Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nàng Dâu 49 Ngày
  3. Chương 27: Phần 27
Trước /38 Sau

Nàng Dâu 49 Ngày

Chương 27: Phần 27

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nàng Dâu 49 Ngày​

Phần 27

Ngày hôm sau lên đường, ông Ba và thầy Chương tiễn bọn tôi ra xe, còn dặn dò bọn tôi phải cẩn thận, làm gì cũng phải đặt an nguy của bản thân lên đầu tiên. Tôi nhìn cảnh tượng này, thật sự muốn khóc vô cùng, cảm giác cứ như chia ly thật sự vậy, đau lòng không chịu được. Những gì cần nói, tối hôm qua ông Ba cũng đã nói hết rồi, bây giờ chỉ bảo tôi cẩn thận, không tìm được thì quay về, đừng cố sức.

Chào tạm biệt hai lão làng, tôi ngồi trên xe mà mặt cứ xị ra, Tam thiếu nhịn không được liền xoa xoa tóc tôi, anh cười hỏi:

– Gì vậy? Đâu phải đi lấy chồng đâu, em ủ rũ như thế này là sao?

Tôi thở dài:

– Còn hơn đi lấy chồng.

– Lo lắng lắm à?

Tôi gật gật đầu:

– Lo chứ…

Biết tôi lo lắng thật, anh liền ôm tôi vào trong lòng, vuốt ve vai tôi, anh an ủi:

– Được rồi, bọn mình chỉ đi tìm vài ngày thôi, không tìm được lại về, không nhất định phải tìm cho ra đâu.

Tôi mím môi, sau đó lại gật đầu đồng ý. Đêm hôm qua tôi ngủ thật sự không ngon, sáng ra lại nhìn thấy cảnh chia tay nên tâm trạng rất không thoải mái. Ông Ba đã nói với tôi, Tam thiếu là Quỷ Vương, tôi đi cùng anh sẽ không có gì phải lo. Thật ra tôi cũng không lo cho an nguy của tôi, tôi là lo cho anh, thật sự rất lo. Ông Ba cũng có nói, mặc dù Tam thiếu là Quỷ Vương nhưng hiện tại anh đang là con người, thực lực sẽ có hạn chế, không phải là vô địch thiên hạ như trước đây, có nhiều việc vẫn phải suy nghĩ kỹ càng mới được quyết định.

Thật sự tôi khá bất ngờ trước thông tin Tam thiếu là Quỷ Vương, nhưng chỉ là bất ngờ thôi chứ không đến mức không chấp nhận được. Thân phận của Tam thiếu thế nào, tôi có thể lờ mờ đoán được một hai. Ban đầu tôi nghĩ anh ấy có thể là Lệ quỷ hoặc cao lắm là Tướng Quỷ, thật không dám nghĩ bạn trai tôi lại là Quỷ Vương. Bảo sao nhân hồn và cơ thể của anh ấy không đồng nhất, hóa ra là do Quỷ Vương chuyển kiếp đầu thai. Nhưng tôi vẫn rất thắc mắc, trên thực tế thì Quỷ Vương sẽ không thể đầu thai, không thể bước vào luân hồi, Tam thiếu được đầu thai làm người… là có bao nhiêu bí ẩn đây?

Thấy tôi im lặng ngây ngốc, Tam thiếu liền kể hết chuyện này đến chuyện kia cho tôi nghe, hầu hết là chuyện cười, chuyện hài, làm cho tôi dù đang buồn bã nhưng vẫn cười đến toe toét. Thôi thì cứ để mọi chuyện được diễn ra theo đúng quy luật của nó vậy, đến một chuyện ta giải quyết một chuyện, bình tĩnh mà đối mặt. Chỉ hy vọng lần đi này, cả hai người bọn tôi đều bình an mà trở về!

_______________________

Bọn tôi ra khỏi thị trấn Quang Long, tôi theo dự tính sẽ đi đến núi Bắc Sơn nhưng Tam thiếu lại muốn đến núi Nam Sơn. Yên bà bảo với tôi, rất nhiều Tiên sư đã đến núi Nam Sơn nhưng không tìm được tung tích mộ của Quỷ Vương, hiện tại mọi người đang chuyển hướng đến núi Bắc Sơn. Nhưng ý của Tam thiếu đã quyết định, tôi chắc chắn sẽ nghe theo không đắn đo. Nếu so giữa Tiên sư và Quỷ Vương, tôi vẫn tin vào trực giác của một Quỷ Vương hơn.

Đến núi Nam Sơn đã là cuối buổi chiều, bọn tôi thuê phòng khách sạn nghỉ ngơi trước, đợi Tam thiếu cho người đi điều tra về núi Nam Sơn, sau đó mới tiến hành leo núi tìm mộ.

