Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chúc Vân bỗng rưng rưng nước mắt.
“Vậy thì tốt, hai đứa không cần về đâu, để mẹ với bố con đến Nam Thành một chuyến, mẹ muốn chính mắt xem thử cậu ấy là như người thế nào.”
“Nếu muốn về thì đợi đến khi nào tổ chức tiệc cưới rồi hẵng về.”
Ôn Dạng thoáng ngẩn người: “Mẹ…”
Chúc Vân đưa tay lên chấm chấm khoé mắt, nói: “Dạng Dạng, mẹ cũng muốn hai đứa về lắm, nhưng mẹ muốn gặp mặt cậu ấy trước, xem thử người này có đáng để con phó thác cả đời hay không. Mẹ chẳng ái ngại gì cả, chỉ lo lắng cho con thôi, mẹ phải tự mình gặp cậu ấy mới thấy yên tâm được.”
Nghe vậy, hốc mắt Ôn Dạng cũng hơi đỏ lên.
Trong lòng cô, Chúc Vân luôn là một người phụ nữ mạnh mẽ. Bà không chỉ nấu ăn ngon, sắp xếp nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, dạy dỗ cô nghiêm khắc mà trong con đường sự nghiệp cũng luôn thăng tiến. Một người phụ nữ toàn năng như vậy lẽ ra phải rất mệt mỏi và vất vả, nhưng bà chưa bao giờ than vãn. Bà làm việc gì cũng luôn đâu ra đấy, hơn nữa còn có bố cô hỗ trợ hết mình. Ôn Lệ là người ít nói, không hay so đo chuyện nhỏ nhặt, chỉ chuyên tâm vào công trình của mình, tính cách cũng rất ôn hòa, mọi việc trong nhà ông đều chia sẻ gánh vác cùng bà. Có đôi khi thấy Chúc Vân bận rộn đầu tắt mặt tối, Ôn Lệ lại đưa bà đi giải khuây.
Đã từng…
Cô đã từng cảm thấy khi mình và Trình Ngôn Vũ ở bên nhau, cô sẽ làm tròn vai như Ôn Lệ. Thật ra tính cách của cô vốn không giống Chúc Vân mà có phần giống Ôn Lệ hơn. Ban đầu cô cứ ngỡ hai người có thể như bố mẹ mình, nâng đỡ và thấu hiểu nhau đến khi đầu bạc răng long, nào ngờ lại kết thúc như vậy.
May mà cô đã gặp được Phó Hành Chu.
Ông trời vẫn còn thương xót cô.
Cô biết bố mẹ cô cũng giống như cô, trong lòng vẫn còn chút e ngại, nên mới muốn gặp Phó Hành Chu trước.
Ôn Dạng dịu dàng đáp: “Vâng ạ. Vậy bao giờ bố mẹ đến, để con đi đón bố mẹ.”
“Chiều mai bố mẹ đến. Để mẹ bàn giao công việc đã.”
“Vậy con đặt vé cho hai người nhé.”
“Được thôi, con có tiền rồi thì con đặt đi.”
Ôn Dạng cười đáp: “Vâng ạ.”
Cúp máy xong, dì Chung bưng một cốc sữa nóng đi đến, là Phó Hành Chu đã dặn bà ấy chuẩn bị cho cô mỗi ngày. Hôm nay Ôn Dạng ngủ nướng, tối qua hai người ‘vận động’ tới tận khuya, sáng sớm nay vì muốn gọi điện thoại cho bố mẹ nên cô ngủ dậy muộn hơn bình thường. Hôm nay công ty Phó Hành Chu có việc nên anh đã dậy sớm đi làm, trước khi đi còn dặn dò cô nhớ gọi điện thoại cho bố mẹ.
Cô mơ màng gật đầu đồng ý.
Ôn Dạng bưng cốc sữa lên uống. Sau đó lại cầm điện thoại bấm số Phó Hành Chu.
Anh bắt máy rất nhanh, Ôn Dạng nuốt ngụm sữa xuống, nói: “Bố mẹ em nói ngày mai sẽ qua đây, tạm thời chúng ta không cần về nữa.”
Nghe xong, Phó Hành Chu nói: “Ừm.”
Ôn Dạng cười hỏi: “Anh không hỏi là tại sao à?”
Phó Hành Chu khẽ cười: “Chú dì muốn muốn gặp anh.”
Tim Ôn Dạng như lỡ nhịp, cô hỏi: “Sao anh biết?”
Phó Hành Chu nói: “Bố mẹ em rất tốt, cũng rất cẩn thận, anh cùng em về nhà là chuyện nên làm, nhưng như vậy chú dì sẽ không thể nào hiểu được hoàn cảnh gia đình cùng môi trường sống của anh.”
Ôn Dạng cắn nhẹ mép ly: “Thì ra anh đều biết cả.”
