Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi lượn một vài vòng trên con phố vắng vẻ ít người qua lại, cuối cùng hai người họ dừng lại ở trước phố Cảnh Sơn, cành liễu mềm mại nhè nhẹ rũ xuống, đối diện sông Đồng Tử là tường đỏ ngói xanh của Tử Cấm Thành. Buổi tối du khách tan đi, chỉ có linh tinh một số người dân gần đó ra dắt chó đi dạo.
Buổi tối Hạ Nhạc trước giờ chưa từng đến nơi này, ghé vào trên hàng rào và nhìn xung quanh, gương mặt bỗng nhiên lạnh băng, là Trì Lập Đông cầm lon Coca dán trên mặt cậu.
Cậu cầm lấy nó, nhìn Trì Lập Đông một lần nữa, nói: “Hôm nay anh không đeo ba lô mà, biến từ chỗ nào ra vậy?”
Trì Lập Đông đắc ý đem cái túi quần kia cho cậu xem, nói: “Cái túi quần này rất lớn, vô cùng thực dụng. Bên này còn có chocolate, đợi chút muốn ăn hãy hỏi tôi.”
Hạ Nhạc nói: “Tôi bị sâu một chiếc răng, không thể tiếp tục ăn đồ ngọt nữa.”
Trì Lập Đông có điểm thất vọng, nói: “ Chocolate Thụy Sĩ, là bạn của bố tôi tặng, tổng cộng cũng có vài viên, tôi mang hết đến cho cậu, cậu thật sự không ăn sao?”
Hạ Nhạc nói: “ Đặc biệt lấy cho tôi sao?”
Trì Lập Đông nói: “ Đúng vậy.”
Hạ Nhạc cười rộ lên, nói: “ Thế đưa cho tôi một viên đi.”
Trì Lập Đông: “ Không sợ sâu răng sao?”
Hạ Nhạc: “ Khi trở về tôi đánh răng thật kỹ là được rồi.”
Trì Lập Đông cầm một viên ra, thấy tay Hạ Nhạc đã bị Coca chiếm trọn, liền bóc nó ra mới đưa vào miệng Hạ Nhạc.
Hạ Nhạc há mồm cắn một nửa.
Trì Lập Đông nói: “ Ăn ngon không?”
Hạ Nhạc: “ Không quá ngọt, có chút đắng.”
Trì Lập Đông: “ Không ngọt ư? Tôi cũng chưa nếm thử.”
Hắn đem cho nửa viên chocolate còn lại vào miệng, nhanh chóng nói: “ Khá ngọt mà.”
Hạ Nhạc cười nói: “ Ai cho anh ăn? Tôi đã cắn nó rồi đó.”
Trì Lập Đông: “ …… ”
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, cậu thật sự không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, nhưng Hạ Nhạc có thể cảm giác được khoảnh khắc này hắn vô cùng ngượng ngùng cùng hoảng loạn. Điều này khiến Hạ Nhạc cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Ánh sáng phản chiếu trên dòng sông, ngôi sao dần rơi xuống trong lòng của Hạ Nhạc.
Các bạn cùng lớp và mọi người xung quanh dần phát hiện ra những thay đổi ở Hạ Nhạc, biến hóa này không phải chỉ là bên người cậu có thêm một cái “ đuôi ” lớn, mà là cậu đột nhiên không thích chơi game nữa, The Legend of Mir gần max cấp lại đi tặng người ta. Hầu hết cậu đã tự động xin rút lui khỏi tất cả các câu lạc bộ, bao gồm cả câu lạc bộ anime và ván trượt, và có thêm một đống sách giáo khoa CFA trên bàn.
Giống như một thiếu niên du hiệp uống rượu vào sớm mai, lại đột nhiên quyết định muốn thi cử công danh.
Sau vài lần bị mọi người chế giễu, Hạ Nhạc cũng đều trêu chọc họ lại, cậu có chút kiêu ngạo, hiện tại không có cách nào tâm tình cùng tri kỷ chia sẻ nội tâm của bản thân. Một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ phải đối mặt với quy tắc thế tục và sự trừng phạt từ người đời, cậu hy vọng đến lúc đó, cậu có thể có đủ tự tin. Cậu trở nên tốt hơn vì tình yêu. Cậu cảm thấy Trì Lập Đông cũng như vậy.
