Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lục Lang, cứu em...(giọng yếu ớt của Liễu Hiên).
Cộp...cộp... Bạn có biết trang tr𝒖yện ﹢ T rUⅿTr𝒖yen.𝐯n ﹢
Tiếng bước chân lại gõ đều lên sàn nhà...
Liễu Hiên cảm thấy run sợ...cô đang mang một tấm thân bê bết máu, đau rát tận tim gan...
Doãn Chí Hiên kéo cánh cửa sổ sát đất...ánh sáng bên ngoài vườn cây rọi vào...tuy không phải sáng rõ nhưng đủ để Doãn Chí Hiên nhìn người nằm co ro dưới nền đất, toàn thân bê bết máu...
Doãn Chí Hiên chợt nhíu mày "hôm qua mình đã ra tay nặng vậy sao?"
Liễu Hiên ngước mặt lên nhìn Doãn Chí Hiên, cô không lên tiếng chỉ nhìn qua rồi thu lại tầm mắt.
Doãn Chí Hiên thấy tim mình có chút đau xót, nhưng tia đau xót kia chỉ nhanh chóng lướt qua như cơn gió, anh lấy bật lửa ra châm điếu thuốc và đưa lên miệng rít vài hơi...tay nâng lên trán xoa xoa.
"Cô thế nào rồi?"
- Anh hỏi làm gì? Anh nên biết rõ tình hình của tôi như thế nào mà.
"Trách cô cứng đầu thôi!"
- Phải! Tôi rất cứng đầu...vậy nên anh đừng hoài công vô ích, tôi chết cũng sẽ tuyệt đối không giao ra con dấu...con dấu đó tôi sẽ hai tay dâng tặng cho chồng của tôi...mà anh thì không xứng đáng làm chồng của tôi! Vậy nên tôi chết cũng sẽ mang theo con dấu xuống mồ, anh đừng mơ tưởng nữa!
"Cô..."
- Doãn Chí Hiên, anh chỉ là loại cặn bã...với tôi anh chả là gì cả.
Chát...
- Loại đàn ông như anh có gì nổi bật chứ! "chỉ biết ra tay đánh phụ nữ, vinh quang nỗi gì!"
Doãn Chí Hiên tức giận quát "Cô nói đủ chưa?"
- Đương nhiên là chưa "anh là loại cầm thú!"
"Cô..."
Doãn Chí Hiên tức thở phì phò "Cô đúng là loại phụ nữ ngu si, cô có biết là khi cô giao ra con dấu thì cả tôi và cô sẽ mãi mãi được hưởng vinh hoa phú quý!"
- Doãn Chí Hiên à Doãn Chí Hiên, anh chỉ là loại đàn ông ngu ngốc. Anh nghĩ sau khi tôi đưa anh lên làm người thừa kế thì được bên cạnh anh tận hưởng vinh hoa phú quý à?
Ha ha...anh tưởng tôi là đồ ngốc à?
Ý cô là sao?
- Haiz...ai lại không biết anh si mê ả xảo quyệt Trầm Bích kia hơn mạng của mình, một khi thừa hưởng được vinh hoa thì anh sẽ cam tâm sống bên cạnh tôi à? Đừng tự lừa mình, lừa người nữa...tôi không ngu đến mức đó đâu.
Doãn Chí Hiên thâm trầm lên tiếng "chỉ cần cô nói cô không thích tôi ở bên cạnh Tiểu Bích thì tôi mãi mãi không bao giờ đến gần Tiểu Bích!"
Liễu Hiên cười khổ "trước đây, sao anh không bảo với tôi như thế! Anh cắm cho tôi cặp sừng dài khi vừa mới kết hôn...anh có biết không, trong mắt tôi thì anh chỉ là loại rác thải!"
"Anh xin lỗi, chỉ vì trước đây anh không suy nghĩ cho cảm nhận của em...Tiểu Hiên, cho anh một cơ hội để sửa sai...được không em?"
- Quá muộn rồi...
"Tại sao?"
- Không tại sao cả! Chỉ vì tôi đã nhìn thấy được bản chất thực của anh.
Chưa bao giờ tim Doãn Chí Hiên lại bị đau đến như vậy!
"Tiểu Hiên, anh xin lỗi..."
- Không cần...
"Tiểu Hiên!"
- Đời tôi chỉ nhận lời xin lỗi của một người mà thôi! "đó là người tôi yêu thương, còn anh chỉ là một người ngang qua đường, tôi không cần lời xin lỗi của anh".
"Tôi có điểm nào kém hơn Doãn Lục Lang?"
Liễu Hiên gượng cười trong đau đớn "Lục Lang sẽ không bao giờ đối xử với tôi như thế này!"
Doãn Chí Hiên không thể tiếp tục nghe cô nói nữa...anh bước đến bên cạnh cô và xốc cô dậy..."vậy giữa hai người đã xảy ra chuyện gì rồi?"
- Chúng tôi có xảy ra chuyện gì thì liên quan đến anh sao?
"Cô là vợ của Doãn Chí Hiên!"
- Anh không xứng!
Doãn Chí Hiên cúi xuống hôn vào cổ Liễu Hiên, nụ hôn lướt từ từ xuống vùng ngực...
- Cút...anh cút ra cho tôi!
"Không thể..."
Liễu Hiên dùng hết sức của mình để đẩy Doãn Chí Hiên ra...anh là loại cặn bã, đê tiện xấu xa...
Nhưng cô có cố gắng đến mấy cũng không thể đẩy nổi Doãn Chí Hiên...
Roẹt...
Doãn Chí Hiên xé nát chiếc áo trên người Liễu Hiên xuống và bắt đầu hôn lên cơ thể đầy vết thương của cô...
- Anh mau buông tôi ra..."Lục Lang cứu em với!"
"Kêu à...cô cứ kêu lên..."
Rầm...ầm...ầm...
Doãn Chí Hiên hốt hoảng "Kẻ nào?"
"Người đâu!"
Phốc...
Doãn Lục Lang một đấm thẳng vào mặt Doãn Chí Hiên "Tên súc sinh!"
Doãn Lục Lang nhanh chóng giành lấy Liễu Hiên từ trên đùi Doãn Chí Hiên!
Ông...ông chú...
- Lục Lang, cuối cùng thì anh cũng đến, em biết anh sẽ tìm được em mà...
"Hiên Hiên, anh đã đến trễ...anh xin lỗi em..."
- Lục Lang! Cô liền ngất đi...
Doãn Lục Lang cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra và trùm vào người Liễu Hiên, anh nhanh chóng bế cô rời đi...
Dạ Phong đứng gãi gãi mũi "nên xử lý tên khốn nạn này thế nào đây?"
Doãn Lục Lang khựng lại "Cậu mạnh tay cho tôi!"
Được...vậy thì cậu lo chăm sóc cho cô vợ bé nhỏ của cậu đi Lục Lang, tên này cứ để tôi chơi cùng hắn.
Doãn Lục Lang không thèm để ý...anh đưa cô đến bệnh viện, nhìn người phụ nữ mà mình hết mực yêu thương nằm yên bất động trên giường bệnh...tim Doãn Lục Lang chợt co thắt dữ dội.
"Doãn Chí Hiên, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết! Chuyện hôm nay tao sẽ đòi lại gấp trăm lần".