Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trương Hoàn đi vào phòng chuẩn bị thay quần áo, cửa vừa mở ra Thẩm Trường Ninh lập tức hỏi: “Mùi gì thế này?”
Trương Hoàn dùng sức ngửi một cái mới nhận ra, đây là mùi thức ăn cho mèo, bởi vì anh ngửi nhiều thành quen nên không nhận ra ngay được, anh đột nhiên nhớ tới hồi mới nuôi mèo cũng mở cửa sổ suốt cả ngày vì thấy có mùi, vội vàng xin lỗi, “Ngại quá, là mùi đồ ăn của mèo, bởi vì Đại Ninh Ninh chỉ ăn loại này, cho nên…”
Không chờ Trương Hoàn nói xong, Thẩm Trường Ninh lập tức đẩy cửa đi vào, Đại Ninh Ninh đang nằm trên sô pha liếm móng, bên cạnh nó là hai cái chén, nhà vệ sinh của mèo được đặt ở góc phòng cách đó không xa, mặc dù đã mở hết cửa sổ, nhưng không gian vẫn bị bịt kín, mùi đồ ăn cho mèo trộn lẫn với mùi nhà vệ sinh vẫn rất nồng.
Trong nháy mắt hắn cảm thấy cực kỳ tức giận, nhưng lại không rõ nguyên do.
Trương Hoàn đi theo phía sau hắn, vẻ mặt xấu hổ, lần đầu tiên tỉnh lại khỏi cơn hưng phấn vì được ở chung với Thẩm Trường Ninh, anh vội vàng chuyển đến đây mà không nghĩ có thể khiến hắn bất tiện hay không, “Thức ăn cho mèo này làm làm từ thịt cá, nên mùi hơi đậm, nhưng anh yên tâm, tôi đóng cửa phòng lại, sẽ không…”
Thẩm Trường Ninh cảm giác mình càng thêm tức giận, hắn quay đầu lại rống lên một câu, “Câm miệng!”
Nói xong lại lao ra ngoài phòng khách mở ngăn kéo lấy ra hai cái túi đựng rác tròng lên tay, sau đó nín thở bưng nhà vệ sinh cho mèo chuyển ra ngoài ban công, lại quay về xách hai cái bát kia ra.
Chờ sau khi dọn xong xuôi đi vào lại phát hiện Trương Hoàn vẫn còn đứng ở đó, vẻ mặt ngơ ngác, hắn thở dài một hơi, lúc này mới mở miệng, “Ban nãy tôi không phải cố ý hung dữ với cậu đâu, mặc dù đây là nhà của tôi, cậu chỉ là người đến thuê, nhưng cậu không cần phải cẩn thận như vậy, cậu cho mỗi nó vào trong phòng thì được, muốn làm cái gì cũng được hết, tôi không khắt khe như vậy, chúng ta cũng không phải là không thân thiết, nếu không cậu cảm thấy tôi sẽ tùy tiện cho một người không thân thiết gì ở nhà của tôi hay sao?”
Thẩm Trường Ninh nói xong cũng không đợi Trương Hoàn trả lời, hắn bỏ lại một câu, “Tôi đi tắm”, rồi đi vào phòng.
Cha mẹ Trương Hoàn là thanh mai trúc mã, chưa tới hai mươi tuổi đã kết hôn với nhau, vốn tưởng rằng sẽ trở thành câu chuyện tình kinh điển, lại không ngờ sau khi chung sống 15 năm 2 tháng hai người quyết định ly hôn, người thân hai nhà đều cảm thấy đáng tiếc.
Nhưng có gì mà đáng tiếc chứ? Trương Hoàn thật sự không hiểu, hai người họ nhiều năm không nói gì với nhau, có chuyện đều để anh truyền lời, cho dù ba có ở nhà thì mẹ cũng chỉ nấu cơm cho hai người, ngay cả lúc ăn cơm cũng chỉ có tiếng chén đũa va chạm với tiếng nhai nuốt, cái loại yên tĩnh này cực kỳ đáng sợ.
Như vậy hai người ly hôn thì có gì đáng tiếc?
Sau khi ly hôn Trương Hoàn ở với mẹ, nửa năm sau bà lại tái hôn, cha dượng là quân nhân được người ta giới thiệu, cũng có một đứa con riêng nhỏ hơn anh một chút, anh nhìn dáng vẻ tươi cười hạnh phúc của mẹ trong ngôi nhà mới, cảm thấy có chút khó hiểu, phải chăng kết thúc của tình yêu là chỉ còn lại thù hận? Ngay cả đứa trẻ cùng chung máu thịt cũng không thể mỉm cười nổi?
Lúc anh theo mẹ đến nhà mới cũng nhìn thấy đứa trẻ tên Kim Trạch kia, nó lễ phép giúp hai người dọn đồ, còn thân thiết gọi anh là anh trai, mẹ đứng bên cạnh thấy vậy thì mỉm cười vui vẻ, chỉ là khi ở trên lầu hai, ở nơi mà người lớn không nhìn thấy, nó ném vali trong tay xuống hành lang, đi thẳng vào phòng mình không quay đầu lại.
