Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đường Hàn Thu cúp điện thoại, sau đó gọi lại, cứ lặp đi lặp lại như vậy cho đến khi bản thân tin tưởng điều mình vừa chứng kiến, ánh mắt dần ảm đạm, đáy mắt tràn ra một tầng sương tuyết.
—— "Cô là con rối không biết nghe lời."
Con rối không biết nghe lời.
Năm ngón tay góc cạnh rõ ràng nắm chặt lại, chiếc điện thoại màu trắng bị nắm gắt gao trong lòng bàn tay.
Du Như Băng......!
Thì ra tất cả đều bị cô ấy khống chế......!
Xương trên mu bàn tay của cô nổi lên, tàn nhẫn như đang bóp chặt cái cổ yếu ớt của ai đó.
Hoảng hốt đan xen, giống như quay về cái ngày mưa gió lơ lửng đời trước, hôm nay cô cũng như vậy —— cứ thế dùng sức cứ thế mà tức giận, hận không thể vặn gãy cổ con cưng của thế giới này!
Cho dù một đời này cô không bị khống chế, cô cũng cảm thấy tức giận không thôi.
Cô cảm thấy mình bị đùa bỡn, cảm thấy mình ngu ngốc không ai bằng.
Tự cho là đúng người đó vô tội nhất đáng thương nhất —— vừa lúc lại là người phía sau kiểm soát mọi thứ!
Vô tội? Đáng thương?
Đường Hàn Thu cô bây giờ quả thực đáng chê cười!
Một tiếng "Kẽo kẹt" vang lên, cửa được người khác mở ra, khuôn mặt đã từng vô cùng thương cảm vô cùng quen thuộc ấy đột nhiên nhảy vào tầm mắt, biểu tình vô tội mờ mịt trước sau như một.
Du Như Băng bước vào một bước liền đụng phải tầm mắt của Đường Hàn Thu.
Cặp mắt xinh đẹp đó nhìn chằm chằm mình không chớp, nhưng lại không giống bình thường bình tĩnh không gợn sóng vậy, giống như đang ấp ủ một trận cuồng phong, một trận bão tuyết dữ dội, một khi bùng nổ có thể hủy trời diệt đất.
Hô hấp của Du Như Băng cứng lại, theo bản năng lùi hai bước, phía sau cổ thấp thoáng chạy qua từng đợt lạnh lẽo, giống như có một con rắn độc lạnh lẽo khiến cho người ta sợ hãi đang quấn quanh cổ cô ấy.
"Cô lui cái gì?" Đường Hàn Thu xoay người lại, đôi mắt đen kịt giống như vực sâu không thấy đáy, hơi thở tử vong dày đặc tản ra, Du Như Băng cảm giác da đầu tê dại chỉ muốn trốn đi.
Đường Hàn Thu gắt gao nhìn chằm chằm cô ấy, "Cô còn sợ hãi tôi nữa sao?"
Đời trước tùy ý đùa bỡn cô trong lòng bàn tay như vậy, khiến cô giống như con rối bị người phía sau màn điều khiển, còn sẽ sợ cô sao?
Du Như Băng đầu đầy dấu chấm hỏi, hoàn toàn không biết vì sao Đường Hàn Thu đột nhiên thành như vậy, cô ấy chỉ dự cảm có điềm xấu, cảm giác cô rất muốn đem đầu mình vặn xuống —— lạnh lạnh.
Du Như Băng lập tức nói: "Đường tổng bình tĩnh, chúng ta là xã hội pháp trị! Giết người là phạm pháp!"
Khóe miệng Đường Hàn Thu gợi lên, lộ ra một nụ cười lạnh băng, cô hào phóng bày ra vẻ tàn nhẫn cao ngạo xinh đẹp trước chúng sinh.
Cô chậm rãi đi về phía Du Như Băng, lạnh giọng ra lệnh: "Cùng tôi đến văn phòng một chuyến."
"Nợ của chúng ta phải tính toán cho kỹ."
Du Như Băng: "???"
Đột nhiên thiếu nợ?!
...!
