Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trước tết Trung thu khoảng một tháng, Lý Vĩ từ Tây Tạng về. Đây là lần đầu tiên Dư Duyệt nhìn thấy tổng giám đốc chi nhánh Tây Tạng, ông ta là người Nam, nhưng dáng người lại cao to hơn cả người Bắc, tây trang màu đen ôm sát vào người, càng để lộ cơ thể vạm vỡ, khuôn mặt vuông vắn, chắc là vì thường xuyên đi công tác, nên trên mặt ông ta hơi đỏ, mi tâm có nếp nhăn, vừa thấy đã biết ông ta thường xuyên nhíu mày.
Ông ta vừa vào, đã trực tiếp đi tìm Tịch Thành Nghiễn, lúc đi ngang Dư Duyệt, ông ta cũng không thèm chào hỏi, dường như xem cô là người vô hình.
Mới sáng sớm, Dư Duyệt đã gặp 'cây đinh', tâm trạng vô cùng khó chịu, lật đật đi xem lý lịch của Lý Vĩ, thì ra, ông ta không phải tốt nghiệp từ trường danh tiếng gì, cũng không có tài năng gì đặc biệt, nhưng điên khùng thì có đó!
Cô lấy bánh hoa tươi từ trong ngăn kéo ra, tức giận cắn một cái, nếu bây giờ đã không có gì làm, thì nên mở giáo trình kỹ sữ quản lý hạng ra học lại từ đầu đi, hừ, không có tư cách gì so đo với người khác đâu!
Trong phòng tổng giám đốc, Tịch Thành Nghiễn ngồi trước bàn làm việc, ký một phần văn kiện, động tác thoải mái tự nhiên, giống như không nhìn thấy người sống đang đứng trước mặt.
Lý Vĩ vô cùng tức giận, muốn tới nói chuyện với Tịch Thành Nghiễn một chút, thậm chí, nếu ông ta có bị bắt nghỉ việc đi chăng nữa, nhưng cũng đã làm việc ở công ty nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, không thể làm không công được, phải tranh thủ một chút phúc lợi mới được. Nhưng không ngờ, từ lúc ông ta vào văn phòng Tịch Thành Nghiễn, chắc cũng khoảng năm phút rồi, nhưng Tịch Thành Nghiễn không thèm để ý tới ông ta tí nào.
Lý Vĩ cảm thấy không yên, ông ta đã nuốt một phần tiền dụng cụ ở hạng mục Tây Tạng rồi, ông ta không biết Tịch Thành Nghiễn sẽ xử lý thế nào, nhưng nhìn vào tình hính này, đoán chừng không thể bao qua việc này được rồi.
Nghĩ vậy, Lý Vĩ chủ động mở miệng, “Tổng giám đốc Tịch.”
“Về rồi à.” Tịch Thành Nghiễn không thèm nâng mắt lên nhìn, chỉ nhàn nhạt trả lời.
Trong phòng làm việc, máy điều hòa không mở to, nhưng không hiểu sao, Lý Vĩ vẫn cảm thấy lạnh, ông ta siết chặt tay, ấp úng mở miệng: “Tổng giám đốc, hạng mục Tây Tạng lần này là lỗi của tôi, tôi... Tôi tình nguyện rời khỏi công ty.”
Nghe được những lời này, Tịch Thành Nghiễn ngẩng đầu lên, anh không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cao cổ màu trắng, cổ áo màu tím nhạt, cổ tay áo được đính thêm hai nút màu hổ phách, làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú của anh, nhưng cũng lạnh lẽo kỳ lạ.
Chống lại đôi mắt đen lạnh như vặng của anh, Lý Vĩ căng thẳng nuốt nước miếng, mở miệng nói: “Tổng giám đốc Tịch đại nhân đại lương...”
Còn chưa dứt lời, ông ta đã bị Tịch Thành Nghiễn đánh gãy, “Lý Vĩ, ông cũng làm ở đây mười năm rồi.” Giọng nói của anh vô cùng bình tĩnh, không mang theo một chút nhịp điệu nào, lại như ngày gió lạnh, nháy mắt đã đem trái tim Lý Vĩ thổi thành một vết thương.