Thật ra mà nói, Kim Trạch chưa chân chính làm hại Trương Hoàn, chỉ là ra vẻ coi thường, cảm giác như trong mắt nó Trương Hoàn không hề tồn tại, không nhìn đến, không nói chuyện, nhưng bất hạnh thay, Trương Hoàn lại sợ nhất chính là điều này.
Sau đó, Trương Hoàn không dám tham gia sinh hoạt chung của gia đình nữa, chỉ có thể mượn cớ bận học ở lại trường không về, đối mặt với sự bất mãn trách cứ của mẹ, “Sao còn lại không hiểu chuyện gì hết vậy, Kim Trạch ngày nào cũng ngóng trông được chơi với anh trai, con không thể ở cùng em mình một chút được hay sao!”, anh mấy lần muốn mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Trương Hoàn ngồi trên giường không hiểu sao đột nhiên lại nhớ đến những chuyện hồi trước, Dương Hạo đã từng nói với anh không biết bao nhiêu lần, rằng tính cách sợ hãi quá độ này sẽ gây ra rất nhiều phiền toái cho anh, và nó cũng là một loại thương tổn cho những người thân thiết với anh, anh biết mình không đúng, nhưng mà anh không khắc phục được.
Không có cách nào, chỉ có thể từ từ sửa lại, anh thở dài mà nghĩ, cầm lấy áo quần chuẩn bị đi tắm.
Chờ lúc tắm rửa xong đi ra, Thẩm Trường Ninh đang ngồi trên sô pha đánh ps4, tóc cũng chưa lau khô, còn nhỏ nước, Trương Hoàn cầm một chiếc khăn lông sạch sẽ đưa cho hắn, “Lau tóc đi, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.”
Thẩm Trường Ninh cầm lấy khăn nhân lúc trò chơi đang load thì lau qua loa mấy cái trên đầu, sau đó để khăn sang một bên, vừa tiếp tục thao tác vừa hỏi, “Có muốn chơi chung với nhau không?”
Trương Hoàn hoàn toàn không hiểu hắn đang làm cái gì, nhanh chóng từ chối, “Không được, tôi xuống bếp dọn dẹp,” Ánh mắt anh dừng lại mấy giây trên mái tóc vẫn ướt nhẹp như trước của Thẩm Trường Ninh, sau đó quay người vào phòng bếp.
Sáng mai anh định nấu cháo gạo lứt với bánh bao, hỏi Thẩm Trường Ninh, “Sáng tôi nấu cơm, anh có muốn ăn cùng không?”
“Ăn chứ, ngu gì không ăn.”
Trương Hoàn vo gạo xong thì bỏ vào nồi, sau đó chỉnh giờ, ngày mai chỉ cần hấp bánh bao với bắp nữa là được, chờ lúc anh đi ra ngoài Thẩm Trường Ninh không chơi game nữa hình như đang trả lời tin nhắn.
Thấy anh đi ra, Thẩm Trường Ninh lập tức nói, “Tôi nói này, lúc nãy mặc dù tôi nói đùa nhưng mà điện thoại kia của cậu thật sự là nên đổi đi, có nhiều cái không tiện đâu.”
Trương Hoàn lúc nãy tắm rửa cũng nghĩ đến chuyện này, anh trả lời, “Tôi cũng định đổi, nhưng không biết nên mua loại nào.”
“Bây giờ không phải có mấy cái nhãn hiệu rất nổi tiếng hay sao, cơ bản cũng giống nhau hết, chủ yếu là cậu muốn dùng hệ điều hành gì thôi.”
Trương Hoàn nhìn chăm chú điện thoại trong tay Thẩm Trường Ninh, rối rắm một lúc lâu cuối cùng làm bộ không để ý nói, “Tôi không hiểu lắm, hay là mua cái giống của anh cũng được?”
Thẩm Trường Ninh cuối cùng cũng nhắn tin xong, hắn nhìn điện thoại của mình, nói: “Được đấy, để tôi bảo bộ phận tổng hợp của công ty lấy cho cậu một cái, có thể mua với giá gốc.”
“Cảm ơn.”
Thẩm Trường Ninh đứng lên, nói, “Chuyện nhỏ thôi, nên đi ngủ rồi, cậu vào phòng trước đi, tôi khóa cửa tắt đèn.”
Trương Hoàn nằm trên giường rồi mà vẫn có cảm giác không chân thực, Thẩm Trường Ninh bây giờ thật sự đang ở cách vách! Anh vậy mà từ nay về sau có thể gặp mặt hắn cả ngày lẫn đêm!
Trương Hoàn rốt cuộc không nhịn được, chôn mặt vào trong bụng Đại Ninh Ninh đang ngủ như lợn chết bên gối, cười hệt như kẻ ngốc.
Đại Ninh Ninh đang ngủ ngon bị anh đánh thức, thẳng chân tát anh một cái, nhưng mà không có duỗi móng.