Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Những tia sáng màu vàng dưới lầu không còn nữa, An Hách xoa mắt, nhìn Na Thần ngẩng đầu, hắn vẫn ngồi yên trên xe.
“Cậu chảy máu mũi hả?” An Hách hỏi qua điện thoại. Na Thần chỉ cười he he mấy tiếng, vẫn ngẩng đầu lên: “Anh vừa nói cái gì?”
“Cậu chảy máu mũi hả?” An Hách cười nhắc lại.
“Anh không thấy chán hả,” Na Thần bấm còi, “Giả bộ mà chẳng chuyên nghiệp chút nào.”
“Cậu mới là tên giả bộ trước, hơn nữa giả bộ cũng chẳng ra làm sao,” An Hách ghé vào cửa sổ, “thế có lên không thì bảo.”
“Lên chứ,” Na Thần đậu xe qua một bên, “Nói yêu tôi phải không, dù sao tôi cũng nghe được rồi.”
An Hách chỉ cười, cúp điện thoại. Y đóng cửa sổ lại, kê trán lên cửa thủy tinh bắt đầu thất thần. Những lời đó nói ra thật chẳng dễ dàng, nếu không phải Na Thần đột nhiên đến đây bày trò như thế, y cũng không biết lúc nào bản thân mới có thể nói ra.
Yêu hay không yêu, An Hách đều chưa từng cố nghĩ tới, trước kia dù quen ai thì y cũng không bao giờ nói ra những lời này, yêu rốt cuộc là gì, thế nào mới coi là yêu, y không biết. Chẳng qua, Na Thần là người đầu tiên có thể khiến y thốt ra lời, xúc động cũng tốt, cảm động cũng tốt, khoảnh khắc lời nói buột ra khỏi miệng y có kích động, có dục vọng cũng có bất an.
Cái loại bất an này không phải xuất phát từ tình cảm của bản thân mà là với chính mình.
Chỉ có hai ba tháng ngắn ngủi, y không có khả năng điều chỉnh bản thân đến trạng thái hoàn mỹ, mà Na Thần cũng vậy, ba chữ này đối với hai người bọn họ mà nói đều không chỉ đơn giản là biểu đạt tình cảm.
Chuông cửa bị Na Thần ấn vang, An Hách xoa mờ cái dấu hằn trên trán do đè lên thủy tinh, đi qua mở cửa. Na Thần mang theo gió tiến vào ôm y, quán tính làm cho Na Thần không khống chế được bước chân, An Hách cũng bị hắn đẩy lùi vài bước, cuối cùng cả hai cùng ngã xuống sofa.
“Mau hôn một chút,” Bàn tay Na Thần sờ lung tung lên người y, nụ hôn dừng trên mắt, trên chóp mũi, trên môi y, “Hôn xong thì tôi mới có sức làm việc.”
An Hách không nói gì, vòng tay ra sau sờ lên lưng Na Thần, lại bóp trên mông hắn một cái, ngẩng đầu đón nhận bờ môi Na Thần đưa tới. Na Thần cúi đầu hừ một tiếng, tiếng thở dốc ấm áp càn quét bổ nhào lên mặt An Hách, y nhắm mắt lại.
Thôi kệ, nghĩ nhiều quá cũng chẳng có ích gì, cứ tiến lên phía trước là tốt rồi.
Trên sofa, có chút lao lực vừa hôn vừa sờ, lăn qua lăn lại cả nửa ngày, Na Thần quỳ một chân xuống sàn, thở dốc: “An đại gia đúng là mạnh dữ, có thể đẩy tôi xuống luôn.”
An Hách liếm môi cười khẽ: “Thế cậu có muốn nằm dưới không, tôi đè lên trên xem có thể bị đẩy xuống không.”
“Làm gì,” Na Thần nheo nheo con mắt lại, ngón tay sờ lên trên môi y, “Giờ muốn đòi nợ à, bộ anh không định ăn hả?”
“Ăn, sao lại không ăn,” An Hách học bộ dáng của hắn, vỗ lên đũng quần mình, “Ăn nơi này nè.”