Sau khi bọn tôi tắm rửa ăn uống xong, người dẫn đoàn leo núi cũng vừa đến. Tam thiếu thuê một đoàn dẫn để leo núi, anh bảo với bọn họ là muốn đưa vợ sắp cưới đi leo núi, tham quan cảnh đẹp của núi Nam Sơn trước khi cưới. Người dẫn đoàn là một người đàn ông trung niên, làn da rám nắng, gương mặt cương nghị, ông ấy tên Tùng. Chú Tùng giới thiệu vài hướng leo có cảnh đẹp nhất mà du khách hay chọn nhưng Tam thiếu lại chọn hướng leo hoang vu hơn. Thấy bọn tôi chọn hướng leo khác lạ, chú Tùng có chút ngạc nhiên, khuyên nhủ bọn tôi:

– Thông thường leo núi Nam Sơn, du khách sẽ chọn hướng Đông để leo vì cảnh ở đó rất đẹp, vợ chồng cậu chọn hướng Tây… vừa khó đi lại vừa hoang vu um tùm… tôi nghĩ là không hay lắm đâu.

Tam thiếu cười, trả lời:

– Không sao đâu chú, vợ chồng bọn con thích khám phá hơn là ngắm cảnh, chủ yếu là tìm cảm giác mới lạ đó mà.

Chú Tùng gật gật đầu, lại liếc nhìn sang tôi, chú cười nói:

– Tôi hiểu rồi, không nghĩ vợ chồng hai người lại khác biệt như vậy. Được rồi, hai người định hôm nào thì bắt đầu leo núi?

– Ngày mốt đi chú.

– Vậy được, tôi về chuẩn bị trước, ngày mốt gặp lại hai người sau.

– Chào chú!

Chú Tùng đi rồi, tôi lại nhào đến ghế sô pha trong phòng, tôi vội hỏi:

– Sao ngày mai không leo luôn anh?

Tam thiếu xoa xoa tóc tôi, anh bảo:

– Ngày mai anh đưa em đi chơi, ở đây có suối nước nóng, ngâm mình một lát sẽ rất tốt cho sức khỏe.

Tôi mừng rỡ reo lên:

– Thật ạ? Mai đi tắm suối nước nóng?

– Ừm, mai đi.

Tôi rất thích suối nước nóng, cũng nghe mọi người đồn đại, nếu đến núi Nam Sơn mà không ngâm mình ở suối nước nóng thì quả là lãng phí cả cuộc đời. Eo ơi, không ngờ bạn trai tôi lại tâm lý như vậy, tôi chưa nói gì mà anh đã chuẩn bị lịch trình hết rồi, đáng yêu dễ sợ.

Đêm hôm đó, tôi lại rúc người làm tổ trong lòng anh, có vài chuyện cứ lẩn quẩn mãi trong đầu, cuối cùng lại không nhịn được mà hỏi:

– Thanh Thu… anh cảm thấy mình đi tìm mộ của Quỷ Vương như thế này… có phải là việc làm đúng đắn không?

Tam thiếu vỗ nhè nhẹ lên lưng tôi, anh khàn giọng trả lời:

– Anh không biết nữa.

Tôi lại hỏi tiếp:

– Anh đã không biết sao còn nhất quyết muốn đi, bây giờ mình quay về còn kịp đó ạ.

– Không quay về được, vẫn nên đối mặt thôi.

Tôi mím môi, lo lắng nói:

– Nhưng sẽ rất nguy hiểm, không khéo, bọn mình còn bị giết chết trước khi tìm ra được mộ của Quỷ Vương.

Tam thiếu siết nhẹ vòng tay:

– Đừng lo, dù có bất cứ chuyện gì, anh vẫn sẽ bảo vệ em, em sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm đâu.

Tôi ngồi bật dậy, tức giận quát:

– Em là lo cho anh chứ em không lo cho em. Anh biết có kẻ muốn hại anh mà anh còn mạo hiểm đến đây… em nói thì anh không nghe. Nếu anh xảy ra chuyện gì, em biết ăn nói thế nào với Giang lão gia đây?

Tam thiếu cũng ngồi dậy theo tôi, anh cười cười xoa đầu tôi hỏi:

– Em sợ ông nội anh lo lắng thôi sao, em không lo cho anh sao?

– Anh đừng có cười kiểu đó, đừng cố tình hiểu sai ý của em.

Thấy tôi giận đến đỏ mặt, anh cười lớn, hai tay xoa xoa má tôi, anh dịu giọng an ủi:

– Thôi, anh không chọc em nữa, là anh sai, anh sai rồi. Thật ra, em hiểu tính anh như thế nào mà có phải không? Anh sẽ không ngồi im một chỗ mặc cho kẻ kia muốn làm gì thì làm. Em cũng thấy đó, dù anh không làm gì thì hắn ta cũng cứ thế vu oan cho anh chuyện nhà họ Lý, lại năm lần bảy lượt hớt tay trên, đẩy anh vào suy nghĩ tiêu cực. Anh thật sự không quan tâm đến vấn đề lão Lâm nói có đúng hay không, anh chỉ không muốn mình bị động một chỗ, để rồi cuối cùng chết như thế nào cũng không hay biết…

Thấy tôi muốn nói gì đó, anh liền dùng tay chắn nhẹ lên môi tôi, anh cười khẽ:

– Tiểu Bình, cuộc đời anh từ trước tới giờ luôn là một mớ hỗn loạn, anh gần 30 tuổi rồi, sống cũng đã đủ, cũng đã gặp được em… như thế với anh cũng không còn gì hối tiếc. Lần này anh không muốn bị động một chỗ nữa, có nhiều chuyện… anh không thể không đối mặt. Em tin tưởng anh lần này… có được không?

