Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thẩm Trường Ninh lần nữa gặp lại Trương Hoàn là hơn nửa năm sau, hắn đi qua bên kia làm việc, ngang qua đơn vị Trương Hoàn đúng lúc 5 giờ, hắn không hiểu xuất phát từ suy nghĩ gì mà tắt máy ngồi trong xe chờ.
Hắn kỳ thật trước giờ vẫn không rõ mình nghĩ sao về Trương Hoàn, hắn chưa từng yêu sâu sắc ai, không biết loại tình cảm đó làm sao có thể bén rễ nảy mầm ở trong bóng tối, và làm sao có thể phát triển thành đại thụ ở một nơi không có mưa nắng gì như vậy.
Mấy phút sau, Trương Hoàn xuất hiện trước cửa, lúc này là đầu thu, Thẩm Trường Ninh còn mặc áo sơ mi ngắn tay, nhưng Trương Hoàn đã mặc áo khoác bên ngoài đồ tây. Hắn trước kia phát hiện ra Trương Hoàn hình như cực kỳ sợ lạnh, thường mặc quần áo sớm hơn một mùa so với hắn.
Trương Hoàn xách theo cặp công văn hơi cúi đầu đi bộ về phía trước, chờ khi Thẩm Trường Ninh nhận ra hắn đã vô thức khởi động xe chạy theo sau Trương Hoàn, hắn không hiểu sao thân thể lại phản ứng trước đại não mà làm ra hành động này, chỉ đành tự nhủ muốn xem chỗ ở mới của Trương Hoàn thế nào.
Chỗ ở mới của Trương Hoàn lái xe chưa đến 10 phút, nhưng đi bộ thì mất gần nửa giờ, anh thường không hay lái xe mà đi bộ đi làm xem như tập thể dục.
Thẩm Trường Ninh nhìn anh đến cửa hàng tiện lợi ven đường mua nước, lại nhìn anh dừng lại ngắm poster bên đường, không biết có phải cà vạt thắt chặt quá không, anh vừa uống nước vừa kéo kéo cổ áo sơ mi.
Ở làn đường bên phải, có một chiếc xe ô tô chạy với tốc độ chậm đến quỷ dị, cũng may đây là đường một chiều, xe không nhiều lắm, không khiến cho người khác phẫn nộ, những người xung quanh chỉ cho là xe bị nổ lốp.
Mãi đến khi thấy người vào trong tiểu khu, Thẩm Trường Ninh mới dừng xe lại, bĩu môi, thầm nghĩ Trương Hoàn chọn nhà kém quá, tiểu khu này vừa cũ lại vừa xa, ngay cả xanh hóa cũng không có.
Sang ngày hôm sau, qua giờ cơm trưa, giám đốc Nghiêm gọi Trương Hoàn tới, nhờ anh đi cùng ông mua mấy món đồ. Cách đơn vị không xa có một trung tâm thương mại, hai người chậm rãi đi bộ tới đó, dọc đường giám đốc Nghiêm đều im lặng khác thường.
Trương Hoàn nhìn khuôn mặt của ông, rõ ràng già đi mấy tuổi so với trước, trong lòng cảm thấy nặng nề.
Giám đốc Nghiêm mua quần áo cho cháu gái hai tuổi, có đồ trẻ hai tuổi, cũng có đồ của trẻ mười mấy tuổi, mua khoảng chừng 20 bộ. Trương Hoàn giúp ông xách đồ, ngẩng đầu lên nhìn một cái lại cúi xuống, thở dài đi theo sau ông.
Về đến cửa đơn vị giám đốc Nghiêm đột nhiên dừng lại, nhìn tấm biển treo trước tòa nhà mà mình gắn bó gần như cả đời, cuối cùng nói ra câu đầu tiên của chuyến đi này, “Có hai người, cậu nói đáp án là một, người kia nói đáp án là hai, cậu có thể kiên trì, có mười người, cậu nói đáp án là một, chín người nói đáp án là hai, cậu bắt đầu hoài nghi, nhưng có 100 người, 99 người đều nói đáp án là hai, vậy đáp án cũng chỉ có thể là hai.”
Từ đó về sau giám đốc Nghiêm không còn xuất hiện, ban đầu mọi người đều hỏi ông đi đâu, sau đó đột nhiên bên kiểm toán đến điều tra khiến cho mọi người hoang mang lo lắng, cuối cùng ngay cả Tiểu Hạ trì độn cũng biết chuyện này không cần phải hỏi gì nữa.