Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nàng Dâu 49 Ngày
Phần 8
Sáng ngày hôm sau, tôi thức dậy với trạng thái có sức sống hơn hôm qua. Lúc xuống nhà đã thấy Tam thiếu đang ngồi đọc báo, đọc báo cũng là thói quen mỗi buổi sáng của anh ta. Thấy tôi đi xuống, anh ta nở nụ cười, giọng khá dịu:
– Em đã đỡ hơn chưa?
Tôi gật gật:
– Đỡ hơn rồi… mà này, dâu rất là chua đó.
Tam thiếu nheo nheo mày:
– Chua thật à, sao hôm qua tôi ăn thử thấy ngọt mà?
– Là anh bị bà bán dâu lừa rồi, cái này gọi là treo đầu dê bán thịt chó, sau này anh đừng mua của bà ấy nữa, nhớ chưa?
– Ừm nhớ rồi, mà em đi đâu vậy? Em không được khỏe còn đi đâu nữa?
Tôi đặt túi xách đeo chéo lên bàn, tôi nói:
– Tôi đi đến nhà người quen, ở nhà hoài chán lắm, anh đi làm, tôi cũng không có ai để nói chuyện.
Tam thiếu có vẻ tò mò, anh ta hỏi:
– Người quen nào? Ở đây em cũng có người quen sao?
– Là bạn của sư phụ tôi, tôi đến nói chuyện cho đỡ chán ấy mà.
– Vậy trong túi kia của em là gì? Là pháp khí đúng không?
Tôi ngập ngừng trả lời:
– À ừ đúng rồi, tôi dù sao cũng là đệ tử của một Tiên sư, đồ của sư phụ truyền lại, không thường xuyên đem ra sử dụng là có lỗi với sư phụ lắm.
Thấy tôi đã nói như vậy, Tam thiếu cũng không hỏi gì thêm, anh ta chỉ nhẹ nhàng dặn dò:
– Em thích làm gì thì làm nhưng phải chú ý bảo vệ bản thân, Tiên sư giống như thầy Chương tôi thấy rất nguy hiểm, toàn phải đối mặt với những thứ yêu ma quỷ quái không phải người…
– Tôi biết rồi, tôi sợ chết hơn bất kỳ ai, anh có thể yên tâm.
– Biết vậy thì tốt, có cần tôi đưa em đến đó không?
– Như vậy tiện không?
– Tiện, tôi dù sao cũng phải đi làm.
– Vậy được, cảm ơn anh.
Tam thiếu đưa tôi đến phố Cổ, vì phố Cổ là phố đi bộ không cho xe vào nên tôi bảo anh ta để tôi ở đầu phố, tôi tự đi bộ vào trong được. Hôm trước tôi có nói với Yên bà về chuyện muốn bắt Lệ quỷ cho Thủy Long, Yên bà bảo sẽ nghĩ cách giúp tôi, bảo tôi hôm nay đến gặp bà ấy.
Lúc tôi đến, Yên bà đang có khách, vị khách ấy thấy tôi đến nên cũng xin phép chào tạm biệt ra về. Đợi người khách kia về, Yên bà mới nói với tôi:
– Tiểu Bình, ta vừa nhận cho con một vụ làm ăn, lát nữa con đến nhà người khách vừa nãy, nếu may mắn có khi sẽ bắt được Lệ quỷ.
Tôi có chút phấn khích, liền hỏi:
– Vụ làm ăn? Tức là có tiền ạ?
Yên bà gật đầu:
– Tất nhiên là có tiền, Tiên sư một khi nhận vụ làm ăn nào đó, phí trả công đủ cho Tiên sư ăn uống một hai tháng mà không cần lo nghĩ gì. Con cũng biết, việc trừ yêu diệt ma nó nguy hiểm đến nhường nào, trừ những chuyện bất bình hoặc là giúp đỡ những người nghèo khó thì mỗi vụ làm ăn Tiên sư vẫn phải lấy tiền như những công việc bình thường khác.