Một ngày vào buổi trưa, họ đang đọc sách, viết bài luận văn trong thư viện. Bởi vì mệt rã rời, Hạ Nhạc tùy tiện tìm một quyển sách tới để thoải mái hơn, nam sinh ngồi ở đối diện đã nhận ra cuốn《 Zarathustra đã nói như thế 》trên tay và chủ động bắt chuyện với cậu một cách thích thú. Đối phương là tiến sĩ khoa Triết của trường, hiểu biết rất rộng, Hạ Nhạc lại là người nửa biết nửa không, tất cả đều có đọc qua nhưng lại không chuyên sâu trong lĩnh vực nào cả, cậu cảm thấy vừa kính vừa sợ khi có thể cùng người thạo nghề thảo luận. Hai người từ Nietzsche nói về triết học Hy Lạp, lại nói tới Freud, tiện đà nhắc tới lý luận Freud ảnh hưởng tới Trương Ái Linh, rồi sau đó tự nhiên thảo luận đến vài vị văn nhân hiện đại Trung Quốc, Cố Thành, Hải Tử, Vương Tiểu Ba,… Thẳng đến sau một giờ trưa người trong thư viện dần dần nhiều lên, vì không muốn ảnh hưởng đến người khác, bọn họ mới dừng lại.
Hạ Nhạc tiếp tục học CFA, Trì Lập Đông lại đem notebook ném ở một bên, đem Nietzsche mà Hạ Nhạc vừa rồi xem kia lấy qua.
Hạ Nhạc: “ …… ”
Trì Lập Đông: “ …… ”
Buổi tối khi chuẩn bị rời khỏi thư viện, hắn kéo kéo tay áo của Hạ Nhạc, nhỏ giọng hỏi: “Tôi nên đọc sách gì, thì mới có thể nói chuyện phiếm giống như vậy cùng với cậu cũng?”
Hạ Nhạc còn tưởng rằng hắn chỉ là nói lung tung, ai ngờ về sau hắn lại thật sự mỗi ngày đều ôm Vương Tiểu Ba để đọc, còn rất nghiêm túc mà ghi chú trích sao.
Hết thảy đều cực kỳ tốt, chỉ kém một chút.
Hạ Nhạc cũng nói không rõ là nơi nào thiếu một chút, cậu có thể cảm giác được Trì Lập Đông thích cậu, nhưng lại không cảm giác được Trì Lập Đông muốn xác lập quan hệ tình cảm với anh. Thật giống như bây giờ cứ gặp nhau và chơi cùng nhau như thế này là đã mãn nguyện lắm rồi.
Chẳng lẽ là vận động viên luôn tự huấn luyện, mới có thể trở nên thành thục như vậy sao?
Cậu cố ý làm trò trước mặt Trì Lập Đông, ngẫu nhiên gặp được Hoa khôi rồi hàn huyên thật lâu, thể hiện sự nhiệt tình mà cậu không thường có, hoàn toàn đem Trì Lập Đông bỏ mặc ở một bên.
Hoa khôi cùng cậu có quan hệ cá nhân rất tốt, cảm thấy cậu có chút khác thường, nhưng cũng không vạch trần, phối hợp mà diễn hơn mười phút tiết mục người theo đuổi và người bị theo đuổi.
Chờ cô ấy đi rồi, cậu mới hỏi Trì Lập Đông: “ Xinh đẹp không?”
Bộ dáng Trì Lập Đông như đi vào cõi thần tiên: “ …… Xinh đẹp.”
Hạ Nhạc nói: “Là Hoa khôi của lớp chúng ta, có rất nhiều người theo đuổi cô ấy.”
Trì Lập Đông: “ Ừm.”
Hạ Nhạc: “ Tôi cũng đang theo đuổi.”
Trì Lập Đông: “ …… ”
Hạ Nhạc: “ Anh cảm thấy thế nào?”
Trì Lập Đông: “ …… Người khác không theo đuổi được, nhưng tôi tin cậu chắc chắn có thể.”
Hạ Nhạc quả thực sắp tức giận đến nổ tung, không muốn học tập gì nữa, nói muốn đi chơi game, Trì Lập Đông còn không biết cậu đã đem nick trong trò chơi tặng người ta rồi, còn cùng cậu đi đến tiệm net. Hai người đang ngồi cạnh nhau trước hai chiếc máy tính, Trì Lập Đông không khởi động máy, vẻ mặt dại ra đờ đẫn im lặng.
Hạ Nhạc đã nhận ra cảm xúc của hắn trùng xuống, hoặc là không làm, hoặc đã làm thì phải làm đến cùng, mở ra cửa sổ chat QQ của hoa khôi, một bộ dáng si tình, ánh mắt mê đắm rồi vuốt tin nhắn trên màn hình để bày tỏ sự “Yêu thích” đối với cô gái. Cô gái mau chóng gọi điện thoại tới, hỏi cậu: “ Cậu đang làm cái gì vậy?” cậu vội vàng đứng đến bên cạnh, nhỏ giọng giải thích một hồi.
