cưng là giọng điệu sến không chịu được.
Thẩm Tường Ninh hâm mộ nói, “Tình cảm của anh với bạn gái tốt thật đấy.”
Lê Sinh nói thẳng, “Tôi không có bạn gái, em ấy là bạn trai của tôi.”
Thẩm Trường Ninh mới uống ngụm trà phải dùng hết sức mới không phun ra, kết quả bị sặc, ho mãi không ngừng.
Trương Hoàn vội vàng rút khăn giấy đưa cho Thẩm Trường Ninh, bất đắc dĩ lườm Lê Sinh một cái, anh biết cái tên này chắc chắn sẽ làm chuyện xấu mà.
Lê Sinh giả vờ giật mình, nói: “Anh Thẩm, tôi nghe Trương Hoàn nói anh là một nhân tài từng được hưởng nền giáo dục của một trong những trường đại học hàng đầu của Trung Quốc, chẳng lẽ anh còn kỳ thị đồng tính luyến ái?”
Thẩm Trường Ninh vẫn còn đang sặc nước, không trả lời được, chỉ đành xua xua tay.
Sau đó, Thẩm Trường Ninh với Lê Sinh dường như cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc nói chuyện vừa rồi, tiếp tục vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, chẳng qua bầu không khí đã trở nên quỷ dị hơn lúc đầu ngay cả Trương Hoàn cũng nhận ra.
Ăn xong, lúc đi ra ngoài, Lê Sinh dựa sát gần Trương Hoàn nói: “Nhà tôi ở gần đây, hay cậu đến nhà tôi ngủ đi? Dù sao mai cũng phải đi tập huấn.”
Thẩm Trường Ninh nghe vậy thì cuống lên, nhanh chóng chạy tới kéo Trương Hoàn sang một bên, nghiêm túc nói: “Cậu ấy còn phải về nhà chăm mèo, không thì mèo sẽ chết đói mất.”
Trương Hoàn vốn không định ở lại nhà Lê Sinh, anh nói lời tạm biệt lên xe với Thẩm Trường Ninh.
Lê Sinh nhún vai không quan tâm nữa, loẹt quẹt đi bộ về.
Trương Hoàn trên mặt thì bình tĩnh như trong lòng hoảng hốt lắm rồi, anh chỉ sợ Thẩm Trường Ninh sẽ vì Lê Sinh mà liên tưởng đến mình, nghĩ sâu xa hơn một chút thì có khi biết anh thích hắn, chỉ mới tưởng tượng thôi mà ngực anh đã thắt lại.
Thẩm Trường Ninh thì không nghĩ nhiều như vậy, chỉ kể cho Trương Hoàn những chuyện thú vị trong công việc mình, Trương Hoàn chậm rãi thả lỏng, nghe đến chỗ buồn cười thì bật cười khúc khích, anh phát hiện Thẩm Trường Ninh nghiêm túc kể chuyện cười thật sự siêu cấp hài hước, cũng không biết anh cười là vì nghe được những chuyện này hay cười vì dáng vẻ đó của Thẩm Trường Ninh.
Thẩm Trường Ninh đột nhiên chuyển chủ đề, hỏi: “Cậu với anh chàng Lê Sinh kia là sao quen biết nhau vậy?”
Tới rồi tới rồi, Trương Hoàn tiến vào trạng thái cảnh giác, ngập ngừng mở miệng: “Lúc trước có tình cờ gặp qua một lần, sau này đi tập huấn thì gặp lại.”
“Vậy có nghĩa là mới quen biết không lâu?”
Trương Hoàn cảm thấy hình như Thẩm Trường Ninh có địch ý với Lê Sinh, so với việc Thẩm Trường Ninh hoài nghi mình, anh càng sợ Thẩm Trường Ninh phản cảm với tính hướng của Lê Sinh hơn, vì vậy anh nhanh chóng biện hộ: “Lê Sinh mặc dù nhìn không đứng đắn nhưng làm người rất được, anh đừng vì chuyện anh ta… tính hướng… mà kỳ thị.” Càng nói giọng anh càng nhỏ dần.
Thẩm Trường Ninh hoàn toàn không nghĩ đến hướng này, hắn nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi bên cạnh, khuôn mặt lo lắng lại nghiêm túc mà nhìn mình, rõ ràng chỉ nhỏ hơn mình một tuổi, cũng không thấp hơn mình bao nhiêu, vậy mà hắn luôn dùng trạng thái của người anh trai bảo vệ em. Hắn hoàn toàn không nhớ được ý định ban đầu khi tiếp xúc với Trương Hoàn, chỉ nhớ nhóc con này một mình ở đây bơ vơ không chỗ nương tựa, mình nên quan tâm chăm sóc nhiều hơn chút.
