Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trương Hoàn với Thẩm Trường Ninh đã nổ ra một trận chiến hết sức kịch liệt về vấn đề có nên triệt sản cho Đại Ninh Ninh hay không.
Phe tán thành Trương Hoàn thì kiên trì muốn đưa Đại Ninh Ninh đi thiến, lý do là triệt sản sẽ tốt cho thân thể nó, cứ luôn ở trong trạng thái động dục sẽ rất hại sức khỏe, ảnh hưởng đến tuổi thọ, không lý do nào so được với cái này.
Thẩm Trường Ninh thì ngược lại ở bên phe phản đối, lý do chỉ có một, tôn nghiêm giống đực.
Hai người không ai chịu nhường ai, căng thẳng ở thế giằng co. Mà Đại Ninh Ninh là ngọn nguồn cơn bão vẫn hồn nhiên không hay biết gì, mỗi ngày nhảy lên nhảy xuống, còn điên hơn so với trước kia, Trương Hoàn nhìn thân dưới Đại Ninh Ninh nhô lên một cây nấm kim châm, ôm chân anh mà cọ, đầu thật muốn phình to, anh quyết định ăn cơm xong phải nói chuyện rõ ràng với Thẩm Trường Ninh một chút.
Thẩm Trường Ninh dạo gần đây rất chăm chỉ học nấu hắn, kiên trì phấn đấu làm một người đàn ông lên được giường xuống được bếp, hai tay hắn thoăn thoắt, vừa cắt rau vừa hát ngâm nga.
Trương Hoàn lấy máy hút bụi dọn dẹp phòng khách, Đại Ninh Ninh chạy tới chạy lui sau mông anh, đột nhiên bên cửa sổ có một vệt nước không rõ, ghé lại người một cái, ngọn lửa giận ngay lập tức xông lên, anh gào to: “Đại Ninh Ninh!”
Anh gào xong lập tức ngậm miệng lại, nhanh chóng nhìn về phía phòng bếp, xa như vậy chắc Thẩm Trường Ninh sẽ không nghe thấy, anh trợn mắt tức giận với Đại Ninh Ninh, Đại Ninh Ninh phát hiện tình huống xấu nhanh chóng bỏ chạy.
Trương Hoàn trước giờ vẫn luôn cẩn thận không gọi tên Đại Ninh Ninh trước mặt Thẩm Trường Ninh, thật ra cũng không vì cái gì, chỉ là cảm thấy có hơi xấu hổ. Thẩm Trường Ninh thì ngày nào cũng darling tới darling lui, thật sự rất khó thở.
Trước đó anh có tra tư liệu thấy viết mèo đực đến kỳ động dục sẽ đi tiểu khắp nơi, nhưng đến lúc nhìn thấy thật vẫn khiến anh phát điên.
Anh nhanh chóng lấy giấy thấm khô, lại lén vào nhà vệ sinh lấy giẻ lau, Thẩm Trường Ninh nhìn thấy được, hỏi: “Em lấy giẻ lau làm gì vậy?”
“Không có gì, em làm đổ nước.”
Trương Hoàn lau hơn nửa ngày trời, lại xịt thơm phòng, đến khi không còn sót lại mùi lạ gì nữa mới nhẹ nhàng thở ra, nếu đế Thẩm Trường Ninh biết Đại Ninh Ninh tiểu trên sàn nhà, phỏng chừng hắn sẽ không bao giờ bước chân vào gian phòng này nữa.
Dọn dẹp xong Trương Hoàn vứt giấy với giẻ lau vào túi đựng rác, sau đó đi vào phòng bếp kêu người: “Em đi vứt rác nhé.”
Thẩm Trường Ninh nói vọng ra một câu, “Đi nhanh rồi về, chuẩn bị ăn cơm đấy.”
“Sao hôm nay anh vui vậy?” Trương Hoàn nhìn thấy Thẩm Trường Ninh vừa nấu ăn vừa cười, không kìm được hỏi một câu.
Thẩm Trường Ninh cười nhìn anh, đang chuẩn bị mở miệng lại bị Trương Hoàn giơ tay cản lại, “Thôi, em không muốn nghe, em còn muốn ăn cơm.” Không hiểu sao anh lại có dự cảm xấu.
Thẩm Trường Ninh cười càng tươi, cười đến mức lông trên người Trương Hoàn dựng hết cả lên.
Cơm nước xong Trương Hoàn tự giác đi rửa chén, Thẩm Trường Ninh ở ngoài phòng khách chơi với mèo, hắn bỗng kêu lên một câu:”Đại Ninh Ninh.”
Bàn tay cầm đĩa của Trương Hoàn run một cái thiếu chút nữa đánh rơi đĩa, anh sững sờ quay đầu, dáng vẻ khoe khoang không giấu nổi trên khuôn mặt Thẩm Trường Ninh, khiến anh nhìn đến mức nghiến răng nghiến lợi, anh vô cảm quay đầu lại tiếp tục rửa chén.
Một lúc sau, Thẩm Trường Ninh hệt như cái máy đọc, Trương Hoàn ngồi trên sô pha xem tivi, hắn đứng ở phía sau, kêu: “Đại Ninh Ninh, lại đây.”
Trương Hoàn ở trong phòng ngủ gấp quần áo, Thẩm Trường Ninh đứng trước cửa kêu: “Đại Ninh Ninh, bên này.”
Trương Hoàn ném cái áo trong tay xuống đất, “Thẩm Trường Ninh, anh đủ chưa?”
