Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Thiền Thiền, bố nghe nói con mới kết hôn, xin lỗi vì bố bận quá, không thể đến để chúc mừng con được.”
Chu Châu Thiền lắc đầu rồi mỉm cười. Không phải là vì ông bận, mà là do nhà họ Chu không cho phép ông được đến tham dự lễ cưới của cô bởi vì bọn họ sợ một con người không thuộc tầng lớp thượng lưu như ông sẽ khiến cho bọn họ xấu mặt.
Cũng thật may là ông không đến, không cần phải chứng kiến cảnh cô nhục nhã ê chề ở ngay trong đám cưới của mình như thế nào khi chú rể không xuất hiện.
“Con không sao đâu. Biết bố lắm việc nên khi bố có khoảng thời gian trống như hiện tại, con liền ghé qua để đến thăm bố đây.”
“À, bố ơi.”
Tiết Mạc tuy không thể nhìn thấy gì, nhưng ông vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của cô thông qua giọng nói hết mực dịu dàng ấy.
“Bố mấy ngày nay sống có khỏe không ạ?”
“Ừm, bố khỏe lắm. Có chuyện gì sao con?”
“Dạ... Không hẳn. Con chỉ muốn nhắc bố nhớ giữ gìn sức khỏe cẩn thận thôi vì sắp đến mùa đông rồi mà. Nếu như bố thấy trong người mình có gì đó bất thường, bố nhớ đi đến gặp bác sĩ nhé.”
Chu Châu Thiền lấy từ trong chiếc túi đeo chéo của mình ra một chiếc khăn len màu đỏ, đi đến rồi quàng lên cổ Tiết Mạc, cẩn thận để cho chiếc khăn len ôm kín lấy cổ ông nhất có thể.
“Và đừng quên rằng con vẫn rất yêu bố.”
Chu Châu Thiền hôn lên trán của Tiết Mạc rồi xoay người rời khỏi giảng đường, nhưng khi gót chân cô chỉ vừa mới đặt ra bên ngoài đoạn hành lang, bỗng có tiếng Tiết Mạc từ bên trong nói vọng ra.
“Ngày mai bố còn có một tiết dạy nữa.”
Ý ông bảo là, cô lại đến khi ông đã cho tan học nhé.
Chu Châu Thiền mỉm cười và nói rằng ngày mai cô sẽ mang theo món bánh chuối mà ông thích rồi xoay người bước ra khỏi tòa thư viện.
Nghe thấy tiếng bước chân xa dần rồi nhạt đi trong không khí, Tiết Mạc cuối cùng cũng thôi không ngóng theo Chu Châu Thiền nữa mà mò mẫm dọc theo góc bục giảng, cầm lấy quai đeo cặp đi làm của mình để đi về nhà.
Bất chợt từ bên trong không khí lại dội về một loạt các tiếng bước chân khác.
Tiết Mạc bất ngờ ngẩng đầu nhìn sang.
“Con quên đồ gì sao?”
“Đúng vậy, tôi suýt nữa thì đã cảm động trước tình cha con đến quên mất mình phải đến đây để làm gì.”
Giọng nói ấy giống hệt với của Chu Châu Thiền nhưng sắc bén và không coi người khác ra gì.
Đôi mày đang giãn ra của Tiết Mạc ngay lập tức chau lại.
“Chu Châu Kì, con làm gì ở đây vậy?”
“Còn làm gì nữa, tôi chỉ muốn nhờ bố một chuyện thôi.”
Tiếng dậm đế giày cao gót của cô ta rất rõ ràng, bộ áo vest đắt đỏ bó sát vào thân hình nóng bỏng, mái tóc xoăn đen gợn sóng ở ngang lưng.
Chu Châu Kì giống y hệt như người chị gái sinh đôi của mình, nhưng tính cách lại trái ngược với nhau hoàn toàn.
Chu Châu Kì cười cười, vừa đi tới đã ôm chầm lấy người ông.
“Này bố, bố từng nói rằng bố sẽ làm tất cả mọi thứ vì các con của mình có phải không? Nếu thế thì bố ơi, bố giúp tôi trêu chọc chị gái một chút nhé. Coi như là quà tặng chúc mừng đám cưới cho chị ấy.”
Tiết Mạc giống như là bị dị ứng mà ngay lập tức đẩy Chu ChđâmKì ra, hai vai ông run rẩy.