“Nên biết tôi chẳng phải là người rộng lượng, à, không đúng.” Anh vuốt mi tâm, đôi mắt càng lạnh lẽo, “Có lẽ là mấy năm nay tôi đã rộng lượng rồi, nên ông mới dàm làm chuyện bậy bạ như vậy, ông nói xem tôi nên xử lý thế nào đây?”
Mồ hôi lạnh của Lý Vĩ rơi xuống, cả trái tim dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đã nhiều năm như vậy, thủ đoạn của Tịch Thành Nghiễn lợi hại thế nào ông ta đều biết.
Lúc Hoa Vũ vừa thành lập, trong nước vẫn chưa biết tới khái niệm bảo vệ môi trường, cho dù có cũng là cán bộ, nên mới biết được tin công ty thành lập. Khi đó, Tịch Thành Nghiễn vừa tròn hai mươi tuổi, vẫn chưa tốt nghiệp đại học, quan hệ giao thiệp cũng không có, đột nhiên chen chân vào ngành bảo vệ môi trường, miếng bánh kem lớn này đương nhiên có nhiều người muốn chia cắt rồi, nên tự nhiên sẽ bị người công ty khác xa lánh.
Nhiều lần, công ty anh bị nghẹt ở văn phòng chính phủ, không có lần đấu thầu nào không xảy ra sự cố, lúc đó, dường như công ty cũng không duy trì nổi. Nhưng Tịch Thành Nghiễn vẫn không oán trời trách đất, lại càng không tức giận, anh chỉ như vậy, mỗi ngày đều nhạt nhẽo như một tờ giấy, an ủi cấp dưới, rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn thôi.
Sau đó, Hoa Vũ đã thật sự tạo nên kỳ tích, lúc tới văn phòng chính phủ, mọi nhân viên ở đây đều phải cúi đầu khom lưng, thật sự hận không thể đem nhân viên Hoa Vũ làm tổ tông, ngay cả đấu thầu, cũng không ai dám giở trò. Mà đây chính là công ty Hoa Vũ mà mọi người từng xa lánh, không một công ty bảo vệ môi trường nào không chờ anh đóng cửa, thậm chí ngay cả trong trường hợp đó, không ai không dám nghe theo quan chức.
Mấy năm gần đây, thật sự rất an nhàn, nhưng ông trời ở tận trên cao, Lý Vĩ đã quên mất cơn giận của Tịch Thành Nghiễn, bây giờ, ông ta phát hiện mình có giao thiệp, lại có kinh nghiệm quản lý, rất nhiều công ty muốn mời ông ta về làm, ông ta bị những thứ này làm hoa mắt, không nhớ những người này chính là người mà trước kia không coi ông ta là cái đinh gì.
Nghĩ vậy, Lý Vĩ cảm thấy run người, một người đàn ông cao to như ông ta, thế mà đứng trước Tịch Thành Nghiễn, bắp chân đều run lẩy bẩy.
“Tịch, tổng giám đốc Tịch... Tôi... Tôi thực sự có lỗi với công ty, ngài, ngài cho tôi một cơ hội.”
“Tôi không thể cho ông thêm cơ hội nào nữa.” Tịch Thành Nghiễn không thèm quan tâm vuốt cổ ta áo, giọng nói không cảm xúc, “Nếu ông thấy cái miểu nhỏ Hoa Vũ này không chứa nổi vị phật lớn như ông, vậy thì ông có thể đi.”
Lý Vĩ thật sự không tin vào tai mình, sao Tịch Thành Nghiễn lại nói chuyện nhẹ nhàng như vậy? Mãi đến khi xuống lầu, ông ta vẫn còn choáng váng, chẳng những không truy cứu trách nhiêm của mình, mà còn gọi cho phòng tài vụ, để bên kia thanh toán tiền lương cho ông ta, rồi nhẹ nhàng đuổi đi?