Tôi như mở mang thêm một kiến thức mới, tôi nói:
– Ra là làm Tiên sư cũng có tiền, con cứ nghĩ là không có tiền, hành hiệp trượng nghĩa không ấy chứ.
Yên bà cười khổ:
– Tiên sư thì cũng là con người mà con, cũng phải ăn uống nghỉ ngơi mới có sức để làm việc. Vì ta bây giờ đã đến tuổi nghỉ hưu, không thể lăn lộn chạy nhảy với đám quỷ ma nữa nên ta mới lui về đây ở ẩn, hấp thu linh khí nơi này rồi chờ ngày chết đi. Con nghĩ thử xem, một bà già không gia đình, không người thân như ta, lấy tiền đâu ra mà ăn uống sinh hoạt… nhà này là ta mua, không phải nhà thuê đâu.
– Bà mua á? Giá nhà ở đây rất là đắc đó Yên bà?
– Tất nhiên là ta mua, ta còn mua rất nhiều nhà ở mỗi nơi ta thấy thích nữa kìa. Trong mấy chục năm lăn lộn, ngoài thu phục được một đống quỷ hồn từ thấp đến cao, ta còn tích góp được một số tiền kha khá, đủ cho ta sống sung sướng từ bây giờ đến cuối đời. Nhưng nếu so trong hàng ngũ Tiên sư, ta cũng thuộc hàng trung bình, không gọi là giàu có khá giả đâu.
Tôi lúc này kiểu “Wow, ngạc nhiên thật!”, thật không dám nghĩ làm Tiên sư cũng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy…
Yên bà giải thích:
– Mỗi một vụ làm ăn con nhận, trước đó con phải xem xét kỹ càng mức độ quấy phá của đám ma quỷ kia, dựa vào kiến thức con đã học, con phải phân biệt được “thứ” trong miệng khách hàng kể đến là loại quỷ như thế nào, sau đó đưa ra mức giá hợp lý. Nhưng thường những người đến tìm Tiên sư chúng ta để giúp đỡ, họ không ngại việc trả tiền, chỉ cần con giúp được họ, bao nhiêu họ cũng trả…
– Thế nhưng độ rủi ro trong công việc của con là rất cao, sơ xảy lơ là hoặc là đánh giá sai tình hình, con có thể trả giá bằng mạng sống bất cứ lúc nào. Cũng bởi vì thế nên Tiên sư mới phải lấy tiền, tiền ít hay tiền nhiều tùy vào trường hợp và tùy vào khách hàng. Riêng bản thân ta, ta chỉ lấy ở những người khá giả, những trường hợp đáng lấy, còn những người nghèo khó gặp nạn, ta tuyệt đối không lấy tiền. Tiên sư bây giờ được xem là một nghề rồi, nếu là Tiên sư có khả năng thì việc con kiếm được nhiều tiền là điều không khó. Nhưng mà con phải nhớ một điều, khả năng của mình đến đâu thì nhận đến đó, không được cố sức, cũng không thể vì thấy khách hàng quá đáng thương mà nhận việc… có đôi khi những thứ con thấy bằng mắt đó, nó không phải là sự thật. Có những việc không cần trả tiền ta cũng giúp nhưng cũng có những việc có trả cho ta nghìn tỉ ta cũng không thể giúp…
Tôi gật gù, thái độ cực kỳ nghiêm túc khi nghe Yên bà giảng dạy. Thì ra là Tiên sư cũng có thể kiếm được nhiều tiền, sao trước kia Thập bà bà không nói cho tôi nghe vấn đề này nhỉ? Nếu biết làm Tiên sư cũng kiếm được tiền thì tôi đã chú tâm học hành luyện tập hơn rồi… tiếc ghê!
Sau khi giảng dạy xong, Yên bà mới bắt đầu đánh giá năng lực của tôi:
– Với tư cách là một Tiên sư từng trải, ta đánh giá năng lực của con ở mức độ trung bình, con có thể nhận những vụ làm ăn từ quỷ mới cho đến Lệ quỷ. Mà Lệ quỷ cũng chia ra nhiều cấp thực lực khác nhau… chắc cái này con đã biết rồi đúng không?
