Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Puck -
“Tin tưởng các vị ngồi đây đều có nghe nói, Minh Nguyệt các từ trước đến giờ làm ăn đều có phục vụ thân thiết, độc dược bán ra đều kèm theo cách thức sử dụng. Mà ‘tuyệt trần’ này của ta tuy không phải thuốc bán ra, nhưng bởi vì muốn để nó thành bảo vật trấn các truyền cho Các chủ kế nhiệm tiếp sau của Minh Nguyệt các, vì vậy, đề phòng thời gian lâu dài Các chủ kế nhiệm không biết dược tính của nó, bổn Các chủ liền kèm theo ‘tuyệt trần’ cách thức sử dụng của nó, không chỉ có như thế, ngay cả biện pháp cứu mạng cũng bỏ vào trong đó.” Giọng nàng bỗng nhiên dừng lại, nhàn nhạt nhìn lướt qua mọi người, tầm mắt hướng về phía Ngọc Dao, “Như vậy có thể thấy được, nếu ‘tuyệt trần’ không phải do Ngọc Dao cô nương trộm, thì là ai?”
“Không phải là ta.” Ngọc Dao giận đến cả người run rẩy gào lên giận dữ.
“Vả lại bổn Các chủ còn có một nghi vấn, kính xin Ngọc Dao cô nương giải đáp dùm.” Ôn Noãn không rảnh để ý đến nàng ta gào lên giận dữ, tiếp tục nói, “Trên thế gian, ‘tuyệt trần’ chỉ có một chai, nếu ‘tuyệt trần’ bị Ngọc Dao cô nương trộm đi, như vậy Vương gia trúng ‘tuyệt trần’ là từ đâu mà đến? Là Ngọc Dao cô nương tự biên tự diễn làm tổn hại Vương gia rồi lại cứu Vương gia, để cho Vương gia nợ ơn cứu mạng của cô nương, để thực hiện chút nhớ nhung nào đó của mình? Hay Ngọc Dao cô nương thật sự liên hợp với những người khác mưu hại Vương gia?” Nàng cười nhạt một tiếng, “Ví dụ như, vị trong triều kia. Sau khi hạ độc Vương gia, lại cứu Vương gia, mục đích giống như trên.” di1enda4nle3qu21ydo0n
“Ngươi, ngươi ngậm máu phun người!” Sắc mặt Ngọc Dao vốn trắng bệch, bị tức đến màu máu tăng vọt. Tâm tư nàng thay đổi thật nhanh, bỗng nhiên nghĩ đến Ôn Noãn biết phương pháp giải cứu, có lẽ cũng có quen biết Âu Dương Minh Nguyệt, hắn biết nội tình, sẽ vạch trần thật tình, lại không ngờ, hắn vòng một vòng lớn này, thế nhưng lại xếp đặt cho nàng một tội danh!
Ôn Noãn lạnh nhạt cười cười, đầu ngón tay vuốt ve chiếc quạt, đuôi chân mày khẽ nhếch, “Chẳng lẽ Ngọc Dao cô nương dám nói mình không hề có chút nhớ nhung Vương gia? Chẳng lẽ không phải kể từ sau khi Ngọc Dao cô nương cứu Vương gia liền thời thời khắc khắc đi theo bên cạnh Vương gia, ngay cả trại lính nơi quan trọng nữ tử không nên lưu lại cũng đến chết dây dưa đi vào theo?”
Cho dù đây là sự thật mọi người quá rõ ràng, nhưng trước mặt mọi người để do chính miệng nàng thừa nhận cũng khiến người ta khó có lòng mở miệng, Ngọc Dao cắn chặt hàm răng, tức giận trợn trừng mắt nhìn Âu Dương Minh Nguyệt.
“Thế nào, là bổn Các chủ nói sai rồi, hay là Ngọc Dao cô nương chấp nhận?” Giọng Ôn Noãn ôn hòa, cũng từng bước ép buộc.
“Cho dù ta nhớ nhung Vương gia thì như thế nào?” Ngọc Dao cười lạnh, “Liền bởi vì ta nhớ nhung Vương gia, ngươi liền kết luận ta trộm thuốc của ngươi? Thật đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ.” Dieễn ddàn lee quiy đôn
“Ngọc Dao cô nương thật mau quên, bởi vì cô nương biết phương pháp cứu Vương gia mà tại hạ nhất định là do cô nương trộm thuốc của bổn Các chủ, chứ không phải chút lòng tư xuân của cô nương. Đương nhiên, không loại trừ lòng tư xuân của cô nương là động cơ lớn nhất để cô nương đào trộm thuốc của bổn Các chủ.” Nàng nhàn nhạt cười cười, “Dù sao thuốc của Minh Nguyệt các ta cũng không phải hư danh nói chơi, càng khỏi bàn đến bảo vật trấn các do bổn Các chủ tốn ba năm tâm huyết nghiên cứu chế tạo.”
“Hừ, chỉ bằng đồ nhi của ta biết phương pháp cứu người liền kết luận thuốc do đồ nhi của ta trộm, Các chủ không khỏi quá cuồng vọng chút.” Trần Chưởng môn ở bên cạnh cuối cùng không thể nhìn đồ nhi của mình bị uất ức, lạnh lùng nói.
