Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dư Tình đứng bên cạnh nhìn tin nhắn, Ôn Dạng quay đầu nhìn Dư Tình, cả hai trao đổi ánh mắt. Dư Tình nhướn mày: “Chắc chắn phải nói là của cậu rồi, phong cách của tớ không phải như vậy đâu. Anh ta mà kiểm tra thì sẽ biết ngay.”
Vì đây là lần đầu tiên, Ôn Dạng cảm thấy lo lắng. Tính ra, căn nhà của Phó Hành Chu cũng là dự án thiết kế đầu tiên trong đời cô. Ôn Dạng bấm vào bàn phím kiểu chín ô, viết tin nhắn trả lời.
Ôn Dạng: [Là tôi.]
Ôn Dạng: [Nếu tổng giám đốc Phó không hài lòng, tôi có thể sửa bất cứ lúc nào.]
Ôn Dạng: [Hoặc tôi có thể gửi tới một nhà thiết kế với phong cách khác của studio chúng tôi. Chúng tôi có thể làm lại một bản phác thảo mới cho anh.]
Phó Hành Chu không trả lời những điều khác của cô mà chỉ nhắn: [Liên hệ với Tưởng Dược để ký hợp đồng.]
Ôn Dạng ngớ người.
Dư Tình nhìn thấy vậy liền "woa" một tiếng, vỗ nhẹ vai cô: “Thành công rồi, đơn hàng đầu tiên trong đời cậu đấy!”
Ôn Dạng không dám tin, cầm điện thoại quay sang nhìn Dư Tình, sau đó lại nhìn vào màn hình: “Vậy tức là anh ấy đồng ý để chúng ta làm thiết kế cho căn nhà đó, đúng không?”
Dư Tình gật đầu: “Đúng rồi, chờ đến chín giờ vào làm việc, liên hệ ngay với thư ký Tưởng nhé.”
Ôn Dạng thở phào nhẹ nhõm, dựa lưng vào ghế, mỉm cười. Cảm giác này thật đặc biệt, có một loại cảm giác thành tựu khó tả. Cô ngồi một lúc, sau đó ngồi thẳng dậy, tìm hợp đồng trên máy tính. Dư Tình thấy cô luống cuống thì bật cười, bèn giúp cô mở mẫu hợp đồng của Vân Xích.
“Đây là bản mẫu, nếu bên thư ký Tưởng cần chỉnh sửa, chúng ta sẽ điều chỉnh sau.”
Ôn Dạng nhìn vào hợp đồng và gật đầu.
Mười giờ rưỡi sáng.
Tưởng Dược và Ôn Dạng xác nhận xong, ngay sau đó ký hợp đồng thiết kế trực tuyến. Chỉ vài phút sau, bản hợp đồng đã có chữ ký của Phó Hành Chu. Dư Tình in hợp đồng ra, lật xem và nói: “Người này ký tên cũng sắc sảo nữa.”
Ôn Dạng nhìn một lần, cảm thấy rất đẹp.
Tưởng Dược nhắn tin: [Cô Ôn, hợp tác vui vẻ.]
Ôn Dạng lập tức trả lời: [Thư ký Tưởng, cảm ơn anh.]
Tưởng Dược: [Khách sáo rồi.]
Gửi xong tin nhắn, Ôn Dạng ngáp một cái, hậu quả của việc thức trắng đêm bắt đầu xuất hiện. Dư Tình thu dọn hợp đồng, ôm bả vai cô và nói: “Đi nào, ăn mừng chút chút rồi ngủ một giấc."
Mắt Ôn Dạng hơi ngấn nước, cô hỏi: “Ăn mừng ở đâu đây?”
“Đi ăn một bữa ngon thôi.”
Dư Tình chuẩn bị tắt máy tính, thấy vậy, Ôn Dạng cũng tắt theo. “Studio không có ai trông.”
“Ăn xong tớ sẽ về canh.”