– Dạ con biết.
– Lệ quỷ có loại tu luyện lên, cũng có loại vừa chết đã biến thành Lệ quỷ, mà loại vừa chết đã biến thành Lệ quỷ… con tuyệt đối đừng nhận. Chưa nói đến vấn đề Lệ quỷ đó mạnh hay yếu, chỉ nói riêng vấn đề nhân quả trả nghiệp… ta cảm thấy với năng lực hiện giờ của con vẫn đừng nên day vào. Làm tốt thì không nói nhưng nếu làm không tốt, con vừa có nguy cơ ảnh hưởng đến tính mạng, cũng vừa có nguy cơ gây thêm nghiệp cho bản thân… con phải suy xét cho thật kỹ.
Nói đến đây, Yên bà lại thở dài:
– Tiên sư thật ra là một công việc thiêng liêng nhưng ẩn sâu lại chứa rất nhiều yếu tố bất đắc dĩ. Cũng giống như khi công an bắt tội phạm vậy, mặc dù biết trước khi phạm nhân làm ra lỗi lầm có khi đã phải chịu nhiều oan ức nhưng luật phát vẫn là luật phát, giết người hại người thì phải trả giá. Con có thể nghe được những quỷ hồn kể về những gì bọn họ đã phải chịu đựng khi còn sống nhưng con không thể nào bỏ qua cho bọn họ được. Ở trên đời này con phải luôn tin vào nhân quả… người xấu, người làm chuyện xấu nhất định phải trả giá cho những gì bọn họ đã gây ra. Nếu cuộc đời này không bắt họ trả giá, Diêm Vương cũng bắt họ trả giá. Vậy nên… đừng lầm đường lạc lối, nếu con lầm đường, con cũng sẽ giống bọn họ, nghiệp báo đi theo con muôn kiếp, khổ sở còn hơn bị đánh bay hồn phách vĩnh viễn. Ta cũng không dám nói bản thân con người sẽ không làm việc xấu nhưng riêng chuyện giết người, cố ý giết người, những chuyện làm tồi tệ đó, vĩnh viễn đừng bao giờ để bàn tay mình nhúng vào.
Tôi cũng đồng ý với ý kiến của Yên bà, những chuyện khác có thể không bàn đến nhưng chuyện giết người thì không thể được, tuyệt đối không thể được. Không nói đến việc giết người vì tình huống nào, vì hoàn cảnh nào, chỉ nói đến nghiệp báo luân hồi… thật sự vô cùng khổ sở đó.
Thấy tôi nghiêm túc, Yên bà lại nói, lần này là có chút động viên:
– Những gì cần dạy cho con, ta cũng đã dạy hết rồi, mặc dù năng lực tiềm ẩn trong con rất mạnh nhưng nói gì thì nói… khả năng chiến đấu của con cũng còn rất hạn chế. Ta đánh giá như thế là dựa trên mức độ ta quan sát được, còn thực lực thực chất của con như thế nào phải để con ra ngoài trải nghiệm mới có thể đánh giá chính xác được. Ta hy vọng, đệ tử của Thập lão nương sẽ không làm cho Cao Thanh môn thất vọng. Nhưng con phải nhớ kỹ một điều này, máu Huyền Âm của con… không được để lộ trước mặt bọn quỷ hồn. Nếu để lộ… vậy thì nhất định phải thu phục được bọn quỷ hồn đã biết mùi máu của con… con hiểu chưa?
Tôi có chút lo lắng:
– Máu Huyền Âm… đáng sợ đến như vậy hả Yên bà?
– Không phải là máu Huyền Âm đáng sợ nhưng máu Huyền Âm là mối đe dọa lớn nhất của ma quỷ. Ta hiện tại chưa biết phải làm gì với máu Huyền Âm của con nhưng con tuyệt đối phải nhớ kỹ lời ta dạy… trước mặt bọn quỷ hồn dù là quỷ mới cũng không được để lộ máu Huyền Âm của con cho bọn chúng biết… tuyệt đối.
