Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Rất nhanh lại đến cuối năm, Trương Hoàn cũng ngày càng bận, công ty Thẩm Trường Ninh làm hạng mục phủ xanh thì ngược lại, trời càng lạnh lại càng nhàn rỗi.
Cho nên bây giờ thành ra Thẩm Trường Ninh về nhà sớm còn Trương Hoàn là người về muộn.
Nói cách khác, có một khoảng thời gian ngắn, trong nhà chỉ có Thẩm Trường Ninh với Đại Ninh Ninh.
Sau khi ở chung với Trương Hoàn rồi hắn mới phát hiện, đây đâu phải là nuôi mèo đâu, mẹ nó chứ là nuôi tổ tông mới đúng.
Nước để qua đêm sẽ không uống, đồ hộp 10 loại thì chỉ ăn một loại, trời trở gió chút là sổ mũi, cách mấy ngày còn phải ngoáy tai, cắt móng vuốt, buổi tối còn phải chơi với nó, chờ khi nó mệt buồn ngủ rồi mới được nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lại phải massage nữa.
Quả thật là làm mới thêm nhận thức của hắn.
Hôm nay cũng vậy, Thẩm Trường Ninh ăn cơm tối xong thì mệt mỏi ngủ thiếp trên sô pha, sau đó bị đè cho tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra đã thấy mèo con đang nằm ghé trên ngực mình, dáng vẻ cũng giống như vừa mới dậy, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn.
Trong nháy mắt Thẩm Trường Ninh cảm giác trái tim mình như muốn tan chảy, hắn cũng không đuổi nó xuống như mọi khi, mà học theo Trương Hoàn vuốt lông nó, từ đầu xuống đến cổ, Đại NInh Ninh lại lần nữa ghé vào trên ngực hắn, còn phát ra tiếng ngáy thoải mái.
Hắn hình như hiểu được một chút tâm trạng của con sen, có một thứ nho nhỏ như này ỷ vào bạn, dính lấy bạn, còn dùng đôi mắt to tròn long lanh nhìn bạn, thật là một chuyện ấm áp làm sao.
Trương Hoàn thì không được thoải mái như hắn, phải đón đoàn kiểm tra, viết tài liệu đến mờ cả mắt. Lúc đi làm luôn có người liên lạc nên căn bản không viết được, chỉ có chờ lúc tan làm mới có thể sắp xếp lại.
Đột nhiên tiếng đập cửa vang lên, là Tiểu Hạ mặt mày ủ chau.
Trương Hoàn tưởng mọi người đã xong việc về hết rồi, hỏi: “Chưa làm xong sao?”
Tiểu Hạ lắc đầu, cầm một phong bì để lên bàn, vẻ mặt khó xử, “Chủ nhiệm Trương, hôm nay có người lén để nó vào trong ngăn bàn em, làm sao bây giờ ạ?”
Trương Hoàn vừa nhìn phong bì kia thì hiểu, chuyện này ở trong cơ quan có rất nhiều, “Tôi cũng không thể cho cậu một đáp án chính xác được, tự cậu suy nghĩ đi, muốn nhận thì đừng để ai khác biết được, còn không muốn nhận thì kiếm một lý do kêu họ đến lấy lại.” Anh nói xong, xuất phát từ tình riêng lại bổ sung thêm một câu, “Đừng vì chút này mà hạ thấp giá trị bản thân mình.”
Tiểu Hạ gật đầu như trống bỏi, “Em chắc chắn sẽ không nhận tiền này ạ, cũng không biết sao, em gọi điện cho bọ họ đến lấy mà bọn họ không tới.”
“Đơn vị nào vậy?”
“Trạm giám sát.”
“Không sao, cậu cứ để yên đó đi, bọn họ sẽ còn tới nữa.”
Tiểu Hạ cuối cùng cũng thở phào, lại khôi phục dáng vẻ hoạt bát ngày thường, “Chủ nhiệm Trương anh lại tăng ca ạ, anh có cần em làm gì không, có muốn ăn đồ nướng không?”
Trương Hoàn lập tức từ chối rồi đuổi cậu ra ngoài.
Anh đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên mình nhận được ‘bao lì xì” cũng lo lắng hệt như vậy, kêu người ta đến lấy về mà người ta không chịu đến, sao đó anh chạy đến đơn vị kia trả lại cuối cùng mới yên lòng.
Sau khi giám đốc Nghiêm biết chuyện thì cười trêu anh rất lâu.
Trương Hoàn cảm thấy không nên nhận, hà tất vì mấy đồng này mà để eo mình không thẳng, không đáng.
Về đến nhà thì đã 10 giờ, sớm hơn nhiều so với Trương Hoàn dự đoán.
Lúc chờ đèn đỏ ở ngã tư, anh nhìn thấy một người đàn ông đang đánh một người phụ nữ ở chỗ bảng quảng cáo, người phụ nữ bị đánh nằm cuộn tròn trên mặt đất, người đàn ông kia còn lấy chân đá, xung quanh đứng đầy người nhưng không ai lại giúp.
Anh lập tức dừng xe ở ven đường xuống xe chạy tới, từ đằng xa đã nghe thấy tiếng người phụ nữ kêu cứu, “Cứu mạng cứu mạng, tôi không quen biết anh ta.”
Thấy có người định vào giúp, người đàn ông kia hùng hổ nói, “Tao mẹ nó đánh vợ tao mày quản cái rắm, hay mày qua lại với con đàn bà này.”
Ông chú định tới giúp kia lập tức do dự mà đứng lại.
