Rất lâu rồi tôi mới quay trở lại Sài Gòn, có lẽ là ba năm, bốn năm, mà không phải, hình như là đã mười năm rồi chưa từng đặt chân lại nơi này, không ngờ thời tiết ở đây vẫn đỏng đảnh như vậy, vừa mới đó trời còn nắng ráo mà xuống khỏi máy bay cái đã dính ngay một cơn mưa. Huy tháo kính đen xuống, ngán ngẩm nhìn từng giọt nước trắng xóa từ trên cao trút xuống, bảo với tôi: - Thời tiết ở đây hay thật đấy nhỉ? 5 phút trước rõ ràng còn nắng to mà giờ đã mưa ngay được rồi. Thất thường giống y hệt tính em vậy. - Có không? - Em thấy sao? - Em thấy giống tính anh hơn đấy. Huy bật cười, túm lấy tay nắm valy của tôi rồi kéo về phía mình: - Sài Gòn hay mưa nắng không bao trước như thế à? - Không, vào tháng 5 đến tháng 11 là mùa mưa mới thế thôi. Mùa khô từ tháng 12 đến tháng 4 thì nắng ráo dễ chịu. Nói chung không khí ở đây thích hơn ngoài Bắc nhiều. - Thích không? Anh mua một căn nhà trong này cho em ở nhé? - Rồi thỉnh thoảng anh đến thăm, tiện thì sinh cho anh ba, bốn đứa con chứ gì? - Đúng là không gì qua mắt được em, mới nói thế mà đã hiểu ý luôn. Tôi trừng mắt, cầm tay kéo valy lôi lại. Cái gã này mang tiếng là cấp trên của tôi mà lúc nào điệu bộ cũng ngả ngớn, trên máy bay thì liên tục thả thính với tiếp viên hàng không, xuống tới đây hết người trêu chọc lại quay sang gạ gẫm tôi. Quen rồi nên lần nào tôi cũng không buồn chấp, chỉ lạnh nhạt kéo theo valy đi thẳng ra ngoài, tiện bỏ lại cho anh ta một câu: - Anh không phải gu của em. Em không quen ăn tạp. Tìm người khác mua nhà sinh con đi. - Cái người này…