Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nàng Dâu 49 Ngày
Phần 3
Tôi ngớ người mất mấy phút, tay cứ xoa xoa chiếc vảy rồng màu xanh lục trên cổ, đầu óc có chút không thông, giống như là nghĩ không ra vấn đề vậy. Nếu như từ nãy tới giờ không phải mơ, vậy là tôi thấy Rồng thật sự, lại còn là một con Thuỷ Long sắp thành tiên nữa? Có thật không vậy trời?
Tôi đọc trong sách của Thập bà bà để lại, Rồng là linh vật vô cùng cao quý, tu luyện khổ công ngàn năm mới biến thành Rồng. Rồng có thể do cá chép tu luyện lên hoặc cũng có thể do rắn tu tiên mà thành. Đến được hình dạng của Rồng còn phân ra đến 5 cấp, mà Thủy Long ban nãy tôi vừa gặp là cấp thứ 3 trong 5 cấp: Hắc Long, Bạch Long, Thủy Long, Hoả Long, Ưng Long, trong đó Ưng Long là cao nhất, sánh ngang với hàng ngũ của bậc Tiên tử cấp cao. Mà ở thời hiện đại như bây giờ, gặp được rắn tu luyện đã khó chứ nói gì đến gặp được Rồng. Tôi luôn tin là Rồng có thật nhưng không dám tin một ngày nào đó một người trần mắt thịt nhỏ bé như tôi lại có cơ duyên gặp được Thủy Long trong truyền thuyết…
Ôi trời ơi, chuyện này đủ kinh thiên động địa rồi, Thập bà bà mà biết được chắc hưng phấn nhảy chân sáo chạy khắp làng luôn quá…
Thập bà bà, đệ tử rởm của bà cuối cùng cũng làm rạng rỡ sư môn rồi, bà với bà nội ở suối vàng phải vỗ tay khen con đó nhé!
– Tú Uyên, con đứng thẩn thờ ở đây làm gì vậy? Thanh Thu đâu?
Nghe tiếng gọi, tôi giật mình, vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, tôi cười đáp với người vừa đi đến:
– Dạ mẹ… con ở đây ngắm cảnh sông nước về đêm, Tam thiếu anh ấy… có điện thoại ạ.
Mẹ Tam thiếu đi đến, gương mặt của bà vô cùng hoàn mỹ, có thể nói là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng gặp. Tôi là sinh viên trường sân khấu điện ảnh, mỗi ngày gặp qua rất nhiều người đẹp, đẹp kiểu nào cũng có nhưng mà nét đẹp của người phụ nữ này thật là hiếm gặp. Bà ấy với Tam thiếu có vài nét rất giống nhau, cùng là kiểu người ít nói, biểu tình lạnh lùng, khách sáo. Chỉ có điều hai con người này quá đẹp, bàn về nhan sắc có thể dùng hai chữ “bức người” để hình dung.
– Vậy à, trời tối con đừng đứng ngoài này lâu, dễ bị cảm. Vào nhà đi, ông nội muốn gặp con.
Tôi gật gật đầu, bẽn lẽn đi theo sau mẹ của Tam thiếu. Tôi theo bà ấy đi vào nhà, đi đến phòng của ông nội, bà ấy dắt tôi vào trong xong rồi xin phép ra ngoài trước, để lại không gian yên tĩnh cho tôi và ông nội nói chuyện.
Lão gia của nhà họ Giang là người đàn ông trước mặt tôi đây, ông ấy đối với tôi vô cùng vui vẻ, lại xem tôi như con cháu trong nhà, ông hỏi:
– Ông nghe Thanh Thu nói, gia đình con đi du lịch nước ngoài hết rồi hả?
Du lịch nước ngoài… à tôi hiểu rồi.
– Dạ nội, sau khi gả con sang đây, ba mẹ theo người thân trong họ sang nước ngoài du lịch một thời gian.
– Ừ, như vậy cũng tốt, dù sao thì thời gian này con cũng không về nhà được, ba mẹ con đi du lịch cũng tốt, đợi 4 tháng sau Thanh Thu có thể đưa con về thăm nhà rồi.