“An Hách!” Na Thần nhảy dựng lên, xoay người tức khắc đi về bếp, được hai bước đột nhiên dừng lại, giơ ngón út lên điệu đà chỉ về phía y, “Đồ lưu manh!”
“Cậu là đồ ngốc à,” An Hách cười tươi, “Lưu manh mà còn ưỡn ngực nói người khác thế đấy.”
“Qua giúp một tay đi.” Na Thần xách bao bột mì to tướng vào bếp.
“Trả công không?” An Hách đứng lên sửa sang lại quần áo rồi theo đi vào.
“Lấy thân ra đền đáp nhé,” Na Thần đưa cái chậu nhỏ cho y, “Biết nhào bột không?”
“Biết.” An Hách cười gật đầu.
Na Thần nhướn mày: “Không ngờ đấy, anh vậy mà biết nhào bột. Là cùng trình độ với xào đồ ăn hả?”
“Giống bột làm bánh chẻo thôi, đâu khác gì mấy,” An Hách gõ gõ lên chậu, “Làm nhân không, có nhân rồi thì tôi có thể gói lại.”
“Vậy anh có thể làm bánh bao nhân kiểu bánh chẻo,” Na Thần dùng cốc đong múc bột đổ vào chậu, thêm muối, đường và nước, “Nhào đi, xem rồi cho thêm nước, nước hơi nhiều chút nhé.”
“Ừ.” An Hách rửa tay, bắt đầu nhào bột.
Na Thần cũng cầm một cái chậu, đổ bột vào, ngâm nga một bài hát bắt tay vào nhào.
“Sao phải chia ra nhào?” An Hách nhìn qua hắn, chẳng thấy bột trong hai chậu này có gì khác nhau.
“Biết bột dầu nước là gì không?” (水油面 bột làm vỏ bánh)
“Không biết.”
“Vậy biết bột dầu là gì không?” (油酥面 xốp nở)
“… Không biết.”
“Cái của anh là bột dầu nước, của tôi là bột dầu, bột dầu nước nằm ở bên ngoài bột dầu,” Na Thần nói như là xoắn lưỡi vào nhau, “hiểu chưa?”
“Vậy có khác gì với bánh bao nhân kiểu bánh chẻo đâu?” An Hách không hiểu được.
“Thế anh có ăn hay không?” Na Thần thở dài nhìn y.
An Hách cười, không nói gì thêm, vùi đầu nhào bột.
An Hách từng xem Na Thần làm điểm tâm, nhưng không ngờ một cái bánh nướng trông bình thường thế thôi mà lại phiền phức như vậy. Sau khi nhào và lên men bột thì vo hai loại bột trên thành những viên tròn có hình dạng giống nhau, sau đó gói loại này vào loại kia, rồi ấn dẹp từng cái một và cán thành dạng mảnh, rồi lại cuốn lại cho lên men tiếp, sau đó nhồi thành từng viên và cán dẹp…
“Nhất định phải phân hai loại bột hả, giày vò như vậy đã sớm trong cậu có tôi, trong tôi có…” An Hách còn chưa nói dứt lời, Na Thần giương mắt lên nhìn y.
“Còn phải cán đấy,” Na Thần cười khẽ, “Thử không? Phải cán ra thật mỏng, như tờ giấy ấy.”
An Hách cầm chày ra cán toàn bộ bột ra cho mỏng dính, nhìn đồng hồ, đã mất hơn hai tiếng: “Hôm nay trước khi ngủ có thể ăn chưa?”
“Có thể, gói xong thì nướng được rồi, nửa tiếng thôi.” Na Thần lấy dừa nạo, dùng bơ, đường cùng sữa trộn vào xong bắt đầu gói nhân bánh.
Nhân bánh rất thơm, An Hách ngửi hương thơm bốc lên từng đợt thì cảm thấy bụng đói cồn cào, nhón tay lấy một nhúm dừa nạo nhét vào miệng, xuýt xoa: “Ngon quá!”
Na Thần lấy một bát nhỏ múc vào hai thìa cho y, vẻ mặt thông cảm: “Ăn đi, người ham ăn như thế lại chẳng biết làm mà ăn, hằng ngày còn diệt mì gói nữa, sao anh có thể nhịn hay vậy.”
