Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Liễu Hiên vừa thức dậy đã thấy trên bàn được đặt sẵn tô cháo và một ít trái cây tươi đã được gọt vỏ, cắt ra thành từng miếng vừa ăn.
Bên cạnh còn có vài viên thuốc được đặt vào chiếc hộp vuông bé nhỏ.
Cô cầm tờ giấy nhỏ lên xem thì thấy dòng chữ "ăn xong nhớ uống thuốc".
Cô mỉm cười "anh ấy thật chu đáo!"
Liễu Hiên ngồi xuống ghế và ăn cháo một cách ngon lành...ăn xong cô uống thuốc rồi sau đó lên giường nằm lướt mạng xã hội. Nhưng chỉ một lúc sau lại thấy chán, cô vào đọc báo...
"Ôi! Cậu ấm nhà họ Doãn cùng với phu nhân tương lai thật quá xứng đôi, phía dưới là vài tấm ảnh ngọt ngào được chụp lén. Tuy nhiên thì rất sắc nét, dù chỉ được chụp lén".
- Hừ...tên săn ảnh này cũng thật quá có tâm!
Liễu Hiên nhìn chằm chằm vào những bức ảnh, cô thấy lòng mình chợt nặng nề "không ngờ rằng mình được cái sừng vừa to vừa dài như vậy, cái đám cưới kia chỉ là trò đùa của họ Doãn!"
Liễu Hiên buồn bã thoát ra, cô không muốn đọc nữa và cũng không muốn nhìn thấy thứ gì đó có tên Doãn Chí Hiên. Cô ném điện thoại qua một bên...
Reng...
Liễu Hiên nhìn thấy một dãy số lạ nhưng vẫn bấm nút nghe!
Alô...
"Hiên Hiên là tớ nè! An An nè..."
Liễu Hiên mỉm cười "Cô bạn nhỏ, có việc gì? Sao hôm nay lại nhớ đến tớ thế nhỉ?"
Hừ..."tớ đi du lịch nước ngoài với anh trai!"
- An An, cậu gọi mình có việc gì?
À! Hiên Hiên cậu giúp tớ xem kết quả thi đại học với nhé! Anh trai tớ có chút việc bận đột xuất nên không thể về nước trong tuần này được. Phải dời lại đến tuần sau mới có thể về nước.
- Được rồi, tớ sẽ xem kết quả giúp cậu nhưng phải có quà cho tớ đấy nhé!
Được thôi! Nếu mỹ nhân Hiên Hiên của chúng ta thích nhận hối lộ.
Liễu Hiên cười khanh khách "hừ, cái đó người ta gọi là lễ nghĩa...ai lại dùng từ khó nghe như vậy...cái gì mà hối lộ chứ!"
Hai người cùng trò chuyện rất lâu...
Cô vừa buông điện thoại xuống đã nhìn thấy Doãn Lục Lang hai tay cầm túi lớn túi nhỏ, đang đứng dựa cửa nhìn mình...cô có chút bối rối "Ừm...anh...anh đến lâu chưa?"
Cũng được một lúc rồi!
Liễu Hiên lúng túng...vậy...
Được rồi, ăn trưa trước đã.
- Cảm ơn!
Cô học được mỗi hai từ "cảm ơn" thôi sao?
- Ờ...m...
Cô qua đây ăn trước đi, có gì thì chút nữa nói sau. Doãn Lục Lang vừa nói vừa soạn thức ăn bày ra bàn...
Thức ăn nguội lạnh cả rồi, cũng bởi vì cái tật xấu của cô đấy!
- Tật...tật xấu gì?
Nhiều chuyện quá đó!
- Doãn Lục Lang khốn kiếp, anh có thể nào khốn kiếp hơn nữa không?
Doãn Lục Lang cong môi thành một vòng cung hoàn hảo!
Liễu Hiên nheo mắt "Tên khốn kiếp này quả nhiên là cười lên trông rất đẹp, đẹp đến mức không ai có thể so sánh được".
Nào..."đến đây ăn cùng trưa nào!"
Liễu Hiên bước xuống giường, đi đến bên cạnh bàn...