Dừng một chút, ông lại nói, giọng rất dịu:
– Hai đứa vừa kết hôn, vợ chồng mới cưới chắc chắn có nhiều điểm còn ngại ngùng… từ từ sẽ quen con nha. Thanh Thu thấy như vậy nhưng là người sống rất tình cảm, con đối với nó tốt là được, nó cũng sẽ đối tốt lại với con. Nhà họ Giang cảm ơn con rất nhiều, nếu không có con… không biết sức khỏe của Thanh Thu có thể cầm cự được đến bao giờ. Lúc thấy con được Đá Thần chấp nhận… ông mừng đến rơi nước mắt… tâm nguyện cuối cùng của ông cuối cùng cũng sắp thành hiện thực rồi. Tú Uyên, ông cảm ơn con rất nhiều, nhà họ Giang cảm ơn con rất nhiều.
Xem ra, những gì mà tôi nghe được ở chợ Âm Phủ là có thật…
Nghĩ nghĩ, tôi liền cười, dùng giọng điệu chân thành nhất để đáp lời lại ông nội của Tam thiếu:
– Dạ, con giúp được Thanh Thu, con cũng mừng lắm. Mọi người không cần cảm ơn con, đều là những chuyện mà con nên làm.
– Sau này con cần gì, con muốn gì, nhà họ Giang cũng sẽ đáp ứng cho con… đây là lời hứa của ông với con, ông chắc chắn không nuốt lời.
Tôi có chút lúng túng:
– Dạ không cần đâu nội, không cần phải vậy đâu.
Ông nội đang định nói thêm gì đó thì nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, giọng của Tam thiếu vọng vào:
– Ông nội, Tú Uyên có trong đó không?
Ông nội nhìn tôi cười đầy hàm ý:
– Có, con bé ở trong này với ông.
– Ông nói cô ấy ra đây, đến giờ bọn con phải đi rồi.
Nghe Thanh Thu nói như vậy, ông nội có chút không vui, lại giống như là mất mác gì đó khó nói lắm. Ông nhìn về phía tôi, giọng cũng trầm hơn:
– Con đi đi, tuần sau nhớ đến thăm ông.
Tôi đứng dậy, gật đầu ngại ngùng:
– Dạ, thưa nội con về, tuần sau con lại đến thăm ông và mọi người.
Tôi đi ra ngoài, vừa ra đến cửa đã nhìn thấy gương mặt lạnh như nước đá của Thanh Thu. Ôi cái tên này, anh ta có thể nào ấm nóng một chút không, lúc nào cũng trưng ra bộ mặt như bị mất sổ đỏ vậy, khó chịu thật.
– Ông nội nói gì với cô?
Tôi ngó lơ:
– Thì còn nói gì, ông muốn tôi quan tâm đến anh thôi… con người anh lạ thật… đến trước cửa rồi cũng không vào gặp ông nội mình… có nên không biết trân trọng, sau này mất đi mới thấy hối tiếc.
Tôi nói xong cũng không buồn quay lại nhìn anh ta, khoảng chừng mấy giây sau không thấy tên kia trả lời, tôi mới nghiêng đầu nhìn nhìn anh ta một chút. Thấy tôi nhìn, biểu cảm suy tư của anh ta thoáng cái vụt lên thành cau có, anh ta trừng mắt quát tôi:
– Đi đi, còn nhìn cái gì.
Tôi bỉu môi hậm hực:
– Nhà rộng như viện bảo tàng, tôi đi lạc thì đừng trách tôi.
Nói vừa dứt câu, tên kia đã bước đến trước mặt, giọng trầm trầm:
– Cô là người hay là cá vàng, mỗi việc đi đường nào cũng không nhớ.
Tôi vừa bước theo sau vừa càm ràm:
– Anh nên trách tên thiết kế căn nhà này, tôi đoán chắc ông ta có thù với nhà họ Giang anh. Xây cái nhà rộng như sân vận động vậy, đã vậy còn quanh co, sau này anh mà có con, anh thả nó chạy loạn ở đây thử đi, tôi dám chắc đến lúc nó 8 tuổi anh cũng chưa tìm được nó.
– Nói nhiều quá, đau hết cả đầu.