“Cậu có biết cảm giác đói quá mức là như thế nào không, chính là chẳng muốn ăn gì hết, tôi vẫn luôn như vậy, giờ con sâu ham ăn mới bị câu ra thôi,” An Hách ăn một miếng nhân dừa, nghĩ ngợi lát lại bổ sung thêm, “không khác gì một người mệt mỏi bấy lâu nay giờ mới có thể hít thở được chút, cảm thấy không khí đều là vị ngọt.”
Na Thần cười khẽ, cúi đầu vừa gói nhân vừa nói: “Một người đã từ lâu không dám yêu ai giờ đột nhiên yêu phải một người, nhìn người ta giống như thiên thần, là vậy phải không?”
“Mặt anh đây dày quá đi.” An Hách giơ ngón giữa với hắn.
Na Thần chậc lưỡi một tiếng, thò tay tới, gỡ tay y ra: “Đừng học theo tôi, muốn học thì học cái gì tốt chút chứ.”
“Cậu đây có cái gì tốt hả.” An Hách ăn sạch nhân trong bát, đứng lên đi đến ôm phía sau Na Thần, sờ lên cánh tay hắn, có thể cảm giác được cơ thịt của Na Thần lúc siết chặt lúc thả lỏng ra theo từng động tác.
“Anh nghĩ lại giúp tôi đi.” Na Thần trở tay vỗ lên mông y một cái.
“Đẹp trai này, dáng người đẹp này, rất khêu gợi,” An Hách gác cằm lên vai Na Thần, “Nấu ăn hay làm bánh đều giỏi, biết đánh trống, biết đàn lại biết hát, lại còn có thể hát hí khúc, lúc không động kinh rất dễ thương, lúc động kinh… Cũng còn tạm được, còn gì nữa nhỉ?”
“Ôi mợ, tôi không ngờ bản thân lại hấp dẫn như thế đấy,” Na Thần búng ngón tay thật kêu, giọng nói đầy đắc ý, “Đúng là vạn người mê mà.”
“Tạm thôi,” An Hách cười khẽ, bản thân rốt cuộc là bị điểm nào hấp dẫn đây, y hạ mí mắt nhìn hoạt động trên tay Na Thần, câu tự vấn liền bị tạm dừng, “Cậu đang làm gì thế?”
“Hoa,” Na Thần đem cái bánh đã gói nhân ra ấn dẹp, lại dùng sống dao khía mặt bánh thành hình cánh hoa hướng tâm, rồi xoắn mỗi cánh hoa một góc chín mươi độ để cong lên, “Lẽ ra nên dùng nhân đậu mới đẹp, nhân dừa thì trông màu không rõ lắm…”
“Hoa gì?” An Hách đi đến bên cạnh bàn cúi lưng nhìn.
“Hoa cúc, cái này gọi là bánh hoa cúc.” Na Thần đặt cái bánh đã tạo hình xong vào khay nướng.
“À” An Hách nhịn không được bắt đầu cười, ngồi xuống ghế cười không ngừng.
Na Thần bỏ khay vào lò, hẹn giờ xong xuôi rồi mà thấy y vẫn còn cười lớn. Na Thần đi đến trước mặt nhéo lấy cằm y: “Thầy An, trong đầu nghĩ gì đấy, nói thầy lưu manh quả là không oan chút nào mà.”
“Thì sao,” An Hách ngừng cười, tựa lưng vào ghế, “Anh đây có ý kiến gì à?”
“An Hách,” Na Thần nhẹ nhàng mân mê ngón tay trên cằm y, nhỏ giọng nói, “Anh biết không, tôi rất thích dáng vẻ này của anh.”
“Không phải cậu thích dáng vẻ tôi nằm trên giường bị cậu chèn ép đến kêu lên hừ hừ sao.” An Hách túm lấy lưng quần hắn, kéo hắn tới gần trước mặt mình.