Trì Lập Đông nhìn xa xa trong chốc lát, mới quay đầu đem máy tính của chính mình bật lên, đeo tai nghe, click mở một trận đấu của Sanda. Hắn không chơi game nhiều, trước kia tới tiệm net với Hạ Nhạc, số lần chơi cùng Hạ Nhạc cũng không nhiều lắm, thường xuyên là Hạ Nhạc chơi, hắn ở bên cạnh xem video, đa số thời điểm là xem các bộ phim và chương trình truyền hình vui nhộn, Hạ Nhạc đề cử hắn xem 《 Friends 》, hắn sau đó lại trầm mê bị ám ảnh trong đó mà không thể kiềm chế được. Hắn hầu như chưa bao giờ xem video của Sanda, bất kể đó là một trò chơi hay một bài bình luận kỹ thuật.
Hắn từng nói với Hạ Nhạc rằng, sau khi giải nghệ vì chấn thương, hắn luôn cảm thấy không cam lòng, tự mình đánh bao cát là được, nhìn đồ chuyên nghiệp sẽ rất dễ dàng thương tâm.
Chỉ có điều hôm nay hắn đã xem rồi. Hạ Nhạc trộm quan sát hắn, thật sự hắn rất không vui, cũng không biết là vì video hay là vì cái gì khác.
Tên ngốc này.
Hạ Nhạc chen qua, làm bộ làm tịch giả vờ xem một chút, Trì Lập Đông tháo tai nghe ra, muốn đeo vào người cậu, nhưng cậu lại không muốn đeo, nói: “ Tôi cũng muốn học đánh quyền.”
Trì Lập Đông: “Hôm nào tôi dạy cậu.”
Hạ Nhạc: “ Tôi có cần mua trang bị gì không?”
Trì Lập Đông: “ Không cần, nhà tôi có rất nhiều, cậu có thể tùy ý lựa chọn.”
Hạ Nhạ: “ Thế bây giờ chúng ta đi chọn đi.”
Trì Lập Đông: “ …… Đi đến nhà tôi sao?”
Hạ Nhạc: “ Không thể đi đến đó chơi sao?”
Ánh mắt Trì Lập Đông phức tạp mà nhìn cậu, do dự thật lâu, cuối cùng nói: “ Không có gì không thể.”
Ngày đó Trì Lập Đông dẫn cậu trở về nhà, cậu chẳng những nhận được một bộ trang bị đánh quyền, mà còn nhận được thêm một người bạn trai. Đây là một đoạn thanh xuân trong đời cậu không gì sánh kịp, ngắn ngủi, nhưng lại hào quang vạn trượng.
Cậu ở chỗ này nhận được sự ôn nhu lớn nhất, đưa ra được dũng khí lớn nhất, tất cả những thứ nhận vào và mất đi, đều là cực hạn tồn tại của cả đời này. Thế cho nên khi thê lương hạ màn, một người đi Hồng Kông, chỉ còn lại chính mình, mỗi lần muốn rời đi, lại luôn bị quyến luyến ràng buộc quay đầu, sau này chân đã mọc rễ không thể động đậy, chỉ có thể cam chịu lớn lên ở nơi đây.
Tiếp sau đó, tuổi tác một vòng lại một vòng lớn thêm.
Cậu từ trước đến giờ vẫn không hận nổi Trì Lập Đông, nguyên nhân lớn nhất, cậu đương nhiên biết rõ, Trì Lập Đông không muốn nói dối cậu, bằng không sẽ không phải là cậu chủ động bao nhiêu lần về sau, mới thẳng thắn thừa nhận giới tính cùng sự yêu thích.
Cho dù đã xác định quan hệ tình cảm, Trì Lập Đông vẫn luôn kiềm chế bản thân không vượt qua Lôi Trì nửa bước, cậu khi đó không hiểu, cho rằng là sự thẹn thùng của vận động viên, đến tận sau khi chia tay cậu mới hiểu được, Trì Lập Đông cũng chỉ là vụng về, định cho một người “ Cùng đường lạc lối ” như cậu, lưu lại một đường lui. Nếu nói hoàn toàn không hận, thì cũng có chút không đúng. Chỉ là hận ý bé nhỏ không đáng kể kia đã biến mất giữa đại dương bao la trong khi vận chuyển, không còn rõ tung tích, tiêu tán ở thế gian này.