– Nói nhiều máu huyết mới lưu thông, anh kêu tôi im tôi buồn sinh bệnh thì anh đừng trách.
– Được rồi được rồi, phần của cô hết, cô cứ nói đi, nói đến khi nào quéo lưỡi lại thì thôi.
Cứ thế tôi một câu, anh một câu, cả hai vừa đi vừa cãi nhau một hồi cũng ra đến xe. Tam thiếu không nói từ biệt với ai câu nào, vừa ra đến xe đã kéo tôi nhét vào xe, một câu chào hỏi tôi cũng chưa kịp nói. Tôi xoay người sang nhìn anh ta, càu nhàu:
– Anh làm gì gấp vậy, tôi vẫn chưa chào hỏi mọi người mà?
Tam thiếu không quan tâm lắm, anh ta đang tập trung bấm bấm gì đó trên điện thoại, giống như là đang nhắn tin.
– Ơ này, tôi nói mà anh giả điếc không nghe đấy hả?
– Cô chào hỏi cái gì, thấy cô không có ở đó thì biết cô đi rồi, bọn họ đâu phải không có não.
Lời như vậy mà anh ta cũng nói được, cái con người này ngoài đẹp ra thì không ưa được chỗ nào, xấu tính thật.
Ngồi trong xe một lát, sau khi nghịch điện thoại xong, Tam thiếu lại quay sang nói với tôi:
– Ở nhà đại sư đang đợi, hôm nay là ngày lấy máu.
Tôi gật đầu, cũng không coi là chuyện gì đó nghiêm trọng.
– Ừ, tôi biết rồi.
Xe chạy một đoạn là về đến nhà, trước cửa đã có chú Cao ra đón, thấy bọn tôi, chú ấy liền cười báo:
– Tam thiếu, Mợ tam… Chương đại sư đến được một lúc rồi.
Tam thiếu gật đầu:
– Ừ, tôi đến gặp ông ấy ngay.
Tam thiếu bảo tôi đi theo anh ta, bọn tôi đi thẳng vào trong nhà rồi đi đến phòng bếp, đi qua phòng bếp là đến vườn nhà, lúc này tôi mới phát hiện ở sau đây còn có một căn nhà khác nữa, thoạt nhìn rất giống với nhà kho. Tôi đến đây cũng được 1 tuần rồi, bình thường chỉ ở trên phòng, cũng chưa từng đi dạo xung quanh nên đối với nhà kho này, tôi tương đối cảm thấy lạ lẫm.
Trước cửa nhà kho có người làm canh gác, thấy bọn tôi đi tới, bọn họ liền chào hỏi, một người đàn ông mặc bộ quần áo màu nâu đậm, ông ta cũng quay lại nhìn bọn tôi, nhìn sơ qua có thể thấy được ông ấy là một người chính trực, ngũ quan nghiêm nghị, tướng người ngay thẳng. Cũng không biết vì sao, tôi đặc biệt có mắt nhìn người về khoản này, đến cả Thập bà bà cũng nói là tôi có đôi mắt xem tướng mạo rất tinh thông, nếu chịu theo Đạo gia tu luyện, chắc chắn sẽ trở thành pháp sư rất nổi tiếng. Chỉ tiếc là, tôi không muốn vướng thân vào con đường gian truân đó, tôi chỉ muốn làm một người bình thường… à không, nếu được thì là diễn viên nổi tiếng sẽ tốt hơn.
– Tam thiếu, mợ Tam.
Tam thiếu đối với người đàn ông này vô cùng cung kính, anh ấy khẽ cúi chào:
– Thầy Chương… ông chờ tôi có lâu không?
Thầy Chương cười rất dịu, thầy ấy nói:
– Tôi cũng mới đến thôi, hai người vừa ở chỗ Giang lão gia về đấy à?
– Đến ăn bữa cơm theo thường lệ thôi.
Nghe Tam thiếu nói một câu nhạt nhẽo như vậy, thầy Chương liền cất giọng khuyên nhủ:
– Giang lão gia ông ấy rất thương cậu, cậu cũng đừng lạnh lùng với ông ấy như vậy, ông ấy cũng đã có tuổi rồi…
Tam thiếu không trả lời, tôi nhìn thấy rõ được sự không vui trên gương mặt lạnh lẽo của anh ta. Thầy Chương thấy anh ta như vậy, thầy ấy cũng không nói thêm gì, chỉ biết thở dài một hơi bất lực. Lát sau, thầy Chương lại lên tiếng, lần này cũng không nhắc đến Giang lão gia nữa.