– Dạ… vậy nếu để lộ máu Huyền Âm với con người thì…
Yên bà khẽ lắc đầu:
– Trên người con đeo sợi dây chuyền của Thập lão nương cho, con người hay là Tiên sư đều không nhận ra được con có máu Huyền Âm. Ta ban đầu cũng không nhận ra được, nhưng vì ta thấy sợi dây chuyền con đeo và biết con là đệ tử của Thập lão nương nên mới biết đến máu Huyền Âm trong người con. Những gì ta dặn đều không thừa… ra ngoài kia con phải nhớ thật kỹ.
Tôi gật đầu chắc nịch, nhớ kỹ từng chữ không dám quên. Sau khi căn dặn kỹ càng, Yên bà lấy ra một túi nhỏ, bên trong có một cái sim điện thoại, đưa đến cho tôi, bà nói:
– Đây là sim điện thoại dùng để làm ăn của ta từ bao lâu nay, con kích hoạt lại sim, xem có thể nhận được vụ làm ăn nào thì cứ nhận. Sim điện thoại này là của Thanh Sơn môn cấp cho ta từ rất lâu rồi, sim có định vị vị trí hiện tại, thế nên những khách hàng gọi đến cần giúp đỡ cũng sẽ ở trong khu vực mà con đang ở, thuận tiện cho việc con trừ yêu diệt ma. Sau mỗi vụ làm ăn thành công, con gửi về cho tổng môn 10%, xem như là phí cảm ơn… ta cho con số tài khoản, con chuyển khoản vào đấy, ghi tên Yên bà là được.
Tôi gật gù, cảm thấy thế giới này có quá nhiều điều mới mẻ.
– Không ngờ Tiên sư cũng có tổng môn như vậy… cứ như là chạy xe ôm công nghệ ấy nhỉ?
Yên bà cười nói:
– Bây giờ xã hội hiện đại và phát triển, Tiên sư cũng phải như thế chứ con… nếu không con nghĩ, Tiên sư bọn ta làm cái gì để sống? Trên mạng cũng có rất nhiều Tiên sư tự do, bọn họ cũng kiếm được rất nhiều tiền từ những vụ làm ăn như vậy. Đợi sau này khi con có tiếng tăm hơn một chút, con có thể làm việc tự do, khi đó không bị mất phí cảm ơn…
– Con hiểu rồi, con cảm ơn Yên bà.
– Không có gì, con diệt trừ được nhiều quỷ hồn thì ta còn phải cảm ơn ngược lại con nữa… có gì thắc mắc cứ hỏi ta, được chưa?
– Dạ được ạ.
Sau khi rời khỏi nhà Yên bà, tôi theo địa chỉ của Yên bà cho mà đến nhà vị khách hàng khi sáng tôi gặp. Vị khách hàng này bị một con quỷ ám, là quỷ mới không có tài cán gì nổi trội nhưng lại được một cái rất lỳ lợm. Tôi đối phó với nó mà chật vật đến hơn hai tiếng đồng hồ trong phòng, mất thời gian lâu như vậy là vì nghe nó kể lể về cuộc đời, triết lý về nhân sinh, giảng dạy đạo lý làm người. Trời đất ngó xuống mà xem, một con quỷ lại đi dạy con người cách làm người… nhức đầu thật sự.
Lúc tôi chuẩn bị thu nó vào Lọ trấn hồn, nó vẫn còn cố thuyết phục tôi bằng ánh mắt rưng rưng sầu thảm.
– Tiên sư… cô thu phục tôi cũng được nhưng xin cô đừng bắt tôi đi đầu thai… tôi hiện tại chưa muốn đầu thai… tôi muốn thành quỷ… muốn sống an nhàn tự tại giữa đất trời…
Tôi giật giật khoé môi, gào lên:
– Nói nhiều nghe đau đầu quá, ngươi không có sự lựa chọn, một là buông bỏ tất cả, ta độ duyên cho ngươi đầu thai chuyển kiếp, còn hai ngươi cứ đợi ngày hồn bay phách tán đi.