Trương Hoàn mặc kệ không quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp xông lên kéo người đàn ông kia ra, gã lập tức quay người đánh trả, đấm thẳng lên mặt Trương Hoàn, Trương Hoàn khó khăn tránh thoát, đá một cái lên đầu gối người đàn ông, mượn lực đè gã xuống đất.
Sau đó anh nói với cô bé đứng cạnh, “Cô bé, phiền em gọi điện cho cảnh sát giúp anh với?”
Cô gái nhỏ mặt đỏ bừng, vội vàng lấy điện thoại ra gọi 110.
Người đàn ông bị ấn trên mặt đất vẫn đang chửi ầm lên, từ ngữ phong phú đến mức Trương Hoàn phải kinh ngạc.
Ngay lúc Trương Hoàn không để ý, gã quay người tránh thoát khỏi anh, giơ nắm đấm đấm thẳng lên mặt anh, may mà có ông chú ban nãy giúp đỡ, hai người mới hoàn toàn khống chế được gã đàn ông.
Cuối cùng cảnh sát cũng đến.
Anh cảnh sát vừa đến gần đã nhíu mày, “Hồ Tam lại là anh.”
Trương Hoàn kể lại mọi chuyện, “Người đàn ông này đánh người phụ nữ kia, mà người phụ nữ kia lại nói không quen biết anh ta, tôi nghi ngờ có liên quan đến buôn người.”
Vị cảnh sát này làm việc ở gần đây, đã từng gặp qua gã ta nhiều lần, cũng hiểu rõ tình huống gia đình gã, “Hai người bọn họ là vợ chồng, nhưng anh ta cứ uống rượu vào là đánh vợ.”
“Đây là bạo hành gia đình, cần phải can thiệp bằng pháp luật.”
Vị cảnh sát cười khổ, nói, “Chúng tôi muốn xen vào cũng khó, trừ khi người bị hại yêu cầu.”
Lần này đến phiên Trương Hoàn ngây người, Hồ Tam kia nghe được lời này thì cười đắc ý nhìn Trương Hoàn.
“Nhà bọn họ có hai đứa con nhỏ còn đang học tiểu học, người vợ không có thu nhập, Hồ Tam vẫn đối xử tạm được với hai đứa trẻ, nên người phụ nữ chịu đựng vì con mình.” Vị cảnh sát trước đây cũng không hiểu, sau này nghe hàng xóm của họ nói mới biết, anh cũng không biết phải đánh giá sao, chỉ có thể thở dài nói mỗi nhà đều có một cuốn kinh khó niệm.
Trương Hoàn sau khi nghe xong, nhìn thoáng qua người phụ nữ được dìu sang ngồi một bên, tóc lộn xộn, đầu cúi thấp, bàn tay gầy gò chằng chịt gân xanh.
Anh cảm giác hốc mắt như bị kim châm, cực kỳ khó chịu, cô thật đáng thương đáng buồn, nhưng cũng thật đáng kính.
Hồ Tam ở bên cạnh cười đắc ý, “Bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác, chuyện nhà người ta cũng muốn quản.”
Trương Hoàn vốn định đi rồi, nghe thấy lời này thì quay đầu lại, trừng mắt nhìn Hồ Tam, gằn giọng: “Vợ của mình không bảo vệ còn đánh, vậy mà cũng tự nhận là đàn ông được!”
Hồ Tam hình như bị ánh mắt kia của Trương Hoàn dọa, im lặng không cãi lại.
Mãi cho đến khi về nhà rồi, tâm trạng Trương Hoàn vẫn không tốt lên, không biết đang nghĩ cái gì, lúc đi vào phòng, Thẩm Trường Ninh ngồi trên sô pha nói, “Cậu về rồi à.”
Sau đó lại lập tức hỏi, “Mặt cậu sao vậy?”
Trương Hoàn lúc này mới nhớ ban nãy bị Hồ Tam đánh trúng, kể lại toàn bộ mọi chuyện.
Thẩm Trường Ninh hoàn toàn không ngờ Trương Hoàn còn là người nhiệt tình làm việc tốt như vậy, người này ngày thường đều lạnh lùng như không quan tâm đến ai, “Cậu tưởng bọn buôn người? Cậu không nghĩ lỡ như người ta thật sự là vợ chồng thì sao?”
Trương Hoàn giống như nghe được chuyện gì lạ lắm, vẻ mặt khó tin nói, “Chẳng lẽ vợ chồng đánh nhau là bình thường?”
Thẩm Trường Ninh cảm thấy vẻ mặt Trương Hoàn bây giờ rất thú vị, hắn bỗng muốn trêu anh, nói: “Vậy cậu xem cậu làm được cái gì? Cái gì cũng không thay đổi, còn bị ăn một đấm.”
Trương Hoàn ôm má nghiêm túc nói, “Thẩm Trường Ninh, tôi nói với anh, tư tưởng này của anh là cực kỳ xấu!”
“Tôi đúng là không thay đổi được cái gì, nhưng ít nhất có thể ngăn được vụ bạo hành trước mặt mình, tôi không thể bỏ mặc làm ngơ, nếu ai cũng trước khi ra tay giúp đỡ phải cân nhắc lợi và hại vậy thì từ nay về sau còn ai biết giúp đỡ nữa?”
Thẩm Trường Ninh bật cười giơ tay đầu hàng, “Rồi rồi tôi sai rồi, Trương Anh Hùng, bây giờ chúng ta nên chăm sóc vết thương đã.”
Giọng điệu như dỗ trẻ con kia khiến Trương Hoàn đang hùng hổ nháy mắt đỏ bừng mặt.