Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngu Yên mím môi cười nhẹ, vẻ mặt lại mang theo một chút xấu hổ, nói: “Thật ra, thiếp muốn nhận lỗi với Điện hạ.”
Tiêu Hoàn: “Nhận lỗi gì?”
“Hôm qua ở hồ hoa sen, trong lòng thiếp rối loạn nên đã vô lễ với Điện hạ.” Ngu Yên ngại ngùng nói ra: “Không biết Điện hạ có từng bị thiếp cào bị thương không?”
Tiêu Hoàn nghe thấy lời nói này, chỉ cảm thấy buồn cười.
Qua một ngày rồi mới nhớ ra, ngược lại phải khen nàng vẫn còn nhớ.
“Chỉ là chuyện này?” Hắn không trả lời, hỏi lại.
“Chỉ là chuyện này.” Ngu Yên dứt lời rồi nhìn hắn: “Điện hạ thật sự không tức giận ư?”
Cái vẻ mặt cẩn thận nghiêm túc kia giống như thật sự vô cùng áy náy.
Nói thật thì, trải qua mấy trận sóng gió do nàng quậy lên vào hôm qua, giờ đây nhìn thấy dáng vẻ cung kính nghe dạy bảo của nàng, Tiêu Hoàn cảm thấy không quen.
“Ừm.” Hắn đáp một tiếng.
Trong đôi mắt của Ngu Yên chợt lóe lên ý cười, tựa như được giải thoát, nhẹ giọng nói: “Đa tạ Điện hạ.”
Nói xong, nàng lại cầm bình trà, rót trà vào ly của hắn.
“Sáng sớm nay sau khi Điện hạ đi khỏi, thiếp đã suy nghĩ rất lâu.” Ngu Yên thở dài nói: “Những lời của Điện hạ, thiếp biết đều là vì suy nghĩ cho thiếp. Điện hạ yên tâm, thiếp sẽ không bỏ trốn, cũng sẽ không nghĩ quẩn.”
Tiêu Hoàn không ngờ nàng sẽ chủ động nói như thế, có chút ngạc nhiên.
“Ồ?” Hắn nói.
“Hôm qua thiếp có nói với Điện hạ, thiếp đều đã quên hết những chuyện trước đây. Cho nên khi thiếp mở mắt ra nhìn thấy xung quanh đều là người lạ, nhất thời hoảng loạn mới chạy ra ngoài.” Ngu Yên nói: “Nhưng mà sau khi thiếp về đến nhà này lại nhớ ra một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Thiếp có một chiếc vòng ngọc, là di vật mẫu thân để lại, luôn mang theo bên người. Nhưng sau khi tỉnh lại thì không thấy đâu nữa.” Ngu Yên nói: “Thiếp nghĩ, nói không chừng khi tìm được chiếc vòng ngọc đó, là có thể nhớ ra mọi chuyện trước kia. Vì thế đã nhảy vào hồ hoa sen hai lần để tìm.”
Tiêu Hoàn không nói gì, hắn có chút nghi ngờ.
Những lời này quả thực có thể kết nối những chuyện đã xảy ra lại với nhau, hợp lý hơn rất nhiêu so với âm phủ gì đó mà nàng nói lúc trước.
Và cũng đồng thời phủ nhận chuyện nàng đang giả điên giả khùng.
Nói đến cuối cùng, nàng vẫn không giải thích rõ chuyện Đằng Khôn lừa gạt Tiên đế, cũng không nhắc một chữ đến chuyện trước đó mất tích nửa năm, rốt cuộc là đã đi đâu.
“Vậy sao?” Hắn thản nhiên nói.
“Hôm nay, thiếp đã hỏi rõ chuyện trước đây, cũng đã biết chuyện của người nhà.” Ngu Yên càng nói càng xúc động, đôi mắt bỗng đỏ lên, hai con ngươi đầy nước mắt: “Thiếp vốn nghĩ tìm thấy phụ thân như có thêm một chỗ dựa, không ngờ là chẳng còn gì cả… Thiếp cô độc một mình, cho dù muốn chạy thì có thể chạy đến nơi đâu…”
Nàng nghẹn ngào, nghiêng mặt đi, dùng tay áo lau nước mắt: “Một tội nhân như thiếp, vốn chẳng trông đợi gì… Có thể được Điện hạ che chở, lại được nuôi dưỡng đầy đủ cơm no áo ấm, còn mong đợi gì hơn…”
Trong phòng yên tĩnh một hồi.
Lý Thái và Vệ Lang mặt đối mặt nhìn nhau.
Bích Diên nhìn dáng vẻ Ngu Yên khóc lóc làm cho người khác cảm động, muốn đến khuyên nhủ, lại kiêng dè Tiêu Hoàn, không dám động đậy.
Tiêu Hoàn nhìn Ngu Yên, lại lần nữa không có gì để nói.
Hắn vốn định tiếp tục chất vấn, nhưng bộ dạng nàng thế này, trái làm làm cho hắn giống như người đã có lý mà không chịu buông tha, làm cho hắn không thể nào mở miệng.
“Ban nãy Vương phi nói sẽ không chạy trốn, cũng không tự vẫn.” Ngừng lại chốc lá, hắn nói: “Thật không?”
Ngu Yên lau nước mắt, gật đầu: “Ừm…”
“Vậy hồ hoa sen thì sao?”
Ngu Yên ngẩn ra, mở to hai mắt, hai tròng mắt lại tuôn trào nước mắt.
“Điện hạ…” Nàng lại xoay đầu đi, che mặt mà khóc: “Quả nhiên Điện hạ vẫn không tin thiếp…”
Tiêu Hoàn: “…”