Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: LuChan
“Tao động lòng cái gì chứ? Đâu phải mày không biết tao thích ai.”
***
Trước kỳ nghỉ Quốc Khánh là đại hội thể thao, lớp năm với lớp tám không ai chịu đăng ký, thế nên cán bộ thể dục quyết định dùng bóc thăm để chọn, kết quả Vu Hảo xui xẻo bóc trúng. Từ nhỏ cơ thể Vu Hảo đã yếu ớt, chạy năm mươi mét cũng bị thở không ra hơi, hạng mục hôm đó lại xếp vào buổi chiều, mới sáng ra đã bị say nắng cộng thêm trước khi thi đấu không chịu khởi động, kết quả là cô trực tiếp ngất xỉu ở ngay vạch đích.
Lúc ấy Lục Hoài Chinh ở sân bên cạnh chuẩn bị nhảy hố cát, anh phản ứng nhanh nhất, lập tức chạy tới ôm người đến phòng y tế. Kết quả hại anh không kịp tham gia thi đấu, lúc quay về thì trọng tài đã đi sang chỗ khác.
Hai hạng mục tranh giải, Lục Hoài Chinh bỏ lỡ một cái, chỉ còn lại trận trung kết chạy một trăm mét, nữ sinh lớp tám xô đẩy ôm cách tay anh oán trách một hồi. Vu Hảo cảm thấy áy náy, đồng ý khi đại hội thể thao kết thúc sẽ vẽ báo bảng giúp lớp tám, báo bảng cô vẽ lần nào cũng được khen thưởng, cán bộ tuyên truyền lớp tám cũng nhiều lần nhắc đến chuyện này với cô.
Có lần Lục Hoài Chinh chơi bóng xong về lớp thì thấy cô vẫn còn ngồi làm báo bảng, anh tiện tay ném bóng vào trong sọt, hai tay chống mặt bàn, dùng sức nhấc cả người lên, ngồi trên bàn đong đưa đôi chân thưởng thức báo bảng, nét vẽ của cô rất mềm mại, đường cong dịu dàng linh động, trái ngược hẳn với con người cô...
Ừm, cô nàng này rất ngốc.
Lục Hoài Chinh đã từng chọc tay vào đầu cô chê cô ngốc nghếch không biết bao nhiêu lần. Anh là người gian xảo, ngoài mặt Vu Hảo cứ hay giả vờ nghiêm túc, thế là anh lại càng thích đùa giớn cô hơn, càng thích nhìn phản ứng ngốc nghếch của cô.
Trước kia anh luôn cưỡi con xe đạp địa hình màu đen đến lớp, thêm cả đồng phục màu đen, trông cực kỳ ngầu.
Sau đó lại thích ngồi trên xe đạp địa hình chờ cô trước cổng trường, một chân chống đất, gặp bạn học nam thì chào hỏi vài câu, không thì một mình ôm tay ngồi đợi. Từ đằng xa, Vu Hảo đã thấy tia nắng ban mai hắt lên mặt anh, phản chiếu vẻ đơn thuần, lúc mỉm cười là gò má lại có phần êm dịu, trông cứ như anh chàng điển trai phấn chấn háo hức ở ven đường.
Một hôm nào đó có nữ sinh lớp tám đi ngang qua, cất cao giọng với anh: “Lục Hoài Chinh! Sao cậu còn chưa về lớp hả!”
“Chờ lát đã.” Vừa dứt lời thì như sực nhớ ra gì đấy, anh dựng xe lên, quay đầu nói với nữ sinh kia: “Nè, chiều nay tôi phải đi sớm, cậu lau bảng hộ tôi đi.”
“Cậu lại trốn học hả?!” Nữ sinh kia ngạc nhiên kêu lên.
“Tập luyện.”
“Còn lâu mới lau hộ cậu nhé, đi mà nhờ Hồ Tư Kỳ giúp cậu nhé!” Nữ sinh kia mạnh miệng nói.
“Thế thì thôi, tôi tìm người khác vậy, xui thế không biết, tự dưng bị phân trực nhật với cậu.”
