Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chuyển ngữ: Gà _ LQĐ
Trong phủ đệ Diệp phủ, hoa rơi rực rỡ, rải đầy đất, đã đến một mùa xuân khác.
Một chàng thanh niên ngồi trên xe lăn, xe lăn nghiền qua những cánh hoa trên đất, cánh hoa theo gió bay đến vạt áo của chàng, chàng thanh niên đưa ngón tay thon dài lấy cánh hoa ra, động tác nhẹ nhàng, có thể thấy được đây là một người cực kỳ có giáo dưỡng.
Khí chất Diệp Nhiên Tiêu ôn nhuận như ngọc, đôi môi bất cứ lúc nào cũng đều nhướng lên, vẻ mặt luôn vui vẻ, làm người ta trông thấy trong lòng ấm áp.
Nhưng mà sắc mặt Diệp Nhiên Tiêu hơi tái nhợt, có thể thấy được thân thể không tốt lắm.
Hôm nay là mười lăm năm sau ngày Diệp Nhiên Tiêu xa nhà, lần nữa trở về Diệp gia. Đối với Diệp gia, Diệp Nhiên Tiêu không có tình cảm gì, nhưng tóm lại vẫn phải trở về, về phần lý do thì Diệp Nhiên Tiêu vô cùng mong đợi.
Diệp Hoa đẩy Diệp Nhiên Tiêu ở phía sau, tốc độ vừa phải, không nhanh không chậm, khống chế rất tốt, khiến Diệp Nhiên Tiêu không cảm giác quá lắc lư.
Diệp Nhiên Tiêu ung dung nhìn xung quanh bốn phía, Diệp phủ trong trí nhớ khi hắn còn bé quả thật khác biệt quá nhiều.
Diệp Nhiên Tiêu được đẩy vào đại sảnh Diệp phủ, phụ thân của hắn Diệp Minh và phu nhân các phòng đã sớm chờ bên trong.
Diệp Minh lập tức nghênh đón, ân cần hỏi: "Đi đường có thuận lợi không?"
Diệp Nhiên Tiêu gật đầu: "Đa tạ phụ thân quan tâm, mọi việc thuận lợi."
Đại phu nhân thấy Diệp Nhiên Tiêu trổ mã càng tuấn tú lịch sự, trong lòng không khỏi lo lắng, nháy mắt với Diệp Minh, Diệp Minh trợn mắt nhìn đại phu nhân một cái.
Đại phu nhân làm như không nhìn thấy, mang theo nụ cười giả dối nói với Diệp Nhiên Tiêu: "Nhiên Tiêu này, ta đã chuẩn bị tốt thức ăn đón gió cho con, một hồi nữa nhất định phải ăn nhiều một chút."
Diệp Nhiên Tiêu cười khúc khích, có vẻ như rất vui mừng: "Cảm ơn Đại di nương."
Lúc ăn cơm, nhi tử của phu nhân ba phòng rối rít lên bàn, đối với Diệp Nhiên Tiêu bọn họ đều chỉ khịt mũi xem thường, một kẻ tàn phế, có thể có tiền đồ gì, còn không chết ở trong Tự Miếu đi, trở lại làm chướng mắt người khác làm gì?!
Diệp Nhiên Tiêu lạnh nhạt, không hề luống cuống, phu nhân ba phòng càng cảm thấy Diệp Nhiên Tiêu sâu không lường được, Nhị phu nhân nhẹ nhàng đá đá Đại phu nhân.
Đại phu nhân ho khan hai tiếng, bắt đầu đi vào vấn đề chính: "Nhiên Tiêu à, năm nay con đã 20 có lẻ, tuổi cũng không nhỏ nữa rồi! Nên đón dâu thôi."
Diệp Nhiên Tiêu nhếch môi cười nói: "Di nương nói phải."
Diệp Nhiên Tiêu hiển nhiên không kháng cự chuyện thành thân này, Đại phu nhân hơi yên lòng, nói tiếp: "Thân thể con thuở nhỏ không tốt, cho nên ta và lão gia suy tính một phen, quyết định cho con cưới nam thê tử xung hỉ, không biết ý con thế nào?"
Đại phu nhân có chút khẩn trương, chỉ sợ Diệp Nhiên Tiêu quả quyết cự tuyệt, Diệp Minh nhìn sắc mặt Diệp Nhiên Tiêu một chút, cũng nói: "Xung hỉ mà còn cưới cái nam thê tử tương đối ổn, sau này con vẫn có thể nạp thiếp, di nương con cũng rất có lòng, cửa hôn sự này con nên đáp ứng đi."
Diệp Nhiên Tiêu không hề miễn cưỡng gật đầu, nét mặt toả sáng: "Đương nhiên phải đáp ứng, chẳng qua không biết thê tử của con là?"
Đại phu nhân lập tức cướp lời: "Là nhi tử của bạn tốt trước kia của lão gia, tên là Lâm Tử Mặc."
Lâm gia? Lâm gia đã sớm bị bỏ quên kia sao?
Lâm Tử Mặc
"Tốt, Nhiên Tiêu cảm tạ di nương trước, Nhiên Tiêu hơi mệt, đi về trước."
Diệp Minh nói: "Ở đây đi."
"Hôm nay không được, hành lý vẫn còn ở nhà trọ, chờ hai ngày nữa hài nhi lại trở về." Diệp Nhiên Tiêu không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Diệp Minh cũng không tiện nói gì nữa, chỉ đành phải gật đầu.