“Vậy sao?” Nụ cười trên mặt Ôn Noãn không giảm, “Vậy làm phiền Ngọc Dao cô nương chỉ rõ cho tại hạ ngay trước mặt chư vị anh hùng, cô nương rốt cuộc biết biện pháp cứu người này từ đâu?”
“Một vị thần y nói cho ta.” Ngọc Dao siết chặt hai nắm tay, tuy đã sớm biết lời nói dối như vậy sẽ chỉ càng khiến cho người khác thêm hoài nghi, nhưng trước mắt, nàng không còn cách nào.
“Thần y?” Ôn Noãn cười như không cười nhìn nàng ta nói, “Vậy liền làm phiền Ngọc Dao cô nương mời vì thần y này đến, bổn Các chủ có vài lời muốn ngay mặt hỏi ông ta một chút.”
“Ông ấy là cao nhân ẩn thế, vân du tứ xứ, hiện giờ ta cũng không biết ông ấy ở đâu.”
Ôn Noãn cười nhẹ ra tiếng, “Ngọc Dao cô nương, nói thế đừng nói tới bổn Các chủ có tin hay không, cô nương thử hỏi các chư vị ngồi ở đây xem, trong bọn họ có mấy người tin tưởng?” die nd da nl e q uu ydo n
“Lời đã nói đến nước này, có tin hay không là tùy ngươi.”
“Ngọc Dao cô nương, cho lão hủ nói một câu công đạo, chuyện này, Các chủ dùng phương pháp giải độc để phán định cô nương trộm ‘tuyệt trần’ quả thật hơi bất ổn, nhưng nếu cô nương muốn chứng minh mình trong sạch, cần phải mời vị thần y này tới mới được, nếu không, cho dù coi như bỏ qua chuyện hôm nay, cũng sẽ lưu lại nghi ngờ trong lòng mọi người, cũng không có ích lợi với danh tiếng của cô nương và Ngọc Nữ môn.” Cơ Đạo Tử Bắc Đẩu võ lâm vẫn chưa từng lên tiếng vuốt râu nói.
Ông ta vừa nói, những người khác bảo nhau phối hợp, nhất thời đại điển dự lễ giống như tam đường hội thẩm.
“Cơ tiên sinh nói có lý.” Một giọng nam trầm thấp lạnh lùng lướt qua mọi người truyền đến, Ôn Noãn bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, lại thấy Quân Dập Hàn mặc bộ đồ trắng không nhiễm trần thế từ từ mà đến, khi lướt qua nàng thì mùi hương kín đáo lướt qua chóp mũi nàng, khiến cho trái tim nàng không khỏi co rút nhanh một trận, sao hắn lại tới? Nghi vấn vừa mới nổi lên trong lòng, lật lại thầm nghĩ Ngọc Dao từng nói hắn và Ngọc Nữ môn có giao dịch, như thế, hắn tới ngược lại hợp tình hợp lý.
Dưới chân nàng không để lại dấu vết lui về phía sau, cũng kéo ra khoảng cách giữa nàng và hắn, vì trước đó nàng dùng khống nhanh đan có tác dụng hơn một tháng, hiện giờ bị độc tố phản công, đã không thể tùy ý thay đổi dung nhan, cũng chỉ có thể chuyển đổi giữa hai gương mặt “Mộ Hàn” và “Ôn Noãn”, mà hai gương mặt này, nếu bị hắn phát hiện, đều không thể là chuyện tốt lành gì, hơn nữa, hiện giờ gương mặt dưới mặt nạ này của nàng, chính là khuôn mặt của “Mộ Hàn” mới ngủ với hắn không lâu đã rơi vực mất tích. [email protected]
Ôn Noãn chỉ cảm thấy thời vận gần đây thật sự quá hung, chỉ mong, trong thời gian này tất cả đều trôi chảy, ngàn vạn lần đừng ra chuyển biến gì mới tốt.
Quân Dập Hàn giống như không phát giác ra hành động rất nhỏ của nàng, lướt mắt qua mặt nạ lạnh nhạt trên mặt nàng, đi tới trước người Cơ Đạo Tử nói: “Cơ lão, đã lâu không gặp, gần đây tốt không?”
“Nhờ phúc của Vương gia, tất cả mạnh khỏe.” Cơ Đạo Tử đứng dậy mỉm cười trả lời.
Hai người lại trò chuyện với nhau mấy câu, lúc này Quân Dập Hàn mới lạnh lùng nhìn khuôn mặt xám như tro tàn của Ngọc Dao, “Không biết khi nào thì Ngọc Dao cô nương mới có thể mời thần y tới, ơn cứu mạng của hắn, bổn Vương nhất định cảm tạ thật tốt mới đúng.”
Thân thể Ngọc Dao như bị sét đánh, dưới chân lảo đảo lui về sau mấy bước, kiếm trong tay cạch một tiếng rơi xuống đất nhưng nàng lại cứ hồn nhiên coi như không biết gì, vẻ mặt khổ sở không thể tin nhìn Quân Dập Hàn, nàng muốn thời khắc chói sáng nhất trong đời có hắn tham dự, lại không ngờ rằng hắn lại nhìn thấy một màn chật vật nhất trong đời nàng.