Tôi mím môi nhìn anh, tròng mắt ngấn lệ, cảm xúc rất phức tạp. Tôi hiểu rõ tình cảnh của anh bây giờ, tôi cũng hiểu được lý do vì sao anh lại làm như vậy. Nếu là tôi thì tôi cũng chọn cách này, không riêng gì một mình anh. Chỉ là, trong thâm tâm tôi vẫn luôn có một nỗi sợ hãi kỳ lạ, sợ anh đi lần này, sẽ không quay trở về được nữa…

Tam thiếu cúi người hôn khẽ lên mi mắt tôi, anh dịu dàng, nói khẽ:

– Anh sống đến từng tuổi này rồi, nói ít không ít, nói nhiều không nhiều nhưng cũng không uổng phí đầu thai một kiếp người. Nhưng em thì khác, em còn rất trẻ, tương lai đầy hứa hẹn, một cô gái vừa xinh vừa giỏi, vừa mạnh mẽ vừa đầy nghị lực như em… xứng đáng có một cuộc sống thật tốt. Nếu như anh đi lần này không thể trở về… vậy Tiểu Tiên sư của anh vẫn còn đủ thời gian để bắt đầu lại mọi thứ, anh nói có đúng không? Anh đã không chắc cho em một cuộc sống thật tốt nên anh không muốn em lãng phí thời gian vào anh một cách vô ích. Nếu anh sống tiếp được thì anh mừng, nếu không sống được nữa… vậy thì cũng không sao. Chỉ là, nếu anh chết đi, anh thật sự sẽ rất hối tiếc… rất rất hối tiếc vì đã bỏ lỡ em.

Vài giọt nước mắt lăn trên má, tôi muốn ngăn anh nhưng anh lại xiết chặt lấy tôi, đã vậy còn nói không ngừng.

– Tiểu Bình ngoan, nghe anh nói thêm một lát nữa. Nếu lần này bọn mình bình an trở về, anh sẽ chạy thẳng đến nhà em, thắp nhang thành khẩn xin bà nội em cho anh cưới em, sống bên em một đời một kiếp không chia lìa. Lại nói nếu như anh… không qua được… vậy tất cả những gì anh đang có, anh sẽ để lại hết cho em. Đó coi như là anh đền bù cho em, mong quãng đời về sau em sẽ không lo lắng đến vật chất, không lo đến cơm áo gạo tiền, một đời sống an nhàn phú quý. Cô gái của anh phải như thế, có anh hay là không có anh bên cạnh đều phải sống thật tốt, phải được anh che chở…

Tôi khóc đến không chịu được nữa, tôi lắc đầu ngoan cố nói trong nghẹn ngào:

– Nếu em là cô gái của anh… vậy anh tự đến mà lo lắng che chở. Anh để lại một đống tài sản, em ăn không được, xài lại tiếc… rồi em vẫn sẽ nghèo, vẫn cực khổ lao động vất vả… lúc đó anh có mà đau lòng chết.

Tam thiếu cười lớn:

– Thì tất nhiên, cô gái của anh anh sẽ lo lắng, sẽ bảo vệ. Anh hứa, nếu anh chết, anh không đi đầu thai mà biến thành quỷ hồn chạy theo em… được không?

Tôi ngước mắt nhìn anh, mắng:

– Anh đừng có điên, em đánh tan hồn phách của anh thì đừng có trách. Anh phải sống, phải sống để bảo vệ em, em xinh đẹp thế này, mai sau còn là diễn viên… em sẽ bị người ta bao nuôi… anh đừng có tưởng bở.

Tam thiếu siết chặt tôi vào lòng lần nữa, anh nỉ non trầm giọng:

– Ừm, anh biết rồi, anh sẽ bảo vệ em… mãi mãi bảo vệ em.

Tôi ôm lại anh, khóc lóc trách móc cả buổi nhưng lại không ép anh phải từ bỏ chuyện leo núi tìm mộ lần này. Tôi thực sự rất hiểu cho anh, chẳng qua là tôi không nỡ để anh gặp phải rủi ro nguy hiểm. Bây giờ anh đã nói như vậy, dù tôi có nỡ hay là không nỡ thì tôi cũng không thể nào làm khác được. Có những việc như đã định sẵn, không bước đến một bước này, ắt sẽ không nhìn thấy được ánh sáng về sau…

_____________________

Sáng ngày hôm sau, Tam thiếu đưa tôi đi ăn sáng, sau đó đến suối nước nóng ngâm mình. Anh thuê một hồ nước nóng riêng, là loại dịch vụ đắc nhất ở suối nước nóng, giống như phòng bao ở trong nhà hàng vậy. Tôi và anh ngâm mình dưới nước, thi thoảng trêu nhau cười đến nghiêng ngả. Bọn tôi còn luộc trứng gà, câu cá, chơi golf cùng nhau, thập phần vui vẻ sảng khoái. Chiều xuống, bọn tôi về lại khách sạn, sau khi ăn bữa chiều lại lăn đến trên giường ngủ sớm, sáng mai còn phải dậy sớm để leo núi. Ngày mai… lại bắt đầu một hành trình mới.

