Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Là khung cảnh này,rất đẹp, tất cả đều màu trắng nó bước về phía trước không tự chủ đặc tay lên kéo bông tuyết ở trên trần nhà một cánh cửa mở ra lập tức cảnh vật thay đổi có vẻ là một lâu đài,lại bước về phía trước chạm nhẹ lớp băng mỏng như chiếc gương phản chiếu trước mặt. Trước mắt nó liền hiện ra một nơi có con sông chảy qua trên bờ là một chiếc đình pha lê rất đẹp, là nơi nó đã gặp mẹ trong mơ .Bông tuyết trong tay nó rung lên dữ dội rồi thoát ra khỏi tay nó xoay tròn chuyển động tạo thành thứ ánh sáng chói mắt khiến nó phải đưa tay lên che mắt.Bông tuyết đã biến mất chỉ còn một quyển sách dày bên ngoài bìa cuốn sách được một khung sắt bao lại như bị phong ấn đã lâu dần dần nức ra cho đến khi chỉ còn lại bột phấn.HOA LẠC BĂNG PHONG cái tên được viết bằng tiếng trung quốc rất hay, nhưng sao lại dùng từ ngữ này ko lẽ mẹ nó là người trung quốc???. cái này cũng rất có thể vì lần đó gặp mẹ bộ đồ ấy rất cổ trang đây cũng coi như là một manh mối đi.
"Tôi ở đây này"
Chợt một giọng nói thanh thoát êm tai mang theo xúc động vì mừng rở vang lên thu hút sự chú ý của nó,nhìn về phía chiếc bàn cách nó 5m.Ơ, ko phải là người???mà là một chiếc hộp hình vuông nhỏ bằng thủy tinh xanh phát ra thứ ánh sáng trắng....
Nó đang định đi tới thì bị giọng nói của Aisy ngăn lại
"Không được,......... không được qua đó"
"vì sao...?"
Nó nhíu mày có thể giết chết một con ruồi hỏi, mắt vẫn nhìn về phía cái hộp khiến nó có cảm giác rất quen thuộc.
" Ko ổn "
Vốn đang lo lắng Aisy lập tức cảm thấy có gì đó không ổn
" Cánh cửa đang đóng mau ra ngoài nhanh "
Aisy thật sự hoảng hốt rốt cuộc là ai đang sự dụng phép ở phía ngoài....
Nó nhanh chóng cầm lấy cuốn sách chạy ra ngoài khi đi ra câu nói của chiếc hộp lại khiến nó giật mình
" Tôi là kí ức của cô "
Nó lập tức quay lại muốn chạy vào lại bị một bàn tay nắm lấy kéo ra ngoài ...là ...Kaitô
-Em điên sao cánh cửa đã biến mất mà lại chạy vào trong
-Nhưng...
-Ko nhưng gì hết . Lần này anh ko đến kịp thì em sẽ mắc kẹt trong đó đấy Kaitô nóng vội hét lớn
-Đúng vậy lần sau em phải chú ý một chút
Youki cũng lên tiếng nhắc nhở
-Vậy sao 2 người lại tới đây?
Nó định nói gì đó lại thôi dù sao 2 người cũng lo lắng cho nó.Nên chuyển đề tài,đây cũng là vấn đề nó quan tâm.
-À ờ anh thấy em cần giúp đỡ nên kêu anh ấy đến
Youki ấp úng trả lời
-Đúng hình như em lấy được rồi vậy bọn anh đi trước
Kaitô cũng có chút giật mình,gật đầu phụ hoạ.Nhanh tay kéo Youki ra ngoài để lại cho nó 1 bụng nghi vấn .Cũng Ko nghĩ nhiều thời gian của nó sắp hết việc bây giờ là ...học
****
-Ra đi
-Tại sao anh lại ở đây?
YOUKI quay đầu nhìn về phía trước hỏi
-Em đã biết gì?
Anh không vòng vo hỏi thẳng vào vấn đề
-Em biết... ross là ai ?
-Từ khi nào?
Kaitô vẫn bình tỉnh hỏi
-Khi cô ấy ngất xỉu anh gọi tên cô ấy
Không khí trở nên im lặng ko còn tiếng động ngoài tiếng gió vi vu,làm những đám lá xào xạc,không gian trở nên ngượng gập đến khó chịu
-Nhưng có 1 điều em vẫn không hiểu
Youki lên tiếng phá vở sự im lặng
-Chuyện gì?
Kaitô nhìn lại hỏi
-Tại sao nữ hoàng phải lấy kí ức của cô ấy ? tại sao anh không giúp cô ấy mà ngăn cản ?
-Ko biết
Youki quay sang nhìn anh trên mặt thể hiện rỏ ràng là ko tin
-Đây chưa phải là lúc nói chuyện này. Nhiệm vụ của chúng ta hiện giờ là tiêu diệt những thứ ở đây đã là giúp em ấy rồi...........
-Đi.........
-Đi đâu ?
youki thắt mắc hỏi
-Kí ức nằm trong kết giới. Phải phá hủy cánh cửa
-Làm cách nào đóng lại?
-Sức mạnh của chúng ta là đủ
Kaitô nói xong liền biến mất.............................