– Hai người theo tôi vào trong thôi.
Tam thiếu lúc này mới nhìn đến thầy Chương, tôi thấy anh ta gật đầu, cũng không lên tiếng nói câu gì. Thầy Chương bước đến trước cửa nhà kho, ông ấy dùng tay làm thủ ấn rồi vẽ lên không trung vài đường, hành động này gọi là mở phong ấn kết giới. Xem ra, bên trong căn nhà kho này chắc chắn có báu vật, nếu tôi đoán không nhầm thì là Đá Thần gì đó mà bọn họ đã từng nhắc đến.
– Được rồi, hai người vào đi.
Cửa được thầy Chương mở ra, thầy ấy chờ hai bọn tôi đi vào trong rồi mới đóng cửa nhà kho lại, cũng không quên phong ấn lại kết giới thêm một lần nữa.
*Kết giới: là một không gian, một cảnh giới được bảo vệ bằng sức mạnh siêu nhiên, các vật bên ngoài không được phép xâm nhập vào.
Bên trong nhà kho chứa đựng các vật dụng vô cùng đơn giản, ngoài vài cái bàn, một vài cái ghế, hai ba cái tủ thì cũng không có thêm đồ vật gì khác. Tam thiếu lúc này liền đi tới cái bàn trong góc phòng, anh ta khẽ cúi người sờ sờ vào bên trong, đột nhiên ở dưới sàn nhà từ từ hiện ra một lối đi xuống phía dưới. Tôi nhìn có chút ngỡ ngàng, chưa kịp hỏi gì đã bị Tam thiếu kéo đi theo, dưới chân là cầu thang bằng đá, xuống càng sâu thì mới phát hiện dưới đây chính là một mật thất phong thủy.
Thấy tôi nhìn đến tròn xoe hai mắt, Tam thiếu nhàn nhạt giải thích:
– Đá Thần linh thiêng, không thể đặt nơi tùy tiện được.
Tôi gật gật, cũng không quan tâm đến lời anh ta nói lắm, hai mắt lúc này bận tham quan xung quanh, miệng há ra, mắt trừng lớn vì độ khang trang và đầy đủ tiện nghi của mật thất này. Ở giữa mật thất có một tảng đá rất to, phía trên cùng đặt một viên đá tròn nhỏ ánh đỏ, xung quanh là 7 trụ đuốc lớn nhưng chỉ có một trụ đang cháy , 6 trụ còn lại không có lửa. Tôi đi một vòng rồi dừng lại ở trước tảng đá to, giọng tôi lúc này trở nên khàn khàn:
– Thầy Chương… đây là Đá Thần ạ?
Thầy Chương gật đầu:
– Là Đá Thần đó mợ Tam.
Tôi lại tò mò hỏi:
– Máu của tôi… thông linh được với Đá Thần ạ?
– Đúng vậy, sau khi Đá Thần chấp nhận máu của cô, ngọn đuốc đầu tiên này cuối cùng cũng cháy.
– Nhưng mà cháy thế này… có hơi le lói.
Thầy Chương dịu giọng giải thích:
– Cháy là được rồi mợ Tam, tôi chỉ lo nó không cháy. Nếu đã phát cháy được một trụ, các trụ khác từ từ cũng sẽ cháy. Đợi đến khi đủ 49 ngày máu, các trụ sẽ cháy rực lên, đến khi đó Kết Huyết thành công, tính mạng của Tam thiếu chắc chắn giữ được.
Tôi gật gù, lý giải:
– Nói như vậy, từng trụ sẽ cháy lên, bắt đầu từ cháy le lói thành cháy bùng khi đủ lượng máu… tôi nói vậy có đúng không?
Thầy Chương gật đầu đồng ý:
– Mợ nói đúng, 49 ngày máu chia cho 7 trụ, sau khi lấy đủ 7 ngày máu thì một trụ sẽ cháy bùng, tiếp 7 lần như vậy, các trụ sẽ được khắp sáng.