Trong văn phòng tổng tài, Du Như Băng ngồi trước bàn làm việc to rộng, như cũ không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đường Hàn Thu ở bên ngoài dặn dò Hàn Vi và Lâm Lâm đừng để bất kì ai đến quấy rầy các cô, sau đó đi vào trong văn phòng "Cạch" một tiếng khóa trái cửa lại, lúc này mới quay trở về ghế tổng tài ngồi xuống, không chớp mắt nhìn chằm chằm Du Như Băng, giống như muốn nhìn thấu qua vẻ ngoài của cô ấy, nhìn xem cái thân thể bằng xương bằng thịt này cất giấu yêu ma quỷ quái gì.
Du Như Băng bị hành động liên tục này của cô làm cho hoảng sợ, rất có một loại cảm giác chính mình phải bị cô tử hình ngay tại chỗ, nhưng đây chết cũng quá không rõ ràng đi?!
Du Như Băng không hề cợt nhả giống ngày thường vậy, lúc này vẻ mặt cũng nghiêm túc: "Đường tổng, nếu chị muốn tôi chết, tôi cũng không phải không thể.
Nhưng tôi muốn chết rõ ràng, có thể cho tôi một cơ hội không?"
Dù sao cô cũng đã chết 24 lần, nhiều thêm một lần cũng không có gì.
Đường Hàn Thu cười lạnh: "Cô còn không biết bản thân sai chỗ nào hả?"
Cô vươn hai ngón tay ấn vào màn hình di động màu trắng của Du Như Băng, cánh tay duỗi ra, đem điện thoại đẩy đến trước mặt Du Như Băng.
Một tay còn lại cầm lấy di động của mình, gọi một lần nữa vào số điện thoại Du Như Băng, chờ khi di động màu trắng hiện lên ánh sáng thông báo ghi chú hiển thị, hai ngón tay cô hơi nâng lên, gõ nhẹ xuống mặt bàn hai cái.
"Cái lý do này có thể để cho cô chết, hiểu chưa?" Cô theo tính lễ phép cười hỏi, nhưng tươi cười lại không phát ra từ nội tâm, lạnh lẽo đến độ làm người khác sợ hãi.
Du Như Băng hít hà một hơi, trong nháy mắt này cô ấy cuối cùng cũng nhớ đến mình quên mất cái gì —— cô ấy đã quên sửa ghi chú của nguyên chủ cho Đường Hàn Thu!!!
Người hiện đại phần lớn đều dùng ứng dụng mạng xã hội, chức năng nhắn tin điện thoại nguyên thủy này gần như rất ít đụng vào, cô ấy cũng như thế.
Cô ấy có WeChat của Đường Hàn Thu, ngày thường hai người qua lại căn bản không dùng đến điện thoại với nhắn tin.
Cho nên, thời gian qua lâu, việc sửa ghi chú tự nhiên rất dễ dàng bị cô ấy quăng ra sau đầu.
Trăm triệu lần không nghĩ tới hôm nay sẽ lấy hình thức như vậy ở trên tay của Đường Hàn Thu lật xe —— nhưng đây rõ ràng là nguyên nữ chủ để lại, cô ấy bị bắt gánh tội à!
Du Như Băng bỗng nhiên rõ ràng cảm giác trung thần của phim truyền hình bị bôi nhọ.
Oan, oan như Đậu Nga không thể sai được!
Du Như Băng cảm thấy đau đầu, vẻ mặt phức tạp nói: "Việc ghi chú tôi có thể giải thích đúng sự thật, nhưng không biết Đường tổng có thể tin tôi hay không.
Bởi vì chuyện này, có chút...!ách......!Phản khoa học?"
Khi chính Du Như Băng nói ra ba chữ "Phản khoa học" này, lửa tích tụ ở ngực Đường Hàn Thu nháy mắt đã được dập tắt, chậm rãi, cũng dần bình tĩnh lại.
Những việc không định trước được của các cô, cho dù là trọng sinh hay là cái gì khác, xác thực là tràn ngập hương vị loạn thần có khả năng kỳ quái phản khoa học.
Đường Hàn Thu chống cằm suy tư, sắc mặt hơi trầm xuống, tính nguy hiểm cũng giảm đi không ít.
Hơn nữa cô đã quên mất một điều —— cô không có cách nào xác định được tiếng nói đó của đời trước có phải là của cô gái thiện lương ngây thơ tốt bụng ở trong trí nhớ cô hay không.
Bây giờ Du Như Băng ngồi trước mặt cô, trên người chính xác thì tồn tại bốn vấn đề lớn:
Một: Cô ấy có phải Du Như Băng ban đầu hay không?