Quỷ mới gào lên thảm thiết:
– Tôi không muốn chết… cô đừng giết tôi…
Tôi cười nhạt:
– Ngươi là quỷ mà vẫn còn sợ chết à?
Mặt tên quỷ kia đần thối ra:
– Ừ nhỉ… tôi không muốn hồn phi phách tán… cô đừng đánh tan hồn phách của tôi… tôi xin cô… cô giữ tôi ở lại… sau này cô có cần gì tôi giúp, tôi nhất định sẽ giúp hết mình.
– Tôi thì cần gì anh giúp?
Tên quỷ thành khẩn:
– Tôi nghĩ là sẽ có lúc cô cần đến tôi, chẳng hạn như kêu tôi ra thuyết phục những tên quỷ khác, tránh cho cô phải đánh nhau với bọn chúng hao tổn linh khí… cô thấy có được không? Hoặc là… cô có thể sai biểu tôi đi điều tra tên quỷ nào đó… tại cô không biết, tôi ở đây coi như Thổ Địa, phàm là quỷ mới quỷ cũ, quỷ cao quỷ thấp, quỷ mạnh quỷ yếu… là quỷ gì xuất hiện ở vùng này tôi đều biết. Tôi cũng có thể đi điều tra chuyện này chuyện kia cho cô, thám thính tình hình thì tôi hơi bị đỉnh đấy.
Tôi có chút nghi ngờ:
– Tôi tin anh được không? Trông anh cứ gian gian kiểu gì ấy?
– Cô phải tin tôi, tôi chết lâu vậy rồi mà vẫn còn là quỷ mới… chứng tỏ tôi không có ý tu luyện lên cao hơn, cũng không có ý hại người sống.
– Vậy chứ anh đi ám người ta là cái quỷ gì?
Tên quỷ kia chu môi tỏ ra oan ức:
– Tại ông ấy tè bậy chỗ tôi hay ngủ… tôi tức… tôi theo ám chơi.
Tôi vỗ trán mình mấy cái, đúng là không có cái ngu nào giống cái ngu nào mà…
Nghĩ nghĩ, thấy anh ta cũng coi như thành khẩn, lại giống như là cố ý ở lại dương gian vì một lý do nào đó đặc biệt…
– Thôi được rồi, tôi tạm thời thu anh lại, anh ở trong Lọ trấn hồn thì yên tĩnh nghe Kinh xám hối… nếu muốn đi đầu thai thì nói cho tôi biết, tôi đặc cách cho anh.
Tên quỷ có chút ngại ngùng:
– Có cả Kinh xám hối à?
Tôi trừng mắt:
– Thế nào? Không thích?
Tên quỷ cười giả lả:
– Thích… tất nhiên là thích rồi… cảm ơn cô… cảm ơn cô.
Không để cho anh ta vòng vo thêm nữa, tôi niệm chú thu anh ta vào trong Lọ. Lọ trấn hồn rung lên rồi trở lại yên tĩnh, tôi đặt Lọ trấn hồn vào trong túi xách, sau đó đi ra ngoài nói chuyện với gia chủ. Người khi sáng đến gặp Yên bà là em của người bị tên quỷ kia ám, ông ta bây giờ loạn lắm, đầu tóc bù xù rối ren, bọng mắt thâm đen, hai mắt vô hồn, trông như người điên vậy. Cái tên quỷ này cũng thật là, ám hại người ta thành ra như vậy, vậy mà dám nói không làm gì hại người… đàn ông khi biến thành quỷ rồi mà vẫn còn dối trá, miệng lưỡi đầu môi mà.