Ôn Dạng đồng ý, vì nghĩ lát nữa có thể không quay lại studio mà nghỉ ngơi ở nhà, vậy nên cô cũng mang theo cả laptop. Dư Tình đóng cửa và kể với Ôn Dạng về một nhà hàng Thái mới mở gần đó rất ngon. Đúng lúc thang máy mở ra, hai người họ vừa nói chuyện vừa bước vào, bên trong thang máy có một hương thơm thoang thoảng, đó là hương thanh khiết của hoa dành dành.
Trong thang máy vốn đã có hai người phụ nữ xinh đẹp, một người mặc váy dài, người còn lại mặc áo sơ mi trễ vai kết hợp với quần dài, trong đó có một người đeo kính râm.
Sau khi Ôn Dạng và Dư Tình bước vào, cả hai đều im lặng. Thang máy khá rộng rãi, Ôn Dạng và Lê Mạn đứng cùng một hàng, cách nhau bởi Dư Tình. Hôm nay, tóc Ôn Dạng có hơi rối, mặt mộc thanh nhã xinh đẹp. Cô mím môi, ở góc độ của cô vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt diễm lệ của Lê Mạn đằng sau lớp kính râm phản chiếu thông qua gương thang máy.
Cô không thể biểu lộ cảm xúc gì.
Dư Tình thì trực diện hơn, liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, thậm chí còn bĩu môi.
Tần Mộc thì tò mò nhìn về phía này, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Ôn Dạng, như muốn xác định điều gì đó. Thang máy nhanh chóng đến tầng một, Lê Mạn bước ra trước, Tần Mộc theo sau, hai bóng người dẫn đầu ra khỏi thang máy.
Ôn Dạng và Dư Tình cũng ra khỏi thang máy. Dư Tình khoác tay Ôn Dạng, cố tình nói: “Xui xẻo.”
Trùng hợp là ngoài sảnh không có nhiều người, lời nói của Dư Tình lại rất rõ ràng, nhưng Lê Mạn và Tần Mộc không phản ứng gì. Họ bước ra đến cửa, Tần Mộc xem đồng hồ như đang chờ xe.
Ôn Dạng và Dư Tình đi ngang qua hai người họ, bước xuống bậc thang. Nhà hàng họ định đến chỉ cần đi bộ thêm một đoạn. Hôm nay Ôn Dạng mặc một chiếc váy màu nhạt dài đến đầu gối, chiếc váy tôn lên làn da trắng mịn, mềm mại và thanh tao của cô.
Khi đến cửa nhà hàng, Ôn Dạng đẩy cửa chuẩn bị vào thì bắt gặp ánh mắt của Lê Mạn đang đứng đằng xa ở chỗ tòa nhà, cô ta đeo kính râm. Tần Mộc nhìn Ôn Dạng và Dư Tình, rồi ghé vào tai Lê Mạn thì thầm: “Đó là vợ cũ của Trình Ngôn Vũ, đúng không?”
Lê Mạn trả lời hời hợt: “Chắc vậy.”
Ôn Dạng thu lại ánh nhìn, cùng Dư Tình bước vào nhà hàng. Tần Mộc nhìn theo bóng dáng của họ rồi cười nói: “Tính ra thì, cậu cũng thắng rồi. Trình Ngôn Vũ yêu cậu đến vậy cơ mà.”
“Là một món cổ phiếu tiềm năng đấy.”
Lê Mạn nháy mắt, tháo kính râm xuống, liếc nhìn Tần Mộc: “Xe đến rồi.”
Tần Mộc mỉm cười, cùng Lê Mạn bước xuống bậc thang và lên xe.
“Thật là vô liêm sỉ, trời ơi, tức đến phát điên!” Dư Tình chửi mắng suốt dọc đường, chọn chỗ ngồi xuống rồi vẫn còn tiếp tục chửi. Ôn Dạng im lặng lật xem menu.
