Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nàng Là Trân Bảo - Đông Thi Nương
  3. Chương 38
Trước /80 Sau

Nàng Là Trân Bảo - Đông Thi Nương

Chương 38

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sương Sương nhanh chóng dời mắt đi, không dám tiếp tục đối diện với Ổ Tương Đình: “Cưỡi ngựa thì có gì khó, nhìn qua là biết.”

Hứa Tinh Hán nhìn Sương Sương bằng ánh mắt không thể tin nổi, còn thêm cả vẻ khâm phục.

Sương Sương biết mình đã để lộ ra sơ hở, dọc đường đi đều chột dạ không dám nhìn Ổ Tương Đình, cũng may là Ổ Tương Đình không sinh nghi.

Bọn họ đi hơn một canh giờ liền gặp người khác.

Dường như những người đó cố ý tới đón tiếp bọn họ, người cầm đầu cưỡi một con tuấn mã màu đen, nhìn thấy Ổ Tương Đình liền ngửa đầu cười to: “Ổ huynh, rốt cuộc thì huynh đã tới.”

Người nọ cao lớn, làn da ngăm đen, mà khiến Sương Sương kinh ngạc chính là hắn không hề mặc áo, chỉ mặc mỗi một cái quần. Sương Sương vội vàng cúi đầu xuống.

Ổ Tương Đình cười Cười: “Đồng La huynh.”

Nam nhân kia nghe vậy liền trực tiếp tung người nhảy xuống ngựa, đi tới trước mặt Ổ Tương Đình: “Huynh ăn mặc như vậy, suýt chút nữa thì ta cũng không nhận ra huynh.” Hắn đưa tay vỗ vỗ bả vai Ổ Tương Đình: “Ta cảm thấy huynh bây giờ dễ nhìn hơn một chút, càng giống với nam nhân nơi này của chúng ta.”

Ổ Tương Đình nghe vậy, không hiểu sao lại cười bất đắc dĩ: “Đồng La huynh không cần mỉa mai ta.”

Nam nhân kia cười càng lớn tiếng hơn, trên gương mặt ngăm đen, chỉ có hàm răng là nổi bật nhất.

Hắn chào hỏi Ổ Tương Đình xong thì nhìn sang Sương Sương: “Vị này là?”

“Nương tử.” Ổ Tương Đình đi tới, bế Sương Sương xuống ngựa.

Sương Sương vừa xuống ngựa liền tự động đứng ra sau lưng Ổ Tương Đình, nam nhân trước mắt này thật là kỳ quái, ngay cả áo cũng không mặc, thật là đồi phong bại tục.

“Quả nhiên nữ nhân chỗ các huynh cũng gầy yếu thế này, liệu thân thể nhỏ như vậy thì có thể sinh được nhi tử mập mạp không?” Nam nhân cất giọng chê bai.

Sương Sương nghe xong thì lập tức cảm thấy tức giận.

Người này không những không hiểu lễ phép, ngay cả lời nói cũng không vừa tai.

Nàng tức muốn chết, không nhịn được cãi lại: “Nữ nhân chỉ để sinh con thôi sao? Vậy thì có khác gì con dê con bò?”

Nam nhân kia hơi sửng sốt, ngạc nhiên nói với Ổ Tương Đình: “Nữ nhân của huynh có miệng lưỡi thật sắc bén, đủ dũng mãnh, giống nữ nhân trên thảo nguyên của chúng ta.”

Ổ Tương Đình cười khẽ: “Nàng còn nhỏ tuổi nên không hiểu chuyện, mong rằng Đồng La huynh thông cảm.”

Nam nhân kia xua tay: “Không sao, miệng lưỡi nàng sắc bén như vậy rất tốt, nếu ta vừa nói hai câu nàng đã khóc lóc thì mới khiến ta nhức đầu.” Hắn nhìn Sương Sương đứng sau lưng Ổ Tương Đình, nở nụ cười: “Ta là Đồng La Luật, cô nương tên là gì?”

Sương Sương trợn mắt nhìn hắn, càng rúc sâu hơn vào sau lưng Ổ Tương Đình.