Sau khi nhận phí trừ ma, tôi trở về nhà với tâm trạng phấn khích, sẵn tiện ghé ngang bưu điện chuyển cho tổng môn 10% phí, tôi vẫn còn dư được kha khá. Eo ơi, biết thế này tôi đã sớm trở thành Tiên sư rồi, rảnh rỗi trừ vài cái quỷ mới cũng đủ sống no ấm trong vài tháng. Đây mới là quỷ mới thôi, nếu là Ác quỷ hay Lệ quỷ, phí trừ ma còn cao hơn gấp nhiều lần… nghĩ thôi cũng thấy hừng hừng khí thế. Đúng là thời tới cản không kịp, đố ai mà ngăn cản được bước chân làm giàu của tôi… ha ha!
______________________
Lúc chiều, tôi với Nhã Thy có hẹn đi mua sắm, một tuần nữa là đến sinh nhật của bà cô, cả thầy Chương và Nhã Thy đều được mời đến dự. Vốn định đi mua váy vóc xong sẽ ghé vào một quán lẩu nào đó ngon ngon thì đột nhiên tôi có điện thoại gọi đến, là khách hàng gọi đến đặt lịch trừ ma. Ngửi được mùi tiền sắp bay đến tay, tôi liền báo bận với Nhã Thy rồi ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ hẹn. Khách hàng hẹn tôi ở một nhà hàng Trung Hoa gần đó, lúc tôi đến người đó đã đợi sẵn từ lúc nào.
Tôi sửa sang lại tóc tai, thoa lại son rồi bước vào vào bên trong, vừa đi đến gần tôi vừa nói:
– Xin chào, tôi là Tiểu Bình, là đệ tử của Yên bà, người mà các vị vừa…
– Tiểu Bình?
– Kiến Vũ?
Người ngồi ở bàn nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh ta, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm không chớp mắt. Trong lúc tôi còn đang ngớ người thì Kiến Vũ đã cười toác cả miệng, anh ta reo lên:
– Không ngờ lại tìm được em ở đây… Tiểu Bình… chúng ta có duyên đúng không… rất là có duyên luôn đó.
Tôi cười gượng gạo, biểu cảm sượng ngắt:
– Ờ xin chào anh… đã lâu không gặp… Kiến Vũ.
Kiến Vũ là đàn anh học cùng trường với tôi, anh ta là công tử nhà giàu, gương mặt lại rất thư sinh, từng là nam vương trong trường học. Kiến Vũ đẹp trai nhưng không giống với vẻ bá soái của Tam thiếu, anh ta đẹp theo kiểu đáng yêu, giống như là một em trai trong lòng các chị gái vậy. Tôi cũng không tính là quá thân thiết với anh ta, bọn tôi từng đóng chung trong một đoạn quảng cáo, anh ta vai chính, tôi là vai phụ quần chúng. Tôi nghe nói gia đình anh ta rất giàu, bố mẹ là chủ của một chuỗi nhà hàng trải dài toàn bộ miền Nam, rất có tiếng tăm và địa vị. Bọn con gái trong trường tôi mê anh ta như điếu đổ, tôi thì cũng không mê lắm, chủ yếu thấy anh ta đẹp trai nên thích nhìn hơn một chút mà thôi.
– Tiểu Bình, em ngồi đi… chà… không ngờ em là Tiên sư… anh ngạc nhiên lắm đó.
Tôi cười cười, giọng nhỏ xíu:
– Cũng không có gì… nếu đã quen biết nhau từ trước vậy thì dễ nói chuyện hơn.
Kiến Vũ không gấp, anh ta rót nước cho tôi, vẫn là nụ cười thư sinh sáng rực:
– Không vội đâu, ăn cơm trước đã, giờ này chắc em đói rồi đúng không? Ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói, chuyện dài lắm.
Mặc dù có chút ngại ngùng nhưng tôi lại không thể từ chối, dù sao cũng chỉ là ăn bữa cơm, vừa ăn vừa bàn chuyện làm ăn cũng được. Kiến Vũ cũng là người hoà đồng, anh ta không giống kiểu người giàu có kiêu căng, tôi và anh ta nói chuyện cũng khá là hợp.