“Chu Châu Kì! Con đang định làm gì chị gái con thế hả?!”
“Ha ha ha... Chẳng phải tôi đã nói rất rõ rồi sao? Dạo gần đây mối quan hệ giữa hai bọn tôi có xảy ra một số mâu thuẫn, mà tôi lại không muốn mình lại bị chính chị mình tỏ ra lạnh nhạt chút nào, nó đau lòng lắm. Bố giúp tôi một tí đi mà. Giờ đây chị gái đang rất tin tưởng bố.”
Chu Châu Kì tiến đến rồi ôm lấy bả vai của ông, giọng thầm thì.
“Bố chỉ cần bảo chị ấy rằng ‘bố khát nước, con pha hộ bố chút chè nhé’ là được ấy mà.”
“Tại sao lại phải pha nước?”
“Này bố! Hình như bố hỏi hơi bị nhiều rồi đấy. Tôi nói sao thì cứ làm như vậy đi, biết chưa hả? Hay là bố muốn tôi thực sự làm gì đó với đứa con gái thân yêu của bố sao?”
Cả người của Tiết Mạc run rẩy, đôi bàn tay đặt ở trên đầu gối siết chặt vào nhau.
Chu Châu Kì thấy đã đủ rồi liền mỉm cười khúc khích, hôn lên má của Tiết Mạc một cái rồi lấy từ trong túi xách của mình một cái bình giữ nhiệt, để vào trong túi của Tiết Mạc, nói tạm biệt ông rồi vung vẩy chiếc túi xách mà ung dung rời khỏi.
Bây giờ chỉ còn lại một mình Tiết Mạc ngồi lại ở bên trong giảng đường, bóng lưng của người đàn ông đã chạm đến ngưỡng tuổi trung niên tối tăm và tràn đầy bất lực.
Tại sao cả hai đều cùng là con ông nhưng tính khí lại khác xa nhau một trời một vực như vậy?
Ông nhớ là khi trước lúc cả hai còn nhỏ, cả Chu Châu Thiền và Chu Châu Kì đều tíu tít chạy vào trong lòng ông, đồng thanh gọi ông một tiếng “bố” rất giòn.
Nhưng kể từ khi cả hai được Lâm Lý Nhãn đem về Chu gia ở, tính cách của cả hai đều đã thay đổi đến mức khiến cho tất cả đều phải sửng sốt.
Chu Châu Thiền càng ngày càng ít nói, trầm tĩnh và có phần nhu nhược, còn Chu Châu Kì thì lại biến đổi theo một hướng tiêu cực, kiêu căng và độc đoán hơn rất nhiều.
Khi biết tin Giang Tam gia tiếng tăm lừng lẫy muốn cưới Chu Châu Thiền về làm vợ, Tiết Mạc đã nghe ngóng được ở trong một cuộc bàn tám của đám học viên rằng có một tin đồn là Chu nhị tiểu thư đã gần như phát điên lên vì ghen, làm loạn một trận ở trong Chu gia.
Mọi thứ càng lúc càng vượt quá tầm hiểu biết của ông, khiến cho ông cảm thấy choáng váng.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cả hai đứa con của ông vậy?
...
Chu Châu Thiền mở cửa xe taxi rồi bước xuống, trả tiền xe rồi lững thững bước vào bên trong cánh cổng ra vào vùng đất tư nhân của Giang gia.
Trong khi cô đang thất thần, bất chợt từ phía xa xa ở đằng sau vang lên tiếng động cơ xe.
Chu Châu Thiền ngơ ngác quay đầu ra sau nhìn, ngay lập tức đã phải hét toáng lên vì có một con xe Cullinan chạy sượt qua ngay trước mặt mình.
Chỉ cần khoảng mười centimet nữa là bánh xe của nó đã đè vào chân cô rồi!
Ở bên trong xe, biết thừa là mình suýt nữa đã đâm trúng vào Chu Châu Thiền nhưng chủ nhân của con xe đó – Giang Nguyệt Dực lại chẳng hề dừng xe lại mà cứ thế phóng đi thẳng vào bên trong Giang gia.
Chu Châu Thiền đờ đần nhìn đuôi con xe càng lúc càng đi xa, trái tim đang đập loạn vì nỗi sợ bị xe đâm khiến cho hô hấp của cô vô cùng khó khăn, khuôn mặt tái mét.
Anh đang làm cái quái gì vậy?!