6 giờ sáng ngày hôm sau, Tam thiếu dậy trước, tôi dậy sau, thời tiết mùa này không lạnh nhưng vẫn cần đem theo đầy đủ áo ấm phòng đêm xuống trên núi thay đổi nhiệt độ. Lúc bọn tôi xuống khách sạn, nhóm hướng dẫn của chú Tùng đã tập trung đủ người, cộng thêm người của Tam thiếu nữa, một đoàn gần mười người ăn sáng trước sau đó mới bắt đầu hành trình leo núi Nam Sơn.

Tôi là thành viên nữ duy nhất trong đoàn, cũng bởi vì có tôi nên tốc độ di chuyển cũng chậm lại để cho tôi theo kịp. Cứ cách 2 tiếng đồng hồ thì nghỉ mệt một lần, chiều xuống bắt đầu dựng lều trại nấu nướng nghỉ ngơi, thoắt cái đã hết một ngày.

Ban đêm, tôi ngủ không được nên kéo Tam thiếu ra ngoài đốt lửa sưởi ấm, vừa hay chú Tùng đang ngồi nhâm nhi bình rượu với vài anh em trong đoàn. Thấy bọn tôi đi ra, chú liền kêu lại, bảo sẽ nướng thịt gà cho bọn tôi ăn. Đêm xuống, nhiệt độ trong rừng khá thấp, quỷ hồn lai vãng cũng không phải là ít. Tôi thấy chú Tùng là người cương trực nên tặng cho chú và mấy anh em trong đoàn mỗi người một cái Hồng phù được gói lại cẩn thận. Tôi có nói đây là linh phù tôi thỉnh được ở Cao Thanh đạo quán, rất có uy lực, sau này mọi người dẫn đoàn đi rừng sẽ không sợ bị ma quỷ quấy phá. Cũng không biết bọn họ có tin không nhưng tôi thấy ai cũng nhận lấy rồi nhét vào trong ví, lại còn luôn miệng cảm ơn tôi vì cho bọn họ đồ tốt như vậy.

Chú Tùng đưa đến cho tôi một xiên thịt nướng, chú nói:

– Cả tháng nay chú dẫn đoàn leo núi suốt, cũng có vài người rất kỳ lạ, đi tham quan mà cứ như đi tìm kho báu vậy… cứ chọn chỗ heo hút mà đi. Nói chung địa hình của núi Nam Sơn thì chú và anh em khá rành, không có hang hốc gì đó chứa được kho báu đâu.

Tôi nghĩ nghĩ, chắc là Tiên sư lên núi tìm mộ của Quỷ Vương rồi.

Tam thiếu lúc này lại nói:

– Con có nhìn qua bản đồ, đúng là địa hình tương đối dễ leo.

– Vì dễ leo nên nhà nước mới cho du khách được phép leo núi, chứ nếu khó leo thì bọn chú cũng không được hành nghề ở đây. Nói chung ở đây chỉ dành cho khách du lịch muốn trải nghiệm cuộc sống thôi, dân chuyên nghiệp sẽ không đến đây đâu, bọn chú rành núi Nam Sơn này trong lòng bàn tay… nói không điêu chứ nhắm mắt chú cũng leo được đến đỉnh.

Tôi gật gật đầu, tôi không có ý định phản bác lời của chú Tùng đâu, mặc dù có hơi nói quá nhưng chú ấy nói đúng, bọn họ rất rành về địa hình núi Nam Sơn này.

Tán dóc một hồi nữa, mọi người cũng quay về lều trại nghỉ ngơi để mai còn bắt đầu hành trình. Vì Tam thiếu muốn leo theo hướng Tây nên hành trình có thể là 4 ngày 3 đêm, leo hướng Đông thì chỉ cần 3 ngày 2 đêm là đủ. Hai ngày kế tiếp, bọn tôi chinh phục được đỉnh núi hướng Tây, cả hành trình không vất vả lắm nhưng bù cái được trải nghiệm rất tuyệt vời. Sau khi chụp ảnh làm kỷ niệm, bọn tôi bắt đầu xuống núi, vẫn là con đường như cũ, lúc xuống núi lại có phần dễ dàng hơn là lúc leo núi.

Lúc xuống núi, vẫn đi theo con đường cũ, tốc độ di chuyển rất bình thường, không nhanh cũng không chậm. Chỉ là khi đến vùng đất bằng phẳng ở lưng chừng núi, Tam thiếu lại phát hiện một hang động nằm khuất sau bụi cây to. Nếu không phát hiện kỹ, chắc chắn bọn tôi sẽ không nhìn ra được ở đây có hang động.