Nói rằng cô không hận là không đúng. Thỉnh thoảng cô cũng nghĩ tại sao Lê Mạn có thể không biết xấu hổ đến vậy, sao cô ta có thể thản nhiên phá hoại gia đình người khác, cả thế giới này đều phải xoay quanh cô ta hay sao.
Nhưng dần dần, nỗi hận này trở nên chết lặng.
Gặp lại Lê Mạn, cô muốn xem cô ta sẽ có biểu cảm gì, có biết xấu hổ không, có biết tránh mặt không. Nhưng khuôn mặt phía sau cặp kính râm kia vẫn rực rỡ, vẫn kiêu sa ma mị, chẳng có gì thay đổi.
“Xui xẻo thật, định là để ăn mừng mà.” Dư Tình bực tức nói.
Ôn Dạng đưa menu cho cô ấy, nói: “Thôi, bỏ qua đi, ăn mới là chính.”
Dư Tình cầm lấy menu rồi nhìn Ôn Dạng, muốn an ủi cô, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cậu xinh hơn cô ta nhiều, thật đấy. Cái mặt cô ta phải trét bao nhiêu lớp phấn, còn cậu thì sao, da trắng hồng mịn màng như da em bé. Và cậu biết không, cô ta lớn hơn cậu hai tuổi, nhưng nhìn thì già dặn hơn nhiều, mà già dặn thì chỉ khiến người ta thấy già hơn thôi.”
Ôn Dạng nghe Dư Tình công kích vẻ ngoài và tuổi tác của Lê Mạn thì không nhịn được cười, nhẹ đẩy tay Dư Tình: “Được rồi, tớ đã được cậu an ủi.”
Dư Tình kéo tay cô: “Cậu cũng đừng nghĩ ngợi nữa, nghĩ đến việc cậu vừa ký được đơn hàng đầu tiên trong đời đi, phải vui vẻ mà ăn mừng.”
Ôn Dạng gật đầu: “Phải rồi, đơn hàng đầu tiên trong đời, phải ăn mừng thật hoành tráng.”
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy tương lai đã có phương hướng.
“Ăn thôi.” Dư Tình lật menu, nói.
Dư Tình cố ý gọi nhiều món mà Ôn Dạng thích ăn, đặc biệt là món cua cà ri, bảo rằng đây là món ăn nổi tiếng trên mạng, được coi là món ăn xuất sắc nhất. Ôn Dạng đeo găng tay, thưởng thức từng món. Cô cũng biết nấu món này, nhưng thật sự không thể nào làm được chuẩn vị như ở nhà hàng.
Dư Tình nói: “Gia vị Thái Lan phong phú, chắc trong này có dùng loại gia vị đặc thù nào đó.”
Ôn Dạng gật đầu. Chắc là vậy thật.
Sau khi hài lòng với bữa trưa ăn mừng, Dư Tình đẩy Ôn Dạng, bảo cô về nhà ngủ một giấc thật ngon. Ôn Dạng đồng ý, sau đó hai người chia tay, Dư Tình trở về studio, Ôn Dạng thì về chỗ ở. Cô mang theo túi đựng máy tính, lúc lên xe đã cảm thấy buồn ngủ.
Khi xuống xe và bước vào khu nhà, điện thoại trong túi vang lên. Ôn Dạng lấy ra xem.
Người gọi đến là Trịnh Quế Lệ, mẹ của Trình Ngôn Vũ, mẹ chồng cũ của cô.
Ôn Dạng khựng lại một chút, vài giây sau mới vừa đi vừa nhấn nút nghe, áp điện thoại lên tai.
Trịnh Quế Lệ: “Dạng Dạng.”
Giọng bà vẫn dịu dàng như mọi khi, Ôn Dạng mím môi, suýt chút nữa đã gọi một tiếng "Mẹ", nhưng cuối cùng cô đổi thành "Dì".