Gói hàng cậu gửi từ New Zealand về Trung Quốc không hề chứa đựng sự thù hận của cậu.
Khi Hạ Nhạc ra nước ngoài, những bao cát mà cậu ấy ký gửi từ Trung Quốc sang New Zealand đã bị nổ do áp suất không khí cao khi máy bay mở cửa, cát rò rỉ tung bay khắp nơi, cậu đã quỳ xuống và khóc tại sân bay. Tại sao cuối cùng cậu không thể giữ lại bất cứ thứ gì.
May mắn thay, lớp da bên ngoài bao cát không bị hỏng hoàn toàn, khi cậu đưa cho Trì Lập Đông. Sau khi bình tĩnh lại, cậu nghĩ rằng đó có thể là một dấu hiệu tốt, chính mình có thể bắt đầu cuộc sống sinh hoạt mới, tách biệt hoàn toàn với quá khứ. Cậu viết cho Trì Lập Đông một phong thư, gửi nó trở lại Trung Quốc cùng với lớp da bên ngoài của bao cát – nó bao gồm tất cả những lời thề trong bức thư.
Sau đó Hạ Nhạc đọc sách, công tác, từ New Zealabd đến Hong Kong, lại từ Hong Kong đến Thượng Hải. Cũng có người theo đuổi cậu, cậu cũng từng nghĩ phải thử tiếp thu một chút, nhưng luôn là vừa mới nhấc chân, còn chưa đi được một bước, đã bị vướng bận trong đáy lòng gọi trở về.
Nghiêm túc mà nói, Trì Lập Đông không phải là người đẹp trai nhất, càng không nói tới thông minh, tính cách cũng không phải là quá tốt. Nhưng lại có một chuyện kỳ lạ, đây không phải là người xuất chúng nhất, mà giống như được tạo hóa tạo ra phù hợp với sở thích của mình, cho dù có muôn vàn không tốt thì bản thân cũng chỉ có thể bị người này hấp dẫn.
Nếu không phải người này, thì cùng ai ở bên nhau cũng đều giống nhau. Một số người có thể chọn lựa cách buông tay, nhưng cậu không làm được, cậu chỉ muốn duy nhất một người này mà thôi. Bố mẹ cùng chị gái, còn có rất nhiều bạn bè đều không thể lý giải, vì sao lại muốn đem thời gian tốt nhất lãng phí ở trên một người như vậy. Cậu cũng không thể giải thích rõ ràng, Hạ Nhạc cho rằng thời gian chỉ có ý nghĩa, là khi cùng người mình thương yêu ở bên nhau, cuộc đời thật ngắn ngủi. Nếu không, đối với cậu mà nói, thời gian chỉ lãng phí trôi qua một ngày lại một ngày rồi cuối cùng già yếu và tử vong.
Đến tận mãi sau, chuyện xưa kết thúc, cũng xem như là happy ending, cuối cùng cậu cũng có được thứ mình mong muốn.
Lang bạt kỳ hồ mười mấy năm, cậu đã tìm lại được sự bình yên trong nội tâm của mình, thế là đủ rồi.
Vào một mùa thu, cả gia đình đi Hương Sơn chơi, buổi tối không trở về, liền ở tại căn phòng cũ bên cạnh Trì gia. Hạ Tư Niên đã thành một thiếu niên mười tuổi, nghịch ngợm hơn một chút so với khi còn nhỏ, rất giống bộ dáng của Hạ Nhạc khi còn trẻ. Bé đang chơi trồng hoa ở hậu viện, từ đống mảnh vỡ chất đống trong góc, bé tìm thấy một gói hàng rách nát, chỉ có thể mơ hồ có thể nhìn ra một phần chữ viết trên danh sách.
Bé giống như một người tìm ra kho báu, lớn tiếng gọi ba mẹ đến xem: “ Mau xem con phát hiện ra cái gì này! Một gói hàng gửi từ New Zealand!”
Hạ Nhạc: “ …… ”
Trì Lập Đông khoa trương mà phối hợp với con trai mình: “ New Zealand gửi tới! Thần kỳ như vậy sao! Chúng ta mau mở ra nhìn xem đó là cái gì nào!”
Niên Niên nháy mắt từ trong bọc móc ra một bao cát, Trì Lập Đông liền thay đổi sắc mặt.