Tam thiếu đột nhiên rời đoàn bước nhanh về phía trước, chú Tùng với mọi người cũng bước theo sau, tôi còn nghe chú ấy cất giọng đầy kinh ngạc:

– Là hang động thật sao? Sao từ trước đến giờ tôi không biết? Ê này, bọn mày có thấy hang động này bao giờ chưa?

Mọi người trong đoàn nhao nhao lên, người nào cũng bảo là chưa từng thấy. Tim tôi tự dưng đập rộn lên, bước chân cũng gấp hơn rất nhiều. Tôi đi đến chỗ anh, thấy anh đang chau mày nhìn về phía trước, tôi vội vàng hỏi:

– Sao vậy anh? Có chuyện gì hả?

Tam thiếu gật gật:

– Hang động này… có chút kỳ lạ.

Phía sau lưng, chú Tùng cũng cất giọng khàn khàn vì mệt:

– Quá lạ ấy chứ, tôi leo núi này cả chục năm nay rồi, đây là lần đầu tiên tôi phát hiện ra đây có một hang động.

Thấy chú Tùng có ý định bước lên xem xét, Tam thiếu liền đưa tay cản lại, anh nghiêm giọng, nói:

– Không đi tới đó được đâu chú Tùng, bị chặn rồi.

– Chặn? Tôi có thấy cái gì chặn lại đâu?

Tôi buộc miệng nói nhanh:

– Có kết giới, không vào được.

Tôi vừa dứt câu, mọi người liền đưa mắt nhìn nhau, có một anh bạo dạng không tin liền đi tới trước, anh ta ngạo mạn nói lớn:

– Hai người coi phim nhiều quá rồi, kết giới là cái quái gì chứ, để tôi.

Nói rồi anh ta bước nhanh về phía trước, chưa kịp nói câu thứ hai đã bị một lực đạo đẩy văng ra xa gần chục mét. Tôi với Tam thiếu can không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta bị kết giới đánh trả, máu miệng ộc ra ngoài, thê thảm chưa từng thấy.

Anh ta ngã xuống đất, ôm ngực đau đớn quằn quại, may là tôi chạy tới truyền kịp cho anh ta một chút linh khí nên mới giữ được một mạng không đến nỗi tàn phế. Những người còn lại sợ đến run hết cả chân, Tam thiếu liền ra lệnh cho bọn họ đưa anh chàng kia xuống núi đi cấp cứu trước, chỉ để lại hai người vệ sĩ của anh ấy đưa theo mà thôi.

Đợi chú Tùng đưa người rời đi, Tam thiếu mới vỗ về an ủi tôi, anh nói:

– Không sao, đừng sợ.

Tôi gật gật đầu, nói không sợ là nói dối nhưng tôi cũng không đến mức khóc nháo la hét ầm ĩ. Tôi bước lên vài bước, đứng ngang tầm với anh, tôi đưa tay về phía trước, cảm nhận được rõ ràng có một luồng linh lực rất lớn trước mặt, tôi nheo mắt, nói:

– Là kết giới đặc biệt có phong ấn, nếu không phải người tạo ra kết giới tự tay mở phong ấn… vậy thì rất khó để phá được kết giới.

Tam thiếu gật đầu:

– Ừm, anh cũng nghĩ vậy.

Mặc dù nói vậy nhưng tôi cũng đã thử vài lần, kết quả chỉ làm cho tôi tổn hao linh lực chứ kết giới truớc mặt không bị lung lay một chút nào. Thấy tôi muốn thử lần nữa, Tam thiếu liền ngăn tôi lại, anh ra hiệu cho vệ sỹ bảo vệ tôi, anh nghiêm túc nói:

– Đừng thử nữa, em không mở được kết giới, để anh tìm cách khác.

Hang động ở ngay phía trước, bên trong chắc chắn có chứa bí mật nhưng bọn tôi lại không cách nào phá được phong ấn. Loay hoay cả buổi vẫn không tìm được kẽ hở nào, Tam thiếu lúc này chợt nhớ đến đồng tiền cổ mà tên Lệ quỷ kia từng cho anh. Anh lấy đồng tiền cổ ra khỏi túi vải, ngắm nghía một lát, lại quay lưng về phía tôi, anh dặn dò:

– Lát nữa dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, em tuyệt đối đừng chạy đến đây… hiểu chưa?

Tôi không đồng ý, tôi gấp gáp chạy đến gần anh, tôi nghẹn giọng:

– Đừng… em muốn ở bên cạnh anh…

Thấy ánh mắt kiên định của tôi, Tam thiếu im lặng không nói gì, anh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn là đồng ý cho tôi ở lại bên cạnh anh. Một tay anh nắm chặt lấy tay tôi, tay còn lại giơ đồng tiền cổ lên giữa không trung, nhất thời, một luồng sáng màu bác chiếu rọi ra tứ hướng rồi cứ thế lơ lửng xuyên qua kết giới, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, phong ấn được phá, kết giới biến mất.