Thẩm Trường Ninh tỏ vẻ hết sức vô tội, “Anh chỉ kêu tên nó thôi mà, chẳng lẽ nó không phải tên Đại Ninh Ninh sao?”
Trương Hoàn hít sâu một hơi, không muốn để ý đến hắn, tiếp tục gấp quần áo, Thẩm Trường Ninh nhặt cái áo bị ném dưới đất đi tới, cười hì hì sáp lại gần hỏi: “Cái tên này có ý nghĩa gì vậy?”
Trương Hoàn nhìn dáng vẻ đắc ý kia của Thẩm Trường Ninh, vừa tức vừa thẹn, giơ tay đẩy hắn sang một bên, kéo chăn trùm mặt hắn lại, đỡ phải nhìn thấy, phiền.
Thẩm Trường Ninh cười đến mức chảy cả nước mắt, duỗi tay ôm lấy Trương Hoàn vào lòng, Trương Hoàn cách lồng ngực có thể nghe thấy tiếng nghẹn cười của hắn, anh hung hăng gặm một cái lên ngực đối phương, Thẩm Trường Ninh hô lên một tiếng đau đớn, tay ôm anh càng thêm chặt hơn.
Hai người giữ nguyên tư thế này một hồi lâu, Trương Hoàn đột nhiên kéo chăn trên mặt Thẩm Trường Ninh xuống, nói: “Chúng ta vẫn nên triệt sản cho nó đi?”
“Ai? Đại Ninh Ninh?”
Trương Hoàn véo một cái trên eo Thẩm Trường Ninh, trừng mắt: “Nói chuyện nghiêm túc!”
Thẩm Trường Ninh lập tức nghiêm túc lại, “Thôi đừng, tàn nhẫn quá.”
“Nhưng cứ động dục mãi thì không tốt cho sức khỏe của nó, hay là kiếm cho nó cô vợ?”
“Không được?” Thẩm Trường Ninh lập tức phản đối, một con mèo đã là giới hạn của hắn rồi.
“Triệt sản sẽ không còn dễ bị bệnh nữa, nó sẽ sống lâu thêm một chút, ở cạnh chúng ta lâu hơn.”
“Nhưng mà chuyện này quá vô nhân đạo, cắt trứng của nó.” Thẩm Trường Ninh vừa nói vừa vô thức rùng mình, “Nếu là anh, giữa trứng và tuổi thọ, anh chắc chắn sẽ ưm…”
Những lời còn lại đều bị tay Trương Hoàn chặn, Trương Hoàn nổi giận nói: “Miệng quạ đen, mau phì phì phì.”
Nhưng ngay sau đó, lòng bàn tay anh đột nhiên cảm giác bị một thứ ẩm ướt quét qua, đôi mắt lộ ra của Thẩm Trường Ninh chớp chớp, rặng mây đỏ chậm rãi bò lên khuôn mặt Trương Hoàn, anh thầm mắng một câu lưu manh.
Đại Ninh Ninh cảm thấy hai chủ nhân nhà mình dạo này thật kỳ lạ, thỉnh thoảng không làm gì lại lao vào đánh nhau trên giường, này này này, có còn muốn xây dựng xã hội hài hòa nữa không đấy.
Một lát sau nó nghe được có người hỏi một câu, “Thiến hay không thiến?”
Lời vừa dứt lại có một âm thanh khác trả lời: “Thiến thiến thiến.”
Thiến cái beep nhà anh, tôn nghiêm giống đực đã nói đâu rồi!
Ngày hôm sau bọn họ cùng nhau dẫn Đại Ninh Ninh đi triệt sản, đúng vậy, Thẩm Trường Ninh đã thỏa hiệp.
Cuộc giải phẫu tiến hành rất nhanh, bác sĩ đưa thứ bị cắt ra cho bọn họ xem, vẻ mặt tiếc hận nói: “Trứng con mèo này rất lớn, có thể làm được mèo giống đấy.”
Thẩm Trường Ninh với Trương Hoàn chỉ cảm thấy lông trên người dựng đứng, không hẹn mà cùng muốn che đi bộ phận nào đó của mình.
Trương Hoàn ôm mèo ngồi ở bên ghế phó lái, Thẩm Trường Ninh lái xe, bởi vì thuốc tê nên Đại Ninh Ninh không thể chớp mắt, chỉ có thể cách mấy phút lại nhỏ thuốc nhỏ mắt cho nó phòng ngừa bị khô mắt, Đại Ninh Ninh vẻ mặt sống không còn gì để luyến tiếc, Trương Hoàn nhìn mà vừa thương vừa buồn cười.
Thẩm Trường Ninh đang lái xe không biết nghĩ đến cái gì, nói: “Gọi đại Ninh Ninh tiểu Ninh Ninh làm gì, cứ kêu Ninh Ninh không được sao? Nghe thân thiết hơn nhiều!”
Một lát sau, chỉ thấy Trương Hoàn vẻ mặt khiếp sợ mà quay đầu lại.
“Làm sao vậy?”
“Tiểu Ninh Ninh.”
“Fuck, thật sự có!”
Chờ hai người đến được cửa hàng thú cưng gửi nuôi Tiểu Ninh Ninh lại phát hiện chỗ đó đã sớm vườn không nhà trống, biến thành cửa hàng bán đồ mẹ và bé, tâm trạng Trương Hoàn trở nên sa sút, cảm thấy mình đúng là một người đàn ông vô tâm, có mới nới cũ.