Vừa thốt ra từ "Dì", Trịnh Quế Lệ không kìm nén được mà khóc qua điện thoại.
Nghe tiếng khóc của bà, mắt Ôn Dạng cũng đỏ lên. Trịnh Quế Lệ khóc rất nhiều, bà từng coi Ôn Dạng như con gái của mình. Ở một khía cạnh nào đó, tính cách của bà rất giống với Ôn Dạng, bà luôn trân quý một người con dâu như Ôn Dạng. Hồi sinh nhật Ôn Dạng cách đây không lâu, bà và chồng còn định đến Nam Thành, đã gọi điện cho Ôn Dạng nhưng lúc đó cô nghe máy có vẻ vội vàng, còn bảo bà không cần lên vội vì Dư Tình bị bệnh và cô đang phải chăm sóc Dư Tình.
Lúc đó, bà không nghĩ nhiều, không ngờ rằng Trình Ngôn Vũ và Ôn Dạng đã ly hôn rồi.
Tất cả đã quá muộn. Tình cảm mẹ chồng nàng dâu giữa bà và Ôn Dạng đã bị cắt đứt.
Nghe tiếng khóc của Trịnh Quế Lệ, lòng Ôn Dạng cũng đau đớn, cô cũng không kìm được rơi nước mắt. Cả hai bên đều khóc qua, một lúc lâu sau, Trịnh Quế Lệ lau nước mắt và nói với Ôn Dạng: “Dạng Dạng, là Trình Ngôn Vũ có lỗi với con.”
“Mẹ không nỡ xa con nhưng nó đã nɠɵạı ŧìиɧ, không chỉ đơn giản là mắc lỗi sai, mẹ không có tư cách gì yêu cầu con tiếp tục chấp nhận nó. Hôm nay mẹ gọi điện cho con là vì mẹ thật sự rất nhớ con."
“Nghe con vẫn ổn là mẹ vui rồi. Sau này nếu có về Nam An, thời gian trôi qua, hy vọng con vẫn có thể để mẹ ghé nhà thăm con."
Ôn Dạng nghẹn ngào đáp: “Được ạ, bất cứ lúc nào dì muốn đến.”
“Được rồi.”
Nói xong, cả hai đều không muốn cúp máy. Một lúc lâu sau, không biết ai là người cúp máy trước, tiếng tút tút vang lên, Ôn Dạng biết rõ, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu thân thiết như mẹ con giữa cô và Trịnh Quế Lệ chính thức chấm dứt. Từ khi cô quen Trình Ngôn Vũ, bước vào nhà anh ta, điều đầu tiên cô nhận được là nụ cười và sự đối đãi dịu dàng của Trịnh Quế Lệ.
Trịnh Quế Lệ là một mẹ chồng tốt, khéo tay và rất yêu thích trồng hoa, trồng rau, thích cuộc sống điền viên. Hầu hết các món ăn ngon cô từng thưởng thức đều do bà tự làm. Khi Ôn Dạng ở nhà, Trịnh Quế Lệ thường để cô ngủ đến khi mặt trời lên cao, buổi chiều làm trà chiều cho cô, buổi tối có thời gian hai mẹ con lại khoác tay nhau đi dạo. Sau khi kết hôn, mẹ ruột của Ôn Dạng vẫn hay thúc giục cô sinh con, nhưng Trịnh Quế Lệ thì chưa bao giờ làm vậy.
Có một người mẹ chồng tốt như thế, việc kết thúc cuộc hôn nhân này khiến cô càng đau lòng hơn.
Ôn Dạng ngồi xuống ghế trong vườn hoa của khu dân cư, xung quanh vắng lặng, hai năm hôn nhân ngọt ngào, những ngày có mẹ chồng yêu thương đã không còn nữa. Đôi khi trong mơ, cô vẫn gọi tên Trình Ngôn Vũ, nhưng anh ta đã trở nên lạ lẫm và xa xôi.