Cả tôi và Tam thiếu đều kích động như điên, chân bước nhanh về phía trước, tránh người lách khỏi bụi cây to, cửa hang động hiện ra rõ ràng trước mắt. Ngay lúc bọn tôi còn chưa kịp vui mừng thì ở từ xa, một luồng âm khí nặng nề đột nhiên kéo đến, đáp xuống trước mặt bọn tôi là Lý Tú Uyên, Kiến Vũ cùng một người đàn ông lạ mặt…

Khoan… người đàn ông này… chính là trợ lý của Ngô Kiến Vũ mà tôi đã từng gặp ở nhà hàng. Trên người hắn ta toả ra một luồng sát khí nồng đậm đến bức người, khiến tôi không nhịn được mà kéo Tam thiếu lùi về sau mấy bước.

Người đàn ông kia nhìn về phía bọn tôi, ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm về Tam thiếu, hắn ta cười lớn, giọng trầm đến đáng sợ, hắn hứng chí, nói:

– Quỷ Vương đại nhân, đã lâu không gặp.

Tam thiếu cau mày nhìn lại hắn ta, tay anh siết chặt tay tôi, tôi cảm nhận được tay anh đang run, sự lo lắng trước giờ chưa từng có ở Tam thiếu. Anh cất giọng khàn khàn, hỏi:

– Anh là ai?

Tên kia cười lớn, cười đến nghiêng ngả, giữa không gian tịch mịch, hắn ta cười dọa cho chim chóc tung cánh bay loạn hết cả lên. Lý Tú Uyên đứng sau lưng hắn, cô ta trừng lớn mắt nhìn tôi, tôi cười nhạt, cũng không ngại mà cho cô ta một ánh mắt khinh thường. Chỉ có Kiến Vũ là khác lạ, anh ấy, giống như là bị người ta khống chế.

Lý Tú Uyên có vẻ nôn nóng, cô ta gấp gáp nhắc nhở:

– Chủ nhân, nhiều lời với hắn ta làm gì.

Tên kia liếc mắt nhìn Lý Tú Uyên, hắn nhàn nhã cất giọng:

– Gấp cái gì, ta lâu ngày chưa gặp lại bạn hiền, trước nên tâm sự vài câu cái đã.

Nói đoạn, hắn lại nhìn về phía tôi và Tam thiếu, ánh mắt lướt qua tôi, hắn nhếch môi cười, hỏi:

– Vinh hạnh cho ta thật, đây là vị Tiên sư mà Quỷ Vương đại nhân đặt trên đầu quả tim đây sao?

Tam thiếu nhận rõ được sự nguy hiểm, anh kéo tôi về sau lưng, che chắn tôi khỏi tầm nhìn của tên kia. Thấy Tam thiếu như vậy, tên kia lại cười đến nghiêng ngả, bộ dáng khốn kiếp vô cùng:

– Ha ha, Thanh Thu… ta đã làm gì bảo bối của ngươi đâu… ngươi khư khư che chở cô ta như vậy làm gì? Ta nghe nói… hình như là cô ta bỏ rơi ngươi, cô ta chán ghét ngươi kia mà?

Bỏ rơi cái đầu ngươi, ai bỏ rơi, ta không có bỏ rơi anh ấy, đừng có nói bừa!

Thanh Thu vẫn không để tâm đến những lời kia, nhưng tôi thì có, tôi vẫn không nhịn được sự khó chịu trong lòng, tôi chui người ra khỏi lưng Tam thiếu, tôi hỏi lớn:

– Anh đừng có nói bừa, muốn ly gián bọn tôi à, anh mơ đi. Kẻ chuyên hãm hại người như anh lúc nào thì được lên tiếng nói linh tinh? Tôi hỏi anh, tại sao anh lại làm như thế với Tam thiếu? Anh hãm hại anh ấy để làm gì?

Tên kia híp mắt nhìn tôi, giọng hắn ta không nghe ra được là giận hay không giận, hắn nói:

– Dũng cảm thật! Đúng là công sức Giang Thanh Thu bỏ ra ở chỗ cô cuối cùng cũng được đền đáp nhỉ? À mà quên nữa, ta đây phải cảm ơn cô, nếu không có cô, Quỷ Vương đại nhân đâu thể nào ngu ngốc đến như vậy. Ta đã nghĩ rất nhiều lần, lại không dám nghĩ đến chuyện, anh ta thế mà lại cố tình tạo ra mệnh kiếp để được gặp cô. Kẻ mạnh quả thật đáng sợ, nhưng kẻ mạnh mà có điểm yếu, hóa ra lại không đáng sợ như ta nghĩ.

Tôi bước lên một bước, cau mày hỏi:

– Anh nói vậy là sao? Nói cho rõ đi, tạo ra mệnh kiếp gì?