Đến nhà trọ, Diệp Hoa không nén được tức giận, vội vàng hỏi Diệp Nhiên Tiêu: "Thiếu gia, chuyện như vậy sao người có thể đồng ý!"
Mặc dù ở An quốc ví dụ cưới nam thê tử không ít, nhưng Diệp Nhiên Tiêu cưới nam thê tử, đại biểu cho sau này hắn sẽ không có con cháu, không có con trai nối dõi, cho dù Diệp Nhiên Tiêu là trưởng tử Diệp gia, cũng không được thừa kế Diệp gia.
Diệp Nhiên Tiêu đương nhiên biết Diệp Hoa đang lo lắng cái gì: "Tiền của Diệp gia ta còn không để vào mắt, lần này ta trở lại chính vì lần thành hôn này."
Diệp Hoa cảm thấy gã càng không hiểu lòng thiếu gia, mơ hồ: "Tại sao? Chẳng lẽ thiếu gia muốn mượn cơ hội này diệt trừ Diệp gia?"
Diệp Nhiên Tiêu liếc Diệp Hoa một cái, thật là trẻ con không thể dạy!
"Hắn là người ta ra lệnh an bài, sao có thể không thành thân?" Trong tay Diệp Nhiên Tiêu vòng quanh một cây tơ hồng, càng không ngừng thưởng thức.
Diệp Hoa bừng tỉnh: "A a, thì ra thiếu gia thích người kia sao?"
"Mặc dù nói thì nói thế, nhưng người ta còn muốn diện kiến trước, có thích hay không đầu tiên nhìn là biết."
Ngày hôm sau Diệp Nhiên Tiêu đi tìm Diệp Minh, hỏi nhà Lâm Tử Mặc ở đâu, rồi dẫn Diệp Hoa đi trước.
Diệp Nhiên Tiêu có lý do đầy đủ: "Nói thế nào sau này hắn cũng là thê tử của ta, ta nên tự mình đón hắn."
Diệp Minh vui còn không còn kịp nữa là, dĩ nhiên hớn hở đáp ứng.
Trước kia Lâm gia cũng là phú hào một phương, chỉ tiếc phương pháp kinh doanh buôn bán có vấn đề, cuối cùng gia tộc bị thua, ẩn cư nông thôn, nếu tin tức không lầm, Lâm gia chỉ còn dư lại một mình Lâm Tử Mặc.
Chỗ Lâm Tử Mặc ở bây giờ quá vắng vẻ, Diệp Minh cũng chỉ nói một vị trí đại khái, vì vậy Diệp Nhiên Tiêu không thể làm gì khác hơn đành bảo Diệp Hoa hỏi đường.
Cuối cùng, cách một gian nhà lá rách vài thước, Diệp Nhiên Tiêu đưa tay để Diệp Hoa dừng lại, không tiến lên nữa, Diệp Hoa ngoan ngoãn dừng đẩy xe lăn.
Diệp Nhiên Tiêu hơi nheo mắt, rất có ý vị nhìn Lâm Tử Mặc đang ngồi chồm hổm trên mặt đất ở phía xa.
Khoảng cách không gần, Diệp Nhiên Tiêu không thấy rõ Lâm Tử Mặc trông thế nào. Lâm Tử Mặc ngồi xổm trên đất, đang dùng ngón tay đâm một con gà mái.
Lâm Tử Mặc cảm giác một người hiện đại như mình thật vô cùng bi thương, đoạn thời gian trước luôn không nhàn rỗi, thân thể không được chăm sóc, cho nên cố ý dành thời gian đến vùng thôn quê ở vài ngày, dưỡng sinh.
Buổi tối lúc đi ra ngoài tản bộ, ngẫu nhiên thấy mấy con gà con đang tìm mẹ.
Từ nhỏ Lâm Tử Mặc có thể nghe hiểu được tiếng động vật, nhưng người biết chuyện này vô cùng ít.
Lâm Tử Mặc thấy xung quanh không có ai, nên đi đến gần những con gà con rồi sờ chúng, còn đe dọa bọn chúng: "Mẹ của tụi bây sẽ không trở về nữa rồi! Cáp cáp cáp cáp!"
Đám gà con nhất thời lâm vào khủng hoảng.
Đang lúc Lâm Tử Mặc đắc ý, đột nhiên lao ra một con gà chiến, nâng cánh gà của mình lên quạt Lâm Tử Mặc.
"Tên nhóc thối ở đâu ra, dám khi dễ con bà, xem bà thu thập mi như thế nào! Bà đánh!"
Lâm Tử Mặc bất ngờ không phòng bị nên bị gà mái bảo vệ con quạt một phát, lảo đảo lui về phía sau ngã xuống, đúng lúc cắm xuống sông, vừa vặn Lâm Tử Mặc không biết bơi, vì vậy vinh quang hy sinh.
Cho nên mới nói, người miệng tiện thật là tốt.
Trước khi Lâm Tử Mặc chết chỉ có một ý niệm duy nhất là, nếu có kiếp sau, cậu nhất định phải uống canh gà mái đến ói mới thôi!
Vừa mở ra mắt, Lâm Tử Mặc đã phát hiện mình ngủ trên một chiếc giường vô cùng đơn sơ, y phục trên người mình cũng là vải thô.