Nữ sinh quay đầu lại, ánh mắt chợt thay đổi, rồi cô nàng mỉm cười, cả gương mặt toát lên vẻ vui mừng: “Tôi giúp cậu! Giúp cậu!”
Chàng trai miễn cưỡng vung tay, “Cám ơn.”
Sau đó anh lại đợi một hồi, thấy Vu Hảo xuất hiện thì cười một tiếng, đạp bàn đạp trượt đến trước mặt cô như con lươn, dừng xe lại, một chân chống đất, cười với cô: “Sao lúc nào cậu cũng trễ thế.”
Nói rồi, anh lấy túi bánh mì treo trên tay cầm đưa cho cô: “Lỡ mua nhiều, nếu cậu ăn rồi thì đợi xong tiết hai rồi hẵng ăn.”
Vu Hảo nhận lấy, nói câu cám ơn, “Sao cậu còn chưa vào?”
“Chờ cậu còn gì nữa.”
Lúc nói câu này anh cúi đầu nhìn cô cười, ánh mắt sáng quắc, Vu Hảo cảm thấy ánh mắt đó có phần sâu xa, không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ biết vô thức nhìn sang hướng khác. Lục Hoài Chinh lại khăng khăng không muốn theo ý cô, ngồi trên xe đạp cúi đầu xuống ngang tầm với mắt cô, Vu Hảo thấy không thể tránh được, cúi đầu vội vàng nói, tôi phải vào lớp rồi.
Nhưng lại bị cậu níu tay kéo lại, ngả người ra đằng sau, nghiêng mặt nhìn cô: “Gấp gáp làm gì.”
Bàn tay khô gáo của anh nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, tim cô thắt lại, nhưng anh chẳng chút để ý, nhích lại gần cô hơn: “Nghe nói chiều nay lớp các cậu thi chạy 800m? Tôi có mua kẹo đậu phộng để cậu tăng thể lực đấy, cũng đừng có ngất xỉu như đợt đại hội thể dục nữa.” Sau đó đưa mắt nhìn đi nơi khác, gãi nhẹ mũi mà nói: “Buổi chiều tôi không có ở đây, không có ai cõng cậu đến phòng y tế đâu.”
Lúc ấy hai người vẫn chưa xem là thân với nhau, nhưng qua thái độ của Lục Hoài Chinh, mọi người cũng phần nào nhận ra anh đang muốn theo đuổi cô.
Lúc đầu còn có người thích trêu chọc gán ghép Lục Hoài Chinh với Hồ Tư Kỳ, nhưng rồi sau này, Lục Hoài Chinh không cho đám con trai kia nói bậy nữa. Là bởi vì có một lần, Vu Hảo ôm một chồng bài thi đi ngang qua lớp tám, Lục Hoài Chinh đang tán gẫu với mấy đứa bạn, chợt có nam sinh lấy khủy tay đẩy vào vai cậu, nói: “Ai da, Hồ Tư Kỳ lại đổi bạn trai nữa kìa, nghe nói lần này là học bá đấy.”
Lúc đó Lục Hoài Chinh mặc áo bóng rổ, hai tay đút vào túi quần, không biết đang nghĩ gì mà trông khá lơ đãng: “Thế thì sao?”
Đúng lúc Vu Hảo đi đến sau cột trụ, nghe hai người họ nói chuyện.
“Tao luôn cảm thấy Hồ Tư Kỳ thích mày nhất ấy, nè, mày với cậu ấy ngồi cùng bàn lâu như vậy, không động lòng chút nào à?”
Lục Hoài Chinh lườm cậu ta, hồi lâu sau mới cười mắng một tiếng: “Tao động lòng cái gì chứ? Đâu phải mày không biết tao thích ai.”
Nam sinh bùi ngùi thở dài: “Haiz, tao biết mày thích Vu Hảo, nhưng dáng người của Hồ Tư Kỳ đó, nếu mày không có cảm tình thì cũng có thể lên giường với cô ấy, không thì lãng phí quá...”
Vừa dứt lời, đã nhìn thấy Vu Hảo ôm chồng giấy đi qua.
“...”
“...”