– Vậy hiện tại lấy được bao nhiêu ngày máu rồi?
Thầy Chương từ tốn trả lời:
– Lấy được 2 ngày rồi, hôm nay là ngày thứ 3. Lần đầu tiên lấy hơi nhiều máu, có thể tính thành 2 ngày, để mợ có thời gian hồi phục lại sức khỏe.
– Không thể mỗi ngày đều lấy à?
Thầy Chương hơi nhíu mày, thầy ấy nghiêm giọng trả lời:
– Làm như vậy sẽ hại đến sức khỏe của mợ, mỗi ngày đều lấy như vậy… đợi đến 49 ngày… sức khỏe của mợ sẽ xuống cấp trầm trọng. Những thứ nguy hiểm đến tính mạng con người, vẫn là không nên.
Tôi nhìn thầy ấy, trong lòng lại tăng thêm vài phần kính trọng.
– Cô có muốn nhanh thoát khỏi đây thì cũng từ từ, gấp rút lấy máu của cô, lấy càng nhanh thì cô càng yếu. Tôi không muốn 2 tỉ kia của tôi sẽ phải đốt xuống dưới cho cô sử dụng đâu đấy.
Nghe giọng mỉa mai của tên kia, tôi khẽ nhếch môi một cái. Đúng là người không đáng tin thì đến cái miệng cũng không nói được câu gì tử tế.
Nghĩ nghĩ một lát, tôi mới nói với thầy Chương:
– Sau này, thứ 3, thứ 5 và thứ 7 tôi sẽ đến đây đưa máu… mỗi tuần 3 lần đều đặn… như thế là được phải không ạ?
Thầy Chương gật đầu:
– Như thế vẫn được nhưng nếu mợ thấy sức khỏe không tốt vậy thì có thể đổi thành một tuần lấy 2 ngày…
Tôi vội phản đối:
– Ấy không cần đâu, tôi rất khỏe, một tuần lấy 3 ngày máu là chuyện bình thường. Huống hồ gì mỗi lần lấy cũng chỉ có 3 giọt… không ảnh hưởng gì đến tôi đâu, hai người yên tâm, yên tâm.
Tam thiếu lúc này lại lên tiếng:
– Thầy cứ nghe theo cô ta đi, cô ta nuốt 2 tỉ của tôi, bây giờ đang tính cách chuồn nhanh ấy mà.
Tôi chau mày, gào lên:
– Tôi đây muốn tốt cho anh, muốn anh mau hết bệnh mà sao anh cứ nghĩ xấu cho tôi vậy? Đã vậy, một tuần lấy 1 ngày thôi, cho anh chờ đến chết luôn đi.
Tam thiếu đi đến ghế ngồi xuống, anh ta cười kiểu bất cần:
– Tùy cô, dù sao cô cũng không đi khỏi đây được. Đợi đến khi tôi sắp chết mà Kết Huyết vẫn chưa thành công… lúc đó hy sinh cô một chút là được cả mà.
– Anh… cái tên không có lương tâm này…
Thấy bọn tôi lại muốn gây nhau, thầy Chương liền đứng ra giải hòa.
– Hai vị được rồi, đừng gây nhau nữa, hai người dù sao cũng là vợ chồng…
– Anh là vợ chồng với anh ta/ cô ta!
Cả tôi và tên mặt trắng kia cùng đồng thanh nói làm cho thầy Chương có chút nghẹn họng. Thầy ấy rầu rĩ đi đến chỗ Đá Thần, cảm thán một câu:
– Oan gia mà!
Tôi liếc tên kia một phát rồi hừ hừ đi tới chỗ thầy Chương, tôi tò mò nhìn vào viên đá ánh đỏ phía trên cùng, tôi hỏi:
– Kết Huyết… là bày trận ở Đá Thần này hả thầy?
Thầy Chương gật đầu:
– Phải đó mợ, tôi đã bày trận ở đây, đợi khi 7 trụ đuốc được thắp sáng, Đá Thần sẽ chuyển thành màu đỏ của máu. Tiếp sau đó có thể dùng Đá Thần để chữa bệnh cho Tam thiếu.