Thiếu niên nhanh chóng tìm được chữ ký và tấm hình Q bên trên, ngạc nhiên nhìn ba mình, nhận ra có điều gì đó không đúng lắm liền nói: “ Con đột nhiên muốn đi vệ sinh.” Quăng túi đồ đạc xuống rồi bỏ chạy.
Trì Lập Đông ngồi xổm xuống, đem bao cát hoàn toàn mở ra, tấm da để gần hai thập kỷ đã phai màu và chuyển dần thành trắng, chữ ký và bức tranh do bút tích để lại cũng đã mờ nhạt đi rất nhiều. Trong bọc còn có một phong thơ, giấy viết thư cũng đã biến sắc.
Hạ Nhạc nhớ rõ vài tờ thô tục kia, lúng túng nói: “ Em khuyên anh đừng nên nhìn.”
Trì Lập Đông mặc kệ, mở giấy viết thư ra, bức thư mà Hạ Nhạc viết cho hắn rất gọn gàng và đẹp đẽ, nét chữ tinh tế xinh đẹp, những trang thô tục kia đều giống như viết thơ tình.
Trì Lập Đông ngồi xổm xuống nơi đó, nhìn thật lâu.
Hạ Nhạc nói: “Còn chưa xem xong sao? Những lời này có gì hay ho chứ?”
Trì Lập Đông vẫn không nhúc nhích.
Hạ Nhạc nói: “ Đừng nhìn nữa, đi nấu cơm đi, đợi khi Niên Niên đói chắc nó sẽ phá phòng mất.”
Cậu đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, chậm rãi đi qua đó.
Trì Lập Đông thế mà lại đang khóc.
Hạ Nhạc: “ Anh làm gì vậy? Mắng anh vài câu như thế sao lại khóc rồi?”
Trì Lập Đông khóc càng lúc càng dữ dội, trong tay còn nắm chặt kia vài tờ giấy viết thư kia.
Hạ Nhạc không thể hiểu được, giật lấy tờ giấy viết thư, sau hàng loạt trang viết những câu chửi thề đến tổ tiên, cuối thư viết: “Anh đối với tôi tệ bạc như vậy, nhưng cuối cùng tôi vẫn yêu anh, nếu anh cũng có một chút luyến tiếc tôi, có thể tới tìm tôi hay không? Tôi sẽ chờ anh, nhưng sẽ chờ không lâu đâu.”
Hạ Nhạc đã không còn nhớ mình đã viết những lời như vậy.
Trì Lập Đông khóc đến dữ dội vô cùng, Hạ Nhạc cảm thấy bất lực, sờ đầu dỗ dành anh như một con chó lớn: “Được rồi, được rồi, bị con trai nhìn thấy như thế này thì sẽ mất mặt lắm.”
Trì Lập Đông: “ Loại người như anh, nào có mặt để sợ mất mặt chứ?”
Hạ Nhạc nói: “ Vậy anh định khóc tới khi nào?”
Trì Lập Đông đứng lên, nước mắt đầy mặt, nói: “ Anh cái gì cũng làm không tốt.”
“ Anh vẫn luôn đợi em.”
“ Nhưng là đợi không được.”
“ Em đã làm chín mươi chín bước, chỉ đợi anh làm bước cuối cùng.”
“ Anh trước giờ đều chưa từng làm.”
“ Nhiều năm như vậy, không đáng.”
Hạ Nhạc nhìn hắn thật lâu, nói: “ Em đã đợi đến thời điểm quan trọng nhất, mọi thứ đều đáng giá.”
Trong ngôi nhà cổ kính đầy hoa thơm, cỏ dại và dây leo đáng yêu này, Hạ Nhạc lần đầu tiên nói rõ ràng với người yêu ngốc nghếch của mình rằng, vào buổi đêm quan trọng nhất trong cuộc đời của bọn họ đó, cậu đã hiểu được sự khẩu thị tâm phi của đối phương.
Sau khi trở về nhà, Trì Lập Đông đổ đầy cát vào chiếc bao cát bị vỡ, chân tay vụng về mà may lại từng đường kim mũi chỉ, tất nhiên là không thể dùng nó làm bao cát để tập quyền vì vậy hắn đã đặt nó vào phòng ngủ của mình và Hạ Nhạc trang trí. Mỗi buổi sáng rời giường, kéo bức màn ra, Tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu vào bao cát này, Hạ Nhạc năm đó ký gửi đưa cho hắn và nhân vật phản diện mà hắn vẽ ra vẫn còn hiện lên một cách vô cùng chân thật..
Giống như tình yêu của họ, chưa bao giờ nó trở nên hiện hữu rõ nét như thế.