“Đều thích,” Na Thần khóa ngồi xuống đùi y: “Tôi thích nghe anh nói chuyện, thích ở bên anh, anh điên cùng tôi hoặc là không cho tôi điên, đều khiến tôi cảm thấy thật… vững lòng, tôi cũng chỉ khi ở chung với anh thì mới nói nhiều, muốn nói, còn có cả muốn cười.”
An Hách sờ lên đùi hắn, không nói gì, Na Thần cúi đầu, choàng tay qua đỉnh ghế, ghé vào tai y nhẹ giọng nói: “Hồi đầu anh hờ hững với tôi làm tôi vô cùng khẩn trương, cảm thấy chắc là tôi không được người ta thích…”
“Đó là vấn đề của tôi,” An Hách gãi tóc hắn, “Không liên quan tới chuyện của cậu.”
“Tôi chưa từng thích qua ai, anh như vậy khiến tôi đột nhiên rất sợ, cảm giác muốn bắt mà không được, mà cũng theo không kịp, quay mặt cái là anh có thể không thấy tăm hơi, tôi căn bản không biết nên làm cái gì bây giờ,” Giọng của Na Thần rất thấp, “trước kia tôi không quan tâm, ai tới ai đi đều không quan trọng, dù sao mọi người đều như vậy, đến không biết vì sao đến, đi cũng quen rồi, người nhà tôi đều không để ý tôi, huống chi người khác…”
“Tôi không đi đâu,” An Hách vỗ vỗ lưng hắn, tay với lên bàn lấy sợi dây để chuẩn bị buộc túi bột qua, buộc vào thắt lưng của hai người, “Buộc vào thắt lưng rồi đấy.”
“Ngây thơ,” Na Thần nở nụ cười, “Anh có phải vẫn còn coi tôi là trẻ con không đấy.”
“Thì chính là trẻ con, thật ra ban đầu tôi cảm thấy cậu có rất nhiều tật xấu, sau này ngẫm lại,” An Hách cởi áo của hắn ra, bàn tay đi vào vân vê eo hắn, “Cậu lớn bao nhiêu chứ, không có cách nào so đo nhiều như vậy, dùng tiêu chuẩn ba mươi tuổi để yêu cầu một người hai mươi tuổi thì có chút…Thần kinh trẻ em còn chưa phát triển mấy, dù sao cậu vẫn ngoan hơn học sinh của tôi.”
Na Thần không nói gì, chôn mặt vào hõm vai y rồi lẳng lặng ôm y. An Hách nhắm mắt lại, bên tai là tiếng thở nhè nhẹ của Na Thần, trong không khí tràn ngập hương bánh nướng, hàng xóm cách vách đưa con ra ngoài, cách cửa loáng thoáng truyền đến tiếng cười…
Có chút mệt, trên người chậm rãi thả lỏng.
Không biết ngồi bao lâu, An Hách cảm thấy chân mình như là mất đi tri giác, y giật giật: “Cục cưng à, giờ tôi đã cảm nhận được cảm giác của một người tàn tật.”
“Hả?” Na Thần lên tiếng.
“Chân tôi tê rần rồi,” An Hách lay chân, nháy mắt liền bị cảm giác tê mỏi bủa lấy, y cắn răng, “Cậu đè lên chân tôi.”
“Á!” Na Thần đột nhiên đứng thẳng dậy quay đầu nhìn qua lò nướng, kêu lên, “Bánh! Dừng hồi nào!”
“A!” An Hách bị hắn làm cho giật nảy mình, cảm giác tê lan đến tận thắt lưng, “Ngừng rồi không phải xong à, kêu cái gì mà kêu…”
“Xong là phải lấy ra ngay, nếu không thì nhiệt độ bên trong cao như vậy sẽ làm bánh bị nướng thêm đấy!” Na Thần bật dậy liền muốn xoay người chạy tới lò nướng. An Hách chỉ cảm thấy thắt lưng căng ra, bị siết lại, chưa kịp hiểu ra thì Na Thần lại ngã trở về trên người y.
“Chân của tôi…” Đôi chân An Hách không dùng lực được, tê đến mức khiến nước mắt y nhanh trào ra, “Chân…”
Na Thần nhanh chóng lại đứng lên, lần này đứng rất mạnh mẽ, kéo thẳng An Hách từ trên ghế lên, lảo đảo mấy cái bị ném xuống đất.