– Anh ta bị cái gì vậy? Bệnh này có phải rất nghiêm trọng không?
Thầy Chương có chút thở dài:
– Có thể nói là nghiêm trọng, cơ thể của Tam thiếu không giống người bình thường, tôi giải thích mợ cũng không hiểu được.
Tôi gật gù:
– Vậy à…
Thấy tôi có chút trầm ngâm, thầy Chương lại nói:
– Nhưng mợ có thể yên tâm, tôi là người của chánh đạo chính thống, sẽ không làm những chuyện tà môn của hắc đạo. Bày trận Kết Huyết cứu người này đều do tôi nghiên cứu từ Đạo gia mà ra, không phải là bàng môn tả đạo hay là cấm thuật gì đó đâu.
Tôi cười lộ ra hàm răng trắng đều, tôi nói:
– Tôi không tin tên mặt trắng kia nhưng tôi tin thầy, tôi biết thầy không phải người xấu, thầy có thể yên tâm.
Thầy Chương gật đầu cảm kích:
– Rất cảm ơn mợ đã tin tưởng.
Thấy tôi và thầy Chương cảm kích giải thích qua lại, tên mặt trắng kia có vẻ không vui, hắn ta liền đi tới kéo tôi sang một bên, giọng lạnh tanh:
– Thầy Chương, thầy lấy máu cô ta nhanh đi, tôi nghe cô ta lãi nhãi suốt từ nãy tới giờ… đau đầu lắm.
Thầy Chương cười cười:
– Cậu hôm nay nôn nóng vậy… tôi làm ngay đây.
Tôi lườm nguýt tên kia một phát, không thèm nói năng gì liền đưa tay cho thầy Chương lấy máu. Thầy Chương hiểu ý, thầy ấy lấy trong túi nải ra một hộp gỗ đã cũ, bên trong có dao và vài món vật dụng khác. Thầy Chương sát trùng con dao nhỏ trong tay, thầy ấy nghiêm túc nói với tôi:
– Mợ Tam, cô có sợ đau không? Lần trước lấy máu cô đang hôn mê, tôi sợ lần này…
Tôi cười hề hề:
– Thầy cứ làm đi, tôi không sợ đau, nếu thầy ngại thì cứ để tôi làm, nhanh mà.
Thầy Chương có vẻ ngạc nhiên, ông ấy nói:
– Nếu mợ tự lấy được, vậy tôi phiền mợ.
– Được, để tôi tự làm.
Dứt câu, tôi nhận lấy dao nhỏ trong tay thầy Chương, thoắt cái đã ấn mũi dao sâu vào giữa lòng bàn tay, máu bắt đầu theo vết thương mà chảy ra. Thấy máu chảy, thầy Chương liền hướng dẫn tôi đặt tay lên trên Đá Thần, cách Đá Thần một khoảng nhỏ để máu có thể thuận lợi nhiễu xuống. Đá Thần ban đầu chỉ hơi ánh đỏ, sau khi tiếp nhận được máu nhiễu xuống, nó đột nhiên đỏ rực lên, đồng thời ngọn đuốc đang cháy bên cạnh cũng hừng lửa thêm một chút. Đá Thần loé lên một cái rồi lại tắt ngúm, chỉ có trụ đuốc là còn cháy. Tôi có chút hoang mang, vừa thu tay về theo chỉ đạo của thầy Chương, vừa hỏi:
– Thầy… sao Đá Thần không lóe lên nữa.
Thầy Chương giúp tôi xử lý vết thương, ông ấy từ tốn giải thích:
– Chỉ khi nhận đủ 49 ngày máu, Đá Thần mới chuyển thành màu đỏ rực của Kết Huyết. Ánh sáng loé lên vừa rồi mợ thấy chỉ là hiện tượng Đá Thần hấp thụ máu của mợ thôi, chỉ mới 3 ngày máu, vẫn còn rất ít.
– Ra là như vậy, huyền bí thật.