Doãn Lục Lang khẽ cười "Cô chờ tôi đút cho cô ăn à?"
- Hừ! Ai cần anh đút.
Vậy thì sao cô còn không ngồi vào ghế?
Cả hai cùng nhau ăn trưa...
Trong lòng Doãn Lục Lang thì đây là một bữa cơm hạnh phúc và ấm áp nhất. Tuy anh và cô không phải cùng ăn bữa cơm đầu tiên, ở Doãn gia thì cả hai đã cùng ăn chung mâm cơm rất nhiều lần, nhưng bữa cơm này lại khác hẳn.
"Hiên Hiên…"
Khụ khụ khụ...
- Sao...sao ạ?
Cô ăn no không?
- Ờm..rất no ạ!
Ngày mai, cô có thể ra viện.
Mặt mày Liễu Hiên trở nên ủ dột "vậy sao?"
Cô không muốn ra viện sao?
- Không phải!
Vậy thì tại sao cô lại không được vui?
- Tôi không muốn trở về Doãn gia, tôi thật sự không muốn nhìn thấy những con người đó.
Doãn Lục Lang thở dài "vậy để tôi sắp xếp nơi ở cho cô!"
- Cảm ơn anh nhiều lắm "Lục Lang!"
Doãn Lục Lang nhếch miệng cười "Cô cũng đã nói lời cảm ơn nhiều quá rồi, tôi lại thấy không có tác dụng gì cả! Lời cảm ơn du di cũng chỉ là gió thoảng mây trôi. Chi bằng cô lấy thân báo đáp đi, như vậy thì sẽ thực tế hơn".
Liễu Hiên xám mặt "hừ..."
...----------------...
Hôm nay, Liễu Hiên được ra viện. Cô được Doãn Lục Lang đưa đến một nơi...
Doãn Lục Lang tắp xe vào ven đường và bước xuống xe, đi vòng qua mở cửa xe cho Liễu Hiên bước xuống.
Đập vào mắt Liễu Hiên là một tòa nhà vô cùng uy nga. Cô nhìn đến ngốc.
Doãn Lục Lang dùng khuỷu tay huých nhẹ cánh tay của Liễu Hiên "vào đi, ngây người ra đó làm gì?"
Lúc này Liễu Hiên mới hoàn hồn "đây là đâu? Anh đưa tôi đến đây làm gì?"
Doãn Lục Lang dang hai tay ra ép sát cô vào xe..."Cô nói xem!"
Tư thế này quá thân mật "hai cơ thể áp sát vào nhau". Ngực Doãn Lục Lang còn thấp thoáng chạm vào ngực cô, Liễu Hiên chợt run lên, tim đập loạn nhịp, hai má ửng đỏ như sắp rỉ máu, cô khẽ lên tiếng "anh, anh thả tôi ra trước, có được không?"
Khụ khụ khụ...Doãn Lục Lang cũng lúng túng "được rồi, vào trong thôi".
Liễu Hiên đi lặng lẽ sau lưng Doãn Lục Lang...
Doãn Lục Lang lắc đầu rồi tự mỉm cười "Cô ấy thật là..."
- Nơi này thật sang trọng!
Cô thích nó không?
Liễu Hiên gật đầu "tất nhiên rồi, có ai lại không thích một nơi vừa đẹp vừa sang trọng như thế này chứ?"
Vậy thì tốt "sau này cô cứ ở lại đây!"
Liễu Hiên trợn tròn mắt "ở lại đây sao? Tôi có thể ở lại đây sao?"
Ừm...
- Nhưng tôi lại không đủ tiền để thuê tòa biệt thự sang trọng này đâu!
Doãn Lục Lang phì cười "ai bảo với cô là tôi muốn cho cô thuê?"
- Vậy...
Cô không phải đã bảo là không muốn trở về Doãn gia sao?
- Ừm...đúng là vậy.
Vậy thì cô cứ ở lại đây "tạm thời tôi sẽ cho cô mượn ở, đợi khi nào cô chính thức gả cho tôi thì tôi sẽ tặng nó cho cô!"
Liễu Hiên cứng họng!