Hai: Cái ghi chú này có phải cô ấy sắp đặt không?
Ba: Nếu ghi chú không phải từ tay cô ấy mà ra, cô ấy cũng không phải Du Như Băng ban đầu, vậy cô ấy là ai?
Bốn: Mấy vấn đề này, cuối cùng có bao nhiêu người tồn tại?
Cô ngây ngẩn nhìn Du Như Băng trước mắt, giống như muốn nhìn đến đáy lòng cô ấy, cho đến khi tìm tòi nghiên cứu có thể cởi bỏ được đáp án của mấy vấn đề này.
Du Như Băng không muốn chết không rõ ràng, cô cũng không muốn cả một đời bị chơi đùa không rõ ràng.
Du Như Băng nhìn ánh mắt tràn ngập tính tìm tòi nghiên cứu của cô, thận trọng nói: "Đường tổng có gì muốn biết, không bằng trực tiếp hỏi tôi đi?"
Ánh sáng ngồi ở nơi này người mù nhìn thì làm gì nhìn ra cái quỷ gì nha?
Đường Hàn Thu nghe vậy, cũng không khách khí với cô ấy: "Cô có thể bảo đảm là nói thật không?"
Du Như Băng nghe xong, bỗng nhiên cười cười: "Đường tổng, ở trong thế giới người trưởng thành, không có cơ sở tín nhiệm mà muốn dựa vào nói chuyện có được đáp án hình như không có nghĩa lý gì ha?"
Rốt cuộc nói cũng không tin.
Đường Hàn Thu mặt không đổi sắc: "Nhưng phải đích thân xem xét."
Du Như Băng: "......!Được thôi, cô hỏi."
Đường Hàn Thu đi thẳng vào vấn đề: "Cô là ai?"
Vấn đề này thình lình xảy ra khiến cho Du Như Băng cảm thấy ngoài ý muốn.
Thử hỏi, điện thoại của bạn ghi chú cho cấp trên là "Con rối không nghe lời", sau đó lại bị chính bản thân cấp trên phát hiện ra, bạn cảm thấy cấp trên sẽ nói cái gì? Lại sẽ hỏi cái gì?
Du Như Băng liên tưởng một chút, đại khái là "Cô vì sao ghi chú như thế này?" "Cô có ý gì?" "Cô có phải không muốn làm việc nữa hay không?" Mọi việc như sa thải cáu kỉnh chất vấn như thế, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới sẽ là ba chữ bình tĩnh đơn giản vậy —— "Cô là ai?"
Du Như Băng khẽ cau mày, kết hợp với phản ứng của Đường Hàn Thu ở nhà vệ sinh, phát giác được sự việc cũng không đơn giản.
Chẳng lẽ Đường Hàn Thu cũng nhìn hiện tượng xem bản chất, đã phát hiện cô ấy không phải nguyên chủ rồi?
Hay là......!Cô vốn dĩ đã biết điều gì đó?
Du Như Băng không trực tiếp trả lời, ngược lại nghi hoặc đánh giá người đối diện: "Cô có phải Đường tổng hay không?"
Đường Hàn Thu khí định thần nhàn, đôi mắt đẹp khẽ nheo lại: "Bây giờ là cô đang hỏi tôi à?"
Du Như Băng kinh ngạc: Được nha, cô gái, cô khẳng định không đơn giản!
Vì vậy, Du Như Băng càng thêm bình tĩnh, cô ấy tạm thời bỏ hộ khẩu fans ra, xem nhau như thương nhân kinh doanh, rất có hứng thú bắt đầu nói đến điều kiện: "Tôi có thể nói cho cô cái tôi biết, nhưng làm trao đổi, Đường tổng có phải cũng nên nói cái bản thân biết cho tôi hay không?"
Đường Hàn Thu lười nhác nửa mở mắt: "Trao đổi? Cô cảm thấy tôi biết cái gì?"
Du Như Băng cười tươi sáng, miệng cười rung động lòng người: "Loại chuyện này làm sao có thể dựa vào cảm thấy được, chỉ có thể dựa vào Đường tổng nói cho tôi biết thôi."
Đường Hàn Thu không đáp ứng cũng không cự tuyệt, rơi vào một khoảng giữa im lặng.