Tên kia thong dong trả lời, ý tứ cũng không quá gấp gáp:

– Nếu cô đã muốn biết, vậy ta cũng không ngại nói giúp bạn hiền một vài câu. Cô nghĩ thử mà xem, một Quỷ Vương cai quản địa ngục, làm sao có thể đầu thai chuyển kiếp làm người? Nếu không phải do anh ta cố tình sắp đặt tạo ra một mệnh kiếp, mà mệnh kiếp này vốn dĩ không xuất hiện trong sổ sinh tử thì làm sao anh ta được đứng ở đây trong bộ dáng là một con người?

Hắn ta tặc lưỡi vài cái, lại trào phúng nói:

– Ta cứ tưởng cái chuyện nghịch thiên này là không thể xảy ra, ai ngờ lại có bàn tay giúp đỡ của Diêm La. Diêm La đúng là bao che người mình, lại dung túng che đậy cho Giang Thanh Thu làm ra chuyện trái quy luật trời đất. Ta tự hỏi, một cô gái như cô thì có gì để mà luyến tiếc… bây giờ gặp được cô… ta cảm thấy hắn ta luyến tiếc quả thật rất đúng đó chứ.

Tôi giật mình, lại không nghĩ là vì nguyên nhân này mà nhân hồn và thể xác của Tam thiếu mới không đồng nhất. Hóa ra Giang Thanh Thu vốn dĩ không có tên trong sổ sinh tử, không có độ duyên qua từng kiếp luân hồi. Anh ấy xuất hiện trên cõi đời này là vì Quỷ Vương đại nhân cố tình tạo ra, cũng là vì tôi mà Quỷ Vương đại nhân mới rơi vào rắc rối của ngày hôm nay.

Tôi siết chặt hai tay, lạnh giọng hỏi:

– Vậy… chính ngươi là người giết gia đình Lý Tú Uyên, cũng chính ngươi bắt cóc tên Lệ quỷ kia, chính ngươi mua chuộc lão Lâm, cũng chính ngươi… mua chuộc luôn cả Ngô Kiến Vũ?

Tên kia cười nhạt:

– Ngô Kiến Vũ thì ta không mua chuộc, chẳng qua ta lợi dụng hắn ta một chút mà thôi.

– Mục đích của người là gì? Ngươi và Tam thiếu có thù oán gì?

Lại một tràng cười vang lên, tôi giận đến phát run vì thái độ ngông nghênh của tên trước mặt. Hắn ta cười một hồi, giả vờ lau nước mắt, hắn bĩu môi, nói lớn:

– Thù oán? Ta và hắn có thù oán gì à? Câu hỏi thú vị quá ta trả lời không được.

Thái độ đổi nhanh như chớp, hắn gằn giọng:

– Ta và hắn đời đời kiếp kiếp không đội trời chung, những gì hắn muốn, ta phải phá cho bằng được. Nếu không có hắn chắn ngang đường, vậy thì ngày hôm nay, người dưới một người trên vạn người chính là ta… làm gì đến lượt một tên tướng quân chết vì tình như hắn lập đại uy?

Dừng vài giây, hắn lại nói:

– Ta cứ nghĩ để cho cô biết hắn ta là quỷ, với thân phận là một Tiên sư, cô sẽ giết chết hắn… ai ngờ, ta đánh giá sai vị trí của hắn trong lòng cô rồi. Đã vậy, ta cược một ván lớn, dụ hắn tự mình chỉ ra mộ chôn xác của hắn… chỉ cần như thế… hắn vĩnh viễn sẽ bại dưới tay ta… Ha Ha.

Mộ chôn xác… mộ chôn xác… không… không được.

– Tam thiếu, cẩn thận!

Tôi vừa hét lên một tiếng, tên kia đã đánh một chưởng về phía hang động, một tiếng nổ ầm trời vang lên, đất đá bay khắp nơi, bầu trời tối sầm kéo mây đen kịt. Rừng núi đột nhiên nổi lên một trận gió lớn, cây cối xung quanh ngã nghiêng xiêu vẹo. Tôi đứng không vững nhưng vẫn cố đưa tay nắm lấy tay Tam thiếu, chỉ là khi tay còn chưa chạm được vào da thịt anh, anh đã thả ra một linh phù… không… là Long Phù… là Phù được viết từ máu rồng!

Long phù bay giữa không trung, sau đó bao trùm lên toàn bộ cơ thể tôi và hai người vệ sĩ đứng phía sau, tạo ra một vòng kết giới mạnh mẽ không cách nào phá tan được. Tôi nhìn Tam thiếu, nhìn anh đứng trong cơn vũ bão mà đỏ mắt nhìn về hướng tôi, bộ dáng anh cô đơn khổ sở vô cùng. Anh nhìn tôi, hốc mắt anh đỏ hoen, cuối cùng lại nở ra một nụ cười rạng rỡ nhất có thể, anh nói lớn:

– Tiểu Bình, đừng chờ anh… sống cho tốt… đừng chờ anh!

– Không… Thanh Thu… Thanh Thu!

“Ầm”

“Ầm”

Hang động đá nổ tung, màn trời đen kịt đánh mấy đạo sấm sét cảnh cáo xuống dưới. Hai người vệ sỹ giữ chặt lấy tôi, bọn họ khuyên tôi đừng làm chuyện liều lĩnh, mặc cho tôi có van xin thế nào bọn họ cũng không chịu thả tay ra.