Không chỉ có như thế, hắn rõ ràng đã biết máu do Vương phi đổi, nàng nói thần y là giả, hắn không những không phá hủy mà theo lời nàng nói, hắn rốt cuộc đang giúp nàng sao? Hay còn không lưu chút tình nhìn nàng ngã vào vực sâu?
“Phụt.” Cổ họng Ngọc Dao căng thẳng, phun ra một búng máu tươi, thân thể lung la lung lay té xuống được Thanh Nịnh ở bên cạnh mắt gấp tay nhanh đỡ.
A, đây chính là bất tỉnh kịp thời bất tỉnh diệu kỳ! Bờ môi Ôn Noãn dâng lên nét cười lạnh. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)
Nàng gõ gõ chiếc quạt trong lòng bàn tay, đang thú vị quan tâm nhìn Ngọc Dao, lại bỗng nhiên cảm thấy một ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm rơi vào trên mặt của nàng, tuy cách mặt nạ, vẫn khiến cho da mặt nàng tê dại. Nàng hơi cứng ngắc nghiêng người, định tránh khỏi tầm mắt vô cùng có tính xâm lược kia, ai ngờ thân thể vừa mới nghiêng sang một nửa, lại thấy trên ngọn trúc xanh hơn một trượng to bằng cái chén to có một bóng dáng màu vàng nhạt bị nhanh chóng bắn ra ngoài, vả lại đối diện với nàng.
“Rầm.” Bóng dáng kia lấy tư thế tứ ngưỡng bát xoa * chạm mặt đất ngay chỗ vốn là chỗ nàng đứng bắn lên một tầng bụi. Ôn Noãn lấy quạt vỗ trán, chỉ cảm thấy không đành lòng nhìn thẳng, Sở Hoan này, hắn ta đúng là có vài phần khả năng. Trước khi rời đi Minh Nguyệt các, nàng lo lắng hắn sẽ sinh sự, trước đó đã kêu hai người canh chừng hắn, chưa từng nghĩ tới hắn vẫn có thể theo đến, lại còn lấy phương thức hoàn toàn mới này xuất hiện trước mắt của nàng!
(*) tứ ngưỡng bát xoa: tư thế chướng tai gai mắt, mặt ngửa lên trời, tứ chi giang rộng ra
Dưới ánh mắt lộ ra vẻ đặc sắc của mọi người, dưới Trần Chưởng môn đang định hạ lệnh kêu người ta kéo hắn đi xuống, Ôn Noãn dẫn đầu ho khan một cái nói: “Đây là đồ nhi trong các của bổn Các chủ, trong ngày thường tính tình hơi hoạt bát, đã khiến chư vị chê cười.” Nàng nói đồng thời mũi chân nhẹ không thể nhận ra đá đá Sở Hoan còn đang nằm trên mặt đất giả vờ chết, ý bảo hắn mau dậy, đừng tiếp tục mất thể diện tặng mắt người. Kết quả nàng đá một hồi lâu, người nằm dưới đất vẫn không nhúc nhích giả vờ chết.
“Bổn Vương thấy hình như đồ nhi của Các chủ bị té một cái khí huyết không thông, không bằng bổn Vương thay nàng ta khai thông khí huyết?” Một tay Quân Dập Hàn thả lỏng phía sau nhìn bóng dáng màu vàng nhạt trên đất, đáy mắt trong trẻo lạnh lùng dâng lên vài phần khí lạnh.
“Khụ khụ.” Hắn vừa mới dứt lời, người giả chết trên đất lập tức sống lại, thân thể đầu tiên chuyển động mấy cái điều chỉnh phương hướng, khuôn mặt chôn trên mặt đất tiếp tục dùng sức cọ cọ bụi đất, lúc này mới nhấc đầu xoay trái xoay phải hai ba cái rồi đứng dậy.
Ôn Noãn rốt cuộc đã sáng tỏ vì sao Sở Hoan đổ thừa giả chết, thầm nói tại sao mình lại bỏ quên tam ca thiên hạ vô song trong miệng hắn, ở trước mặt tam ca, hắn là “Đào phạm” sao dám đứng dậy gặp mặt? Nàng nhìn Sở Hoan che mặt cúi đầu đối diện với nàng chỉ nhìn thấy đỉnh đầu nói: “Về sau còn dám hồ đồ như vậy, liền phạt không cho phép ngươi ăn cơm. Huyền Nguyệt, mang Hoan Hoan đi chỗ khác thay quần áo, lại nhìn xem có bị thương chỗ nào không.”
“Bổn Vương thấy đồ nhi của Các chủ có xương cốt rất bền chắc, cho dù hai ba ngày không ăn cơm cũng không quá mức ảnh hưởng, không bằng phạt hắn sao chép trăm quyển kinh thư, mới có thể tu thân dưỡng tính.” Quân Dập Hàn liếc nhìn bóng lưng co rút của Sở Hoan, lạnh nhạt nói.