Dáng vẻ của Đồng La Luật không mặc áo này thật là xấu, Ổ Tương Đình đứng bên cạnh hắn, chẳng khác nào tiên trên trời.

Đồng La Luật bị làm ngơ nhưng cũng không tức giận, tiếp tục quay sang trò chuyện với Ổ Tương Đình.

Nghe bọn họ nói vài câu, Sương Sương liền hiểu. Lát nữa bọn họ phải tới nơi mà Đồng La Luật quản lý, tất cả đều đã chuẩn bị xong cho bọn họ rồi.

Có vẻ như ở Mạc Bắc thì Đồng La Luật này là bá chủ một phương, hắn và Ổ Tương Đình vừa đi vừa trò chuyện, Sương Sương nghe thấy bọn họ đang nói đến đồ ngọc và tơ lụa, Ổ Tương Đình tới đây bàn chuyện làm ăn với Đồng La Luật sao?

***

Xế chiều, bọn họ tới được bộ lạc của Đồng La Luật, toàn bộ người trong bộ lạc đều ra nghênh đón bọn họ.

Sương Sương chưa bao giờ nhìn thấy nhiều nam nhân không mặc áo như vậy, nàng bị doạ sợ đến mức phải trốn ra sau lưng Ổ Tương Đình.

Ổ Tương Đình nghiêng mặt nhìn Sương Sương, rồi đưa tay ra nắm lấy tay nàng.

Sương Sương kinh ngạc nhìn Ổ Tương Đình, nhưng hắn đã quay đi, nàng cúi xuống nhìn bàn tay mình đang được Ổ Tương Đình nắm lấy, lần đầu tiên không giãy giụa.

Bọn họ được đưa tới một cái lều lớn, còn có thêm một tiểu nha đầu được phân tới hầu hạ Sương Sương, tiểu nha đầu kia tên là Đồng La Phưởng, chẳng qua tiếng Hán của cô bé không tốt lắm, cứ lắp ba lắp bắp, Sương Sương phải nghe mấy lần mới hiểu.

Đồng La Phưởng còn nhỏ tuổi, nhưng thoạt nhìn cũng đen không khác gì Đồng La Luật kia.

Đồng La Phưởng lấy nước nóng tới cho Sương Sương, còn mang theo cả y phục sạch, y phục kia cũng là y phục của nữ nhân chăn dê.

Ổ Tương Đình và Hứa Tinh Hán đi tham gia yến hội, quy củ của nơi này là nữ nhân không được phép tham gia yến hội, vậy nên Sương Sương không đi.

“Phu nhân, tắm.” Đồng La Phưởng ngượng ngùng nói với Sương Sương.

“Ngươi đi ra ngoài đi, canh ngoài cửa là được rồi, ta không cần người hầu hạ.”

Đồng La Phưởng chớp chớp mắt, không di chuyển, cô bé vô lễ nói: “Ta… ta phải giúp… phu nhân chà lưng.” Cô bé lấy ra một miếng vải không biết làm bằng chất liệu gì, nhìn hết sức thô ráp xù xì.

Sương Sương vừa nhìn lập tức đổi sắc mặt, vội nói: “Không cần, ta không cần người chà lưng, ngươi ra ngoài là được rồi.”

Đồng La Phưởng ồ một tiếng, đặt đồ xuống, rồi nói với Sương Sương: “Đồ… của Ổ lão bản.” Cô bé chỉ một cái hộp được đặt bên trên y phục.

Sương Sương đi tới mở cái hộp ra, phát hiện có một chai nhỏ, nàng mở chai ra nhìn thử, bên trong đựng một loại nước thuốc.

Chắc đây là loại thuốc dùng để rửa nước thuốc đen trên người nàng.

Sương Sương đổ một ít ra, xoa xoa lên tay mình, quả nhiên trắng lên.

Nàng liền đổ một nửa vào thùng nước.

Đồng La Phưởng thấy Sương Sương bôi một ít thuốc lên tay thì da tay trở nên trắng nõn, cô bé kinh ngạc trợn to hai mắt.

“Thứ này… có thể làm trắng?”