Hắn nhịn không được cười nói: “Cậu nghĩ đi đâu vậy, tôi là sợ cậu bị lừa, liên quan gì đến chuyện anh ta thích nam hay nữ chứ.”
Trương Hoàn xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Tôi thì có gì đáng giá mà lừa chứ, cũng chẳng phải con nít.”
Thẩm Trường Ninh nhìn anh đột nhiên có cảm giác như nuôi con trai, muốn rống một câu với cái tên ngốc này, anh là là gay đó! Thanh niên! Cậu đáng để lừa sắc lừa sắc biết không!
Thẩm Trường Ninh bình tĩnh lại, nói: “Dù sao chú ý một chút cũng không thiệt.”
Trương Hoàn không tiếp lời, đột nhiên nhận được tin nhắn của Lê Sinh, “Này người anh em, anh chàng kia còn thẳng hơn cả cột điện trước nhà tôi nữa, huynh đệ bảo trọng.”
Trương Hoàn nhìn màn hình bất đắc dĩ cong khóe miệng, sau đó còn bật cười thành tiếng, Thẩm Trường Ninh không hiểu ra sao hỏi, “Cậu sao vậy?”
Anh không biết trả lời sao cũng không muốn trả lời, im lặng quay mặt ra ngoài cửa sổ, chỉ chừa cho Thẩm Trường Ninh cái ót.
Thẩm Trường Ninh vừa muốn tức vừa muốn cười, ái chà nhóc con này lớn gan rồi, trước đây còn tưởng là bánh bao mềm, không ngờ cũng cứng phết.
Sắc trời đã nhuộm màu đen, Trương Hoàn nhìn từng hàng cây lần lượt lùi về sau, không biết chúng nó đã ở đây bao nhiêu năm, liệu có cảm thấy cô đơn buồn chán không nhỉ.
Lần đầu tiên trong cuộc đời anh có khao khát muốn được uống rượu, nhưng hiển nhiên, Thẩm Trường Ninh không phải đối tượng tốt để uống cùng.
Anh nhắn tin cho Lê Sinh, “Uống rượu không?”
Mấy phút sau đã nhận được trả lời, “Đến nhà tôi đi, tủ rượu nhà tôi có nhiều mỹ nhân lắm.”
Trương Hoàn lúc trước nói chuyện phiếm với Lê Sinh đã biết hắn là kẻ cuồng rượu vang, anh cũng không ngạc nhiên, chỉ trả lời, “Đợi tôi về nhà cho mèo ăn đã.”
Thẩm Trường Ninh lái xe thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn sang bên cạnh, người bên cạnh vẫn luôn ôm điện thoại, dáng vẻ đang nhắn tin với ai, đầu cũng không ngẩng lên một cái.
Trong lòng không hiểu sao lại có chút khó chịu, đến đèn đèn đỏ, Thẩm Trường Ninh cố ý dẫm mạnh bàn đạp phanh.
Trương Hoàn giật mình, điện thoại rơi xuống sàn, anh không nhặt lên mà vội vàng quay sang hỏi Thẩm Trường Ninh, “Anh không sao chứ?”
Thẩm Trường Ninh nhìn dáng vẻ lo lắng kia của Trương Hoàn, không hiểu sao lại đột nhiên cảm thấy thoải mái, bình tĩnh nói: “Không sao, điện thoại cậu rớt kìa.”
Lúc xuống xe, Thẩm Trường Ninh nói: “Tối đó cảm ơn cậu.”
“Tối nào?”
Thẩm Trường Ninh nhướng mày nhìn anh, Trương Hoàn đột nhiên phản ứng lại, tối đó anh còn cởi áo lột quần của Thẩm Trường Ninh, lỗ tai anh lập tức đỏ bừng, ném lại một câu không có gì rồi vội vàng chạy trốn.
Giống hệt con thỏ, Thẩm Trường Ninh nghĩ.
Về đến nhà Trương Hoàn trước tiên cho Đại Ninh Ninh ăn, thay cát mèo, chờ qua thời gian hạn chế thì lái xe ra cửa.
Nhà Lê Sinh rất lớn, phải hơn 200 mét vuông, trang trí theo phong cách đơn giản ấm áp, tone màu chủ đạo là cà phê ấm.
Trương Hoàn tự nghĩ cũng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng quen biết với Lê Sinh còn chưa tới nửa tháng, nhưng cảm giác quen thuộc lại như bạn bè lâu năm.
Vì vậy anh nói: “Tôi cảm thấy chúng ta thân thiết quá nhanh.”
Lê Sinh hỏi: “Nhanh thế nào?”
Trương Hoàn nói: “Anh xem mới quen biết mấy ngày tôi đã nghênh ngang đến nhà anh cùng uống rượu rồi.”