“Cái dây!” An Hách nằm trên sàn nhà nghiến răng nghiến lợi cầm cái dây.
Na Thần cởi dây ra song không được: “An đại gia, ngài đúng là quá yêu em mà, thắt nút chết luôn.”
“Tôi nhớ mình cột nút bướm mà.” An Hách lười tranh cãi, nằm trên mặt đất thở dài. Na Thần cởi nút dây ra, đi tới lấy bánh ra khỏi lò, An Hách víu vào mép bàn, quỳ trên mặt đất nhìn bánh: “Sao rồi?”
“Coi như kịp cứu, không cháy, xem này,” Na Thần đẩy khay nướng tới trước mặt y, “Đẹp không? Bánh… hoa cúc.”
An Hách lại bắt đầu khống chế không nổi, cười ngặt ngẽo, y cũng không biết vì sao vừa nghe bánh hoa cúc mình liền có thể cười như được bật công tắc.
“Anh có thể thôi được không! Có muốn mai tôi đưa anh tới bệnh viện nhờ bác sĩ Trần tranh thủ khám cho anh luôn không!” Na Thần vẻ mặt đầy đau thương nhìn y.
Bánh nướng ăn rất ngon, đặc biệt mới ra lò, nóng hầm hập, mềm đến mức cắn một cái vụn bánh liền ào ào rớt ra, lúc Na Thần còn đang dọn dẹp, An Hách đã ăn sạch ba cái.
“Đầu bếp,” An Hách nhặt cả vụn bánh rớt xuống bàn lên ăn nốt, “Tôi sẽ đối xử tốt với cậu, cậu nhất định phải ở lại nấu cho tôi ăn nhé.”
“Ừ,” Na Thần nhìn y một cái, “Chuẩn bị hạ nhiệt đi, anh ăn như vậy nhất định sẽ bị nóng đấy.”
“Không sao đâu, cũng đâu phải chiên dầu mỡ gì.” An Hách cười khẽ, hương vị của nhân cùng vỏ bánh xen lẫn nhau rất thơm ngon, lại còn không ngán. Bữa cơm này toàn là ăn bánh nướng, ăn ngọt xong rồi An Hách lại muốn ăn mặn, Na Thần dùng chút bột còn dư nấu mì Tàu cho y.
Ăn uống no nê xong, An Hách nằm trên sofa bắt đầu xoa bụng: “Tôi thật không nghĩ tới.”
“Gì?” Na Thần ngồi dưới đất, dựa vào ghế, mở TV ra ấn lung tung kênh.
“Ăn ở nhà lại có thể thoải mái như vậy,” An Hách từ từ nhắm hai mắt, ngón tay để trên đỉnh đầu Na Thần, cuốn nhúm tóc của hắn thành lọn, “Rất yên tâm… rất thỏa mãn.”
“Tôi cũng vậy,” Na Thần ngửa đầu ra sau gối lên trên đùi y, “Mai anh làm cho tôi một bữa đi, c*t chó tôi cũng có thể nuốt được.”
“Cút đi,” An Hách cười lớn cả nửa ngày, “Không đến mức giống c*t đâu, chẳng qua chưa canh được lửa, tôi sẽ làm cho cậu thịt kho đầu sư tử, lỡ hỏng thì có thể đổi thành đậu hũ Tứ Xuyên.”
“Hai món đó có gì chung hả?”
“Đâm nát ra là được.”
Hai người một nằm một ngồi nói chuyện đến gần mười hai giờ, lúc An Hách đứng dậy đi rửa mặt còn không nhớ nổi là đã trò chuyện cái gì, dù sao cũng chỉ nói lung tung không dứt. An Hách chống tay lên bồn rửa, nhìn mình trong gương.
Đây là yêu. Chắc là vậy.