Kiến Vũ đi cùng trợ lý, còn tôi thì đi một mình, ăn quá nửa bữa cơm, tôi mới hỏi anh ta:
– Kiến Vũ, gia đình anh hay là anh gặp chuyện… tôi thấy không giống anh gặp chuyện cho lắm.
Kiến Vũ gật đầu, anh ta thở dài, nói:
– Đúng là không phải anh gặp chuyện, người gặp chuyện là em gái của anh, con bé suy nhược hơn một tháng nay rồi… anh đã nhờ mấy người đến xem… xong chuyện thì đâu lại vào đấy.
Tôi thoáng ngạc nhiên:
– Sao lại như thế? Những người kia không nói gì hay sao?
– Bọn họ đều nói không sao, chỉ là hợp vía nên theo quấy phá… nhưng đến nay tình hình vẫn không khá hơn, anh thật sự rất lo cho con bé.
– Vậy lát nữa anh đưa tôi đến xem cô ấy, nếu tình hình nằm trong khả năng của tôi thì tôi có thể giải quyết cho anh được. Nhưng tôi cũng nói trước, nếu mọi chuyện nằm ngoài khả năng của tôi, vậy tôi cũng chịu thua.
Kiến Vũ gật gật đầu, giọng anh ta cực kỳ vui mừng:
– Em đến xem là được rồi, anh chỉ sợ em không muốn đến xem… vậy ăn xong mình đi.
Bọn tôi ăn xong, đợi Kiến Vũ thanh toán, tôi theo anh ta ra xe về nhà xem tình hình em gái anh ta. Kiến Vũ lịch sự mở cửa xe cho tôi, tôi chưa kịp ngồi vào thì sau lưng nghe thấy một giọng nói khàn khàn truyền đến, thanh âm vô cùng bất thường:
– Tiểu Bình, em đi đâu vậy?
Tôi xoay người nhìn lại liền nhìn thấy gương mặt bá soái cương nghị của Tam thiếu. Anh ta thân mặc sơ mi đen, quần âu đen, giày da hàng hiệu đắc tiền, trông chẳng khác gì tổng tài bá đạo bước ra từ trong truyền thuyết. Cái ánh mắt này, cái gương mặt nam thần này… chết thật chết thật… có thể nào bớt đẹp trai đi được không?
Tam thiếu bước đến chỗ tôi và Kiến Vũ, anh ta nhìn lướt qua tôi rồi đặt ánh mắt ở chỗ Kiến Vũ, giọng nghiêm hẳn:
– Ngô thiếu, anh đưa cô ấy đi đâu?
Kiến Vũ ban nãy còn cười hề hề ngọt sớt với tôi, lúc này lại đột nhiên chuyển sang bộ mặt lạnh tanh, ánh nhìn đanh lại, khác hẳn với bộ dáng em trai đáng yêu trong lòng mọi người. Mà tên Kiến Vũ này khi đổi biểu cảm cũng soái quá chứ nhỉ, đẹp trai đấy, tôi đánh giá cao độ soái ca của anh ta. Đám con gái trường tôi mà thấy cảnh này chắc khóc thét vì hưng phấn quá…
– Tam thiếu, đã lâu không gặp… tôi tưởng anh chết rồi, hóa ra vẫn còn sống?
Tam thiếu cười nhạt, tôi đứng gần bên mà cảm nhận rõ sát khí tản ra từ người anh ta, ánh mắt sắc bén, giọng trầm xuống, dứt khoát nói:
– Anh trù tôi như thế mà tôi vẫn không chết, làm cho anh thất vọng rồi. Chẳng hay hôm nay Ngô thiếu muốn đưa vợ tôi đi đâu? Vợ của Giang Thanh Thu tôi mà anh cũng dám có hứng thú? Anh chán sống rồi đúng không? Muốn chết ngay bây giờ?
Trời ơi, ngầu quá đi! 10 điểm cho Tam thiếu… 10 điểm nha anh Tam thiếu gì đó ơi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!