Lê Sinh trả lời: “Tính cách mỗi người trời sinh đều có sự khác biệt, có những người trời sinh đã hợp nhau, cũng có những người hễ ở cạnh là gà bay chó sủa, hơn nữa, cậu không thấy cái gì cũng phải tìm nguyên nhân thì rất mệt cũng không có ý nghĩa gì sao?”
Thôi được rồi, nghe có vẻ hợp lý.
Lê Sinh lấy một chai rượu nho trong tủ ra, hỏi: “Rượu vang đỏ được không?”
“Tôi không biết nhiều, anh tự quyết định đi.”
Lê Sinh rót ra hai ly, đưa một ly cho Trương Hoàn.
Hắn trước tiên lắc nhẹ ly rượu, ngửi một chút, cảm thấy rượu chưa dậy mùi, đợi thêm một lát lại uống, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Trương Hoàn đã uống cạn rượu trong ly, còn định rót thêm ly thứ hai, hắn tức khắc đau đớn muốn dậm chân.
Cảm giác này, giống như đứa con con gái như hoa như ngọc mà mình nuôi mười mấy năm bị Vương mặt rỗ vấy bẩn, mẹ nó chứ nàng Tây Thi của mình!
Lê Sinh giật lấy chai rượu vang đỏ trong tay Trương Hoàn, cầm chai whisky four roses, lại lấy thêm ly mới bỏ đá đưa cho Trương Hoàn, “Cái này thích hợp với cậu hơn.”
Trương Hoàn cạn lời, lên án: “Keo kiệt!”
Lê Sinh nói, “Còn nhìn thấy cậu uống như vậy nữa chắc tôi thổ huyết mà chết mất, haiz haiz haiz, người uống rượu mạnh như cậu không hiểu đâu.”
Trương Hoàn không để ý, đổi sang ly khác tiếp tục rót rượu, vẫn một ngụm cạn đáy, uống xong thì nói: “Cái này ngon hơn cái lúc nãy nhiều.”
Lê Sinh cảm giác gân xanh trên đầu mình nảy thình thịch, thở hổn hển mấy hơi, mới nhịn không băm vằm Trương Hoàn ra.
Cũng may Trương Hoàn nhanh chóng đổi đề tài, hỏi: “Tại sao anh lại mua ngôi nhà lớn như thế này?”
“Ban đầu tôi cũng không định mua nhà to như thế này đâu, nhưng mà Thái Thái thích kiểu nhà duplex, gần đại học A cũng chỉ có căn hộ này là thích hợp.”
Trương Hoàn cảm thấy Lê Sinh chắc chắn bị bệnh 3 phút không show ân ái thì sẽ chết, còn là bệnh nan y thời kỳ cuối.
“Anh ngày đó chỉ nói hai người bọn anh come out với cha mẹ Thái Thành, vậy cha mẹ anh thì sao?”
Lê Sinh kề mũi lại gần ly rượu, hít sâu một hơi, có thể ngửi được mùi quả đỏ còn cả mùi hạt tiêu, nhưng rất nhạt, vẫn chưa dậy hương.
“Bọn họ hả? Hồi tôi mới lên đại học tôi đã nói với họ mình thích đàn ông rồi, lúc ấy họ còn đưa tôi đi khám bác sĩ nữa, thế nhưng nhiều năm như vậy, họ cũng đã sớm tiếp nhận, tôi có một người bầu bạn còn hơn cả đời này cô độc, không con cái, chết trong nhà giòi bọ lúc nhúc mới phát hiện ra.”
Lê Sinh nghĩ đến mẹ mình bật cười nói: “Cậu không biết mẹ tôi buồn cười thế nào đâu, lần đầu tiên tôi dẫn Thái Thái về nhà, bà ấy giống như nhìn thấy Chúa cứu thế vậy, còn trộm nói với tôi có mắt nhìn, sau này cả hai già rồi, em ấy vẫn còn sức để chăm sóc cho tôi.”
Tâm trạng Trương Hoàn trải qua một loạt cảm xúc, từ thương cảm đến buồn nôn, đến hâm mộ lại đến cảm động, cuối cùng chỉ hóa thành một câu, “Thật tốt.”
Lê Sinh nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh, nói: “Đương nhiên, nhưng mà tại cậu tự tìm đường chết cho mình thôi, thích ai không thích lại đi thích thẳng nam, còn là loại thẳng tăm tắp nữa.”
Trương Hoàn thở dài, nói: “Chuyện này đâu phải tôi có thể quyết định được.”
Lê Sinh tò mò, hỏi: “Đúng rồi, cậu thích cái tên cột điện đó thế nào vậy?”
“Thì có gì đâu, nhìn thấy rồi thích, sau đó thì càng ngày càng thích.”
“Bắt đầu từ khi nào?”
“Học kỳ hai của lớp 10, hình như tháng 4, tháng 5 gì đấy.”