Du Như Băng có suy tính riêng, nhưng nếu cô ấy đưa ra giao dịch trước, vậy thì trước hết cô ấy phải bày tỏ thành ý của mình.
Cô ấy lấy ra nụ cười xã giao với khách hàng nói: "Tôi đây trước tiên phải cho Đường tổng nhìn xem thành ý trả lời vấn đề ngài đưa của tôi một chút."
Cô ấy dứt khoát nói: "Tôi là Du Như Băng."
Đường Hàn Thu đôi mắt hơi trợn to, cảm xúc tức giận suýt chút nữa phải ngóc đầu trở lại, nụ cười xã giao của Du Như Băng một giây sau sụp đổ, bực bội gãi gãi đầu: "Không đúng, nói như vậy cô sẽ hiểu lầm, tôi nói lại một lần nữa vậy!"
Đường Hàn Thu: "......"
Đao của cô thiếu chút nữa đã thu không được!
Vẻ mặt của Du Như Băng nghiêm túc, hướng lên trời dựng thẳng ba ngón tay lên: "Trước hết tôi xin thề, tinh thần và trí thông minh của tôi tuyệt đối bình thường, điểm này không thể nghi ngờ được, không cần phí tiền đưa tôi đi giám định."
Đường Hàn Thu nhìn cô ấy, sau một lúc lâu yên lặng gật gật đầu.
Du Như Băng lúc này mới chậm rãi đi vào vấn đề chính: "Thật không dám giấu giếm gì, tôi cũng tên là Du Như Băng, hơn nữa tôi còn có một hệ ——"
Hệ thống đột nhiên xông ra đánh gãy lời cô ấy nói: 【 Cô không thể để lộ ra chuyện này với cô ta.
】
Nó xuất hiện làm cho bên tai Du Như Băng lại nhiều thêm một âm thanh nữa, không có chút ngoài ý muốn nào biến thành trở ngại, khiến cho cô ấy khó có thể tập trung cùng Đường Hàn Thu nói chuyện với nhau được.
Nhưng tính cách của Du Như Băng từ lúc mới bắt đầu đã không phải là sẽ nghe lời hệ thống nói, cô ấy thậm chí còn không rõ hệ thống ngu ngốc này vì sao sẽ nhảy ra nói một câu vô nghĩa như vậy —— không thể nói nó là tiểu ngốc nghếch được, nó thật sự như vậy.
Du Như Băng tạm dừng khiến Đường Hàn Thu cảm thấy không thể hiểu được, còn không đợi cô lên tiếng dò hỏi, Du Như Băng đã giương mắt cho cô một nụ cười xã giao trước: "Đường tổng xin chờ, tôi muốn xử lý vài thứ vướng víu một chút."
Đường Hàn Thu không hiểu ra sao: "Vài thứ vướng víu gì?"
Trong văn phòng này không phải chỉ có hai người các cô à?
Du Như Băng: "Chỉ là một vài thứ dơ bẩn không thể ra ánh sáng được thôi, chờ tôi giải quyết xong, tất cả đều giải thích cho cô, mong cô kiên nhẫn chờ tôi một chút."
Đường Hàn Thu chống đầu, thế nhưng không thể nào cự tuyệt được, cuối cùng chỉ có thể giữa môi răng khó khăn nói ra ba chữ: "Cô nhanh lên."
Du Như Băng nở nụ cười: "Được."
Du Như Băng quay đầu đã hướng về hệ thống nã pháo: Không thể? Buồn cười, ngươi ngày đầu tiên nhận thức ba ba hả?
Hệ thống không thích nói chuyện với cô ấy, nhưng lúc này lại đề cập đến vấn đề cơ mật, cũng không thể không căng da đầu nhảy ra tranh cãi:
【 Đây không phải chuyện cô có thể quyết định.
】
【 Đây đã đề cập đến cơ mật bên tôi, cô thân là ký chủ không có quyền hạn, cũng tuyệt đối không thể không bàn tới để lộ ra với bất kỳ một người nào.
】
Du Như Băng nhanh chóng bắt lấy trọng điểm tranh cãi, nói cực kỳ có logic: Ngươi không phải nói ba ba không phải ký chủ à? Nếu hệ thống ngươi đều nói ba ba không phải ký chủ, ba ba đây vì sao còn phải dựa vào quy tắc của các ngươi làm việc?