Chờ cô đi xa, Lục Hoài Chinh mới hung hăng đạp tên kia một cước, cậu ta phản ứng rất nhanh, tự biết mình nói sai nên mở miệng xin lỗi cầu tha thứ.
Lục Hoài Chinh tức giận, vừa đạp vừa mắng: “Nói nhăng nói cuội gì đấy hả, con mẹ nó đừng có hại tao!”
Từ trước đến giờ Vu Hảo không để tâm đến mấy lời nói đùa giữa con trai với nhau. Thế nhưng, Lục Hoài Chinh lại quá nhiệt liệt chân thành với cô, thậm chí còn vì cô mà đánh nhau, chỉ cần cô nói một câu muốn những vì sao trên bầu trời, thì chắc chắn anh sẽ nghĩ mọi cách để hái sao cho cô, nhưng cho tới bây giờ lại không nhắc đến việc muốn cô thành bạn gái mình, cho nên cũng không thể tính là mối tình đầu.
...
Đến tận khi lễ cưới hôm đó kết thúc, cả hai người cũng chẳng hề nhìn nhau lấy một cái, Lục Hoài Chinh chào hỏi kính rượu người thân bạn bè giúp Lâm Sưởng, bận rộn như đây chính là lễ cưới của anh vậy, còn Vu Hảo thì chỉ ngồi tại chỗ không làm gì.
Lúc mọi người mời rượu, Lục Hoài Chinh mặc âu phục giày ca cầm chai vang đỏ đứng sau hai người, muốn bao nhiêu hờ hững thì có bấy nhiêu hờ hững, còn không bằng nhìn người xa lạ, nhưng chí ít khi nhìn mấy người giáo sư Hàn, anh vẫn nở nụ cười.
Vu Hảo vẫn không ngẩng đầu lên, một đám người xúm lại mời rượu rồi rời đi, lúc này cô mới ngẩn ngơ dựa vào ghế, bộ dạng kia không khác gì chú cún rơi xuống hồ nước vừa được vớt lên cả, không đúng, còn không bằng nữa là, cún rơi xuống nước còn biết ngẩng đầu lên ra oai, còn cô chỉ biết kinh hãi.
Triệu Đại Lâm thấy cô hồn bay phách lạc như vậy, thầm thàn đúng là không có tiền đồ, nhìn xem người ta bình tĩnh biết bao.
Nhưng cô ấy đã quen Vu Hảo nhiều năm thế rồi, mà chưa lần nào thấy Vu Hảo như vậy bao giờ.
Gia cảnh của Vu Hảo khá tốt, lại còn là người đẹp thanh cao thoát tục. Từ nhỏ đã có nhiều nam sinh có điều kiện tốt vây quanh cô, cũng biết được người bình thường khó mà khiến cô rung động nổi. Nhiều cô gái trong viện đều nói trái tim Vu Hảo được làm bằng đá, con trai theo đuổi cô đếm không xuể, dùng vô số cách, thế nhưng cô chưa từng cảm động dù chỉ là một xíu.
Có điều không ngờ vẫn còn có người như Lục Hoài Chinh.
Triệu Đại Lâm bỗng nhớ tới một người, là giáo sư lịch sử trẻ tổi nhất ở viện bên cạnh – Thẩm Hi Nguyên, người đàn ông này nho nhã lễ độ, đã từng tới viện nghiên cứu của bọn cô mấy lần, các cô gái đều cảm thấy anh ta và Vu Hảo môn đăng hộ đối, đến với nhau chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Nếu so với Thẩm Hi Nguyên dịu dàng như ngọc, thì trên người Lục Hoài Chinh mang lại cảm giác khiến người khác muốn chinh phục anh.
Lúc người đàn ông này nghiêm túc, từ chân mày đến mắt đều nhuốm vẻ lạnh lùng, ấy là cấm dục; còn lúc cười lên, gương mặt ấy toát lên vẻ ấm áp mà không câu nệ, ấy là ngông cuồng.
Bỗng có phần hiểu ra, vì sao mấy năm nay Vu Hảo lại không có bạn trai.
