Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nói về những lựa chọn ngủ xuẩn nhất mà cô đã từng làm ở trong đời thì một trong số đó chính là làm kích động đến Giang Nguyệt Dực!
Ở trong đêm tối, đôi mắt màu xanh lục của anh sáng loé lên trong một bầu không gian tĩnh mịch.
Lại giống như là sắc sáng ở trên đầu của một lưỡi dao, chỉ chờ để rạch đứt cổ của Chu Châu Thiền xuống.
Sức lực trên các đầu ngón tay của Giang Nguyệt Dực vô cùng lớn, chẳng mấy chốc, chiếc cần cổ nhỏ nhắn của cô đã bị bóp đến biến dạng, vệt máu tụ nổi đỏ ở xung quanh vùng da đang bị siết chặt ấy.
Chu Châu Thiền không thể thở nổi, khi cô nghĩ rằng mình sắp bị anh bóp đến chết luôn rồi thì lúc này Giang Nguyệt Dực mới giật mình nhận ra rằng mình đã hơi quá đà, vội thả cô ra rồi hừ lạnh một tiếng, nhặt lấy chiếc áo vest đang được vắt ở trên đầu giường rồi rời khỏi phòng tân hôn.
Chu Châu Thiền nhìn bóng anh rời đi, những luồng hơi thở yếu ớt cuối cùng cũng dần lấy lại được nhịp điệu ban đầu, thậm trí là tham lam hít vào từng ngụm dưỡng khí.
“Đồ quái vật!…”
Chu Châu Thiền lẩm bẩm một mình, cô thử nhúc nhích những đầu ngón tay của mình nhưng rồi chợt nhận ra rằng, cơ thể cô hiện tại đã run rẩy đến nỗi không thể tự chủ được hành vi của mình, chỉ có thể ngỡ ngàng nằm soài ra ở trên giường, nhìn thân người mình đang yếu ớt và mong manh như thế nào.
Tại sao anh dám làm như vậy với cô? Tại sao anh có thể bóp cổ chính người vợ của mình với một cặp mắt vô cảm như vậy?
Chu Châu Thiền nghiến răng, uể oải nhận ra rằng thân thế của mình lúc bấy giờ đang nghèo nàn như thế nào.
Vị thế trong gia đình không có, nhà chồng chỉ coi mình như cỏ rác, địa vị trong xã hội cũng không, tiền bạc lại còn thảm tệ hơn gấp bội lần.
Nếu cứ như thế này thì đừng nói là trả thù, đến cả việc tự nuôi sống bản thân mình cô cũng chưa thể thực hiện được.
Chu Châu Thiền cắn cắn răng, cố gắng để vực dậy tấm thân thể đang vô cùng nặng nề của mình.
Đôi mắt nhạt màu trong phút chốc đột ngột bừng sáng.
Cô chắc chắn phải xây dựng được chỗ đứng của mình!
…
Sáng ngày hôm sau, mọi thứ vẫn tiếp diễn như những kiếp trước kia.
Chu Châu Thiền phải dậy sớm để làm việc nhà, nấu bữa sáng để phục vụ nhà chồng.
Khi bê khay thức ăn đến phòng ở của Giang lão thái, bất ngờ cả cơ thể của cô đứng sững lại.
Sau ba giây đờ đẫn, đột ngột cô xoay người quay trở lại chỗ bàn ăn, hơi nghiêng khay thức ăn xuống để cho những người hiện đang ngồi ở trên bàn thấy rõ được những món mà cô định sẽ đem vào phòng bà nội.
“Bữa sáng cho bà nội gồm cháo dinh dưỡng, thịt bò mềm và rau củ ạ. Con xin phép.”
Sau những thủ tục đó thì Chu Châu Thiền mới xoay người bước đi tiếp.
Phương Nhị gắp một miếng màn thầu cho vào miệng, nhướng mày khó hiểu nhìn theo bóng lưng cô.
“Nó làm cái gì vậy? Tự dưng liệt kê mấy món ăn cho bà già với tao để làm gì?”
Bữa sáng kết thúc, sau khi đã giặt xong mấy chục tấm chăn đắp, lúc này thì Chu Châu Thiền mới tạm coi là xong hết những phần việc phải làm vào buổi sáng.
Trong khoảng thời gian từ giữa sáng tới đầu trưa này xem như cô còn có chút thời gian rảnh, vì vậy nên Chu Châu Thiền không dám chậm trễ mà nhanh chóng đi thay lại một bộ quần áo khác, tranh thủ thời gian để đi ra ngoài Giang gia một chuyến.
Có một người tài xế chờ sẵn cô ở ngoài sân, nhưng vào lúc cậu ta định tiến đến để mở cánh cửa sau xe, mời cô ngồi vào bên trong thì bất chợt Chu Châu Thiền đã nắm lấy hai vai của cậu ta, hạ giọng nói nhỏ.
“Ngoài cái xe này ra thì cậu còn bao nhiêu cái xe khác?“
Đột nhiên bị cô hỏi vậy nên cậu tài xế kia nhất thời lúng túng.
“Tôi có hai xe ạ, một là xe này, hai là xe để chuyên chở cậu chủ vào những dịp đặc biệt…”
“Tuyệt vời! Vậy thì cậu cho tôi mượn cái xe này trong một khoảng thời gian nhé?”
Thấy khuôn mặt của cậu thanh niên kia nghệt ra như hoá ngố, Chu Châu Thiền rút vội ở trong ví xách ra mười nghìn tệ rồi dúi thẳng vào trong hai tay của cậu ta.
“Cho tôi thuê xe của cậu trong vòng một tháng nhé. Cảm ơn nhiều!”
Nói rồi, chẳng để cho cậu tài xế kia kịp phản ứng lại, Chu Châu Thiền đã nhảy vào trong khoang ghế lái, nhấn ga rồi vòng xe đi ra khỏi cánh cổng ra vào của khuôn viên Giang gia.
Con gái thời nay quả nhiên phải có xe riêng để đi, không được phép phụ thuộc vào ai cả. Nhớ lại mấy hồi trước chẳng có xe để tự do di chuyển, chỉ có thể rủ rú ở trong xó nhà như nô lệ bị lưu đày, Chu Châu Thiền nghiến răng đầy căm hận, quyết định kiếp này chắc chắn cô sẽ không sống uổng phí nữa.
Cô sẽ kiếm tiền rồi tự mua cho mình một con xe, một ngôi nhà, một công ty riêng, ly hôn với Giang Nguyệt Dực, trả thù những kẻ đã hãm hại mình rồi sống thật vui vẻ.
Đôi bàn tay của cô đang nắm chặt lấy chiếc vô lăng xe khẽ siết chặt lại, quyết tâm để thay đổi lại số phận oan nghiệt của mình.