【......】 Lại bắt đầu phải không?
【 Bây giờ không phải lúc để cô tranh cãi.
】
Du Như Băng: Xin lỗi, chỉ cần là ngươi thì lúc nào cũng là thời điểm ba ba tranh cãi, rốt cuộc ba ba chính là người tranh cãi không nói lý lẽ chuyên trị ngươi.
【 Đây là vấn đề tính nguyên tắc, giữ gìn bí mật của người khác là tố chất mỗi công dân nên đáp ứng.
】
Du Như Băng: Đúng vậy, nhưng tố chất của ba ba không bao gồm giữ gìn bí mật của đám giòi bọ buồn nôn không dám ra ánh sáng à.
【......!Cô quả thực không thể nói lý được! 】
Du Như Băng: Ngay cả trừng phạt ba ba, đưa ba ba trở về ngươi đều làm không được, ngươi quả thực không đúng tí nào!
Hệ thống như bị chọc giận, căm giận nói: 【 Du Như Băng! Tôi khuyên cô đừng khiêu khích giới hạn của chúng tôi! 】
Du Như Băng bình tĩnh: Là các người đừng khiêu khích giới hạn của ba ba.
Du Như Băng: Ba ba lặp lại một lần cuối cùng, có bản lĩnh thì giết ba ba hoặc đưa ba ba đi, không có bản lĩnh thì câm miệng đừng lải nhải nữa, nếu không ba ba sẽ khiến cho các người biết cái gì gọi là "Vui sướng của tôi đều là thành lập trên thống khổ của các người"!
Hệ thống thấy cô ấy cứ mãi bướng bỉnh không thay đổi được gì, dứt khoát chơi xấu điên cuồng ồn ào bên tai cô ấy, đánh gãy chuyên chú của cô ấy, làm cho cô ấy không có cách nào giữ ý nghĩ rõ ràng nói chuyện với người khác.
Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, Du Như Băng lập tức bắt đầu phóng thích kỹ năng "Nó phiền mặc cho nó phiền, đều là gió mát thổi qua núi đồi thôi", nỗ lực để bản thân không bị nó quấy rầy đến, tiếp tục đem đề tài nói hết với Đường Hàn Thu.
Nhưng mà lần này bản lĩnh lải nhải của hệ thống vậy mà lại cực kỳ mạnh, thành công dựa vào quấy nhiễu đánh gãy ý nghĩ của Du Như Băng, để cô ấy nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh nào.
Du Như Băng hoài nghi nó có phải vì đối phó mình ở bên trong lén lút trộm nâng cấp hay không.
Đường Hàn Thu nhìn người đối diện muốn nói lại thôi sau đó bày ra dáng vẻ ảo não không thôi, không nhịn được nhíu nhíu mày: "Cô còn chưa xử lý xong à?"
Du Như Băng nhìn lại cô, mím môi, sau đó túm di động trên bàn một phen.
Mở khóa màn hình, bật WeChat, click vào khung chat một loạt động tác liền mạch lưu loát.
Cô ấy cau mày nhìn chằm chằm màn hình, động tác nhấn chữ đứt quãng, gian nan vô cùng, nhưng lại quật cường muốn tiếp tục nhấn.
Vài phút sau, Đường Hàn Thu nhận được thông tin cô ấy gửi tới.
Không dài không ngắn chỉ một câu, nhưng tất cả thông tin nên có đều có.
Thông minh như Đường Hàn Thu, tự nhiên có thể từ những lời này tinh ý suy ra được thông tin mấu chốt, sau đó có được thứ mình muốn biết.
—— cô ấy là người xuyên không, bị bắt đi vào thế giới này, trở thành chủ nhân thân thể này.
Trong đầu cô ấy có một hệ thống.
Hệ thống giao cho cô ấy một nhiệm vụ, đó chính là sữa chữa BUG của Đường Hàn Thu.
BUG......!Đường Hàn Thu.
Mắt Đường Hàn Thu lộ vẻ kinh ngạc.
Từ một người có máu có thịt bỗng nhiên thay đổi vì yêu cầu sữa chữa BUG của thế giới, ý nghĩa tồn tại của cô giống như nháy mắt đã bị cướp đoạt còn bị quyết định lung tung.