Sau khi “hiến máu nhân đạo” xong, đợi thầy Chương ở lại mật thất thêm một lát nữa, bọn tôi mới trở về căn nhà chính. Ngồi trên ghế nghịch nghịch vết thương ở giữa lòng bàn tay, không hiểu sao tôi lại thấy buồn buồn. Ngày trước Thập bà bà có nói, máu của tôi rất đặc biệt, nếu không thật sự cần thiết thì đừng nên đem máu của mình cho ai. Cũng bởi như vậy nên suốt thời gian đi học, tôi chưa từng tham gia hoạt động hiến máu nào của thanh niên tình nguyện. Bây giờ ngẫm nghĩ lại, cuối cùng tôi lại vì tiền mà đi bán máu của mình… nghĩ trái nghĩ phải, nghĩ lên nghĩ xuống, nghĩ kiểu gì cũng thấy bản thân mình có chút… thực dụng. Haiz, cũng không phải tôi muốn bán máu đâu, là tôi bị ép, tôi bị ép mà…
Thầy Chương và Tam thiếu ngồi bàn chuyện gì đó với nhau, đang nói giữa chừng thì điện thoại của Tam thiếu reo lên, anh ta nhận máy, ban đầu còn bình thường, mấy giây sau thì đã chuyển sang gấp gáp kèm theo hoảng loạn. Tắt máy, tôi thấy anh ta hướng về thầy Chương, giọng lo lắng đến cực điểm:
– Thầy Chương, Nhã Thy có chuyện rồi.
Thầy Chương nghe đến cái tên “Nhã Thy”, thầy ấy liền trở nên nghiêm nghị, giọng có chút gấp gáp:
– Là chuyện gì? Lão Tài bên đó nói gì?
Tam thiếu đứng vụt dậy, anh ta nói gấp:
– Tôi cũng không biết, nghe chú Tài nói sơ qua trong điện thoại là rất nguy hiểm…
– Vậy qua đó trước đi, mọi chuyện nói sau.
– Được.
Nói rồi, một già một trẻ kéo nhau đi thẳng một mạch ra ngoài, để tôi ngơ ngác ngồi nhìn xung quanh. Thấy chú Cao đi vào trong, tôi liền kéo chú ấy lại, tôi hỏi:
– Chú Cao, Nhã Thy là ai vậy? Là người nhà họ Giang à?
Chú Cao thoáng giật mình, chú ấy hỏi:
– Sao mợ biết cô Nhã Thy? Tam thiếu nói cho mợ biết hả?
Tôi gật gật:
– Vừa này anh ta bảo Nhã Thy gì đó có chuyện rồi kéo thầy Chương đi rồi… Nhã Thy là ai hả chú?
Chú Cao có chút do dự không muốn trả lời, nhưng dưới sức ép của tôi, chú ấy cuối cùng cũng chịu nói cho tôi biết:
– Cô Nhã Thy là bạn… của Tam thiếu, bạn thân.
Bạn của tên da trắng kia?
Tôi nheo mắt vội hỏi:
– Bạn gái? Cô ấy là bạn gái của Thanh Thu?
Chú Cao dè chừng tôi, giọng chú ấy thấp xuống:
– Cũng có thể coi là như vậy… mà là trước kia thôi mợ.
Ra là bạn gái, hèn gì anh ta mới có thái độ vội vã như vậy. Chà, tôi cứ tưởng tên mặt trắng này có tình cảm với Lý Tú Uyên, xem ra, người anh ta thích là Nhã Thy gì đó mới đúng. Nhưng mà, sao tự dưng tôi lại thấy có dự cảm không tốt vậy nhỉ? Lý Tú Uyên hay là Nhã Thy gì đó… cả hai cái tên đều cho tôi cảm giác không an toàn… thật là lạ!
____________________
DỊCH BỆNH Ở NHÀ ĐỌC TRUYỆN MN ƠI, MN ĐỌC XONG TRUYỆN CHO EM XIN 1 LIKE + 1CMT + 1 SHARE NHÉ Ạ. CŨNG KHÔNG BIẾT TẠI VÌ TRUYỆN KHÔNG HAY HAY LÀ THẾ NÀO MÀ TT LẠI NHƯ THẾ NÀY NỮA… NẾU TRUYỆN KHÔNG HAY CHẮC EM KHÔNG UP RA NỮA, VIẾT TRUYỆN KHÁC VẬY…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!