Ôn Dạng thở dài, lau nước mắt và rời khỏi vườn hoa, trở về căn hộ của mình.
Đặt máy tính lên bàn, cô rửa mặt, vào phòng ngủ thay quần áo để ngủ bù.
Khoảng sáu giờ chiều, Dư Tình trở về và đặt đồ ăn ngoài. Dư Tình vào nhà rồi nằm dài trên giường, đưa tay đẩy Ôn Dạng, gọi cô dậy. Ôn Dạng mơ màng mở mắt, Dư Tình quay đầu nhìn, thấy mắt cô hơi sưng thì sửng sốt: “Cậu khóc à?”
Ôn Dạng nằm sấp trên gối, đưa tay dụi mắt: “Rõ lắm à?”
“Sao lại khóc nữa thế?”
Ôn Dạng thở dài: “Mẹ của Trình Ngôn Vũ gọi điện.”
Dư Tình lập tức hiểu, cô vuốt tóc Ôn Dạng: “Bà ấy gọi làm gì?”
“Kiểu như là lời tạm biệt.”
Dư Tình rất hiểu mối quan hệ mẹ con giữa Ôn Dạng và mẹ chồng cũ, cô ấy chưa từng thấy bà mẹ chồng nào tốt như Trịnh Quế Lệ. Đôi khi việc lấy chồng không chỉ là nhìn người, mà còn phải xem gia đình đối phương thế nào. Dư Tình đã từng thấy Trịnh Quế Lệ yêu thương Ôn Dạng thế nào, nên rất hiểu nỗi đau của Ôn Dạng.
Dư Tình xoa đầu Ôn Dạng và nói: “Không sao đâu, sau này thỉnh thoảng vẫn có thể liên lạc mà.”
Câu này chỉ mang tính an ủi là chính.
Ôn Dạng gật đầu.
Cô biết rõ sẽ không còn liên lạc nữa.
Dư Tình thấy cô như vậy, véo nhẹ má cô, chuyển sang chuyện khác: “Cậu phải đi công tác thay tớ một chuyến.”
Ôn Dạng ngẩng lên: “Đi đâu?”
Dư Tình nói: “Tớ có một khách hàng ở Hồng Kông, đang tiến hành cải tạo một căn nhà cũ, bây giờ đang trong giai đoạn nghiệm thu, cậu đến đó giúp tớ nghiệm thu một chuyến. Khách hàng này rất tốt, sau khi tớ rời đi, cô ấy chuyển sang làm việc với studio của Lưu Ngu. Lưu Ngu chắc chắn sẽ cử người đến nghiệm thu, đây cũng là lần đầu tiên tớ làm dự án cải tạo nhà ở Hồng Kông, tớ vẫn muốn xem kết quả nhưng tớ lại không muốn gặp Lưu Ngu, tránh cho chị ta lại nghĩ tớ giành khách của chị ta. Chị ta lúc nào cũng như vậy, chỉ biết đến lợi ích, không có chút tình cảm nào, tớ thật sự không muốn gặp chị ta nữa.”
Ôn Dạng hiểu ra: “Được rồi, tớ sẽ đi thay.”
“Cậu không chỉ đi làm việc này, mà tiện thể đi xả stress luôn, mua vài thứ về cho tớ.” Dư Tình nói rồi liền ngồi dậy, lấy một danh sách đưa cho Ôn Dạng: “Cậu cứ mua dựa theo danh sách này, vì vấn đề hải quan, có thể một số thứ không được mang qua, mua được bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.”
Ôn Dạng nhận lấy danh sách, nhìn qua rồi nói: “Trời ơi, nhiều thế này.”
Dư Tình cười lớn: “Mua đồ không phải mục đích chính, quan trọng là cậu đi xả stress thôi.” Sau đó lại véo nhẹ má Ôn Dạng.
- -- - Grey -
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");