Cô khó có thể tin được ngẩng đầu lên nhìn về phía Du Như Băng —— cô nóng lòng muốn biết cái thông tin này có phải thật hay không, muốn biết bản thân có nên tin tưởng thông tin này hay không.
Nhưng cô lại phát hiện Du Như Băng đứng đối diện mười ngón đột nhiên cứng đờ, di động từ trong lòng bàn tay rớt xuống, rơi trên mặt bàn làm việc, phát ra một tiếng trầm đục nặng nề.
Không đến thời gian một phút, vầng trán mịn màng của Dư Xoa bắt đầu chảy ra mồ hôi lạnh dày đặc.
Cô ấy di chuyển cánh tay, luồn tay vào tóc nắm lấy da đầu, mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh, như thể dùng sức rất nhiều, lông mày nhíu chặt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cả người thoạt nhìn đau đớn khổ sở không thôi.
Đường Hàn Thu đối mặt với biến hoá đột ngột đầu tiên là sửng sốt, sau đó bình tĩnh lại, đứng dậy nói: "Cô làm sao vậy?"
Du Như Băng không đáp lại cô, cơ thể không chịu được bắt đầu phát run, trong đầu tràn đầy âm thanh ồn ào không thôi của hệ thống.
【 Cảnh cáo —— Cảnh cáo ——】
【 Trừng phạt khẩn cấp khởi động ——】
【 Cảnh cáo —— Cảnh cáo ——】
【 Trừng phạt đếm ngược: 60, 59, 58......】
Khi hệ thống vận hành, Du Như Băng cảm thấy bản thân đau đầu đến sắp nổ tung vỡ nát ra rồi, nhưng chút đau này thì tính là gì?
Cô ấy khi cận kề cái chết lần thứ 24 còn đang gập bụng, nhưng không phải không đau, mỗi một lần đều có thể cảm nhận rõ ràng bốn chữ "Tan xương nát thịt" này đến cùng có bao nhiêu đau đớn.
Nhưng sau khi cô ấy đọc lại phần hồ sơ kia, phần đau đớn này cũng sẽ theo đó bị quét sạch.
Nhưng cô ấy nếu đã dám nhảy 24 lần, đích thực cảm thụ được 24 lần tan xương nát thịt, nói lên được cô ấy đối với loại thương tổn trên thân thể này đã không sợ gì cả rồi!
Chuyện trừng phạt nhỏ này căn bản không làm khó được cô ấy, cắn môi thì qua thôi, ai sợ ai hả!
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Du Như Băng cắn chặt hàm, đau cũng không thể cản trở cô ấy trào phúng hệ thống: Tiểu ngu ngốc có chút bản lĩnh này cũng muốn đánh bại ba ba à?
Hệ thống thấy cô ta tới lúc này rồi còn mạnh miệng trào phúng nó, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, khó chịu tới cực điểm rồi! Nó tức giận mở ra chức năng khác, hung hăng đánh xuống.
【 Trừng phạt khẩn cấp đếm ngược làm mới.
】
【 Trừng phạt đếm ngược: 300, 299, 298......】
Chèn ép trừng phạt cô ta nhiều hơn bốn phút, nhất thời có cảm giác vui thích báo thù rửa hận.
Đường Hàn Thu phát hiện Du Như Băng càng ngày càng đau, tình huống vô cùng không thích hợp, lập tức đứng dậy vòng qua bên người cô ấy, muốn hỏi cô ấy có muốn đi bác sĩ hay không.
Nhưng mà ngay lúc ngón tay cô chạm vào bả vai cô ấy, đầu ngón tay đột nhiên truyền đến một loại cảm giác điện giật quái lạ.
Cô nghe thấy giọng nói thứ ba —— âm thanh hệ thống lạnh buốt, còn đang đếm ngược từng chút một.
【 Trừng phạt đếm ngược: 286, 285, 284......】
Đường Hàn Thu sửng sốt một chút.
Đây chẳng lẽ là hệ thống cô ấy nói sao?
Cô rũ mắt xuống thấy cô ấy đau đớn khổ sở không chịu nổi, người càng thêm mảnh mai.
Cô ấy bây giờ thành cái dạng này chính là vì bị trừng phạt sao?
Cô ấy đã làm gì mới có thể bị trừng phạt đây?
Phản kháng hệ thống?
