Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau gần một tiếng ì ạch, cuối cùng, cuối cùng... Chu Châu Thiền cũng lết được đến cửa của biệt thự Giang gia.
Trong khi cô còn chưa kịp ngồi xuống để nghỉ ngơi, bỗng từ bên trong nhà vang lên tiếng kếu thét lên của người mẹ chồng.
“Chu Châu Thiền! Có vẻ cô đang nghĩ rằng mình làm dâu nhà giàu rồi thì một bước lên tiên rồi ha? Tít tận tối muộn mới mang xác về nhà. Mau lên! Đi làm việc đi!”
“Đi làm việc gì ạ?”
Phương Nhị hừ lên một tiếng rồi hất đầu về phía nhà bếp.
“Đi nấu cơm tối đi! Thật chẳng biết lễ nghĩa gì cả. Đã về làm vợ nhà giàu thì phải biết điều hơn chứ? Đúng là cái loại được giáo dục đàng hoàng mà trông như loài vô học. Hừ!”
Hóa ra là bố chồng của cô chiều nay đã đi sang nước ngoài để công tác nên bà mẹ chồng này mới có thể lộng quyền chèn ép cô như vậy.
Chu Châu Thiền nhìn cái dáng người đung đẩy của bà ta rời đi, thầm thở dài một tiếng trong lòng rồi ưỡn thẳng lưng lên, tiến vào trong phòng bếp rồi cầm dao thái thịt.
Cô nhớ lại ngày xưa, trong tối đầu tiên nấu cơm cho nhà chồng, vì đó là lần đầu tiên vào bếp nên những món ăn do cô nấu ra phải gọi là thảm hơn cả thảm, món thì cháy đen đến hóa than, món thì mặn chát, món thì lại nhạt như nước ốc, chỉ có mỗi một bát rau luộc là ăn còn được.
Sau vụ đó, vì quá xấu hổ nên cô có tham gia vào một lớp dạy nấu ăn hàng tuần, cố gắng để cải thiện tay nghề của mình hơn chỉ vì mong muốn có thể làm chiều lòng nhà chồng, có thể dùng sự chu đáo và tỉ mẩn của mình để chăm sóc cho Giang Nguyệt Dực.
Kết quả, là anh luôn chỉ liếc nhìn một cái rồi bỏ đi.
Cô không biết là anh bỏ đi đâu, chỉ biết rằng nếu như mười đêm bỏ đi thì một đêm anh sẽ qua một nơi nào đó cùng với một người nào đó mà cô không hề biết.
Dù sao thì, đơn phương vốn cũng chỉ là một con đường một chiều mà thôi.
Cô đem cả thanh xuân của mình để yêu anh, nhưng chẳng thể đổi lại dù chỉ là một cái quay đầu.
Chu Châu Thiền mỉm cười chua chát rồi lắc đầu, tập trung nấu cho xong nồi canh rồi đổ ra bát lớn bưng ra bàn.
Sau khi đã dọn xong cả bàn ăn và chén đũa ra bàn, cô đi gọi mọi người xuống ăn cơm.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Sẩy Chân Bước Vào Tim Anh
3. Chân Thành Của Trái Tim
4. Không Hận
=====================================
“Sao mày không ngồi xuống?”
“À, con... Vì mệt quá nên con xin phép đi nghỉ trước ạ.”
“Chứ chẳng phải mày bỏ độc gì vào thức ăn rồi tính trốn đi hả?”
Chu Châu Thiển nhìn Phương Nhị hếch mặt lên trời mà chỉ biết cười trừ, xoay người định bỏ lên trên tầng thì bất chợt lại bị gọi giật lại.
“Đứng lại đó! Mày bê cơm vào cho bà nội của mày rồi đi đâu thì đi.”
Hiện tại chân cô đã mỏi gần như muốn phế luôn rồi, mỗi khi bước đi đều sẽ phát ra các âm thanh cành cạch rất ghê tai. Nhưng lời mà mẹ chồng nói thì cô không thể chối lại được, chỉ còn cách cắn chặt răng rồi bê cơm vào trong phòng ở của Giang lão thái.
Hiện tại bà cụ cũng gần một trăm tuổi rồi, đầu óc cũng đã không còn minh mẫn nữa.