Phó Hành Chu lại khẽ cười: “Tối nay tan làm sớm một chút nhé, anh qua đón em.”
Ôn Dạng đáp: “Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Dạng lại nằm ườn trên ghế sô pha thêm một lúc lâu, cô lười biếng dựa người vào thành ghế, bộ đồ ở nhà vừa thoải mái lại đẹp mắt, mái tóc dài xoăn nhẹ buông xõa sau lưng ghế.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua tấm kính trong suốt của ô cửa sổ sát đất, chiếu vào trong phòng.
Dì Chung đang bận rộn trong bếp, thỉnh thoảng lại ngó đầu ra nhìn cô rồi mỉm cười.
Căn nhà của cậu Phó từ khi có cô Ôn chuyển vào ở dường như đã có hơi thở gia đình hơn, ngay cả những món đồ nội thất mang gam màu lạnh cũng dần được thay thế bởi những món đồ trang trí nhỏ xinh có màu sắc nhẹ nhàng và dịu dàng.
Những món đồ trang trí này có đôi món là Ôn Dạng thỉnh thoảng đi chợ đồ nội thất nhìn thấy đẹp mắt nên mua về, cũng mang đậm tính nghệ thuật.
Dì Chung cất tiếng hỏi: “Ôn Dạng, cháu có muốn mang cơm trưa đến công ty không?”
Ôn Dạng vươn vai, một lúc sau mới đứng dậy khỏi ghế sofa, nói: “Không cần đâu dì Chung, trưa nay cháu ăn cơm với Dư Tình rồi ạ.”
“Được.” Dì Chung đáp.
Ôn Dạng cầm cốc sữa đi rửa sạch, sau đó úp ngược lên giá cốc, đi vào phòng ngủ chính thay quần áo, xách máy tính chào hỏi dì Chung một tiếng rồi đi đến phòng làm việc.
Nhóm Dư Tình tối qua cũng náo loạn đến khuya, tối qua Chu Thế Nguyên đến, mang theo một đống hộp quà bí mật cho họ mở.
Dư Tình mở được một chiếc máy ảnh phim, lúc này đang cầm xem xét.
Ôn Dạng ngồi xuống, Dư Tình cười tủm tỉm nhìn cô, kéo tay cô qua xem chiếc nhẫn kim cương: “Cùng một bộ với sợi dây chuyền trên cổ cậu đúng không?”
Ôn Dạng cười nói: “Ừm, Hải Đường Tâm mà cậu nói đó.”
“Đúng vậy, rất đẹp.”
Dư Tình chống cằm nhìn Ôn Dạng, không có gì khiến người ta vui hơn việc Ôn Dạng tìm lại được hạnh phúc. Ôn Dạng nhéo mặt cô ấy: “Nhanh làm việc đi.”
“Ừm ừm.”
Dư Tình ngồi thẳng người, di chuyển chuột.
–
Buổi tối.
Ôn Dạng tan làm sớm, Phó Hành Chu đến đón cô. Anh đến sớm, hơn sáu giờ đã đến rồi, lúc ấy vừa hay ánh hoàng hôn phủ kín tòa nhà, Phó Hành Chu tự mình lái xe đưa cô đi ăn. Sau đó đi đến một xưởng thủ công, là xưởng làm quạt tròn cán dài di sản phi vật thể và trâm cài áo khảm phỉ thúy. Anh muốn mua quà cho bố mẹ của Ôn Dạng. Thời gian chế tác đồ vật khảm phỉ thúy sẽ lâu hơn khảm xà cừ, Phó Hành Chu đã liên hệ với xưởng thủ công trước thời hạn, vừa đến là có thể bắt tay làm ngay. Ôn Dạng không ngờ rằng anh sẽ đích thân tự tay làm, cô có chút cảm động.
Còn cô thì đặt trước nguyên liệu làm trâm cài áo khảm xà cừ ở một vị khách hàng quen biết với Dư Tình, dự định ở nhà tự làm, coi như là cả hai đều đang chuẩn bị cho việc gặp mặt bố mẹ đôi bên.
Quạt tròn cán dài làm tốn thời gian hơn nên Phó Hành Chu đã đặt trước, Ôn Dạng nhìn ông chủ đóng gói cẩn thận, vừa tinh xảo lại sang trọng.
Sau đó, Phó Hành Chu còn chuẩn bị những món quà khác. Tưởng Dược lần lượt mang đến.
Hai giờ chiều hôm sau, chuyến tàu cao tốc từ Nam An đến Nam Thành đến nơi, Ôn Dạng và Phó Hành Chu đã đến ga tàu cao tốc từ trước. Ôn Dạng đứng bên cạnh xe, nhìn thấy Chúc Vân và Ôn Lệ bước ra. Chúc Vân mặc một chiếc váy màu sắc nhã nhặn, Ôn Lệ mặc áo phông POLO và quần tây, Ôn Dạng lập tức chạy về phía họ, gọi: “Bố, mẹ.”