Mặt Đường Hàn Thu buồn rầu, không có cách nào bỏ mặc thống khổ của cô ấy.
Tay cô đặt trên vai cô ấy, sức mạnh với ấm áp tràn ngập: "Du Như Băng, cô có cần tôi làm chút gì không?"
Du Như Băng khẽ nhúc nhích.
Đường Hàn Thu tiếp tục hỏi: "Tôi làm sao để giúp cô?"
Du Như Băng vươn tay, dùng sức bắt lấy tay cô: "Cô phải......!Tin tôi......"
"Bằng không thì tôi......!Chịu đau vô ích......"
Cô ấy chính là vì để cho cô tin tưởng mới phải đi chịu tội này một chuyến, nếu như vậy rồi cô còn không tin nữa thì cô ấy có thể tức đến trực tiếp phun ra một ngụm Lăng Tiêu huyết luôn.
Đường Hàn Thu ngưng trọng nắm lấy tay cô ấy, gắt gao nắm chặt ở trong tay: "Được, tôi tin tưởng cô."
Du Như Băng không tiếp tục nói thêm gì, tình huống cô ấy như vậy đến bác sĩ cũng vô dụng.
Đường Hàn Thu thấy thế, đỡ cô ấy đứng dậy, đưa cô ấy tới sofa rộng rãi thoải mái nằm, còn đem khăn giấy tới chu đáo giúp cô ấy lau đi mồ hôi lạnh trên trán đọng lại.
Đang lúc Đường Hàn Thu cảm thấy bất lực, lòng tràn đầy nôn nóng, cô nghe thấy âm thanh đếm ngược của hệ thống đột nhiên im bặt, một âm thanh hệ thống trống rỗng khác xuất hiện.
【 Cảnh cáo: Chủ hệ thống giám sát thông báo đến hệ thống hỗ trợ 009 tự tiện tăng thêm thời gian trừng phạt khẩn cấp, xâm phạm quyền tự chủ của ký chủ nghiêm trọng, cũng vi phạm chức vụ công tác hệ thống hỗ trợ.
】
【 Cảnh cáo ——】
【 Thông báo xử phạt của chủ hệ thống: Hệ thống hỗ trợ 009 tạm thời cách chức một tháng, trừ hai phần lương, lập tức chấp hành.
】
Đường Hàn Thu dừng một chút, thì nghe thấy âm thanh hệ thống lúc trước oán niệm mắng một tiếng: 【 Ai tuyển chọn cái loại ký chủ phá hoại như cô vậy! Thật là tai hoạ chết ——】
Tất cả âm thanh đột nhiên im bặc.
Du Như Băng đau đớn nháy mắt tan thành mây khói, ngũ quan đau đến dữ tợn dần dần thả lỏng lại, cô ấy mở mắt ra, đôi mắt trong trẻo, ý thức vô cùng thanh tỉnh, tất cả đều khôi phục bình thường.
Cô ấy ngập ngừng thử gọi hai tiếng hệ thống, tiểu ngu ngốc 009 không đáp lại cô ấy, trả lời cô ấy là một tiếng nói khác: 【 Người hướng dẫn mới vì ngài phục vụ.
】
【 Trước mặt không có hệ thống......】
Du Như Băng nhướng mày.
Ồ, chủ hệ thống này hiệu suất làm việc rất hiệu quả ha? Cho nên cô ấy bây giờ chỉ có một người hướng dẫn mới, không có hệ thống à?
Nhưng cô ấy vẫn cảm thấy mình sẽ không được nhẹ nhàng.
Một hệ thống hỗ trợ còn đánh số đó, vậy chứng tỏ không chỉ có một hệ thống, có lẽ sẽ mau chóng có hệ thống mới giữ chức cũ, có lẽ một tháng sau 009 sẽ còn trở về.
Có điều đổi lại là cô ấy thì không sao cả, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, ai tới cãi với người đó là xong việc.
Đường Hàn Thu còn nắm tay cô ấy: "Du Như Băng? Cô cảm thấy thế nào?"
Du Như Băng chớp chớp mắt, sau đó nhìn về phía cô, nói đúng sự thật: "Cảm giác như......!Đột nhiên yên tĩnh hình như không quen lắm?"
Cô ấy lại ngượng ngùng cười cười: "Có khả năng cô không biết tôi đang nói cái gì."