“Đùng”

Tam thiếu bị đánh văng, máu tươi phun đỏ rực dưới đất. Tên kia cười lớn, hắn nói bằng giọng thản nhiên thích thú:

– Cuối cùng Giang Thanh Thu ngươi cũng có ngày bại dưới tay ta, Quỷ Vương đại nhân, ngươi tiêu tan như thế này… chắc không cảm thấy oan ức đâu nhỉ? Dù sao thì cũng đã được làm người, còn được ở bên cạnh người mình yêu… chà… vinh hạnh quá nhỉ? Ngươi giấu cô ta cũng kỹ thật, nếu không phải ngươi cố tình muốn trở thành người, muốn được ở cạnh người mình yêu… vậy chắc ta cũng không cách nào biết được mặt mũi cô gái mà ngươi yêu ra làm sao nữa đó. Nói chung thì cũng xinh. Ngươi yên tâm, kiếp sau của cô ta, ta sẽ thay ngươi ở bên cạnh cô ta… cùng ăn cùng ngủ cùng chơi đùa… cô ta sẽ không hiu quạnh vì vắng ngươi đâu… ha ha ha.

Tam thiếu đau đớn ôm lấy ngực, đáy mắt anh hằn lên tia đỏ rực, anh gằn từng tiếng:

– Mày dám… tao sẽ đưa mày cùng xuống địa ngục… đồng quy vu tận… vạn kiếp đè mày dưới chân…

Tên kia cười lạnh lẽo, hắn vung tay, thả một chưởng về phía Tam thiếu. Tim tôi nhảy lên tận cổ, nước mắt cũng không còn rơi xuống được nữa, tôi vùng vẫy, khóc gào:

– Đừng mà… đừng mà…

Một chưởng kia thả xuống, thế nhưng không trúng Tam thiếu mà rơi vào Lý Tú Uyên, cô ta thế mà chắn cho Tam thiếu một chưởng, cô ta thế mà lại cứu Tam thiếu…

Lý Tú Uyên bay lơ lửng giữa không trung, giọng yếu ớt nguyền rủa:

– Chủ nhân… ngươi gạt ta… ngươi gạt ta… ta nguyền rủa ngươi… nguyền rủa ngươi bị đày vào ngục tối vạn kiếp không thể vùng dậy được. Ta nguyền rủa ngươi… nguyền rủa ngươi!

Tên kia tức giận gào lên một tiếng:

– Tiện nhân ngu ngốc! Cút!

Lời nguyền rủa ai oán vang lên văng vẳng giữa rừng núi, quỷ thể của Lý Tú Uyên giống như hư không, từ từ tan biến thành những hạt bụi li ti rơi vụn. Cô ta nhìn về phía Tam thiếu, trước khi hoàn toàn tan biến, cô ta vẫn kịp nói hai chữ:

– Xin lỗi!

“Ầm”, một đạo sấm sét đánh xuống, đánh thẳng về phía Lý Tú Uyên vừa tan biến, đồng thời ở phía hang động đá, một thân ảnh nằm ngang bay từ dưới hang động bay lên giữa không trung. Tôi nhìn về phía hang động, chỉ thấy một người mặc giáp sắt thời cổ đại bay lên, dáng dấp có 9 phần tương tự như Tam thiếu lúc bấy giờ. Đây… đây chính là Tam thiếu của tôi sao? Có phải vậy không?

Tên kia nhìn đến cả kinh, hắn gấp gáp vung một chưởng thật mạnh về phía Tam thiếu. Máu tươi từ miệng từ mũi anh ọc ra một lần nữa, Tam thiếu gần như không chịu được, hơi thở dần trở nên thoi thóp mệt nhọc.

Trước giây phút ngã xuống đất, Tam thiếu nhìn về phía tôi, đáy mắt anh đỏ lên, anh cố gắng thì thào từng chữ từng chữ:

– Tiểu Bình… nhớ… đừng đợi anh… xin em vĩnh viễn đừng đợi anh!

Tôi điên cuồng khóc lớn, rất muốn xông về phía anh nhưng bức tường kết giới này quá mạnh, tôi không cách nào thoát ra ngoài được. Tôi quỳ xuống đất, hai tay siết chặt cỏ cây, tôi gào lên trong thống khổ:

– Tam thiếu… đừng chết… xin anh mà… Tam thiếu… Tam thiếu…

Tam thiếu nở nụ cười, hàm răng đều tắp trắng tinh ngày nào bây giờ đã nhuốm đậm máu đỏ. Anh ngã xuống đất, mắt vẫn cố chấp nhìn thẳng về tôi, hai tay buông thõng, nụ cười mãn nguyện vẫn hiện rõ trên môi… kiếp này của anh… hết rồi!

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!

Quảng cáo
Trước /38 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Võng Du Chi Địa Cầu Lãnh Chúa

Copyright © 2022 - MTruyện.net