Không biết vì sao, mặc dù là như vậy, nhưng trong lòng Lý Vĩ lại vô cùng nặng nề.
Lý Vĩ vừa đi, Tịch Thành Nghiễn đã gọi Dư Duyệt vào phòng, Dư Duyệt mới ăn được một nửa bánh hoa tươi, vừa nghe Tịch Thành Nghiễn gọi, cô liền vội vàng bỏ bánh hoa tươi xuống, đi vào phòng anh, “Tổng giám đốc Tịch, có việc gì à?
Tịch Thành Nghiễn không nói gì, chỉ vẫy tay với cô, ý bảo cô qua đó.
“Sao...” Dư Duyệt chưa nói xong, đã bị anh lôi vào trong lòng, đặt mông ngồi trên đùi anh.
“Anh làm gì vậy?” Mặt Dư Duyệt nóng bừng lên, giùng giằng tránh ra, nhưng lại bị Tịch Thành Nghiễn giữ chặt lại, “Đừng nhúc nhích!” Hai tay anh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, bắt cô đưa tay quàng lấy cổ mình, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng, “Em vừa ăn vụng cái gì đúng không?”
“À?” Dư Duyệt chớp mắt, ấp úng giải thích, “Em.. Em đâu có...” Chưa nói xong, Tịch Thành Nghiễn đã hôn lên môi cô một cái, hôn xong, anh còn chậc lưỡi, giống như đang thưởng thức cái gì đó, qua vài giây, anh mới mở miệng: “Vị hoa hồng.”
Mặt Dư Duyệt đỏ lên, rốt cuộc, lưỡi của tên này làm bằng cái gì vậy, như vậy mà cũng biết được mùi! Thực muốn cho anh một lạy mà.
“Tươi, bánh hoa tươi.” Dư Duyệt bất đắc dĩ, đành phải ăn ngay nói thật, “Lần trước mua trên mạng, anh nói không thích, nên em đành phải tự ăn thôi.”
Tịch Thành Nghiễn nghĩ lại, hình như đúng là có chuyện nhưu vậy. Bản thân anh từ trước tới giờ không hề thích đồ ngọt, nên không để ý nhiều, nhìn thấy bộ dạng như lâm vào đại dịch của cô, anh không nhịn được cười, “Ăn thì ăn, nếu anh không ăn thì nhường em ăm.”
Dư Duyệt xoay vặn mông, không nói chuyện. Một lát sau, chọt nhớ tới Lý Vĩ, rõ ràng lúc mới vào ông ta rất vui vẻ, không ai bì nổi, thế mà, lúc đi ra lại hồn bay lạc phách, mặt như đất, rốt cuộc Tịch Thành Nghiễn đã làm gì ông ta nhỉ?
Trong lòng suy nghĩ, cô không tự chủ được nói lên.
Nghe được tên Lý Vĩ, Tịch Thành Nghiễn hơi khép mắt, cười lạnh, “Ông ta chỉ tự tự làm chịu thôi.”
“Anh... Không phải anh đã làm gì ông ta rồi đó chứ?” Dư Duyệt nghe thấy giọng nói lạnh như băng của anh, cả người chợt run lên, không nhịn được hỏi.
“Không sao cả.” Tịch Thành Nghiễn đưa tay sờ tóc cô, còn lén lút nhéo vành tai mềm mại của anh, Dư Duyệt ngứa ngáy hất tay anh ra, anh hừ một tiếng rồi nói: “Anh đã để ông ta tự minh đi chứng minh tạm thời rời khỏi chức vụ, không phải là tạm thời, mà là đuổi việc.”
Dừng một chút, khoe môi anh tàn nhẫn cong lên, “Ông ta đã ở Hoa Vũ lâu năm, suy nghĩ của ông ta vẫn nằm ở Hoa Vũ mấy năm trước, không hề biết sức ảnh hưởng của Hoa Vũ bây giờ, bị Hoa Vũ đuổi việc thì còn công ty nào chịu nhận ông ta đâu cơ chứ? Hơn nữa, nếu có một công ty nhận ông ta, dù có cho ông ta vị trí phó tổng giám đốc đi chăng nữa, nhưng thanh danh của công ty đó chỉ là phù du, công trình nào cũng thất bại, không thể ngoi lên được. Chi nhánh công ty nhiều thì sao? Bây giờ, ngay cả phát lương cũng không xong!”