Chúc Vân và Ôn Lệ quay đầu lại thì thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi đen và quần tây đi theo phía sau Ôn Dạng, tướng mạo tuấn tú, thoạt nhìn là người chín chắn điềm đạm. Với hơn ba mươi năm lăn lộn làm việc, Chúc Vân đã gặp qua vài người như vậy, nhưng rất ít, hơn nữa phần lớn đều có gia thế vững chắc, khí chất ổn định, cũng khá chung thủy. Ôn Dạng bước lên khoác lấy tay Chúc Vân: “Bố, mẹ, anh tên là Phó Hành Chu ạ.”
Chúc Vân và Ôn Lệ nhìn sang.
Phó Hành Chu nhẹ nhàng mỉm cười, gật đầu: “Cháu chào chú dì, rất vui được gặp hai người ạ.”
Chúc Vân và Ôn Lệ đáp: “Chào cháu.”
Ôn Dạng cười nói với bố mẹ: “Ở đây không cho đỗ xe, cho nên phải đỗ ở đối diện, chúng ta đi thôi.”
Chúc Vân véo mũi con gái.
Ôn Lệ nói được.
Phó Hành Chu bước lên, nhận lấy vali hành lý từ tay Ôn Lệ, bốn người cùng nhau đi về phía chiếc xe ở đối diện. Chiếc xe màu đen mang biển số Nam Thành, cho dù là nhãn hiệu xe hay dãy số trên biển số xe thì cũng đều thể hiện rõ khả năng kinh tế của Phó Hành Chu.
Chúc Vân và Ôn Lệ lên xe.
Phó Hành Chu hỏi: “Chú, dì, hai người muốn ăn món gì ạ?”
Ôn Dạng quay đầu mỉm cười nhìn bố mẹ. Thấy con gái luôn nở nụ cười trên môi, trong lòng Chúc Vân cũng cảm thấy an ủi, bà nói với Phó Hành Chu: “Cháu cứ sắp xếp đi.”
Phó Hành Chu nắm tay lái, đáp: “Vâng ạ, vậy để cháu sắp xếp.”
Anh lái xe đến một nhà hàng Hoàng Hạc Lâu chuyên về tám trường phái ẩm thực lớn. Nhà hàng này thường phải đặt chỗ trước, số lượng phòng riêng cũng có hạn. Phòng riêng mà Phó Hành Chu đặt nằm ở tầng ba, mọi người đi thang máy lên.
Ôn Dạng khoác tay Chúc Vân, Phó Hành Chu và Ôn Lệ đi sau hai bước. Ôn Lệ nhìn bóng lưng con gái, lại liếc nhìn sang Phó Hành Chu: “Hai đứa quen nhau lâu chưa?”
Phó Hành Chu cũng nhìn Ôn Dạng, anh khẽ cười, đáp lời: “Sau Tết ạ, lúc cô ấy quay lại Nam Thành.”
“Vậy là quen nhau được hơn năm tháng rồi.”
Phó Hành Chu gật đầu.
Ôn Lệ nhìn anh: “Cháu có biết tình hình của con gái chú không?”
Phó Hành Chu đáp: “Tất nhiên là biết ạ.”
Ôn Lệ hỏi xong mới nhận ra mình bị ngốc, đã ở bên nhau ngần ấy thời gian rồi mà còn không rõ tình hình chắc? Hơn nữa Chúc Vân cũng đã nói rồi, chính nhờ sự xuất hiện của người đàn ông này mà con gái của ông mới nhanh chóng thoát khỏi nỗi đau của cuộc hôn nhân trước.
Chúc Vân ở phía trước nắm tay Ôn Dạng, hạ giọng hỏi: “Cậu ấy lớn hơn con đúng không?”
Ôn Dạng khẽ đáp: “Lớn hơn bốn tuổi ạ.”
Chúc Vân: “Hơn bốn tuổi cũng khá hợp tuổi đấy.”
“Cậu ấy không chỉ đơn thuần làm đầu tư phải không?”
Ôn Dạng thầm nghĩ mẹ cô đúng là có con mắt tinh tường, cô khẽ đáp: “Là công ty mẹ ạ.”
Chúc Vân nghe đến đây thì cũng đã rõ ràng, thông tin về người này chỉ cần điều tra là có thể tra ra được. Bà nắm lấy tay con gái: “Ở bên cạnh cậu ấy, con có thấy áp lực gì không?”
Ôn Dạng lắc đầu: “Không có ạ, mẹ đừng nhìn anh ấy có vẻ lạnh lùng mà hiểu lầm, thật ra anh ấy rất dịu dàng.”