Kỳ thật có thể bản thân chưa bao giờ thực sự lĩnh hội qua, thích một người, yêu một người, loại cảm xúc kỳ diệu này vậy mà cũng rất thoải mái. Có lẽ về sau sẽ có đụng chạm, sẽ có tranh chấp, dẫu gì từ trước tới giờ cả hai đều ở một mình nhưng chẳng cần lo lắng làm gì. Vô luận thế nào, sau này bọn họ đều sẽ cố gắng.
Nằm trên giường, An Hách sờ lưng trần của Na Thần, còn chưa tới vài phút đã bắt đầu thấy mệt, Na Thần còn nhanh hơn cả y, y mới vừa thấy mệt mà hô hấp của Na Thần đã từ từ trầm xuống.
Ngủ thẳng tới nửa đêm, An Hách bị đánh thức. Na Thần ôm y như bạch tuộc cuốn, kề sát tai y lải nhải nói mớ, cũng không nghe rõ là đang nói cái gì, chỉ thấy nói liên hồi không dứt.
“Big 7,” An Hách trở mình, “Cậu còn nói chưa đủ hả?”
Na Thần không phản ứng, tiếp tục than thở. An Hách nương theo ánh trăng quan sát hắn trong chốc lát, khuôn mặt Na Thần rất bình tĩnh, không có cảm giác khó chịu, bất an giống như lần nói mớ tại nhà hắn trước kia.
“Đừng nói nữa, cậu ồn lắm biết không?” An Hách nhẹ giọng nói, ngón tay đè lên môi Na Thần.
Na Thần không phản ứng, sau vài phút vẫn còn nói. An Hách có chút bất đắc dĩ, lại gần nhẹ hôn lên miệng hắn, tay thì vuốt ve thắt lưng hắn. Na Thần hừ hai tiếng, rốt cuộc im lặng đi.
Buổi sáng lúc tỉnh lại, Na Thần theo thường lệ đã không còn trên giường, An Hách lười biếng duỗi mạnh người, ngáp dài đi vào phòng khách, trên bàn đã dọn xong bữa sáng, Na Thần đang cúi đầu bấm điện thoại.
“Sao thế?” An Hách hỏi.
“Không có gì, vừa gọi cho bác sĩ Trần bảo lát sẽ qua,” Na Thần buông điện thoại xuống, “Bác sĩ nói hai ngày nay tình trạng mẹ tôi rất ổn định.”
“Vậy thì tốt rồi, qua có thể nói chuyện với bà ấy một lát.”
“Tôi hơi sợ,” Na Thần khẽ nhíu mi, “Không biết vì sao vừa muốn đi lại thấy sờ sợ… trước kia tôi không có cảm giác này… Không, cũng… cũng sợ, thế nhưng cái sợ này… không giống với kiểu sợ trước kia…”
“Không sao đâu,” An Hách bước tới ôm lấy hắn, “Đó là mẹ cậu, chính là mẹ cậu, đừng nghĩ gì khác.”
“Ừ,” Na Thần gật đầu, “Anh chuẩn bị nhanh lên, ăn xong là đi liền.”
Thời điểm An Hách vào phòng tắm, hắn ở đằng sau bồi thêm một câu: “Chắc là vì lần này muốn đưa bà xã qua nên tôi mới căng thẳng.”
An Hách quay đầu lại liếc hắn: “Có muốn tôi đòi nợ xong rồi mới đi không, mang ông xã qua chắc sẽ không căng thẳng nữa nhỉ?”
“Tôi còn chưa chuẩn bị tốt.” Na Thần cười, nhảy tưng tưng tại chỗ.
“Muốn quỵt nợ?” An Hách bẻ khớp ngón tay kêu lên răng rắc, “Bức tôi đánh hả?”
“Đừng, không có đâu,” Na Thần đi đến trước lịch xem ngày, “Tôi muốn cúc dại của mình chọn… Nghỉ hè tôi về trường nộp luận văn, chắc là được nghỉ một tuần, đại gia, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi?”
“Tuần trăng mật?” An Hách ngẩn người, “Đi đâu?”
“Đi biển nhé,” Na Thần do dự trong chốc lát, nhìn y, “Quê của mẹ tôi là ở trên đảo, thích lắm, muốn đi không?”
An Hách suy xét hai giây: “Được.”