Nói tới đây, anh dừng lại, nhìn Dư Duyệt mở to hai mắt, bộ dạng không dám tin, cười cười, “Chắc một thời gian nữa, công ty đó không chịu được nữa, anh sẽ mời vài người trong ngành đi ăn cơm, thuận tiện vô ý nhắc tới chuyện này một chút, em thấy ông ta sẽ ra sao nhỉ?”
Chuyện này... Dư Duyệt cảm thấy Tịch Thành Nghiễn thật đáng sợ! Nhưng từng bước như vậy rất chuẩn xác! Đột nhiên cô cảm thấy run người, không biết anh sẽ tính kế cô thế nào đây?
Dường như đọc được ý nghĩ của cô, Tịch Thành Nghiễn bóp bóp gương mặt non nớt của cô, nói: “Yên tâm, em có cái gì để anh tính kế đâu chứ.” Đương nhiên, lần ăn mù tạc đó không tính.
“Trung thu có kế hoạch gì không?” Tịch Thành Nghiễn thấy mặt cô hơi mất tự nhiên, anh thông minh đổi đề tài.
“Không có kế hoạch gì cả, ở nhà có được tính không?” Dư Duyệt nắm tóc, nghĩ, anh cho rằng ai cũng giàu có như anh sao, nghỉ có ba ngày mà còn bày đặt lên kế hoạch!
“Đi HongKong chơi hai ngày.” Cô không có kế hoạch gì là tốt, anh đã sắp xếp xong xuôi hết cả rồi.
“A, em không muốn đi.” Dư Duyệt cắn môi, Quý Vân Phong đi công tác, nhất định không thể trở về kịp Trung thu, Phùng Vũ Thần nới muốn đi công viên Thủy Thương với cô trong ngày đó.
“Em đi ra ngoài với Vũ Thần rồi.”
“Ai?” Tịch Thành Nghiễn cau mày suy nghĩ một chút, rồi nói: “Bạn gái Quý Vân Phong?”
“Ừm.” Dư Duyệt gật đậu, cô cọ mặt Tịch Thành Nghiễn lấy lòng, “Chuyện này, bọn em đều bàn bạc xong hết rồi...”
“Vậy anh làm sao bây giờ?” Tịch Thành Nghiễn bất ngờ.
“Anh có thể đi chơi với bạn anh mà.”
“Không có bạn!” Tịch Thành Nghiễn lạnh lùng trả lời, đưa tay đẩy Dư Duyệt ra, mở Baidu ra nhập mấy chữ, cẩn thận xem từng trang web, nói: “Hang vui vẻ là ở công viên Thủy Thượng à?”
“Đúng vậy, em còn chưa được đi đó, nghe nói rất đẹp.”
“Vậy à.” Tịch Thành Nghiễn đánh gãy ảo tưởng của cô, “Anh cũng chưa đi, phải đi một lần cho biết thôi.”
“Nhưng, nhưng em đã hẹn với Vũ Thần rồi, anh đi coi sao được!”
Cô đã sớm hẹn với Phùng Vũ Thần rồi, nếu dẫn Tịch Thành Nghiễn theo, nhất định hai người sẽ không được tự nhiên.
“Hai lựa chọn, một là đi HongKong với anh, hai là dẫn anh đi công viên Thủy Thượng.” Tịch Thành Nghiễn nhìn chằm chằm Dư Duyệt, từng bước ép sát cô.
Bị anh nhìn như vậy, Dư Duyệt cảm thấy tóc gáy đều dựng đứng hết cả lên, da đầu căng ra, vốn định không chọn cái nào, nhưng không chịu nỗi áp lực trên người anh, cuối cùng, cô đành phải chà mặt, yếu ớt trả lời, “Vậy, em chọn cái thứ hai.”