Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngu Yên đã phần nào hiểu được tại sao Nghiêm phu nhân kia lại thành tâm tin Phật đến vậy.
Nói không chừng nàng ta cũng giống mình, từ một thế giới khác xui xẻo rơi vào trong hồ, vô cùng tuyệt vọng, cho nên mỗi ngày chỉ có thể tụng kinh niệm phật.
Nhưng mà chuyện liên quan đến nàng ta, Ngu Yên cũng nghe ngóng được ít nhiều, những tì nữ nói rằng sau khi được gả cho Đằng Khôn mới đến cái nhà này này.
Chính thất của Đằng Khôn rất quả quyết, không có sự cho phép của nàng ta, không ai được tiến vào cửa. Vừa hay Nghiêm phu nhân này không được nàng ta thích, thế là Đằng Khôn chỉ có thể sắp xếp nàng ở đây. Sau này, nàng ở đây sinh con gái, Đằng Khôn cũng không có hứng thú với nàng nữa, mẹ con hai người luôn ở đây, chưa từng rời đi.
Tên đàn ông khốn nạn.
Mỗi lần Ngu Yên nghĩ đến đó, trong lòng đều nguyền rủa.
“Vương phi thật sự không nhớ chút nào sao?” Ánh mắt đồng cảm của Bích Diên nhìn nàng.
Ngu Yên thở dài.
Nàng hy vọng bản thân có thể biết.
Những ngày này, nàng thậm chí còn nghi ngờ, có lẽ bản thân thật sự là vị Vương phi kia, mọi thứ trong trí nhớ thực ra chỉ là một giấc mơ.
Bất cứ khi nào nghĩ theo cách này, nàng sẽ tìm ra chiếc váy ngủ mà nàng đã mặc khi được tìm thấy để xua tan ý nghĩ đó.
Nhưng đôi khi Ngu Yên sẽ sinh ra một số nghi ngờ.
Nàng vô tình rơi xuống hồ, đến nơi này sau đó giống hệt người sống ở đây.
Đây thực sự là một sự trùng hợp?
...
Bà ơi, con từ đâu đến vậy?
Ngu Yên đột nhiên nghĩ đến những gì năm đó nàng từng hỏi.
Theo như những gì có thể nhớ, Ngu Yên chỉ có bà ở bên cạnh.
Nàng luôn biết rằng mình là một đứa trẻ mồ côi.
Về nguồn gốc của mình, bà nội hiếm khi nhắc đến. Khi nàng còn nhỏ bà nội luôn nói với nàng rằng nàng đến từ mặt trăng, mỗi khi nghe như vậy Ngu Yên đều rất vui vẻ.
Mãi sau này lớn lên, nàng mới hiểu rằng chuyện không phải như vậy.
Bà cả đời không kết hôn, cũng không có con cái.
Nhưng mà bà có anh chị em, một lần vào ngày sinh nhật của nàng, nhiều cháu trai và cháu gái đều đến cùng tụ tập với nàng, đoàn tụ cực kỳ vui vẻ. Hôm đó Ngu Yên ngủ trưa trong phòng, khi tỉnh dậy nghe thấy dì chú đang nói về mình trong phòng khách.
Nàng không đến từ mặt trăng mà được bà nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi nơi bà làm việc. Hơn nữa lúc nàng được nhận nuôi, bà nội không được sự đồng ý của gia đình.
Lai lịch không rõ ràng.
Nàng đã nghe thấy bọn họ hình dung về mình.
Lúc đó Ngu Yên đột nhiên hiểu ra tại sao mấy dì chú này có vẻ không thích nàng cho lắm, bà cũng không đưa nàng đến nhà bọn họ chơi nhiều.
Vì lý do này Ngu Yên đã trầm cảm trong một thời gian dài, cũng từng khóc lóc. Nàng đã từng hỏi bà tại sao lại nhận nuôi nàng.
Bà cười và nói rằng do Ngu Yên là bà tự tay nhặt được, hoặc có thể nói là do Ngu Yên tự đến tìm bà.
Chi tiết nhặt được Ngu Yên bà không nói nhiều, chỉ nói với nàng, nàng từng là ai không quan trọng, quan trọng là nàng của hiện tại và tương lai.
"... Con là cháu gái của bà, điều này sẽ không bao giờ thay đổi."
Ngu Yên biết bà là người tốt, cũng biết bà đối xử tốt với bản thân, cộng thêm tuổi còn trẻ chưa hiểu chuyện, chuyện này không còn được nhắc tới nữa.
Đáng tiếc là cơ thể bà không được tốt, lúc Ngu Yên mười một tuổi đã qua đời.
Trước khi chết bà để lại toàn bộ tài sản cho Ngu Yên, giao quyền nuôi dưỡng cho cháu trai Yên Tường và con dâu, đồng thời yêu cầu bọn họ chăm sóc cho cuộc sống sau này của Ngu Yên.
Sau đó cuộc đời của Ngu Yên như hoàn toàn thay đổi vậy, mọi chuyện về thân thế của nàng đều giống bà chỉ còn lại trong ký ức.