Sương Sương nhìn Đồng La Phưởng, không chút do dự mà đả kích đối phương: “Ngươi thì không thể.”

Vậy nhưng Đồng La Phưởng lại thở phào nhẹ nhõm: “May quá.”

Sương Sương: “Hả?”

***

Sau khi tắm xong Sương Sương mới biết nơi này coi đen mới đẹp, nữ nhân càng đen càng mập, bọn họ liền thấy càng xinh đẹp.

Đồng La Phưởng nhìn Sương Sương sau khi tắm xong thì ánh mắt hiện lên vẻ thông cảm.

Lần đầu tiên Sương Sương nhận được ánh mắt thông cảm từ người khác, nàng có chút sửng sốt, nghe Đồng La Phưởng nói qua thẩm mỹ ở nơi này, nàng không biết nên nói gì cho phải.

Sương Sương quay trở về màu da vốn có, cứ thế trở nên hoàn toàn khác biệt với nơi này, cũng may vẫn còn một người trắng không khác gì nàng —— Ổ Tương Đình.

Sương Sương nghe Đồng La Phưởng nói mới biết, hầu như cứ khoảng hai năm Ổ Tương Đình sẽ tới đây một lần, ngày thường vẫn đều thư từ qua lại.

Ổ Tương Đình làm ăn qua lại với gia tộc Đồng La, Ổ Tương Đình mang đến nơi này đồ dùng hàng ngày, vải vóc, đồ trang sức các loại, còn Đồng La cho Ổ Tương Đình lương thực và ngựa.

Rốt cuộc thì Sương Sương đã hiểu tại sao Ổ gia lại là phú khả địch quốc, ngay cả Mạc Bắc mà bọn họ cũng làm ăn buôn bán nữa là.

***

Lần đầu tiên Sương Sương được ăn đồ ăn của dân du mục, đồ ăn của nơi này không phải đồ ăn bình thường, mà là cả tảng thịt trâu hoặc thịt dê. Vì sợ Sương Sương ăn không quen, người nấu ăn đã cố tình cắt nhỏ ra cho Sương Sương, khi ăn bọn họ cũng không cần dùng đũa, đều dùng tay cầm.

Nhưng cũng may là cứ một vài năm Ổ Tương Đình lại tới đây một lần, nên người Đồng La cũng ít nhiều biết được thói quen của người Hán, còn chuẩn bị đũa cho Sương Sương.

Sương Sương cầm đũa gắp một miếng thịt, ăn vào miệng mới nhận ra tuy đồ ăn ở đây nhìn qua không đẹp mắt, nhưng ăn lại rất ngon, hoàn toàn không giống với những món ăn nàng đã từng ăn, hơn nữa thịt này còn cực kỳ tươi ngọt.

Vì ăn ngon nên Sương Sương ăn một hơi hết sạch cả khay thịt, Đồng La Phưởng ở bên cạnh thấy Sương Sương ăn xong thì vỗ tay.

“Phu nhân đúng là…” Đồng La Phưởng ngẫm nghĩ: “Ăn quá nhiều!”

Giọng nói tán thưởng, nhưng nghe lời này lại khiến người ta hơi…

Sương Sương buông đũa xuống, cũng cảm thấy hơi kinh ngạc vì nàng lại có thể ăn hết sạch.

Đồng La Phưởng dọn khay đũa, bưng ra bên ngoài.

Lúc này trời đã tối, bên ngoài lều của Sương Sương có một cái bàn lớn, hình như cái bàn này được dùng để nằm, Đồng La Phưởng bảo Sương Sương có thể nằm trên bàn ngắm sao trời. Cô bé mang về cho Sương Sương rất nhiều trái cây, đều là những trái cây mà Sương Sương chưa ăn bao giờ.

Sương Sương ngồi trên cái bàn lớn, hai chân đung đưa, nữ nhân nơi này không đi tất mà chỉ đi giày, nhưng Sương Sương là người Hán, thói quen không bỏ được, nên nàng vẫn đi tất mà mình mang tới.

Buổi tối ở Mạc Bắc rất mát mẻ, gió thổi qua người, còn có thể ngửi được mùi cỏ xanh.