Điều này thì bà cũng nhìn ra được.
Từ việc anh đặt vali xuống, mở cửa xe cho họ rồi lại đóng cửa xe, có thể thấy được người này được dạy dỗ rất cẩn thận, giống như những người mà bà từng gặp qua.
Lúc ăn cơm.
Phó Hành Chu hiếm khi uống rượu với Ôn Lệ. Đây cũng là lần đầu tiên Ôn Dạng nhìn thấy anh uống rượu. Loại rượu hai người uống là rượu trắng, uống bằng ly nhỏ. Anh uống rượu không hề đỏ mặt, chăm chú lắng nghe Ôn Lệ nói chuyện. Ôn Lệ nhận ra người đàn ông này tuy ít nói nhưng rất kiên nhẫn, ông mời Phó Hành Chu uống rượu, Phó Hành Chu mỉm cười bưng ly lên uống một ngụm. Ôn Lệ bèn hỏi: “Bình thường cháu có hay uống rượu không?”
Phó Hành Chu đặt ly rượu xuống, đáp: “Ít khi uống ạ.”
“Còn lúc xã giao?”
Phó Hành Chu đáp: “Xã giao thì cũng có ạ, nhưng cũng tùy trường hợp, chủ yếu là để bàn chuyện làm ăn.”
Ôn Lệ hỏi: “Tập đoàn Khinh Chu là công ty của cháu đúng không?”
Phó Hành Chu nghe vậy thì mỉm cười đáp: “Vâng ạ, là sản nghiệp bên nhà mẹ cháu, hiện tại cháu đang quản lý.”
Lời nói quả thật có mấy phần khiêm tốn.
Ôn Lệ lại hỏi: “Cháu có hút thuốc không?”
Phó Hành Chu lắc đầu: “Không hút ạ.”
“Bình thường cháu có sở thích gì?”
“Cháu thích chơi cờ vua, cuộc sống khá đơn giản, chỉ xoay quanh công ty và gia đình, bây giờ có thêm Ôn Dạng nên cuộc sống cũng trở nên ấm áp hơn rất nhiều.”
Phó Hành Chu biết Ôn Lệ đang thăm dò tìm hiểu về mình, anh cũng không giấu giếm, hỏi gì nói nấy.
Ôn Lệ đặt ly rượu xuống: “Cờ vua à, hồi trẻ chú cũng thích lắm, giờ thích cờ vây hơn.”
Phó Hành Chu cười nói: “Để khi khác cháu chơi với chú vài ván nhé ạ.”
Ôn Lệ: “Được đấy.”
Người này thật sự rất hiểu chuyện.
Chúc Vân và Ôn Dạng ngồi ăn ở bên cạnh, hai người vừa trò chuyện vừa nghe họ nói chuyện. Chúc Vân nhìn cô, hỏi: “Lần trước con nói con học cờ vua, là cậu ấy dạy con à?”
Ôn Dạng gật đầu, cô hạ giọng nói: “Anh ấy dạy con rất nhiều thứ.”
Chúc Vân hiểu.
Bà và Ôn Lệ đều đã điều tra qua, tra được rất nhiều thông tin.
Kiểu đàn ông thế này bà thật sự không thể đặt lên bàn cân so sánh được, bởi vì Trình Ngôn Vũ hoàn toàn không cùng đẳng cấp với anh. Chúc Vân mừng là Ôn Dạng đã nhanh chóng thoát khỏi mối tình đó, gặp được người đàn ông ưu tú hơn.
Nhưng đồng thời, bà nắm lấy tay Ôn Dạng, nói: “Thích thì ở bên nhau, thấy hợp thì kết hôn, nhưng con đừng sợ gì cả, mẹ và bố con sẽ luôn ở bên con.”
Ôn Dạng ngẩng đầu lên nhìn Chúc Vân, chợt vòng tay qua vai bà rồi nhích người lại gần, nói: “Con biết rồi, con yêu mẹ.”
Sau bữa tối.
Phó Hành Chu và Ôn Lệ đều đã uống rượu nên không thể lái xe. Tưởng Dược mang theo một tài xế khác đến đón, đồng thời cũng lái một chiếc xe khác đến, nơi ở được sắp xếp là khách sạn hạng sang bên cạnh câu lạc bộ.
Đó cũng là một trong những bất động sản của Khinh Chu.
Trong nhà cũng có phòng trống, nhưng Ôn Dạng đã thăm dò ý kiến của bố mẹ, Chúc Vân và Ôn Lệ không muốn làm phiền họ, hơn nữa hai người vẫn chưa kết hôn, phận làm bố mẹ ở đó cũng không tiện.
Câu lạc bộ cũng có phòng trống, nhưng môi trường không tốt bằng khách sạn hạng sang, ở khách sạn vẫn tiện hơn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");