"Tôi biết." Đường Hàn Thu nói thẳng, "Tôi nghe thấy âm thanh hệ thống của cô."
Du Như Băng bán tín bán nghi: "Cô làm sao có thể nghe thấy được?"
Đường Hàn Thu nhàn nhạt nói: "009, trừ hai phần lương, tạm thời cách chức một tháng."
Du Như Băng ngay lập tức trừng lớn mắt, khiếp sợ ngồi dậy: "Cô làm sao nghe được?!"
Đường Hàn Thu lặp lại động tác ngay lúc đó một chút, thành thật nói: "Chính là như vậy, khi đụng vào cô thời điểm đó thì nghe được."
Du Như Băng cuống quít ném tay cô ra, liên tục lui về phía sau, gắt gao ôm lấy mình: "Vậy chẳng phải cô cũng có thể nghe thấy lời nói trong lòng tôi hả?!"
Đặc quyền này cũng quá không có riêng tư đi?!
Lỡ như ngày nào đó tôi ở trong lòng nói gì sai không phải lạnh luôn sao?
Đường Hàn Thu nhìn cô ấy dáng vẻ hoảng sợ như trời sập này, buồn cười lắc lắc đầu: "Thật đáng tiếc, tôi không thể, tôi chỉ nghe thấy âm thanh hệ thống thôi."
Du Như Băng kinh ngạc há miệng thở dốc, hoàn toàn không thể nào lý giải vì sao sẽ phát sinh tình huống thần kỳ như vậy.
Chẳng lẽ là vì Đường Hàn Thu đối với hệ thống là BUG?
Là một cái BUG có tính xâm nhập à?
Đường Hàn Thu nhấc lên mi mắt, sâu kín nhìn cô ấy: "Cho nên đời trước tôi chính là bị thứ như vậy khống chế à?"
Không có lực lượng thần bí gì, mà là một hệ thống kết cấu cực kỳ hoàn chỉnh nhưng lại tìm kiếm không được dấu vết của nó......!
Du Như Băng gật gật đầu, rồi sau đó sửng sốt, rốt cuộc bắt được trọng điểm: "Từ từ, đời trước???"
"Cô ——"
"Đúng vậy," Đường Hàn Thu thoải mái cười cười, "Tôi trọng sinh."
Du Như Băng hít ngược một hơi khí lạnh, theo bản năng sờ vào túi quần muốn mượn vị ngọt bình tĩnh một chút, kết quả phát hiện hôm nay mặc quần không có túi, tất cả kẹo đều ở trong túi khác —— mà cái túi đó ở trong phòng tập luyện!
Cô ấy ngay lập tức cảm thấy trong miệng vừa khô khốc vừa vô vị, khắp người không ổn khó chịu.
Đường Hàn Thu quan sát động tác của cô ấy một chút, bằng vào nửa tháng hiểu biết của cô với cô ấy, lập tức đoán được cô ấy đang muốn cái gì: "Không mang kẹo à?"
Du Như Băng gật gật đầu: "Tôi quay về phòng tập luyện một chút có thể không?"
Đường Hàn Thu gật đầu: "Mau chóng quay lại."
"Đã biết!" Du Như Băng nói xong liền đứng bật dậy, dưới chân giống như đạp gió lao ra văn phòng Đường Hàn Thu, tình huống đặc biệt cô ấy cần phải đi nhanh về nhanh, không thể lãng phí thời gian vào việc khác.
Phòng thư ký nghe tiếng ngẩng đầu, đã thấy nghệ sĩ dưới trướng công ty quần áo không ngay ngắn, tóc tai hỗn loạn lao từ trong văn phòng Đường tổng ra, vẻ mặt vội vàng chạy qua phòng thư ký.
Mọi người nghĩ lại Đường tổng từ lúc bắt đầu trước đó đã ra mệnh lệnh nghiêm khắc không cho phép người khác quấy rầy, bỗng nhiên hai mặt nhìn nhau.
"Có......!Có người nào có thể giải thích một chút không?
Là ý tứ bọn họ vừa nghĩ đúng không?
Hàn Vi vừa vặn từ trong văn phòng đi ra, cũng thấy được một màn này.
Cô đẩy đẩy mắt kính, đôi mắt giấu dưới gọng kính tinh tế vẫn là thái độ bình tĩnh..