“Cái cái cái gì?” Lê Sinh kinh hoàng, “Cậu nói là cậu âm thầm thích một tên thẳng nam suốt mười mấy năm trời, hơn nữa anh ta còn không biết một chút gì hết?!!!”
“Anh ấy tại sao phải biết, mấy tháng trước anh ấy mới quen tôi.”
Lê Sinh không kìm được mà bóp trán, không còn lời gì để nói.
Trương Hoàn im lặng trong chốc lát, sau đó bật cười, “Tôi đã từng nghĩ nữ thần của anh ấy chắc hẳn là Yui Aragaki, hoặc là Maki Horikita, cũng có thể là Aoi Sora, nhưng tôi lại không ngờ người phụ nữ Nhật Bản mà anh ấy thích nhất lại chính là Kondo Marie.”
“Đó là ai?”
“Nữ hoàng dọn dẹp Nhật Bản.”
Lê Sinh yên lặng móc điện thoại ra tra Baidu, sau đó: “…”
“Sau khi tiếp xúc với anh ấy, tôi phát hiện ra anh ấy hoàn toàn không giống với dáng vẻ mà tôi đã tưởng tượng, gần như là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, mỗi khi ở một mình tôi cảm thấy chuyện hết thích anh ấy là một điều rất dễ dàng để thực hiện, nhưng chỉ cần gặp lại tôi vẫn sẽ rung động như cũ.”
Một mình Trương Hoàn nhanh chóng xử lý hai chai Whisky four roses, những lời này nghẹn trong lòng anh từ rất lâu rồi, tựa như đập chứa nước lâu năm không được xả, một khi đã mở van thì làm thế nào cũng không ngăn được.
“Anh có biết không, tôi giống hệt như một tên biến thái, lén trộm rất nhiều thứ của anh ấy, ha ha ha, ảnh chụp tốt nghiệp của khối anh ấy, tôi còn cố ý đến chỗ rửa ảnh giả vờ thất tình xin một tấm.”
“Có một lần tan học, tôi đi phía sau anh ấy, anh ấy đùa giỡn với bạn mình khiến cặp sách rớt xuống đất, lúc nhặt đồ lên thì để quên một cây bút, sau đó tôi lén nhặt mang về nhà.”
“Đúng rồi, tôi hồi đại học còn lén đến trường anh ấy rình coi, nhưng mà tôi đứng dưới ký túc xá suốt hai ngày liền vẫn không thấy anh ấy đâu.”
“Cách đây một thời gian tôi còn nhìn thấy anh ấy dẫn bạn gái về nhà, cả đêm cũng không ra ngoài, nhưng mà sau đó anh ấy lại nói mình chưa có bạn gái.”
Mặt Trương Hoàn ửng hồng, đôi mắt đỏ hoe, mũi cũng hồng hồng, nói luyên thuyên không dứt, hầu hết đều là những chuyện nhỏ nhặt về Thẩm Trường Ninh, không có logic.
Thậm chí xuyên suốt những câu chuyện đó không hề xuất hiện bất kỳ một ai khác.
Lê Sinh vẫn im lặng lắng nghe, cuối cùng không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Cậu thật sự không định nói cho anh ta biết sao?”
Người đối diện cười nói, “Sau đó thì sao?”
“Có lẽ có thể ở bên nhau?”
“Rồi sau đó nữa?”
Lê Sinh nhất thời nghẹn lời, Trương Hoàn mặc kệ tiếp tục nói: “Sau đó come out với cha mẹ, đấu tranh một thời gian, cuối cùng cha mẹ cũng chấp nhận, sau đó thì sao, hai chúng tôi sống cùng nhau, cẩn thận dè chừng những người xung quanh để không bị phát hiện, có người sẽ chấp nhận cũng có người sẽ kỳ thị, có người còn vì vậy mà hận chúng tôi, chúng tôi có thể sẽ bị đồng nghiệp phát hiện, công việc cũng sẽ bị ảnh hưởng, sau đó thì sao?”
Trương Hoàn vô thức xoay cái ly trong tay, tiếp tục nói: “Những chuyện này tôi đều biết, tôi cũng không cảm thấy đó là chịu đựng, nhưng tôi chỉ là, không muốn mà thôi.”
“Tôi không muốn để anh ấy phải sống một cuộc sống như vậy, anh ấy rõ ràng có thể sống một cuộc đời đơn giản, tôi không muốn chỉ vì tôi yêu anh ấy, mà khiến anh ấy phải chịu đựng những xem thường và trắc trở mà anh ấy hoàn toàn không cần phải chịu đó.”
Trương Hoàn nhìn Lê Sinh mỉm cười, nói “Anh không biết đâu, có lẽ cho dù anh ấy muốn mặt trăng trên trời, tôi cũng sẽ mượn đủ thang cho anh ấy.”