Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thôi em nghỉ ngơi đi, anh xuống tiễn khách!
- Dạ!
Doãn Duyệt rời đi, chỉ còn lại một mình cô giữa căn phòng rộng lớn.
Liễu Hiên buồn phiền, đứng lên đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài. Nhìn ngắm thật lâu rồi quay trở lại giường nằm, mắt nhìn xung quanh căn phòng rộng rãi...mọi thứ trong căn phòng đều rất cổ kính, Doãn Duyệt rất thích sưu tầm những món đồ cổ.
Nhưng Liễu Hiên lại thấy khó hiểu khi nhìn vào tấm bình phong, cô không ngờ rằng một người như Doãn Duyệt mà để tấm bình phong vừa có hoa văn quê mùa đến thế trong phòng của mình.
Liễu Hiên nhìn đến xuất thần, qua ánh sáng của ngọn đèn ngủ Liễu Hiên phát hiện ra điều bất thường "không đúng, bức tranh này có gì đó rất bất thường".
Liễu Hiên càng nhìn càng thấy tấm bình phong có rất nhiều điểm bất thường! Cô chăm chú nhìn những điểm mà cô cho là bất thường, ngờ ngợ trong đầu "bức tranh này mình đã gặp ở đâu rồi thì phải!"
Cô xuống giường và đi đến bên bàn lục lọi giấy bút ra vẽ lại bức tranh, mệt quá nên cô gục xuống bàn và ngủ thiếp đi từ khi nào.
…………
Tiệc tan, Doãn Duyệt khá mệt mỏi lê thê trở về phòng, thấy Liễu Hiên ngủ trên bàn...anh mỉm cười và bế cô lên giường!
Nhìn thấy bức tranh được Liễu Hiên vẽ lại, Doãn Duyệt cầm lên xem thử, anh rất ngạc nhiên vì không ngờ cô vẽ tranh lại sống động như vậy...nhưng sao bức tranh này lại thấy quen quen, đây là cảnh nghèo miền núi, anh nhìn sang tấm bình phong rồi khẽ nhíu mày "hửm? Vẽ đẹp hơn tranh gốc, nhưng tại sao lại có khá nhiều điểm nhấn đến như vậy?"
Doãn Duyệt mang bức tranh được Liễu Hiên vẽ lại đi sang phòng đọc sách để nghiên cứu! Anh thấy bức vẽ của Liễu Hiên có quá nhiều điểm đặc biệt.
Doãn Duyệt nối liền các điểm nhấn lại thì không khỏi ngạc nhiên "đây...đây là bản đồ, chắc chắn nó là bản đồ kho báu!" Chả trách năm xưa mẹ mình cứ luôn bảo tấm bình phong này vô cùng quý giá, hoá ra là là thế! Nhưng sao nó chỉ có nửa tấm bản đồ thôi, nửa còn lại đang ở đâu?
Suy nghĩ một lúc thì Doãn Duyệt khẳng định nửa tấm bản đồ còn lại ở trong tay Doãn Lục Lang!
...----------------...
Vài ngày sau!
'Doãn gia!'
Doãn Lục Lang đang ngồi suy tư, nghe thư ký gọi thì ngước mặt lên nhìn "có chuyện gì?"
'Có Liễu tiểu thư muốn gặp ngài!'
Doãn Lục Lang không thoải mái trong lòng nên gắt giọng hỏi "Liễu tiểu thư nào?"
'Là Liễu Phi Nhi'
"Không gặp"
Liễu Phi Nhi đứng lì trước cửa phòng làm việc của Doãn Lục Lang mãi không chịu đi!
Cộp...cộp...
Nghe từ xa có tiếng bước chân, Liễu Phi Nhi liếc nhìn...thấy người đến là một người phụ nữ dáng dấp tuyệt mỹ, mắt đeo kính đen, trên cơ quyến rũ kia khoác chiếc váy sang trọng, trong lòng Liễu Phi Nhi dâng lên cảm xúc khó chịu, mắt đầy địch ý nhìn người đang đến.
Thư ký riêng của Doãn Lục Lang bước đến trước mặt Liễu Hiên và khẽ hỏi "thưa quý cô, cô cần giúp gì không?"
Liễu Hiên dịu dàng lên tiếng "tôi muốn gặp Lục Lang!"
Thư ký nheo mắt, trước giờ anh chưa từng nghe ai dám gọi thẳng tên sếp mình như vậy 'Xin hỏi, cô có hẹn trước không?'
Liễu Hiên liếc nhìn Liễu Phi Nhi rồi mỉm cười với thư ký "không"
'Vậy thật xin lỗi cô, cô đợi đến lượt đã, vẫn còn có vài cuộc hẹn giữa đối tác với Doãn gia chúng tôi'.
Liễu Phi Nhi bước đến gần Liễu Hiên "ả ngu ngốc này lại đến đây để làm gì? Lục Lang sẽ không gặp mày đâu!"
Liễu Hiên vờ như không nghe thấy gì, cô chỉ khoanh tay đứng dựa vào tường.
Thư ký đã làm xong vài công việc rồi mới quay lại, thấy Liễu Hiên vẫn đứng đợi nên có chút động lòng...anh quay vào báo lại với Doãn Lục Lang.
'Doãn gia có người muốn gặp ngài!'
"Ai?"
'Một người phụ nữ, che kín mặt'
Doãn Lục Lang lạnh lùng lên tiếng "tên gì?"
Thư ký lắc đầu!
"Cho vào đi!"
Thư ký mừng rỡ chạy ra "cô gì ơi...Doãn gia mời cô vào".
Liễu Phi Nhi vội chạy vào nhưng bị thư ký túm lại "Xin lỗi, cô không thể vào trong!"
Liễu Hiên nhếch môi cười với Liễu Phi Nhi rồi mới yểu điệu bước vào phòng làm việc của Doãn Lục Lang.
Liễu Phi Nhi như muốn ăn tươi nuốt sống Liễu Hiên!
…………
Nghe tiếng giày khua trên mặt sàn, Doãn Lục Lang như nhận ra được nhịp bước quen thuộc nên đưa mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, mày anh bỗng chốc lại nhíu chặt "Tiểu Hiên Hiên, là em thật sao?"
Liễu Hiên dừng bước trước mặt Doãn Lục Lang.
- Lục Lang!
Không cần suy nghĩ nhiều, Doãn Lục Lang đã vội chạy đến ôm chặt Liễu Hiên vào lòng "Tiểu Hiên Hiên, là em thật rồi, anh không phải mơ!"
Liễu Hiên rất đau lòng, thật sự thì trong thời gian qua cô rất nhớ đến Doãn Lục Lang. Nhưng thôi, khối tình này đã như vậy thì có thể làm được gì.
"Tiểu Hiên Hiên, anh nhớ em lắm!"
Liễu Hiên đẩy Doãn Lục Lang ra "Lục Lang, đừng nói những lời này nữa!"
"Tiểu Hiên Hiên!"
- Lục Lang, đây là nửa tấm bản đồ kho báu, em phát hiện ở cho Doãn Duyệt.
"Tiểu Hiên Hiên"
- Thôi, anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, em phải đi đây!
"Tiểu Hiên Hiên, anh thật sự không muốn rời xa em"
- Lục Lang, anh phải cố gắng lên!
Vừa dứt câu, Liễu Hiên đã xoay bước rời đi...
Doãn Lục Lang ôm chặt cô từ phía sau lưng "Tiểu Hiên Hiên".
Rất nhanh, nụ hôn ấm áp rơi xuống môi Liễu Hiên.