Phòng ở cho cụ khác biệt hoàn toàn so với lối kiến trúc kiểu Âu hiện đại kia, giữa một căn biệt thự rộng lớn lại có hẳn cả một căn phòng mang theo lối Trung Hoa ngày xưa.
“Bà ơi, cháu bê cơm vào ạ.”
Chu Châu Thiển đặt khay cơm xuống bàn trà trong phòng rồi đi đến đỡ bà cụ dựng người ngồi lên.
Theo như những gì cô đã rút kinh nghiệm từ kiếp trước, lần này Chu Châu Thiển hỏi bà.
“Hiện tại bà đang bao nhiêu tuổi vậy ạ?”
Giang lão thái im lặng, một lúc sau mới móm mém môi đáp lại.
“Một trăm tuổi...”
Tùy theo từng câu trả lời thì Chu Châu Thiển sẽ xưng hô với cụ một kiểu. Nếu như lúc đó cụ đang nghĩ mình là trẻ con thì cô sẽ là chị, là một cô gái đôi mươi thì cô sẽ là bạn, còn nếu là một người phụ nữ trung niên thì cô sẽ xưng là con.
Bà cụ lúc tỉnh lúc mê, vì vậy nên cô chỉ có thể thuận theo cụ, tránh hết mức có thể khiến cho cụ kích động.
Chu Châu Thiển đưa bát cơm và thìa đến cho Giang lão thái, múc một thìa cơm trộn canh đặt đến bên cạnh môi của cụ.
Giang lão thái hé miệng rồi rồi chậm chạp nuốt cơm xuống.
“Có ngon không ạ?”
“Ngon.”
“Ngon thì về sau cháu nếu thêm nhiều món cho cụ ăn nhé?”
Thấy cụ gật gật đầu, cơm cũng ăn hết nên Chu Châu Thiển sắp xếp lại bát đĩa vào trong khay rồi bưng ra bên ngoài.
Cô muốn quay về phòng để ngủ nhưng Phương Nhị vẫn không chịu buông tha cho cô, bà ta gọi cô lại rồi chỉ vào đống bát đĩa đã trống trơn ở trên bàn, miệng nói vỏn vẹn một chữ.
“Thu.”
Chu Châu Thiển nín nhịn, thu dọn đống bát đĩa bẩn, đem rửa rồi leo lên trên nhà, tắm rửa sơ qua rồi leo lên giường nằm ngủ.
Chẳng biết vì sự mệt mỏi đến kiệt quệ hay là do cơn đói mà cô cứ thế nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi.
Cô chẳng mơ cũng chẳng thể nhận biết được rằng xung quanh mình đang xảy ra bất cứ chuyện gì cả, chỉ muốn nhắm mắt rồi ngủ luôn một giấc đến sáng ngày mai.
Nhưng giữa đêm, đột ngột toàn bộ cơ thể của cô đều cảm thấy vô cùng nặng nề.
Chu Châu Thiền muốn lật người nằm ngửa lên nhưng có một thứ nào đó vô cùng to lớn nằm đè lên cô, khiến cho cô một chút cũng không thể cựa quậy.
Chu Châu Thiền nhăn mày rồi chầm chậm mở mắt, nương theo những tia sáng mờ mờ từ bóng đèn ngủ mà liếc mắt nhìn lên “cái thứ” đang nằm đè lên người mình ấy, ngay lập tức cô đã phải sững sờ.
Người đang ôm chặt lấy cô, rúc đầu vào hõm cổ của cô mà ngủ lại chính là... Giang Nguyệt Dực?!
Dường như sự sửng sốt ấy đã khiến cho Chu Châu Thiền ngỡ ngàng đến đỏ mặt, cơ thể khẽ run lên làm cho ai đó bị lay cho tỉnh lại.
Nhưng anh không tỉnh dậy hoàn toàn mà chỉ nói mớ trong lúc ngủ.
“Chu Châu Kì...”
Chỉ một tiếng gọi ấy, Chu Châu Thiền từ trạng thái hân hoan ở trong lòng như từ trên cao ngã rầm xuống dưới đất, miệng cắn vào nhau run rẩy, dọc viền mắt đỏ lên.
Hóa ra anh coi cô là một người thay thế cho Chu Châu Kì...