Cách đó không xa truyền đến tiếng hát, là giọng hát của nam nhân, chẳng qua Sương Sương nghe không hiểu họ đang hát gì.

Đồng La Phưởng nói, trời sinh gia tộc Đồng La đã biết ca hát nhảy múa, nam nhân cũng vậy, hơn nữa bọn họ biết dùng tiếng hát của mình để gây ấn tượng với người mình yêu.

Chuyện chung thân đại sự ở nơi này cũng khác hoàn toàn với người Hán, nơi này của bọn họ, nếu ngươi không thích người bạn đời hiện tại, chỉ cần người bạn đời đồng ý, cả hai có thể tách ra, không cần cái gì gọi là thư hoà ly (*) cả.

(*)Đơn ly hôn

Nữ nhân cũng không cần lo lắng sau khi rời khỏi người bạn đời trước đây thì không tìm được người kế tiếp, bởi đêm đầu tiên sau khi nàng ta chia tay bạn đời, toàn bộ nam nhân độc thân trong tộc sẽ đứng bên ngoài lều của nàng ta hát tình ca thâu đêm, nàng ta có thể tuỳ tiện chọn một người đi vào, thậm chí chọn hẳn mấy người cũng được.

Sương Sương nghe được loại phong tục này thì sợ đến nhe răng nhếch miệng.

Tộc Đồng La không coi trọng trinh tiết. Theo quan niệm của bọn họ thì bọn họ chỉ cần vui sướng.

Miễn sao vui sướng, không làm bị thương đến người khác, ngươi muốn làm gì cũng được.

***

Mãi tới đêm khuya Ổ Tương Đình mới trở về, lúc hắn về, Sương Sương vẫn còn đang ngồi trên bàn.

Từ xa hắn đã nhìn thấy Sương Sương, làn da Sương Sương trắng nõn, càng như phát sáng trong bóng đêm. Nàng vừa giống như một khối ngọc, lại vừa giống như trăng sáng trên bầu trời.

Ổ Tương Đình đến gần, Sương Sương liền ngửi được mùi rượu trên người hắn, nàng đưa tay bịt lỗ mũi, tay còn lại đẩy hắn ra: “Mùi rượu trên người ngươi quá nồng, ngươi đã uống bao nhiêu?”

Ổ Tương Đình nhắm mắt lại, giọng nói cũng mang theo men say: “Ba vò? Năm vò? Ta không nhớ rõ.”

Sương Sương không ngờ Ổ Tương Đình lại uống nhiều như vậy: “Ngươi nhanh đi tắm đi, hôi muốn chết.”

Ổ Tương Đình mở mắt ra, đôi mắt đào hoa hơi rũ xuống, dường như cả bầu trời sao đều rơi vào trong mắt hắn.

“Lát nữa.” Hắn nhẹ giọng nói, rồi đột nhiên vác Sương Sương dậy.

Sương Sương hoảng sợ hét to, vì đây là lần đầu tiên nàng bị người ta vác lên trên vai.

Nàng không ngừng đánh Ổ Tương Đình: “Ngươi buông ta ra! Ổ Tương Đình! Ngươi điên rồi hả!?”

Ổ Tương Đình vác Sương Sương ra ngoài, dọc đường còn gặp người trong tộc Đồng La, nhưng những người đó đều vui vẻ nhìn theo bọn họ, điều này khiến Sương Sương phải đưa tay che mặt không dám nhìn ai.

“Ổ Tương Đình! Ngươi mau đặt ta xuống!” Sương Sương vừa che mặt vừa hét Ổ Tương Đình: “Nếu ngươi không thả ta xuống thì ta… thì ta…”

“Thì nàng làm gì?” Giọng nói Ổ Tương Đình mang theo ý cười.

Sương Sương nghe vậy càng tức giận hơn, nàng há to miệng cắn xuống.

Nàng làm việc mà trước đây luôn muốn nhưng chưa làm được.

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /80 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Làm Không Hối Hận, Sống Không Hối Tiếc

Copyright © 2022 - MTruyện.net