Triệu Đại Lâm nhìn chằm chằm vào thân ảnh cách đó không xa, chợt nhớ đến một câu châm ngôn ——
Mối tình đầu chất lượng cao, chỉ e khó tìm được chồng.
Nghi thức hôn lễ kết thúc, tân khách cơm nước no nê lục tục ra về, còn trưởng bối đã không chịu nổi nữa rồi, lén lút rút lui từsớm.
Rõ ràng Lục Hoài Chinh uống khá nhiều, thấy mọi người đều về hết, anh cởi âu phục ra, nới lỏng nút cổ áo, mở rộng chân dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Thật ra tửu lượng của anh không bằng Vu Hảo, trước kia có từng uống rồi, chính là cái lần lớp tám thắng được cuộc thi bóng rổ đó, chính là lần ăn chung duy nhất Vu Hảo ở lớp khác đi cùng, làm tụi con trai lớp năm mắng cô là đồ phản bội, đã thua rồi mà còn đi ăn cùng người ta, ôm trái tim đau khổ mà chất vấn cô: Rốt cuộc cậu là người lớp nào, lớp nào hả!
Chỉ cần anh dính chút rượu bia vào là lập tức có vẻ không đứng đắn, lúc định thần nhìn người khác, trong đôi mắt kia đen nhánh lại đầy ắp thâm tình. Anh chỉ hay giả say mượn rượu làm càn mà trêu cô, chứ đến khi say thật, lại chẳng khác nào gấu lớn dừng công kích, chỉ biết nằm sắp trên giường ngủ khò khò.
Khi ấy vẫn còn là tuổi trẻ.
Bây giờ trưởng thành rồi, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát lên sức hấp dẫn điềm tĩnh của đàn ông, mà trạng thái say rượu này lại còn nguy hiểm nhất.
Vu Hảo đi vệ sinh về, thấy anh vẫn chưa đi, người thả lỏng dựa vào ghế nghiêng đầu nhìn ra ngoài ô cửa, một tay đặt lên bàn, đường nét ở cổ căng cứng rõ ràng. Ráng chiều ngoài cửa sổ lóe lên, thành phố sầm uất cùng với vẻ cô quạnh trên người anh như đang giằng co dưới ánh trăng, yên bình hệt như bức họa.
Chợt lúc này, điện thoại di động đặt trên bàn reo lên.
Anh sực tỉnh, quay đầu nhìn sang, nhanh chóng cầm điện thoại đứng lên, vắt áo vest đen lên cánh tay, dùng chân đẩy ghế lại, lúc chuẩn bị nghe điện thoại thì nơi khóe mắt vô tình liếc thấy một bóng người ở cửa, theo bản năng nhìn qua, ngón tay bỗng dừng lại, dừng ngay trên nút nhận cuộc gọi màu xanh bất động.
Tầm mắt bất ngờ giao nhau.
Điện thoại di động vẫn reo vang, nhưng ánh mắt vẫn nhìn cô không nhúc nhích.
Vào lúc này, Vu Hảo đã hiểu được cái gọi là chỉ thoáng qua như cách một đời.
Nhiều năm trôi qua, bóng dáng của chàng trài đã từng hào hứng bất chấp dần chồng chéo lên hình ảnh người đàn ông anh tuấn phi phàm trước mắt này lần nữa, hình ảnh lúc trước như lũ tràn về đánh thẳng vào cô, cái cảm giác xa lạ lại quen thuộc đó, dùng thành ngữ "tâm tình phức tạp" cũng chẳng diễn tả được cảm xúc lúc này của cô.
Chỉ cảm thấy trong chút lát, tất cả mọi thứ trên đời đều trống rỗng.
Cả hai thoáng sửng sốt, rồi một lúc sau, cũng rất ăn ăn ý nghiêng đầu đi.
Vu Hảo quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lục Hoài Chinh để điện thoại lên tai, bắt đầu bước ra ngoài, lúc đi qua người cô cũng chẳng hề dừng lại, thẳng thừng lướt qua người cô bước vào thang máy, lạnh lùng nói với người trong điện thoại:
“Vẫn còn ở trên lầu.”
“Ừ, đang xuống.”