Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ở bên ngoài thư viện Thủ Đô, một tốp các học viên đang lục tục kéo nhau bước ra bên ngoài, cùng nhau thảo luận về bài giảng mới được nghe ngày hôm nay.
Trong số đó có một cậu sinh viên đại học trẻ tuổi cũng cùng nhóm với mấy người đang bước ra kia, nhưng khác hẳn với dáng vẻ mãn nguyện và thích thú của những người khác khi được thông hiểu bài giảng, vẻ mặt của cậu ta lại tràn ngập những lo sợ và thấp thỏm không yên.
Cậu ta áp chiếc điện thoại lên một bên tai, hai hằm răng liên tục nghiền ép những đầu móng tay của mình.
“… Tôi hiểu rồi. Cảm ơn bác sĩ, tôi chắc chắn sẽ chuẩn bị tiền để tiến hành ca phẫu thuật.”
“… Cảm ơn anh. Tôi chắc chắn sẽ xoay xở được. Xin hãy đảm bảo sức khỏe cho mẹ tôi.”
“… Vâng, vâng.”
Cuộc gọi điện kết thúc, trạng thái của cậu sinh viên kia chính thức rơi vào tuyệt vọng, trong đầu liên tục suy nghĩ ra những cách làm để có thể kiếm được nhiều tiền trong một khoảng thời gian nhanh nhất.
Bán các món đồ vật trong nhà cậu ta đã làm rồi, làm việc cật lực xuyên sáng xuyên đêm cậu ta cũng đang thực hiện… nhưng tiền bao nhiêu cũng chẳng đủ.
Thậm trí, cậu ta đã bắt đầu nghĩ đến những cách tiêu cực hơn để kiếm tiền đó là vay của bọn xã hội đen, bán đi một phần cơ thể, hoặc là… giao dịch mại ***.
“Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!”
Cậu ta cắn móng tay, khuôn mặt nhăn nhó đến đáng thương, rệu rã bước ra khỏi cánh cửa ra vào trong thư viện thì bất chợt, từ đằng sau có một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp xuất hiện trước tầm mắt của cậu ta.
Chu Châu Thiền đứng ở trước mặt cậu sinh viên ấy, giọng nói vô cùng lịch thiệp.
“Chúng ta nói chuyện một lát có được không?”
…
Hai người bọn họ ngồi ở trong một quán đồ ăn nhanh, ở đây, cậu sinh viên - A Diệp ngồi ngấu nghiến một miếng hamburger rất lớn, dường như đã nhịn đói mấy ngày nay rồi.
Chu Châu Thiền ngồi ở đối diện với cậu ta, chờ cho đến khi nào cậu ta ăn no nê rồi thì mới bắt đầu cất tiếng.
“Đó là tất cả những việc mà tôi mới nhờ cậu làm, tiền công sẽ được chuyển về tài khoản cho cậu hàng tháng, cậu có đồng ý không?”
A Diệp lấy tay quệt đi chỗ mép miệng bị dính sốt, tiện cầm lấy cốc nước ngọt ở bên cạnh lên uống một ngụm rất lớn.
“Chị muốn tôi theo dõi người giảng viên đó ư?”
“Không phải là theo dõi, mà là để ý đến ông ấy một chút. Nếu như ông ấy cần gì, cậu sẽ thay tôi giúp đỡ cho ông ấy. Tiện thể, làm quen và quan tâm đến ông ấy thay tôi. Nếu như thấy có bất cứ chuyện gì bất thường xảy ra, ngay lập tức báo tin cho tôi, nhớ chưa?”
A Diệp đặt cốc nước ngọt xuống.
“Nếu chị quan tâm tới người giảng viên đó như vậy thì tại sao không đến trực tiếp gặp ông ấy đi mà phải qua tôi để làm gì? Chị sợ bị ông ấy biết mình sao? Cứ giả danh ai đó là được mà, dù sao ông ấy cũng có nhìn thấy gì đâu?”
“Không thể.” Chu Châu Thiền lắc đầu, giọng nói của cô dần hạ xuống: “Nếu như tôi trực tiếp đến trước mặt ông ấy, ông ấy sẽ gặp nguy hiểm mất.”
A Diệp không thể nghe rõ được vế sau cùng nhưng cậu ta cũng không mấy bận tâm lắm, sau khi đã làm no cái bụng đói mấy ngày hôm nay, tâm trạng của cậu ta hiện tại đang vô cùng sảng khoái, sắc mặt nhợt nhạt cũng tươi tỉnh hơn mấy phần, khôi phục lại được nhan sắc và phong độ vốn có rồi.
Mấy ngày qua mọi chuyện dồn dập đổ ập xuống đầu cậu ta bất ngờ quá khiến cho cậu ta suýt chút nữa đã quên rằng, mình cũng là trai đẹp.
“Tôi biết rồi. Tôi sẽ làm theo yêu cầu của chị miễn rằng nó vẫn nằm trong phạm vi không vi phạm pháp luật.”
Chu Châu Thiền gật đầu, nói cảm ơn với A Diệp rồi xách túi đi ra khỏi quán đồ ăn nhanh, bước lên chiếc xe con đang dừng đỗ ở gần đấy rồi phóng đi, quay trở về khuôn viên Giang gia.
Vậy là tạm thời ổn thỏa phía của Tiết Mạc rồi.
…
“Phù!”
Chu Châu Thiền bước ra khỏi phòng tắm, để ý đến chiếc đồng hồ treo trên tường.
Mười giờ hai mươi phút tối, trời đã quá khuya rồi. Tất cả mọi người ở trong Giang gia đều đã đi ngủ cả.
Cô lột miếng băng dán cá nhân cũ ra rồi vo tròn, ném nó vào trong chiếc thùng rác góc phòng, lấy ra từ trong kệ tủ bàn trang điểm một miếng băng dán khác rồi cuốn tròn nó vào đầu ngón tay cái, che đi một vết cắt đã khô máu.
“Mẹ nó thật chứ…”
Chu Châu Thiền lầm bầm.
Đây là kết quả để lại khi cô đang làm bữa tối, bị dao cắt trúng vào tay.
Làm lụng chăm chỉ như vậy mà lại gặp phải xui rủi thế này đây, đúng là bất công mà.
Cô cẩn thận để miếng băng dán không thít quá chặt vào miệng vết thương. Khi đã xong xuôi hết tất cả, cô vươn vai, kéo dãn người một cái.
“Ữm~ Ô kê.”
Chu Châu Thiền thả người xuống, nắm lấy chiếc chìa khoá xe ô tô ở trong tay.
“Tiếp tục làm một chuyến đi đổi đời thôi nào.”